TruyenFull.Me

Bac Si Noi Toi Chi Co The An Com Mem


Hoàng đế quan tâm đến mình, để ý đến mình.

Nhận thức này khiến Cẩm Trúc cảm thấy rất khó tin.

Khi Cẩm Trúc lòng mang ý chết, đến cả bản thân còn chẳng đoái hoài, hoàng đế vốn nên xem y là kẻ thù, vậy mà lại tâm đến y.

Cẩm Trúc cố ý ngồi bên cửa sổ hứng chịu gió lạnh thấu xương, cố ý để trà nguội ngắt rồi mới uống, cố ý mỗi đêm thao thức đến tận bình minh.

Cẩm Trúc dùng đủ mọi cách để giày vò thân thể mình.

Vừa là để tìm đến cái chết, vừa là muốn dò xét xem hoàng đế để ý mình đến mức nào, và sự để ý ấy có thể kéo dài được bao lâu.

Phản ứng của hoàng đế kịch liệt hơn Cẩm Trúc tưởng tượng, quyết tâm và kiên nhẫn của người cũng vượt xa những gì y lường trước.

Để y có thể ngủ ngon giấc, hoàng đế thậm chí còn đích thân đến phòng y, cùng y chung chăn gối.

Khi được hoàng đến ôm lấy, Cẩm Trúc có thể cảm nhận được hơi ấm nóng rực qua da thịt truyền đến bản thân, đốt cháy đi mọi khả năng suy nghĩ trong đầu.

Cẩm Trúc đã một mình trải qua vô vàn đêm đông giá rét, đây là lần đầu tiên y được bao bọc trong sự ấm áp đến nhường này.

Cẩm Trúc... thật sự tham luyến sự ấm áp ấy.

Trong khoảnh khắc yếu lòng, ý niệm tìm đến cái chết của Cẩm Trúc đã dao động.

Y muốn cứ thế chìm đắm trong đó, cả đời cứ trôi qua như vậy.

Nhưng liệu có thể thật sự sống như vậy cả đời sao?

Dù không rõ vì sao hoàng đế đưa hắn về giam lỏng ở Triều Dương Điện, nơi vốn là tẩm cung của người, nhưng hoàng đế không thể mãi mãi giữ hắn ở đây.

Chi bằng tự mình dứt khoát kết thúc, còn hơn sau này bị ép rời xa.

Sau khi được hoàng đế cho phép có thể đi lại tự do trong cung, Cẩm Trúc lặng lẽ bỏ lại đám cung nhân theo hầu, tự mình tìm đến nơi lạnh lẽo nhất trong hoàng cung.

Cẩm Trúc ngồi một mình trong đình giữa hồ băng giá, hơi lạnh thấu xương thấm sâu vào từng tấc thịt, khiến tứ chi trăm khớp đều nhức buốt.

Rồi tự nhủ trong lòng rằng, cố chịu thêm một chút nữa thôi, rất nhanh sẽ được giải thoát.

Trong những khoảnh khắc ấy, ánh mắt y vẫn không tự chủ được mà hướng về phía Ngự thư phòng, dù cổ đã cứng đờ vì giá lạnh cũng không muốn đổi tư thế.

Cẩm Trúc biết rõ hoàng đế sẽ không đến.

Năm mới vừa qua, chính sự bộn bề, hoàng đế mỗi ngày đều phải bận rộn đến tận đêm khuya ở Ngự thư phòng, sẽ không có thời gian để đến tìm một người 'tù nhân' không cách nào rời khỏi hoàng cung.

Nhưng Cẩm Trúc lại không nhịn được mà mong chờ.

Nếu... hoàng đế đến thì sao?

Vậy thì y sẽ không tìm đến cái chết nữa.

Bị giam lỏng ở Triều Dương Điện, không có thánh chỉ của bệ hạ, Cẩm Trúc sẽ không bao giờ rời đi.

Trong lúc ý thức mơ hồ, Cẩm Trúc thoáng thấy một vệt minh hoàng rực rỡ xé tan màn tuyết, lao về phía mình.

Tựa như năm xưa, y lau vội vết máu dính trên tay, một mình bước vào lãnh cung u tối, tìm kiếm vị hoàng tử duy nhất còn sót lại.

Đứa trẻ hoàng thất ấy run rẩy lao vào vòng tay Cẩm Trúc, ôm chặt lấy eo y, nức nở nói "Vương thúc, con sợ".

Mà giờ đây, y được hoàng đế đã trưởng thành ôm trọn vào lòng, người dùng thân mình che chắn gió tuyết cho y, giọng nói khẽ run rẩy "Vương thúc, đừng sợ".

Lần đó bị đưa về, Cẩm Trúc bệnh rất nặng, lúc tỉnh lúc mê.

Mỗi khi hé mắt, Cẩm Trúc đều có thể nhìn thấy bóng dáng hoàng đế hiện diện ngay bên cạnh.

Khi thì hoàng đế ngồi lặng lẽ trước bàn phê duyệt tấu chương, khi thì lại ở bên giường chăm chú nhìn y, khi thì lại nằm bên cạnh y, hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ say.

Hoàng đế vì mình mà làm đến mức này, nếu nói không chút rung động nào thì chỉ có thể là nói dối.

Cẩm Trúc đã quyết định, sẽ gắng gượng sống thêm một thời gian nữa.

Chỉ là Cẩm Trúc vẫn không thể hiểu, vì sao hoàng đế không muốn y chết, vì sao lại đối xử với y như vậy.

Cẩm Trúc đã từng hỏi hoàng đế, nhưng người không đáp lời, mà lại cùng y...

Đến tận bây giờ, Cẩm Trúc vẫn nhớ rõ tim mình đã đập nhanh đến mức nào, cả người run rẩy không ngừng, nhưng tất cả phản ứng đó đều không phải vì giận dữ hay sợ hãi, mà là vì hưng phấn.

Cũng chính vào lúc đó, Cẩm Trúc mới nhận ra mình rốt cuộc mang trong lòng thứ tình cảm gì với hoàng đế.

Không chỉ là sự thương tiếc yêu mến đối với đứa trẻ mà mình tự tay chăm sóc trưởng thành, cũng không chỉ là sự đồng cảm trân trọng đối với đối thủ năm xưa, càng không chỉ là sự kính trọng ngưỡng mộ đối với vị minh quân sắp khai sáng một thời thịnh thế.

Cẩm Trúc... yêu người.

Sự để ý đến thái độ của hoàng đế, sự tham luyến hơi ấm người mang đến, tất cả đều xuất phát từ một chữ "yêu" sâu đậm này.

Tình yêu ấy nảy mầm từ lúc nào chẳng hay, mà nay đã ăn sâu bén rễ.

Hoàng đế muốn y hận người, nhưng Cẩm Trúc lại hận không nổi.

Đành phải luôn khép chặt mi mắt, che giấu đi tình ý nồng nàn trong đáy mắt, không để hoàng đế nhìn thấu.

Những ngày sau đó, hoàng đế vẫn cùng y chung giường, nhưng rất hiếm khi làm những chuyện thân mật, ẩn ẩn còn mang chút khách khí xa cách.

Cẩm Trúc không rõ nguyên do, đoán là trải nghiệm hôm đó không mấy tốt đẹp, hoặc là hoàng đế đã dần dần chán ghét mình.

Thân phận y khó xử, hoàng đế không muốn thân cận, y tự nhiên không dám chủ động tiến tới, liền cũng điều chỉnh thái độ, giữ một khoảng cách nhất định với hoàng đế.

Nhưng Cẩm Trúc vừa mới giữ được nửa ngày, đã bị hoàng đế kéo lên giường, mạnh mẽ lấp đầy mọi khoảng cách.

Sau vài lần lặp lại như vậy, Cẩm Trúc phát hiện ra, hoàng đế không thích y quá thân mật.

Một khi y biểu lộ ý muốn gần gũi, hoàng đế sẽ cố ý giữ khoảng cách vô hình.

Mà khi Cẩm Trúc tỏ ra lạnh nhạt, hoàng đế ngược lại sẽ sủng hạnh y.

Chẳng lẽ... hoàng đế thích cái kiểu nửa đẩy nửa đưa, dục cự mà còn nghênh ư?

·

Trì Nguyễn Phàm sau khi lo liệu ổn thỏa việc cứu tế nạn nhân, trở về Triều Dương Điện thì đã quá nửa đêm.

Cẩm Trúc không biết là vẫn còn thức, hay là bị tiếng hắn bước vào phòng đánh thức.

Khi Trì Nguyễn Phàm bước vào phòng, Cẩm Trúc đã nằm trên giường, đôi mắt đen láy mở to nhìn hắn trong bóng tối.

Nhìn bóng dáng Cẩm Trúc rụt người lại trong chăn, Trì Nguyễn Phàm thoáng cảm tháy yên lòng.

Ít nhất đối phương đã biết tự đắp chăn, chứ không phải mặc độc chiếc áo lót mỏng manh, rồi ngồi đến hừng đông nữa.

"Vương thúc cứ nghỉ ngơi trước đi, ta đi tắm rửa xong rồi sẽ qua." Trì Nguyễn Phàm đứng ở xa cửa nói.

Hắn vừa từ bên ngoài trở về, mang theo hơi lạnh của gió tuyết, không thể cứ thế mà chạm vào Cẩm Trúc được.

"Ừ." Cẩm Trúc theo bản năng khẽ đáp một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, y nhận ra mình đã quá mức thuận theo, mà hoàng đế lại thích y chống đối, chỉ có như vậy mới có thể khơi dậy hứng thú chinh phục của hoàng đế.

Thế là, Cẩm Trúc cố ý mặt mày lạnh tanh nói:

"Thần không ngủ, bệ hạ cũng đừng đến chỗ thần nữa."

Cẩm Trúc khẩn trương nhìn chằm chằm vẻ mặt hoàng đế, bàn tay trong chăn khẽ nắm chặt, chỉ sợ hoàng đế thật sự quay người bỏ đi.

Vẻ mặt Trì Nguyễn Phàm hơi sầm lại.

Không cho hắn đến, là có thể mượn cơ này hội giày vò thân thể mình đúng không?

Hắn tuyệt đối sẽ không để Cẩm Trúc được như ý.

Trì Nguyễn Phàm suýt chút nữa là không tắm rửa gì cả, trực tiếp đè người lên.

Cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, hắn nhẫn nại xuống, hung hăng nói một câu "Ngươi cứ chờ đó cho trẫm", liền sải bước đi về phía thiên điện có phòng tắm.

Ngâm mình trong nước ấm áp một hồi, Trì Nguyễn Phàm mới mặt mày trầm tĩnh trở về, nằm xuống bên cạnh Cẩm Trúc.

Hắn vươn tay ôm lấy Cẩm Trúc, mang theo sức lực không cho phép cự tuyệt.

Cẩm Trúc hơi cúi đầu, tựa như muốn thuận thế rúc vào lòng hắn tìm kiếm hơi ấm, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, lại dừng lại.

Trì Nguyễn Phàm vốn đã lo sợ Cẩm Trúc lại nghĩ quẩn, thấy y thật sự không muốn nhẫn nhục chịu đựng nữa, hắn lập tức ôm chặt Cẩm Trúc vào lòng, đồng thời giữ chặt gáy Cẩm Trúc, ép y đối diện với mình.

Hắn nghiêng người phủ xuống, đến khi hôn Cẩm Trúc đến nghẹt thở, mới bằng lòng buông tha cho y.

Trì Nguyễn Phàm dùng ngón tay xoa nhẹ môi Cẩm Trúc, khẽ nói:

"Vương thúc, ngoan một chút, ừm?"

Tiếng "ừm" cuối cùng trầm thấp khàn khàn, âm cuối hơi vút lên, mang theo chút ý vị cảnh cáo, khiến nửa người Cẩm Trúc tê rần.

Cẩm Trúc nhắm mắt lại, để không cho hoàng đế nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình.

Hành động này trong mắt Trì Nguyễn Phàm chính là nhẫn nhịn kháng cự.

Trì Nguyễn Phàm trong lòng không khỏi lo lắng.

Hắn cần Nhiếp chính vương hận hắn thêm một chút nữa, chỉ có như vậy, Nhiếp chính vương mới có ý chí để sống tiếp.

Nhưng sâu trong tim, hắn lại không hề mong muốn Nhiếp chính vương hận mình, bởi lẽ, bọn họ rõ ràng nên yêu thương nhau.

Cuối cùng ý nghĩ khiến Nhiếp chính vương hận hắn chiếm thế thượng phong.

Chỉ khi sống sót, họ mới có thể yêu nhau.

Thế là, Trì Nguyễn Phàm mặc kệ sự "kháng cự" nhẫn nhịn của Cẩm Trúc, bá đạo chiếm lấy y.

Trì Nguyễn Phàm cũng biết rõ không thể ép buộc quá mức, luôn phải để cho người ta một tia hy vọng.

Hắn gọi người hầu mang nước đến, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, sau đó ôm Cẩm Trúc vào lòng, khẽ nói:

"Nếu vương thúc ở Triều Dương Điện cảm thấy buồn chán, ngày mai hãy cùng ta đến Ngự thư phòng nhé."

Cẩm Trúc khẽ mở mắt, trong đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Khẽ hỏi: "Bệ hạ là muốn thần đến Ngự thư phòng hầu hạ, hay là..."

Trì Nguyễn Phàm là muốn cho Nhiếp chính vương chút ngọt ngào, chứ không phải chuẩn bị giáng thêm một đòn nữa, vội nói:

"Nghĩ gì vậy, ta muốn người giúp ta sắp xếp tấu chương."

Vừa nói vậy, nhưng để duy trì hình tượng kẻ ác trước mặt Cẩm Trúc, Trì Nguyễn Phàm vẫn lấy tay khẽ bóp cằm Cẩm Trúc, nói:

"Vương thúc ngoan ngoãn nghe lời, trẫm liền đảm bảo không ở những nơi khác ngoài Triều Dương Điện đối xử với người như vậy, nếu không..."

Trì Nguyễn Phàm cố ý bỏ lửng câu nói, để lại cho Cẩm Trúc đủ không gian để suy diễn.

Cẩm Trúc quả thật không khống chế được mà nghĩ ngợi miên man, trong đầu thoáng hiện những hình ảnh không đứng đắn về hoàng đế và mình ở Ngự thư phòng.

Nhưng khi tỉnh táo lại, y biết rõ điều đó không thể nào có thể xảy ra.

Hoàng đế đối với triều chính vô cùng nghiêm túc, không thể ở Ngự thư phòng làm những chuyện riêng tư, trừ phi Cẩm Trúc chọc giận hoàng đế đến cực điểm, khiến người tức giận muốn lập tức trừng trị y.

"Vương thúc tâm trạng rất tốt?" Trì Nguyễn Phàm thấy trong mắt Cẩm Trúc có ý cười, không khỏi hỏi.

Cẩm Trúc vội thu lại ý cười.

Ở bên cạnh hoàng đế quá lâu, khiến Cẩm Trúc đã quên rằng mình phải kiềm chế cảm xúc.

Trì Nguyễn Phàm cũng không để ý, khẽ thở dài một tiếng, nói:

"Chỉ là đến Ngự thư phòng thôi, mà đã khiến vương thúc vui vẻ đến vậy."

Nếu không phải quan hệ hiện tại của bọn họ quá mức phức tạp, Trì Nguyễn Phàm thật sự muốn giao hết tấu chương và công việc triều chính của mình cho Nhiếp chính vương.

Cẩm Trúc nghe lời hoàng đế, liền biết tối nay không còn làm những chuyện thân mật nữa.

Nhưng y cũng không thể nói là nghĩ đến việc bị hoàng đế "trừng trị" nên mới khẽ cười, chỉ có thể thuận theo lời hoàng đế nói:

"Vì bệ hạ phân ưu, là bổn phận của thần."

Trì Nguyễn Phàm chỉ cho rằng mình đã cho "viên kẹo ngọt" đúng lúc, tâm trạng vui vẻ lấy áo choàng lông cáo bọc kín Cẩm Trúc, rồi đưa y đến Ngự thư phòng.

Trì Nguyễn Phàm giao toàn bộ tấu chương cho Cẩm Trúc sắp xếp, còn mình thì ngồi sau án thư, xem những tấu chương đã được Cẩm Trúc chỉnh tề dâng lên.

Cẩm Trúc xem xét một lúc chồng tấu chương trước mặt, lại không nhịn được ngước mắt nhìn hoàng đế, nghi hoặc hỏi:

"Bệ hạ tin tưởng thần đến vậy sao?"

"Đương nhiên." Trì Nguyễn Phàm mỉm cười đáp.

Nhiếp chính vương có lẽ sẽ tìm cách đối phó hắn, ra tay với những triều thần trung thành với hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại bá tánh thiên hạ, giang sơn xã tắc này.

Như vậy là đủ rồi.

Về phần những triều thần ra vào Ngự thư phòng, sau khi nhìn thấy Nhiếp chính vương, trong lòng kinh hãi đến mức nào, Trì Nguyễn Phàm hoàn toàn không quan tâm.

Dưới sự đồng lòng của Trì Nguyễn Phàm và Cẩm Trúc, hai người hòa thuận trải qua năm tháng.

Cho đến sinh thần của Cẩm Trúc.

Trì Nguyễn Phàm vừa tan triều sớm, liền vội vã đến ngự thiện phòng nấu mì trường thọ.

Đây là thói quen hắn dưỡng thành từ kiếp trước, mỗi khi đến sinh thần của Nhiếp chính vương, hắn đều đích thân chuẩn bị một bát mì trường thọ.

Khi thì là ngự thiện phòng làm, khi thì là hắn tự mình xuống bếp.

Người già rồi, chẳng mong gì hơn ngoài sự trường thọ.

Đáng tiếc thay, ở kiếp trước, Nhiếp chính vương vẫn ra đi trước hắn một bước.

Trì Nguyễn Phàm đưa tay khẽ dụi đôi mắt hơi nhòe vì hơi nước, phất tay ý bảo tổng quản thái giám đang tiến đến lui ra, tự mình cẩn thận vớt mì lên.

Cho mì vào hộp đựng thức ăn, giao cho thái giám đi theo xách lên, rồi trở về Triều Dương Điện.

"Vương thúc, mau đến nếm thử mì trường thọ ta làm này."

Vừa bước vào điện, Trì Nguyễn Phàm đã lấy mì ra, gọi vọng vào trong phòng.

Cẩm Trúc đã dậy từ sớm.

Chờ mãi không thấy hoàng đế trở về, y đang do dự không biết nên đợi hoàng đế tan triều rồi cùng đi đến Ngự thư phòng, hay là tự mình qua đó, liền thấy hoàng đế từ hướng ngự thiện phòng đi tới, trên tay còn mang theo... mì trường thọ?

Cẩm Trúc có chút kinh ngạc, khẽ hỏi "Bệ hạ còn nhớ hôm nay là sinh thần của thần sao?"

Cẩm Trúc gần vốn không quen tổ chức sinh thần, ngay cả khi quyền lực nghiêng trời, cũng chưa từng mở tiệc mừng thọ.

Chỉ có năm Cẩm Trúc vừa đưa hoàng đế từ lãnh cung trở về, tiểu hoàng đế không biết từ đâu hay được ngày sinh của y, vào ngày đó đã xách hộp đựng thức ăn đến Ngự thư phòng, cùng mình ăn một bát mì trường thọ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me