TruyenFull.Me

Bác Sĩ Nói Tôi Chỉ Có Thể Ăn Cơm Mềm!

Chương 116: Vô Hạn Lưu 7

Lelyn_lnl


"Thật ra ta đều biết rõ cả." Cẩm Trúc nói.

Quy tắc trò chơi cơ bản của Thế giới Vô hạn đều do hắn thiết lập, sao Cẩm Trúc lại không biết rõ tình hình cơ thể hiện tại của người yêu cơ chứ.

Hắn chỉ lo người yêu khó lòng chịu đựng trạng thái như vậy mà thôi.

Nhưng xem ra bây giờ, người yêu dường như tiếp nhận khá tốt.

Thế là Cẩm Trúc thuận theo lời Trì Nguyễn Phàm nói: "Nếu Tiểu Nhuyễn muốn ta tận mắt xem, ta cũng sẽ nhìn thật kỹ."

Trì Nguyễn Phàm thực sự không ngờ Cẩm Trúc lại đáp lại như vậy, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Lẽ ra không nên thế này.

Cẩm Trúc ở thế giới ma quỷ muốn gần gũi anh, là vì Quỷ Vương Cẩm Trúc quanh năm ở lại thế giới ma quỷ, không liên lạc với bên ngoài, phát hiện trên người anh có khí tức cùng nguồn gốc, liền lầm tưởng họ là người yêu của nhau.

Nói trắng ra là hiểu lầm do thiếu thông tin.

Nhưng người trước mặt anh bây giờ là bản thể ý thức của Cẩm Trúc cơ mà.

Tất cả người chơi tiến vào Thế giới Vô hạn đều có ghi chép lưu lại trong bản thể ý thức của Cẩm Trúc.

Cẩm Trúc này hẳn phải biết anh chỉ là một tân binh vừa mới bước vào Thế giới Vô hạn, tuyệt đối không thể nào có mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với hắn ta được.

Trì Nguyễn Phàm trong lòng không hiểu, lại tìm không ra đáp án.

Dưới ánh mắt dịu dàng của Cẩm Trúc, như thể đang nhìn người mình thương yêu nhất, Trì Nguyễn Phàm có chút bối rối.

Anh chỉ có thể căng mặt ra, không để lộ cảm xúc, sau đó dùng phản ứng mà một tiểu thái giám nên có khi đối mặt với chuyện này, nói:

"Nô tài thân thể khiếm khuyết, sao có thể bày ra làm vấy bẩn mắt Bệ hạ."

Miệng nói lời lẽ hèn mọn, nhưng vẻ mặt của Trì Nguyễn Phàm lại rõ ràng viết mấy chữ "đừng hòng bắt ta cúi đầu trước cường quyền".

Cẩm Trúc nhìn thấy thế bật cười thành tiếng, hắn bước lên nhận lấy chậu cây trong tay Trì Nguyễn Phàm, dịu dàng nói:

"Trong mắt ta, mọi thứ của Tiểu Nhuyễn đều là hoàn mỹ nhất."

Trì Nguyễn Phàm không còn lời nào để nói.

Không ngờ khẩu vị của Cẩm Trúc lại nặng đến thế, đến cả thái giám cũng không tha!

Ánh mắt Trì Nguyễn Phàm lướt qua những bông hoa trên cây Trúc Vạn Niên.

Những bông hoa nở rộ ấy giống hệt con công đang xòe đuôi, thỏa sức khoe bày bản thân, khao khát có được sự chú ý của người thương.

Giống hệt như Cẩm Trúc bây giờ vậy.

Trì Nguyễn Phàm muộn màng nhận ra, lời Cẩm Trúc nói ban nãy là đang tỏ tình với mình.

Nếu nói trước kia Cẩm Trúc quấn lấy anh, từ Thế giới Vô hạn đuổi theo đến thế giới anh đang sống, là vì anh là người chơi duy nhất thông quan từ tay Cẩm Trúc, gây ra sự hứng thú cho Cẩm Trúc, không tiếc dùng lời lẽ yêu thương để trêu đùa anh.

Vậy thì bây giờ Trì Nguyễn Phàm chỉ là một tân binh tầm thường, tại sao Cẩm Trúc lại vẫn tỏ tình với anh?

Không thể nào chỉ vì trên người anh từng nhuốm khí tức của đối phương được chứ?

"Ngươi," Trì Nguyễn Phàm do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi:

"Có phải chỉ cần trên người ai đó có khí tức của mình, ngươi liền sẽ tỏ tình với người đó?"

"Đương nhiên là không, ta đâu có tùy tiện lưu lại khí tức trên người kẻ khác."

Cẩm Trúc đặt chậu cây lên bàn, nghiêng người hít một hơi thật sâu nơi cổ Trì Nguyễn Phàm, chậm rãi nói: "Đặc biệt là loại khí tức trên người em như thế này... tràn đầy chiếm hữu, khát vọng và bảo vệ."

Trì Nguyễn Phàm chậm mất nửa nhịp mới giơ tay đẩy Cẩm Trúc ra, người gần như toát mồ hôi lạnh.

Đáng sợ quá, anh trở nên không đề phòng Cẩm Trúc như vậy từ lúc nào?

Ngay cả nơi yếu hại chết người như cổ, cũng có thể mặc cho đối phương áp sát.

Cẩm Trúc nhận ra sự căng thẳng của Trì Nguyễn Phàm, phối hợp lùi lại nửa bước, áy náy nói:

"Xin lỗi, ta luôn không kìm được muốn lại gần em, nếu em đã không thích, ta sẽ chú ý giữ khoảng cách."

"Không," Trì Nguyễn Phàm đột ngột nhìn Cẩm Trúc, nói: "Ngươi có thể thử lại gần ta bất cứ lúc nào..."

...Và ta sẽ luôn cảnh giác, tuyệt đối không để ngươi lại gần nữa.

Lời của Trì Nguyễn Phàm còn chưa nói hết, đã cảm thấy một thân hình thon dài rắn chắc áp sát vào người.

Anh bị Cẩm Trúc ôm chặt lấy.

Lại một lần nữa, anh lại một lần nữa không kịp phản ứng.

Cẩm Trúc khẽ lẩm bẩm: "Cảm giác ôm lấy người yêu thật ấm áp, vui sướng, an tâm, quyến luyến, trái tim như muốn tan chảy ra vậy, thật không nỡ buông tay."

Bàn tay Trì Nguyễn Phàm vốn định đẩy Cẩm Trúc ra, lại rơi xuống vai hắn, ngón tay khẽ siết chặt.

Anh... anh cũng vậy, những cảm giác đó anh cũng có.

Muốn ôm Cẩm Trúc thật lâu thật lâu, như thể bị trúng tà vậy.

Có một khoảnh khắc, trong lòng anh thậm chí còn lóe lên một ý nghĩ: Quy tắc nhiệm vụ của Thế giới Vô hạn anh đều không quan tâm, anh chỉ cần Cẩm Trúc.

Điên thật rồi.

Trì Nguyễn Phàm nhắm mắt lại, mày khẽ nhíu.

Muốn thuận theo suy nghĩ trong lòng mà cứ thế trầm luân, nhưng lý trí lại đang khiến anh giãy giụa.

Tình yêu của Cẩm Trúc, có phải là thật không?

Thực ra muốn phân biệt thật giả rất đơn giản.

Miệng lưỡi nói hay đến đâu, phản ứng cơ thể cũng không lừa được người.

Trì Nguyễn Phàm khẽ cúi đầu, môi chạm vào yết hầu của Cẩm Trúc, phân tâm chú ý đến phản ứng của hắn.

Nơi yếu hại đủ để trí mạng rơi vào miệng người khác, Cẩm Trúc còn nhịn được sao?

Hơi thở Cẩm Trúc khẽ ngừng lại, ngay sau đó hơi thở và nhịp tim đều trở nên dồn dập.

Tiếp đó, hắn khẽ ngửa đầu ra sau, hoàn toàn phơi bày nơi trí mạng trước mặt Trì Nguyễn Phàm. Chỉ còn lại lồng ngực phập phồng không ổn định, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Cũng khá nhẫn nhịn đấy.

Trì Nguyễn Phàm nghĩ, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Anh vốn muốn thử phản ứng thật sự của Cẩm Trúc, nhưng Cẩm Trúc lại trực tiếp phơi bày yết hầu để mặc cho anh cắn xé, cho nên làm sao có thể khiến anh tin rằng tình cảm của Cẩm Trúc chỉ là lời nói suông được cơ chứ?

Dường như Trì Nguyễn Phàm quá lâu không hành động đã khiến Cẩm Trúc sốt ruột, hắn đưa cổ tới gần hơn một chút, khẽ gọi một tiếng "Tiểu Nhuyễn", ẩn chứa sự cầu xin và thúc giục.

Ai lại đi thúc giục người khác cắn cổ mình chứ? Sợ chết chưa đủ nhanh hay sao?

Trì Nguyễn Phàm cảm nhận được sự run rẩy của yết hầu kia, khẽ cụp mắt xuống, chậm rãi lướt nhẹ đầu lưỡi, mang theo ý tứ dỗ dành.

Có lẽ là do cách bài trí trong cung điện và người trong lòng đều quá quen thuộc, khiến anh nhớ lại vài chuyện khi mình còn làm Cửu Thiên Tuế ở thế giới này, đột nhiên có chút không nỡ nhẫn tâm.

Trong những trải nghiệm trước đây, anh đến bên cạnh Cẩm Trúc, không mất bao lâu đã dỗ dành được vị đế vương người người kính sợ này trở nên ngoan ngoãn phục tùng.

Có được sự sủng ái của hoàng đế, anh nhanh chóng thăng chức lênTổng quản thái giám, kiêm lãnh Đông xưởng, thay mặt hoàng đế ban lệnh, trên dưới triều đình không ai không sợ.

Sau khi độc chiếm đại quyền, lá gan anh cũng lớn hơn.

Chân trước Lễ bộ Thượng thư vừa dâng tấu xin tuyển phi cho hoàng đế, chân sau anh đã lập tức giam lỏng hoàng đế ngay tại Điện Kim Khuyết.

Đó là bước ngoặt trong mối quan hệ giữa anh và Cẩm Trúc.

Trước khi xảy ra chuyện giam lỏng, anh vô cùng được Cẩm Trúc tin tưởng. Nhưng sau đó, anh rất ít khi đặt chân đến Điện Kim Khuyết nữa.

Bởi vì cho dù có gặp Cẩm Trúc, đối phương cũng chỉ lạnh nhạt thờ ơ, dùng những lời như "Cửu Thiên Tuế phong quang vô lượng", "Lễ bộ Thượng thư còn muốn gả con gái độc nhất cho ngài rồi đấy" để châm chọc anh.

Cũng bởi vì anh không biết phải đối mặt với Cẩm Trúc như thế nào.

Một khi gặp mặt, Cẩm Trúc sẽ không chút kiêng dè mà vạch trần dã tâm của anh, hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh về tội danh bất kính bề trên, giam lỏng hoàng đế.

Những lời như "Cửu Thiên Tuế thực ra sớm đã không cam chịu làm kẻ dưới một người rồi phải không, muốn đè trẫm dưới thân lâu lắm rồi nhỉ", "Bây giờ Cửu Thiên Tuế có thể muốn làm gì trẫm thì làm rồi", khiến Trì Nguyễn Phàm không biết phải làm sao.

Thực ra họ cũng từng rất thân thiết, thân đến mức có thể cùng giường ngủ, cùng chén uống rượu, khi gặp tập kích sẽ lập tức bảo vệ đối phương.

Cẩm Trúc khi đó, cũng sẽ tin tưởng mà phơi bày yếu hại trước mặt anh như thế này.

Chỉ là anh quá vội vàng, vừa nghĩ đến việc Cẩm Trúc sẽ tuyển phi, sẽ có phi tử và con nối dõi được yêu chiều, anh đã hoảng loạn mà đưa ra quyết định tồi tệ nhất.

Môi Trì Nguyễn Phàm khẽ chạm vào yết hầu Cẩm Trúc, khẽ gọi một tiếng "Bệ hạ", lại gọi một tiếng "Cẩm Trúc".

"Ừm?" Cẩm Trúc hé mở đôi mắt lim dim, trong mắt hiện lên vẻ mơ màng.

"Cứ như vậy đi." Trì Nguyễn Phàm vuốt nhẹ lưng Cẩm Trúc, nói.

Đây là thế giới họ từng trải qua, có rất nhiều hồi ức, có thỏa mãn, cũng có tiếc nuối, đều là những ký ức rất quý giá.

Anh không cần thiết phải khiến mối quan hệ của họ ở đây trở nên tồi tệ hơn.

Không còn nghĩ đến chuyện thoát khỏi Cẩm Trúc nữa. Trong Thế giới Vô hạn do Cẩm Trúc kiểm soát, chỉ cần anh thu hút sự chú ý của Cẩm Trúc, thì vĩnh viễn không thể thoát khỏi đối phương.

Cũng không còn băn khoăn liệu chữ "yêu" trong miệng Cẩm Trúc có thật lòng đáng tin hay không. Dù sao cũng đã trở về Thế giới Vô hạn rồi, sẽ không có kết cục nào tồi tệ hơn thế này nữa.

"Cứ như vậy? Không muốn thêm chút nữa sao? Ta nhớ Tiểu Nhuyễn thích ta hôn môi em hơn, hửm? Được không?"

Cẩm Trúc hiển nhiên không hiểu ẩn ý trong lời nói của Trì Nguyễn Phàm, hắn ôm lấy anh, vừa thì thầm bên tai anh, vừa không để lộ dấu vết mà dẫn anh về phía long sàng.

Trì Nguyễn Phàm do dự không biết có nên từ chối hay không.

Với mối quan hệ hiện tại của họ, hôn môi dường như đã là quá phận rồi, lại dường như vốn nên như vậy.

Nửa đẩy nửa đưa, Trì Nguyễn Phàm chạm vào thành giường làm bằng gỗ nam mộc vàng óng, anh nghi hoặc nhìn sang, thấy long sàng bên cạnh.

Ánh mắt Trì Nguyễn Phàm khựng lại, quay đầu chất vấn Cẩm Trúc:

"Bệ hạ, ngài đây là định làm gì?"

Bị phát hiện, Cẩm Trúc cũng không hoảng hốt, thuận theo lời Trì Nguyễn Phàm đáp lại:

"Ngày hè thường dài, chợp mắt một lát có thể thanh tâm tĩnh thần."

Trì Nguyễn Phàm muốn đảo mắt xem thường.

Nếu lúc nói câu này tay Cẩm Trúc không đặt trên dây lưng anh, có lẽ còn có vài phần thuyết phục, nhưng bây giờ... thì miễn đi.

Anh kéo tay Cẩm Trúc đang đặt trên dây lưng mình ra, nói: "Thanh tâm tĩnh thần cái gì, rõ ràng đây là bạch nhật tuyên dâm mà."

"Ta chỉ muốn để Tiểu Nhuyễn nghỉ ngơi thêm một lát thôi mà."

Ánh mắt Cẩm Trúc chân thành, "Thế giới trước Tiểu Nhuyễn còn chưa ngủ ngon, đã vì thời gian trò chơi kết thúc mà buộc phải tỉnh giấc. Nếu Tiểu Nhuyễn không muốn nghỉ ở đây, đến Đông sương phòng cũng được."

*东稍间: Gian phòng phụ ở phía đông, thường dùng làm nơi nghỉ ngơi.

Cả Đông lẫn Tây sương đều là tẩm thất của hoàng thượng, chuyển nơi thì có gì khác biệt chứ?

Trì Nguyễn Phàm định từ chối, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lại nuốt xuống lời sắp nói ra, chuyển sang nói: "Vậy thì đến Đông sương phòng xem thử."

Cẩm Trúc có chút bất ngờ vì Trì Nguyễn Phàm nhanh chóng đồng ý như vậy, lập tức đáp ứng, ôm lấy Trì Nguyễn Phàm đi xuyên qua mấy gian phòng trong tẩm cung, tiến thẳng đến điện ngủ phía đông xa nhất.

"Tiểu Nhuyễn, em muốn nghỉ ngơi ở đây không?" Cẩm Trúc hỏi.

Trì Nguyễn Phàm không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn quanh toàn bộ tẩm điện.

Căn phòng này anh rất quen thuộc.

Mấy năm anh được Cẩm Trúc sủng ái nhất, đã từng nhiều lần được Cẩm Trúc sắp xếp nghỉ ngơi tại đây.

Khi đó trong cung còn có lời đồn, nói sở dĩ hoàng đế sủng ái Cửu Thiên Tuế như vậy, là vì Cửu Thiên Tuế đã lên được long sàng.

Xét theo một khía cạnh nào đó, lời đồn này quả thật cũng không sai.

Nhớ lại chuyện xưa, Trì Nguyễn Phàm thả lỏng hơn một chút, nhưng cũng không thuận theo lời Cẩm Trúc mà đồng ý ngay.

Anh nghiêng đầu nói với Cẩm Trúc: "Bệ hạ, hôm nay nô tài nghỉ ở đây, ngày mai sẽ có lời đồn người sủng ái thái giám truyền khắp trong ngoài cung đấy."

Cẩm Trúc cười nói: "Yên tâm, chỉ cần Tiểu Nhuyễn không vui, chuyện phòng the bí mật giữa ta và Tiểu Nhuyễn sẽ không ai có thể biết được."

Trì Nguyễn Phàm thầm nghĩ chưa chắc đâu.

Năm xưa Lễ bộ Thượng thư vội vàng xin tuyển phi cho hoàng đế như vậy, chính là vì nghe thấy tin đồn, sợ hoàng đế một lòng một dạ với anh, không thể có con nối dõi, mà làm lỡ quốc tộ.

*国祚.: Vận mệnh lâu dài của đất nước, thường gắn với việc có người kế vị.

Nếu Cẩm Trúc thật sự quản được miệng lưỡi người trong cung, thì lời đồn này sao lại có thể truyền đi khắp nơi như vậy?

Lẽ nào là cố tình truyền cho ai đó nghe sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me