Bac Si Noi Toi Chi Co The An Com Mem
"Ta không phải người yêu của ngươi!" Trì Nguyễn Phàm không kìm được mà phản bác."Nhưng trên người em toàn là khí tức của tôi."Cẩm Trúc đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc của Trì Nguyễn Phàm, ánh mắt từ từ lướt xuống, "Trên tóc này, trên áo này, cả trên quần nữa..."Trì Nguyễn Phàm giật mạnh tay Cẩm Trúc đang dò xét xuống dưới, nghiến răng nói:"Việc này không liên quan gì đến mối quan hệ của chúng ta!"Rõ ràng là khí tức Cẩm Trúc để lại khi xâm nhiễm thế giới của anh, cuối cùng lại bị chính đối phương coi đó là bằng chứng cho mối quan hệ thân mật của họ, thật quá nực cười."Sao lại không liên quan?" Trong mắt Cẩm Trúc vẫn đong đầy ý cười ôn hòa, như thể đang nuông chiều người yêu bé nhỏ đang hờn dỗi của mình.Hắn nói: "Có thể khiến quần áo trên người em đều nhuốm ý thức của tôi, ít nhất tôi đã ôm em cả một đêm sau khi em mặc bộ đồ này."Nói đến đây, Cẩm Trúc khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra, trong mắt thoáng hiện vẻ bối rối.Tại sao mình lại ôm đối phương cả đêm như vậy?Ý hắn là, hắn vậy mà lại để người yêu mặc quần áo đi ngủ suốt cả đêm!Đây không phải là điều mà một nửa kia đạt chuẩn nên làm, trách sao người yêu lại tức giận bỏ đi.Cẩm Trúc còn chưa nghĩ thông suốt, đã bị giọng nói của Trì Nguyễn Phàm cắt ngang dòng suy nghĩ."Rõ ràng chỉ có nửa ngày thôi!" Trì Nguyễn Phàm gay gắt phản bác.Bộ đồ này anh chỉ mặc trên người có một buổi sáng, Cẩm Trúc làm gì có thời gian xâm nhiễm lâu như vậy."Ồ, là nửa ngày à." Cẩm Trúc giả vờ như vừa chợt hiểu ra, đôi mắt đong đầy ý cười nhìn Trì Nguyễn Phàm.Vừa nãy còn giận dỗi nói không phải người yêu, giờ thì thừa nhận rồi đấy thôi.Trì Nguyễn Phàm lúc này mới nhận ra lời nói của mình có thể đã gây hiểu lầm, nhất thời không nghĩ ra nên phản bác thế nào, chỉ đành nói:"Tóm lại, chúng ta không phải loại quan hệ đó.""Vậy sao?"Cẩm Trúc cúi mắt nhìn bàn tay đang bị Trì Nguyễn Phàm nắm chặt, rồi từ từ ngước mắt lên, ánh nhìn đột nhiên trở nên sắc bén."Không phải người yêu, trên người lại toàn là khí tức của tôi, lẽ nào em là... kẻ thù của tôi?"Theo lời nói của Cẩm Trúc, một mảng sương mù đen khổng lồ từ sau lưng hắn ta bốc lên, ngưng tụ thành hình dạng ma quỷ.Con ma quỷ sương mù đen đó giơ vuốt sắc, nhe nanh nhọn, gầm lên một tiếng về phía Trì Nguyễn Phàm.GÀO——Trì Nguyễn Phàm thờ ơ không động đậy.Anh và Cẩm Trúc đã cùng trải qua hàng ngàn thế giới, anh quá hiểu Cẩm Trúc.Nếu Cẩm Trúc có địch ý, tuyệt đối không thể mô phỏng ra một con ma quỷ, gầm rú vài tiếng để dọa suông như vậy.Huống hồ... Cẩm Trúc ngay cả dọa anh cũng chẳng thèm dụng tâm chút nào, bộ dạng con ma quỷ này chẳng có nửa phần hung tợn, nhìn qua còn có cảm giác hung manh*.*凶萌: dễ thương theo kiểu hung dữ.Trì Nguyễn Phàm nhìn chằm chằm Cẩm Trúc, cho đến khi hắn ta tự 'vỡ trận'."Sao chúng ta có thể là kẻ thù được chứ," Cẩm Trúc không duy trì nổi vẻ mặt hung ác nữa, thu lại con ma quỷ ngưng tụ từ sương mù đen, nói:"Tôi chẳng rảnh hơi đi xâm nhiễm quần áo của kẻ thù, khiến quần áo trên người hắn mang ý thức của tôi, hơn nữa... tôi vừa nhìn thấy em, đã cảm thấy rất yêu rồi."Trì Nguyễn Phàm kinh ngạc mở to mắt.Anh phát hiện Cẩm Trúc khẽ cong mắt cười, trên mặt lại còn ửng lên một màu đỏ đáng ngờ.Nếu nói Cẩm Trúc trước kia quấn lấy anh không buông tha, là vì anh đã thông quan trò chơi, khiến Cẩm Trúc vừa không cam tâm vừa để ý.Vậy thì bây giờ là tại sao?Cẩm Trúc hiện tại rõ ràng không có bất kỳ ký ức nào về Trì Nguyễn Phàm, tại sao lại nói ra những lời như vậy?"Ngươi thật sự nhầm rồi, ta chỉ là một tân binh vừa vào Thế giới Vô hạn, không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi cả."Trì Nguyễn Phàm vội vàng phủ nhận, nói xong cũng không đợi Cẩm Trúc phản ứng, buông cổ tay Cẩm Trúc ra, nhanh bước đi lướt qua người hắn."Cứ cho là tôi nhầm đi, vừa hay chúng ta có thể làm quen lại từ đầu."Cẩm Trúc đi theo sau lưng Trì Nguyễn Phàm, trong mắt mang theo sự nuông chiều mà chính hắn cũng không nhận ra."Hiện tại tôi chưa có ký ức của thế giới khác, có thể xem như bắt đầu lại từ đầu, cho tôi một cơ hội được không? Về mặt kỹ thuật tôi cũng sẽ cố gắng cải thiện."Cẩm Trúc không nhắc đến câu cuối thì còn đỡ, vừa nhắc tới, Trì Nguyễn Phàm chỉ muốn mở cánh cổng không gian, rồi chạy trốn khỏi thế giới này ngay trong đêm.Nhưng dị năng của anh vẫn đang bị hạn chế, căn bản không thể thi triển.Trì Nguyễn Phàm chỉ có thể cúi đầu đi về phía trước, ảo tưởng rằng lúc nào đó Cẩm Trúc sẽ chơi chán rồi tự mình rời đi.Nhưng Cẩm Trúc vẫn luôn đi theo anh, dáng vẻ lúc nào cũng tràn đầy hứng thú."Ít nhất cũng cho tôi biết tên của em là gì chứ."Cẩm Trúc theo sát phía sau Trì Nguyễn Phàm, khí tức cường đại khiến ma quỷ trong phạm vi mười dặm chạy mất dép, nhưng hắn chỉ nhìn người trước mặt, ánh mắt dịu dàng, "Người yêu ở ngay trước mắt, mà tôi lại không biết cả tên của em ấy, điều này thật quá tàn nhẫn.""Trì Nguyễn Phàm."Sau khi bị hỏi đến hơn mười lần, Trì Nguyễn Phàm cuối cùng cũng nói ra tên của mình.Đi suốt quãng đường, anh sớm đã bị Cẩm Trúc làm cho hết cả kiên nhẫn, đã từ bỏ việc giải thích mối quan hệ giữa họ.Cẩm Trúc căn bản sẽ không tin, hắn chỉ tin vào những gì hắn cho là đúng."Trì Nguyễn Phàm..." Cẩm Trúc nhẹ nhàng lặp lại, như thể muốn nghiền ngẫm cái tên này trên đầu lưỡi.Cẩm Trúc mỉm cười nói: "Tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ."Câu nói này khiến trái tim Trì Nguyễn Phàm đột nhiên nhảy một cái, nhất thời có dự cảm không lành.Dường như Cẩm Trúc trước kia cũng từng nói câu tương tự, đó là không lâu sau lần đầu tiên họ gặp mặt.Trì Nguyễn Phàm khi mới vào Thế giới Vô hạn, đang vật lộn cầu sinh ở vùng đất đầy ma quỷ, tình cờ nhìn thấy một thiếu niên loài người bị ma quỷ bao vây.Khi đó anh vẫn còn sự lương thiện và liều lĩnh của tuổi trẻ.Anh ẩn mình tiếp cận, hạ gục hai con ma quỷ, rồi kéo thiếu niên kia bỏ chạy.Lúc đó anh tưởng mình đã cứu được đối phương.Nghĩ kỹ lại, trong một thế giới đáng sợ như vậy, bị một đám ma quỷ bao vây, mà trên mặt thiếu niên đó không hề có nửa phần sợ hãi.Một tồn tại như vậy, sao có thể là người bình thường được.Sau đó thiếu niên kia hỏi tên, anh cũng thành thật trả lời.Khi đó, Cẩm Trúc với vẻ mặt vô hại đã nhẹ nhàng lặp lại tên Trì Nguyễn Phàm, nói rằng hắn nhớ kỹ cái tên này rồi.Thế là, anh đã bị Cẩm Trúc nhớ suốt hàng ngàn thế giới, cho đến khi anh thông quan rời khỏi Thế giới Vô hạn, đối phương vẫn bám riết không tha.Nhớ lại chuyện xưa, Trì Nguyễn Phàm sợ hãi nói:"Thôi thôi, ngươi vẫn nên mau quên ta đi thì hơn."Cẩm Trúc không đáp lời, chỉ liếc nhìn ngọn núi đá bên cạnh, hỏi Trì Nguyễn Phàm:"Đến chỗ ở của tôi rồi, có muốn vào nghỉ một lát không? Tiểu Nguyễn... Ừm, tôi có thể gọi em như vậy không? Tiểu Nguyễn."Trì Nguyễn Phàm cũng nhìn về phía ngọn núi đá âm u đó.Anh chỉ là đi lang thang không mục đích, vậy mà lại đi đến chỗ ở của Cẩm Trúc sao?Đang lúc ngạc nhiên, liền nghe thấy cách xưng hô sau đó của Cẩm Trúc.Cách gọi quen thuộc khiến tâm trạng Trì Nguyễn Phàm trở nên phức tạp.Phải nói không hổ là cùng một người sao? Ngay cả biệt danh yêu chiều đặt cho mình sau khi biết tên cũng giống hệt nhau.Đúng vậy, biệt danh yêu chiều.Cẩm Trúc từng nói rằng cách gọi đó chứa đựng đầy tình yêu của mình dành cho Trì Nguyễn Phàm.Tình yêu đến từ Boss, thật khiến người ta rợn tóc gáy."Mối quan hệ hiện tại của chúng ta hình như chưa thân thiết đến mức đó đâu nhỉ?" Trì Nguyễn Phàm hỏi vặn lại."Vậy sao?"Cẩm Trúc không hiểu rõ các mối quan hệ xã giao phức tạp, nếu Trì Nguyễn Phàm nói chưa đủ thân, hắn liền thuận theo: "Vậy ngày mai tôi sẽ gọi em là 'Tiểu Nguyễn'."Nói rồi, Cẩm Trúc tao nhã đưa tay ra, làm động tác mời Trì Nguyễn Phàm.Mời Trì Nguyễn Phàm vào chỗ ở của mình nghỉ ngơi."Ngươi nghĩ chúng ta có thể thân thiết đến mức gọi nhau thân mật chỉ trong một đêm sao?"Trì Nguyễn Phàm khẽ nói, nhưng vẫn nhấc chân đi về phía núi đá.Chỉ đi bộ có nửa ngày, với thể chất của anh, căn bản chẳng thấm vào đâu.Nhưng cứ đi mãi thế này cũng không phải cách, có Cẩm Trúc đi bên cạnh, lũ ma quỷ từ xa nhìn thấy đã chạy mất dép, anh chẳng làm được gì cả.Thay vì tiếp tục đi lang thang khắp nơi, chi bằng tìm một chỗ bình tĩnh lại.Chỗ ở mà Cẩm Trúc nói là một hang động trong núi đá.Trong hang động trống rỗng, nếu không phải tràn ngập khí tức của Cẩm Trúc, Trì Nguyễn Phàm còn tưởng đây là hang ổ của loại ma quỷ cấp thấp nào đó.Chỗ ở của Boss, thật đúng là giản dị mộc mạc nhỉ.Cẩm Trúc chú ý đến cái nhìn đánh giá của Trì Nguyễn Phàm, hắn khựng lại một chút, rồi quét mắt nhìn quanh hang động, trên mặt hiếm hoi lộ ra vẻ hơi lúng túng.Ngày thường Cẩm Trúc sống một mình không cảm thấy gì, nhưng khi người yêu đến chỗ ở của mình, hắn mới nhận ra nơi này của mình thực sự quá sơ sài.Đến cả ghế ngồi cũng không có, chẳng lẽ để người yêu của hắn đứng mãi sao?"Đợi một chút, tôi ra ngoài mượn cái ghế." Cẩm Trúc nói xong, hóa thành sương mù đen rời đi.Mượn ghế?Thế giới đầy ma quỷ này, thật sự có thứ gọi là ghế sao?Trì Nguyễn Phàm đứng ở cửa hang chờ đợi.Không lâu sau, anh nhìn thấy Cẩm Trúc kéo theo một đám sương mù đen lớn từ xa đi tới.Trong đám sương mù đen đó, mơ hồ bao bọc vài thứ màu trắng."Để em đợi lâu rồi, ghế sắp xong ngay đây." Cẩm Trúc chào hỏi Trì Nguyễn Phàm một tiếng, rồi kéo đám sương mù đen cao bằng mấy người vào trong hang.Sương mù tan đi, để lộ những thứ bị cuốn theo suốt quãng đường.Đó là xương cốt của các loại ma quỷ, trắng tinh sáng bóng, như thể vừa được lột ra khỏi da thịt.Trì Nguyễn Phàm: "..."Đúng là một màn "mượn ghế" đặc sắc.Trong đầu anh như hiện ra cả một khung cảnh.Quỷ Vương lần lượt gõ cửa nhà các ma quỷ, thân thiện bày tỏ ý muốn mượn xương cốt, sau đó nuốt chửng chúng đến chỉ còn lại xương trắng."Làm một cái ghế, rồi làm một cái giường, tối nay chúng ta có thể bắt đầu luyện tập, nâng cao kỹ thuật."Cẩm Trúc nói, đưa tay túm lấy một cái đầu lâu, quay đầu hỏi Trì Nguyễn Phàm:"Em muốn dùng cái nào làm gối?"Trì Nguyễn Phàm: "...Ta không có sở thích biến thái như ngươi."Trì Nguyễn Phàm quay người bước ra khỏi hang, tìm đại một tảng đá bên ngoài ngồi xuống.Trong hang động, Cẩm Trúc im lặng suy nghĩ một lúc, vứt bỏ cái đầu lâu đang cầm, khẽ nói:"Vậy thì không làm gối, Tiểu Nguyễn có thể gối lên cánh tay tôi, hoặc lồng ngực, cơ bụng cũng được, cả trên đùi nữa."Trì Nguyễn Phàm ở bên ngoài bịt chặt tai lại.Giờ anh chỉ ước gì ngũ quan của mình cũng quay về cường độ như thời còn là tân binh.Không biết qua bao lâu, Cẩm Trúc từ trong hang đi ra, đến bên cạnh Trì Nguyễn Phàm, mời:"Tôi trang trí nhà cửa xong rồi, em vào xem xem có hài lòng không.""Không cần đâu," Trì Nguyễn Phàm che đầu làm đà điểu, "Bên ngoài khá tốt, ta cứ ở đây đợi trò chơi kết thúc thôi.""Ở đây sao?" Cẩm Trúc liếc nhìn xung quanh.Bên ngoài hang động là một khoảng đất trống rộng rãi, chỉ có vài tảng đá thấp lè tè chẳng che chắn được gì."Thì ra... là thích ở ngoài trời à."Cẩm Trúc đưa tay cởi áo khoác ngoài.Chiếc áo khoác màu đen rơi xuống đất, vạt áo vừa hay rơi trúng giày Trì Nguyễn Phàm.Trì Nguyễn Phàm đang làm đà điểu khựng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy Cẩm Trúc đang vén áo trong lên."Ngươi định làm gì?!" Trì Nguyễn Phàm vội vàng giữ chặt tay Cẩm Trúc."Huyết Nguyệt đã mọc lên rồi."Cẩm Trúc nhìn chăm chú vào Trì Nguyễn Phàm, sau lưng hắn, là vầng trăng đỏ như máu treo cao.Hắn từ tốn nói: "Sau khi Huyết Nguyệt xuất hiện, bọn quỷ sẽ quấn lấy nhau không rời cho đến lúc trăng tàn".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me