TruyenFull.Me

Bác Sĩ Nói Tôi Chỉ Có Thể Ăn Cơm Mềm!

Chương 74: Mạt Thế 3

Lelyn_lnl

Trì Nguyễn Phàm đặt áo ngoài của Cẩm Trúc sang một bên, vành tai hơi ửng đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Cẩm Trúc.

Anh cảm thấy hành động hiện tại của mình giống như đang thừa lúc bạn trai say khướt, lén lút sờ soạng cơ bụng săn chắc của đối phương.

Nhưng mà... đều là bạn trai cả rồi, sờ một chút... à không, kiểm tra một chút cũng không sao chứ?

Trì Nguyễn Phàm tháo lớp băng gạc trên cánh tay phải của Cẩm Trúc, lại mất thêm một khoảng thời gian nữa mới cởi được chiếc áo thun dài tay của cậu ấy.

Vết thương dữ tợn, dài cả ngón tay, lộ ra trong không khí, hơi thở Trì Nguyễn Phàm khựng lại, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng hạ xuống, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác.

Anh đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vùng da lành lặn bên cạnh vết thương của Cẩm Trúc.

Vùng da đó đã nhuộm màu vàng nâu, là màu do nước sát trùng povidone-iodine* để lại.

*Povidone-iodine là một phức hợp hóa học ổn định của polyvinylpyrrolidone (povidone) và iod nguyên tố. Có tác dụng sát khuẩn phổ rộng, tiêu diệt nhiều loại vi sinh vật bao gồm vi khuẩn, virus, nấm và động vật đơn bào.

Rõ ràng, thứ thuốc sát trùng thông thường này hoàn toàn bất lực trước virus zombie quái ác.

Trong suốt năm năm đen tối sau đó, nhân loại cũng không thể tìm ra bất kỳ loại thuốc nào có thể ngăn chặn hoàn toàn sự lây nhiễm này.

"Đau không?" Trì Nguyễn Phàm khẽ hỏi.

Một câu hỏi mà anh vốn không mong đợi câu trả lời. Zombie bình thường không còn cảm giác đau, cũng chẳng còn chút lý trí nào.

Nhưng Cẩm Trúc lại đột nhiên gầm khẽ một tiếng.

Trì Nguyễn Phàm đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cẩm Trúc.

"Gào——"

Đôi mắt đỏ ngầu của Cẩm Trúc vẫn dán chặt vào cổ Trì Nguyễn Phàm, thân trên bị sợi xích nước cố định trên ghế hơi nghiêng về phía trước, không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ.

Trì Nguyễn Phàm suy nghĩ một lát, rồi khẽ cúi người lại gần.

Cẩm Trúc như hiểu ý, lập tức nghiêng người về phía trước, vùi mặt vào cổ Trì Nguyễn Phàm, vừa cọ xát vừa hít sâu mùi hương quen thuộc của anh.

"Em đúng là đồ bám người."

Trì Nguyễn Phàm vừa cười vừa nói, tay dò xuống, sờ một cái vào cơ bụng của Cẩm Trúc.

Không giống như đang đói.

Có lẽ sau khi hóa zombie, làn da trở nên lạnh lẽo và cứng hơn, khiến anh phán đoán sai lệch?

"Ráng nhịn chút nữa, lát nữa anh sẽ đưa em xuống dưới ăn thịt."

rì Nguyễn Phàm dịu dàng xoa mái tóc rối bù của Cẩm Trúc, đồng thời vận dụng dị năng, ngưng tụ nước rửa sạch vết thương trên cánh tay cậu.

Sau đó, anh lại tạo ra nhiều nước hơn, cẩn thận tắm rửa toàn thân cho Cẩm Trúc, bao gồm cả bộ quần áo đã lấm bẩn.

Dị năng hệ thủy cấp D hiện tại của anh không có sức sát thương, chỉ có thể dùng cho những việc như này thôi.

Trì Nguyễn Phàm hút hết nước trên bề mặt da và quần áo của Cẩm Trúc, ẩn thận băng bó vết thương cho cậu ấy, rồi nhẹ nhàng mặc lại quần áo.

Khi điều khiển nước, Trì Nguyễn Phàm có thể cảm nhận được mọi gợn sóng mà dòng nước chảy qua.

Anh tỉ mỉ cài từng chiếc cúc áo cho Cẩm Trúc, rồi ôm chặt cậu vào lòng, khẽ ghé vào tai cậu thì thầm: "Trúc Tử, dáng người em đẹp thật."

Tư thế này khiến hai người ở rất gần nhau, Cẩm Trúc vừa nghiêng đầu đã đụng vào xương hàm của Trì Nguyễn Phàm.

"Gào——"

Trì Nguyễn Phàm hít một hơi lạnh, ôm lấy quai hàm lùi lại, đối diện với đôi mắt đỏ của Cẩm Trúc, anh vội vàng trấn an:

"Em yên tâm, anh tuyệt đối không có sở thích biến thái gì đâu, không thích xác chết cũng không thích zombie, anh chỉ thích em thôi."

Cẩm Trúc rõ ràng không mấy quan tâm đến những lời Trì Nguyễn Phàm nói. Sau khi anh lùi lại một bước, em ấy liền bắt đầu giãy dụa mạnh hơn, cuối cùng còn kéo lê cả chiếc ghế về phía Trì Nguyễn Phàm.

Anh lập tức giải trừ dây xích nước, dang tay ôm lấy Cẩm Trúc đang lao vào lòng mình.

"Đồ bám người."

Trì Nguyễn Phàm mang theo "mặt dây chuyền" cỡ lớn trên người đi đến chiếc bàn gần đó, lấy chiếc ba lô đã chuẩn bị sẵn, nhét hết hộp cứu thương nhỏ và những vận dụng cần thiết khác trên bàn vào ba lô.

Ôm một con zombie quả thực không tiện thu dọn đồ đạc, Trì Nguyễn Phàm xoay tay, chuyển Cẩm Trúc ra sau lưng.

Việc thay đổi vị trí dường như không mang lại sự khác biệt nào cho Cẩm Trúc.

Cậu ấy ngoan ngoãn nằm bò trên lưng anh, lúc thì dụi dụi vào vai, lúc lại cọ cọ vào gáy anh đầy thân mật.

Trì Nguyễn Phàm tăng tốc độ thu dọn, "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, phải nhanh lên thôi."

Đúng hơn là thời gian của Cẩm Trúc không còn nhiều.

Ngoài việc bị giết, zombie còn một cách chết khác, đó là dần dần thối rữa cho đến khi tiêu vong.

Những người sống sót sau mạt thế đã ghi lại những quan sát, zombie bình thường nếu không được ăn gì, tốc độ thối rữa gần như tương đương với xác chết.

Khoảng sáu tuần, chúng sẽ biến thành bộ xương, và khoảng một năm sẽ hoàn toàn tiêu vong.

Nếu chúng tiếp tục ăn, quá trình này sẽ diễn ra chậm hơn nhiều.

Sau khi tiến hóa thành zombie cấp D, thời gian tồn tại của chúng còn kéo dài hơn nữa.

Cấp bậc càng cao, tuổi thọ càng lớn.

Những thông tin này, Trì Nguyễn Phàm chỉ biết được vào hai năm sau mạt thế, khi anh đã đặt chân đến căn cứ lớn nhất của loài người.

Lúc đó, anh đã hiểu rõ. Khi anh rời đi, Cẩm Trúc vẫn còn "sống", chỉ là không hiểu vì sao lại đột ngột im lặng.

Sau này, khi nhìn thấy hình ảnh zombie hoàng giống hệt Cẩm Trúc, anh đã không chút do dự rời bỏ căn cứ an toàn, vượt qua ngàn dặm hiểm nguy đến thành phố Y, nơi con zombie hoàng kia xuất hiện.

Chỉ tiếc rằng, anh đã gục ngã bên ngoài thành phố, thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy mặt Cẩm Trúc trong hình hài zombie hoàng một lần nào.

Thu hồi dòng ký ức đau buồn, Trì Nguyễn Phàm nhẹ nhàng kéo Cẩm Trúc vào lòng, khẽ hỏi: "Em còn muốn mang theo gì nữa không?"

"Gào." Cẩm Trúc dụi đầu vào ngực anh, ôm chặt lấy Trì Nguyễn Phàm.

Trì Nguyễn Phàm tự nhủ ngọt ngào:

"Muốn mang anh đi cùng sao? Anh hiểu rồi. Vậy thì ôm chặt vào nhé."

Nói xong, Trì Nguyễn Phàm đeo ba lô lên lưng, xách Đường đao, ôm Cẩm Trúc đi xuống lầu.

Trong ba lô chủ yếu là thuốc men và găng tay, chỉ mang theo chút đồ này rời đi chắc chắn không đủ.

Trì Nguyễn Phàm đi đến cửa sổ tầng hai, nhìn xuống dưới.

Trước cửa siêu thị, một chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc đậu ngay ngắn. Biển số xe có dãy số cuối trùng với ngày anh và Cẩm Trúc chính thức trở thành người yêu.

Tốt lắm, xe không hỏng.

Ở kiếp trước, khi anh vội vã rời đi, cửa kính xe đã bị đập vỡ tan tành.

Trì Nguyễn Phàm vận dụng dị năng, một tấm gương nước xuất hiện ra bên cạnh anh.

Cùng lúc đó, ở hàng ghế sau thứ hai của chiếc xe việt dã, cũng xuất hiện một tấm gương nước.

Trì Nguyễn Phàm tháo ba lô xuống, ném nó vào tấm gương nước bên cạnh.

Mặt nước gợn sóng, sau đó là một tiếng động nhỏ từ dưới lầu vọng lên, ba lô rơi vào trong xe việt dã.

Họ còn cần thức ăn.

Bánh quy nén, sô cô la, đồ hộp... tất cả đều ở khu thực phẩm tầng hai.

Chủ yếu là những thứ tiện mang theo và có thể nhanh chóng lấp đầy bụng, bây giờ mạt thế mới bắt đầu, vấn đề bảo quản chưa cần quá lo lắng.

Anh cũng cần lấy một ít rau củ quả có hạt ở khu vực tầng một.

Dị năng hệ thủy của anh có thể dùng để thủy canh nhanh chóng.

Và không thể quên thức ăn cho Cẩm Trúc.

Trì Nguyễn Phàm ngay tại chỗ xé hai phần thăn bò đút cho Cẩm Trúc, sau khi cậu ăn xong, vẫn có xu hướng lao về phía chiếc tủ lạnh chứa đầy thịt.

Trì Nguyễn Phàm vén vạt áo của Cẩm Trúc lên nhìn.

Thấy bốn múi bụng dưới cùng của Cẩm Trúc gần như đã căng tròn đến mức hòa làm một. Trì Nguyễn Phàm vội vàng kéo Cẩm Trúc ra sau.

Đã no đến thế này rồi mà vẫn còn muốn ăn, zombie không có cảm giác no hay sao?

"Gào——" Cẩm Trúc quay đầu gầm gừ với anh.

"Ngoan nào, ăn nữa là bụng căng vỡ mất."

Trì Nguyễn Phàm cũng không buông tay, vừa dịu dàng khuyên nhủ, vừa dùng nước lau miệng và súc miệng cho Cẩm Trúc, rồi lại bịt cho cậu một chiếc khẩu trang nước.

Trì Nguyễn Phàm lấy lượng thăn bò đủ cho một ngày, thông qua không gian gương nước gửi lên xe.

Thịt tươi ở nhiệt độ thường bảo quản được không lâu, cấp bậc dị năng của anh lại thấp, chưa thể điều khiển nhiệt độ nước, chỉ có thể lấy chút ít như vậy trước.

Nhưng anh đã lấy cho Cẩm Trúc mấy thùng thịt hộp.

Như vậy, cho dù họ không gặp được địa điểm thu thập vật tư nào khác, cũng có thể cầm cự được một đến hai tuần.

"Đi thôi, cuộc sống sinh tồn trong mạt thế của chúng ta chính thức bắt đầu rồi." Trì Nguyễn Phàm dẫn Cẩm Trúc đi ra ngoài.

Cẩm Trúc đã yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm bò trên vai Trì Nguyễn Phàm cọ xát.

Dường như đối với cậu, Trì Nguyễn Phàm có sức hấp dẫn hơn những loại thịt kia.

Và quả thật là như vậy.

Trì Nguyễn Phàm biết rõ, dị năng giả là món ăn yêu thích nhất của zombie, đặc biệt là viên tinh hạch quý giá trong não của họ.

* Đang nghĩ theo nghĩa bóng mà anh nói hẳn ra nghĩa đen làm hú hồn

Khi đi ngang qua quầy thu ngân, ánh mắt Trì Nguyễn Phàm khẽ dừng lại, đưa tay lấy hai hộp bao cao su, lặng lẽ nhét vào túi.

*Vl anh

Ngẩng đầu lên thấy Cẩm Trúc đang nhìn mình, Trì Nguyễn Phàm khẽ hắng giọng, cố gắng giải thích một cách tự nhiên:

"Anh không có ý gì đâu, chỉ là... phòng khi bất trắc, hiểu không?"

Càng về sau mạt thế, những vật tư như thế này càng trở nên khan hiếm.

Thức ăn còn có người tập trung sản xuất, mà thứ này, chẳng ai còn đi làm nữa.

Cẩm Trúc tiếp tục cọ mặt vào Trì Nguyễn Phàm.

Trì Nguyễn Phàm thở phào nhẹ nhõm.

Khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy mình có chút quá lạc quan.

Thông qua kinh nghiệm kiếp trước, anh biết zombie cấp A sẽ khôi phục ký ức khi còn là người, nhưng đó cũng phải vài năm sau, và lúc đó liệu họ còn sống hay đã hóa thành tro bụi thì chẳng ai dám chắc.

Hơn nữa, zombie sẽ không có cảm giác đồng nhất với nhữn ký ức đó.

Những trải nghiệm khi còn là người, đối với chúng mà nói, chẳng khác nào xem một bộ phim xa lạ, hoang đường.

"Em có yêu người trong phim không?"

Trì Nguyễn Phàm thắt dây an toàn cho Cẩm Trúc, chống tay bên cạnh cậu hỏi.

Cẩm Trúc ngồi im lặng, nghe câu hỏi của Trì Nguyễn Phàm, cậu chỉ nghiêng người lại gần, dùng môi cọ nhẹ vào yết hầu anh.

"Coi như đây là em đã cho anh một lời đảm bảo chắc chắn rồi."

Trì Nguyễn Phàm mỉm cười lùi ra, đóng cửa ghế phụ lại.

Anh vừa rời đi, Cẩm Trúc đã giãy dụa.

Khi anh ngồi vào ghế lái, Cẩm Trúc vẫn còn quậy phá.

Trì Nguyễn Phàm bất lực, đành phải đưa cổ ra, cho Cẩm Trúc cọ.

"Gào——"

Qua gương chiếu hậu, Trì Nguyễn Phàm thấy không ít zombie đang tiến đến gần.

Họ dừng lại ở đây quá lâu, đã thu hút zombie ở gần đó đến.

"Lát nữa anh cho em 'hôn' bù."

Trì Nguyễn Phàm xoa nhẹ mái tóc rối của Cẩm Trúc, rồi quay người ngồi thẳng, khởi động chiếc xe việt dã màu đen.

Vút——

Chiếc xe mạnh mẽ lao ra đường, khéo léo lách qua những chiếc xe bỏ hoang ngổn ngang, nhanh chóng bỏ lại đám zombie chậm chạp phía sau.

"Anh nhớ ở công viên Bạch Khê có một con zombie hệ mộc cấp D, nhưng đó là chuyện của một tuần sau, không biết bây giờ nó tiến cấp lên chưa, chúng ta tiện đường ghé qua xem sao."

Trì Nguyễn Phàm vừa nói, cũng không mong đợi Cẩm Trúc đáp lời, trực tiếp lái xe về hướng công viên Bạch Khê.

Anh chỉ là một mình chịu đựng quá lâu trong năm năm mạt thế khắc nghiệt. Giờ gặp lại Cẩm Trúc, anh luôn không kìm được mà nói nhiều hơn, dù không có phản hồi cũng chẳng sao.

Trì Nguyễn Phàm lái xe vào công viên.

Trong mạt thế hỗn loạn, ai cũng chỉ lo cho bản thân, chẳng còn ai quan tâm đến việc anh có lái xe vào khu vực cấm hay không.

Cây cối trong công viên phát triển cực kỳ tốt.

Mặc dù đa số thực vật trong mạt thế đều có xu hướng phát triển mạnh mẽ hơn, nhưng để tươi tốt đến mức này ngay từ những ngày đầu, chắc chắn là do ảnh hưởng của dị năng hệ thực vật.

Xem ra anh đến đúng nơi rồi.

Trì Nguyễn Phàm tăng cao cảnh giác.

Anh chủ động tìm kiếm zombie cấp D, bởi vì anh cần tinh hạch của nó. Anh quyết tâm giúp Cẩm Trúc trở thành zombie cấp A, để cậu có thể khôi phục ký ức.

Đó là mục tiêu dài hạn. Mục tiêu ngắn hạn của anh là thu thập được nhiều tinh hạch hơn, để bản thân anh có thể tiến cấp lên C.

Chỉ có như vậy, anh mới dám cho Cẩm Trúc dùng tinh hạch, để cậu trở thành zombie cấp D, làm chậm quá trình thối rữa.

Cấp bậc dị năng của anh phải cao hơn Cẩm Trúc, đây là nguyên tắc sống còn.

Là một dị năng hệ thủy có sức chiến đấu yếu ở giai đoạn đầu, nếu cấp bậc của Cẩm Trúc cao hơn hoặc ngang bằng anh, anh rất có thể từ vai trò "người đi săn tìm thức ăn nuôi Cẩm Trúc" biến thành "mồi nhử để Cẩm Trúc duy trì sự sống".

Sự khác biệt này là vô cùng lớn.

Suốt đường đi, Trì Nguyễn Phàm cũng không thấy con zombie nào đặc biệt.

Ngược lại, anh thấy một cái cây khổng lồ.

Trì Nguyễn Phàm dừng xe, ngước nhìn cái cây to cách đó mấy trăm mét.

Đó là một cây hạt dẻ cao sừng sững, gần mười tầng lầu. Mỗi chiếc lá xanh biếc, mỗi quả cầu gai căng tròn đều tỏa ra một sức sống mãnh liệt, khác thường.

Rõ ràng, đây là một thực vật biến dị.

Mạt thế không chỉ sản sinh ra zombie và dị năng giả, mà còn có cả động vật biến dị và thực vật biến dị, và chúng cũng sở hữu tinh hạch.

"Trúc Tử, em ở đây đợi anh, anh đi hái cho em một túi hạt dẻ."

Trì Nguyễn Phàm nhẹ nhàng dặn dò một câu, rồi xách thanh Đường đao xuống xe.

"Gào——"

Cẩm Trúc rất nhanh đã giãy dụa gầm rú.

Bước chân Trì Nguyễn Phàm khựng lại một chút, nhưng rồi anh kiên quyết, không quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước.

Cẩm Trúc chỉ là một con zombie bình thường, đi theo anh quá nguy hiểm.

Đa số thực vật biến dị đều khá hiền lành, Trì Nguyễn Phàm một mạch đi đến dưới tán cây hạt dẻ khổng lồ, không hề bị tấn công.

Cho đến khi anh rút đao chém vào thân cây, một cành cây hung hăng vung tới.

Trì Nguyễn Phàm nhanh chóng thu đao, xoay người, chém mạnh xuống cành cây treo đầy quả cầu gai đang lao tới.

Anh khéo léo mượn những cành cây hạt dẻ biến dị làm điểm tựa để nhảy nhót, mỗi lần vung đao đều chém chính xác vào một đoạn cành.

Thực vật biến dị khác với những sinh vật dị năng khác, tinh hạch của nó có thể tồn tại ở bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể.

Cách đối phó hiệu quả nhất với chúng là sử dụng dị năng hệ hỏa hoặc hệ lôi điện, có thể thiêu rụi hoặc chặt cả cây thành than .

Đáng tiếc dị năng của Trì Nguyễn Phàm lại là hệ thủy gần như không có sức sát thương.

Chỉ có thể chặt hết cành cây hạt dẻ biến dị, từ đó dần dần tìm ra vị trí ẩn chứa tinh hạch của nó.

Đột nhiên, Trì Nguyễn Phàm nghe thấy một tiếng gầm rú của zombie.

Anh cúi đầu nhìn xuốn, liền thấy Cẩm Trúc không biết từ lúc nào đã xuống xe, đang cứng nhắc tiến về phía này.

Trì Nguyễn Phàm: "?!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me