Bac Chien Thai Tu Phi Sap Bay Roi
Ba năm sau...Thế lực Triệu gia sụp đổ, hậu thuẫn của Lưu thục phi cũng mất. Nhà mẹ của Lưu thục phi cho rằng hai mẫu tử họ ăn cháo đá bát nên muốn cắt đứt quan hệ, nhờ đó ngoài Vương Nhất Bác ra bà cũng không thể nương nhờ được ai nên không còn ra uy hà khắc với Tiêu Chiến như trước. Còn về phần Chử quý phi sau khi thất hoàng tử chịu tội lưu đày, không lâu sau biên quan truyền tin về hắn đã không chịu nổi khổ cực đã mắc bệnh qua đời. Hoàng thượng tuy sủng ái Chử quý phi nhưng vì chuyện con trai hắn ta gây ra khiến ân sủng suy dần, dần dà lạnh nhạt với hắn.Vương Lăng quốc sau ba năm triều đường chuyển biến thế cục, các đại thế gia lần lượt bị bãi chức do tham ô hối lộ, cuối cùng chỉ còn mình Tiêu gia nắm giữ đại quyền.Hoàng thượng ngày càng lớn tuổi nên đã quyết định ban chiếu thư truyền ngôi cho thái tử Vương Nhất Bác để lui về hậu viện nghỉ ngơi.Vương Nhất Bác sau khi đăng cơ làm hoàng đế càng trọng dụng Tiêu gia hơn trước, quốc sách đều bàn bạc với phụ thân Tiêu Chiến, quân sự bàn với tỷ tỷ Tiêu Chiến... quốc khố một mình Tiêu Chiến quản lý.Thái tử thăng chức, thái tử phi cũng được thăng chức theo. Tiêu Chiến sau bao khổ cực cuối cùng cũng đường đường chính chính bước lên vị trí hoàng hậu, độc chủ hậu cung. Vượng Tài công chúa cũng như tên, mới chưa đầy bốn tuổi được đặc cách phong làm hoàng thái nữ, nữ trữ quân đầu tiên trong lịch sử khai quốc giúp phụ thân nó kiếm thêm không ít bổng lộc..Minh Dương cung là cung dành riêng cho hoàng hậu bao đời. Chính điện của trung cung hướng về ánh mặt trời như điềm báo cát tường, dương quang thể hiện vinh sủng vô vàng mà người người đều muốn làm chủ nhân nơi đây. Tiêu Chiến ôm chiếc chăn dày lăn lộn trên giường ngày nào cũng câu mắng chửi cũ rủa xả tên quan viên ngu ngốc nào xây cái cung điện này báo hại anh đến ngủ nướng cũng không thể, sáng chói cả mắt. Quả nhiên sủng phi không dễ làm!Tiêu hoàng hậu cuộn tròn vài vòng trên giường nhưng có vẻ vị hoàng đế nào đó vẫn ngủ say không hay biết gì, anh bực dọc tung cước đạp hắn một phát lăn tròn xuống đất. Vương Nhất Bác lồm cồm bò lên giường, ôm lấy anh giọng ngái ngủ. - Tán Tán, ngươi lại làm sao vậy? Ta đêm qua vẫn chưa đủ "tốt" với ngươi sao, lại muốn nữa à?- Muốn cái đầu heo huynh á! Ta không làm hoàng hậu nữa, ta muốn di cung!Tiêu Chiến bức xúc tung chăn ngồi bật dậy làm Vương Nhất Bác cũng tỉnh hẳn. Lúc trước là hắn kiêu ngạo trước mặt anh bao nhiêu thì hiện tại bị anh thu phục bấy nhiêu, chịu thôi, ai bảo hắn sủng hậu không có tiền đồ. Hắn nhỏ giọng.- Tán Tán, Minh Dương cung này rất tốt, trên đời này có biết bao nhiêu người muốn làm chủ nhân nơi đây mà còn không được đấy!- Ai muốn thì người đó ở đi, ta không ở! - Anh giận đỏ mặt, lớn tiếng. - Hay lắm, Vương Nhất Bác nhà huynh nói như vậy là có ý gì? Muốn nạp phi, muốn thay trung cung, muốn hất hủi ta, muốn hưu ta đúng không? Ta... hức... ta mang Nghiên Nhi về nhà mẹ, hức... - Được rồi, được rồi, Tán Tán...Vương Nhất Bác ôm anh vào lòng dỗ ngọt. Chiêu này tuy không mới mẻ gì nhưng là hắn cam tâm tình nguyện chịu mắc lừa anh. Hắn cười trừ trong lòng.- Ta không có ý đó. Ta yêu ngươi, ngươi muốn gì ta cũng bằng lòng, ngươi nói đi.- Ta muốn thay cửa tẩm cung, ngày nào ta ngủ cũng bị ánh nắng chiếu vào không thể "ngủ nướng" được.Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt long lanh mê hoặc kia dù vấn đề vô lý nhất hắn cũng không thể từ chối. Là hoàng đế Vương Lăng quốc cao cao tại thượng nhưng cũng phải có lúc trắc trở, bên ngoài người người khiếp sợ bái lạy hắn, về phòng thành heo nhỏ của Tiêu hoàng hậu đã là gì. Hắn hôn lên môi anh một cái yêu thương, nhếch môi cười nguy hiểm.- Hôm nay ta sẽ cho người đến thay cửa, đêm nay thưởng cho ta ba lần nhé!.Vương Nhất Bác trước kia chỉ là con trai của phi tử bị lạnh nhạt, bao nhiêu năm qua hắn chưa từng một lần được tổ chức sinh thần, chưa từng được Vương Lăng quốc chúc phúc nhưng bây giờ năm nào hắn cũng được bên cạnh người hắn yêu thương, bên gia đình hạnh phúc của riêng mình.Tiêu hoàng hậu đối với sinh thần của phu quân trước nay không hề qua loa, năm nào anh cũng tự tay làm rất nhiều món ngon cho Vương Nhất Bác, vung mạnh tay chi rất nhiều tiền chuẩn bị quà cho hắn.Năm nay cũng giống mọi năm, sinh thần hoàng đế đại xá thiên hạ, trăm họ chung vui. Tiêu Chiến đích thân chuẩn bị yến tiệc ở Trùng Hoa cung chiêu đãi thân quyến hoàng tộc và quan viên lớn nhỏ trong triều. Tuy anh biết Vương Nhất Bác không thích chuyện này nhưng nghi lễ không thể thiếu càng không thể để thiên hạ chê cười vị hoàng hậu như anh, quan trọng nhất chính là lễ vật quan viên khắp nơi dâng tặng mỗi năm mỗi nhiều anh không tiện khoanh tay không nhận giúp.Tuy hôm nay khách mời khá đông khiến anh mệt cả ngày nhưng Tiêu Chiến miệng cười không khép được vui hơn cả thọ tinh vì ngân khố của anh lại chật thêm mấy chỗ. Vương Nhất Bác cũng không nỡ làm anh mất hứng, phu phu phối hợp, mỹ nhân trả lại, hiện kim thu về, anh vui là được.Ánh trăng đêm nay đặc biệt rực rỡ lơ lửng trên tán cây đại thụ cao lớn. Tiêu Chiến cả ngày mệt nhọc cuối cùng cũng đã được nghỉ ngơi, anh mệt nhoài lăn ra giường mặc cho bảo bối nhỏ Nghiên Nhi tự nghịch một mình dưới đất. Vương Nhất Bác vừa xử lý xong công vụ quan trọng liền trở về Minh Dương cung cùng anh. Tiểu công chúa thấy phụ hoàng trở về vui mừng hơn cả phụ hậu của nó, nó nhảy dựng lên bám lấy chân hắn khiến hắn không thể không ôm cục bông kia vào lòng hôn liền mấy cái rồi mới bế nó đến chỗ anh.Tiêu Chiến cả người không còn sức cũng lười ngồi dậy, anh nhắm mắt giọng ngái ngủ.- Huynh về rồi sao? Mau dỗ cho Nghiên Nhi ngủ đi!- Không cần. - Hắn trả lời dứt khoát.Tiêu Chiến bực dọc ngồi bật dậy. Giỏi rồi, Vương Nhất Bác hôm nay muốn làm phản, không nghe lời anh, không chịu chăm con, có lẽ bình thương anh nuông chiều hắn quá rồi.- Huynh nói gì? Nói lại cho ta!!!Vương Nhất Bác làm lơ lời anh nói. Hắn ôm Nghiên Nhi vào lòng đùa nghịch rồi bước ra ngoài gọi quan nội thị bên ngoài triệu Tiêu Diên lập tức vào cung bàn chuyện quan trọng. Tiêu Chiến không cam tâm, anh không ngớt lào bào bên tai hắn nhưng hắn vẫn ung dung ngồi ôm con đợi Tiêu Diên đến khiến anh càng tức không nhịn nổi đòi sống đòi chết mấy lần.Tiêu Diên vừa về phủ chưa kịp thay y phục đã bị triệu khiến vào cung. Tuy cô là tỷ tỷ của hoàng hậu, là đại thần triều đình, lúc trước dù hay bày trò hành hạ Vương Nhất Bác nhưng sau khi làm hoàng đế hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện báo thù cũ, quân thần như một, tỷ tỷ đệ phu hòa thuận tốt đẹp nên cô cũng không chấp nhất chuyện này. Đại sự là đại sự, dù gì cũng quan trọng nên Vương Nhất Bác mới gọi cô vào cung giờ này, không thể chậm trễ.Tiêu Diên theo chân quan nội thị vào thẳng tẩm cung của hoàng hậu, cô cúi đầu hành lễ.Tiêu Chiến đang nháo loạn trong tẩm cung vừa nhìn thấy Tiêu Diên anh như với phải cứu tin, ánh mắt thâm tình, lệ rơi ngập đất, cất giọng đáng thương. - Tỷ tỷ, tỷ đến rồi, mau lấy lại công bằng cho đệ!Tiêu Diên bao nhiêu năm nay đã quá hiểu đệ đệ của mình, cô cũng vờ như không nghe thấy, kính cẩn thưa. - Hoàng thượng, đêm đã khuya Người gọi thần vào cung không biết có việc gì quan trọng? - Cô hướng mắt nhìn anh đang ngồi bên giường nói tiếp. - Chuyện triều đình là đại sự không thể bàn ở hậu cung, hoàng thượng mau di giá đến ngự thư phòng, không thể chậm trễ ạ!- Tỷ...Vương Nhất Bác nhìn cô cười cười ánh mắt đầy khen ngợi, tay bế Nghiên Nhi đứng dậy đi về phía cô rồi tiện tay nhét con bé vào lòng Tiêu Diên, cất giọng trầm trầm.- Nghiên Nhi mấy ngày tới làm phiền Tiêu tướng quân chăm sóc rồi!- Chuyện này? Vậy còn đại sự?? - Cô ngơ ngác nhìn hắn.Vương Nhất Bác vẫn không giải thích gì, ánh mắt chăm chăm hướng về phía Tiêu Chiến không rời.Chết tiệt, năm giây trước còn coi hắn là thánh nhân tôn sùng, năm giây sau chính là muốn đấm vô mặt hắn. Gì mà người tốt, gì mà quân vương tốt trong lòng cô, cứ coi như lúc nãy cô uống say nghĩ nhầm đi. Tiêu Diên đã hiểu ra vấn đề cũng không thể hỏi gì thêm, cô ôm cháu gái trong tay ánh mắt đầy thâm tình nhìn đệ đệ thầm mặc niệm vài giây, coi như tỷ tỷ đã hết lòng với đệ, ai bảo phu quân đệ là hoàng đế, thân ai nấy lo, tự cầu nhiều phúc đi.- Hoàng... hoàng thượng, cái đó... Nghiên Nhi... con gái của ta...Tiêu Chiến trố mắt nhìn Tiêu tỷ tỷ rời đi, hiện tại anh vẫn chưa kịp tiêu hóa hết mọi việc đã bị Vương Nhất Bác bế thẳng lên giường, cười nham hiểm. Không được, bây giờ sinh mạng của anh phải dựa vào con gái rồi.- Nghiên Nhi thì thế nào?- Cái đó... hoàng thượng, ta còn bận chăm con, hôm khác chúng ta...- Nếu ngươi muốn chăm Nghiên Nhi lúc nãy đã chăm con bé rồi, ngươi đừng lừa ta!- Nhưng bây giờ ta thích chăm rồi, Người để con lại cho ta chăm đi, Tiêu tỷ tỷ là đại thần trụ cột quốc gia sao có thể để tỷ tỷ chăm con cho ta được.- Phải, ngươi nhắc ta mới nhớ, trụ cột quốc gia thì phải có trách nhiệm chăm sóc dạy dỗ trữ quân tương lai, vậy để Tiêu tướng quân sau này thay chúng ta nuôi nấng Nghiên Nhi đi. - Hắn hôn nhẹ lên môi anh, cười cười. - Còn ngươi muốn chăm con... chúng ta bây giờ sẽ sinh thêm!=========
Tiêu tỷ tỷ: ủa ta là tướng quân? 🐷 bệ hạ: ta ban thêm bổng lộc!Tiêu tỷ tỷ: vậy hoàng thượng sau này nhớ giao cho ta nhiều hoàng tử và công chúa, phủ ta rộng, bao nhiêu cũng nuôi được 😌😌😌🐰 hoàng hậu: rồi hai người hỏi ý kiến ta chưa?Tiêu tỷ tỷ: ủa đệ còn cơ hội được nêu ý kiến à? 😌😌😌=======
3s pr fic mới 😚😚😚Mặc dù thời gian viết fic có hạn, ra chap hơi lâu nhưng mình sẽ không drop. Hiện tại mình đang viết fic hài, ngọt "Tiểu ca, Thần Chết cầu bao nuôi!!!!", mọi người nhớ ghé qua ủng hộ nhé 😚😚😚😚
Tiêu tỷ tỷ: ủa ta là tướng quân? 🐷 bệ hạ: ta ban thêm bổng lộc!Tiêu tỷ tỷ: vậy hoàng thượng sau này nhớ giao cho ta nhiều hoàng tử và công chúa, phủ ta rộng, bao nhiêu cũng nuôi được 😌😌😌🐰 hoàng hậu: rồi hai người hỏi ý kiến ta chưa?Tiêu tỷ tỷ: ủa đệ còn cơ hội được nêu ý kiến à? 😌😌😌=======
3s pr fic mới 😚😚😚Mặc dù thời gian viết fic có hạn, ra chap hơi lâu nhưng mình sẽ không drop. Hiện tại mình đang viết fic hài, ngọt "Tiểu ca, Thần Chết cầu bao nuôi!!!!", mọi người nhớ ghé qua ủng hộ nhé 😚😚😚😚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me