Bác Sĩ Nói Tôi Chỉ Có Thể Ăn Cơm Mềm!
Chương 80: Mạt Thế 9
Trì Nguyễn Phàm và Cẩm Trúc rời khỏi thành phố Y, đi thẳng về phía nam.Nếu trong thành phố là lãnh địa của vô số zombie, thì vùng ngoại ô lại là nơi sinh sống của đủ loại động thực vật biến dị kỳ dị.Vài ngày trôi qua, số lượng tinh hạch cấp D mà họ thu thập được đã tăng lên đáng kể, đủ để Cẩm Trúc nhấm nháp như đồ ăn vặt.Điều duy nhất vẫn chưa thay đổi là họ vẫn chưa thể săn được một viên tinh hạch cấp C nào.Mặt trời càng lúc càng lên cao, Trì Nguyễn Phàm ngồi trong xe khẽ ngáp dài một tiếng, rồi lấy bản đồ ra xem.Ở cùng Cẩm Trúc đã lâu, anh dần hình thành thói quen sinh hoạt ngủ ngày cày đêm.Mỗi ngày, vào những giờ nắng nóng đỉnh điểm của buổi trưa, chính là khoảng thời gian nghỉ ngơi của anh.Bây giờ, thời gian ngủ trưa sắp đến, mà địa điểm mục tiêu đầu tiên anh khoanh tròn cũng sắp hiện ra trước mắt."Đi dọc theo con đường núi này vào bên trong, ở đó có một ngôi làng, chúng ta có thể dừng lại đó tá túc."Trì Nguyễn Phàm hồi tưởng lại kinh nghiệm tá túc ở kiếp trước, cất bản đồ, xoa đầu Cẩm Trúc đang ngẩn người ngồi bên cạnh, nói:"Trong những ngọn núi bao quanh ngôi làng đó, có lẽ sẽ có thứ mà chúng ta đang tìm kiếm.""Gào~"Cẩm Trúc ngồi ở trên xe vẫn luôn không ồn ào, không quấy phá, nhưng sau động tác xoa đầu của Trì Nguyễn Phàm, dường như tín hiệu thân mật của Cẩm Trúc đã được đánh thức, cậu lập tức hóa thành sương đen, bay đến bên người Trì Nguyễn Phàm rồi ngưng tụ lại, bắt đầu cọ xát vào anh.Trì Nguyễn Phàm nghĩ rằng ngôi làng đó cũng không xa nữa, không nỡ lại ấn Cẩm Trúc trở lại ghế và thắt dây an toàn cho cậu.Anh khẽ ấn đầu Cẩm Trúc xuống thấp hơn một chút, cứ như vậy khởi động xe việt dã, với một tư thế mà trước mạt thế chắc chắn sẽ bị phạt nguội vì lái ẩu, anh bắt đầu cho xe leo lên con đường núi quanh co khúc khuỷu.Rất nhanh, trong tầm mắt Trì Nguyễn Phàm xuất hiện rào chắn được dựng lên từ bao xi măng và hàng rào gỗ.Anh dừng xe lại, ngước mắt đánh giá ngôi làng ẩn sau hàng rào chắn và những ngọn núi xanh thẫm bao quanh, cố gắng đối chiếu khung cảnh trước mắt với những ký ức mờ nhạt từ kiếp trước.Toàn bộ ngôi làng nằm gọn trong một thung lũng hình lòng chảo, nhìn từ xa giống như một giọt nước lớn. Bốn phía là những ngọn núi cao bao bọc, chỉ có ở phần "đầu nhọn" của giọt nước có một con đường duy nhất dẫn vào làng.Chỉ cần chặn con đường đó lại, ngôi làng sẽ hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.Chính vì địa hình như vậy, những người dân trong làng mới có thể tiếp tục cuộc sống gần như không khác gì trước khi mạt thế giáng xuống.Xe vừa dừng lại không lâu, Trì Nguyễn Phàm đã nghe thấy tiếng hô hào xôn xao của dân làng vọng lại.Họ trao đổi với nhau bằng một thứ thổ ngữ khó hiểu, nhà nhà đều có người đi ra, từng tốp người dân cầm theo gậy dài hoặc xẻng sắt cùng nhau đi về phía chiếc xe lạ.Trì Nguyễn Phàm bảo Cẩm Trúc ngồi lại ghế phụ.Anh cầm chiếc kính râm tối màu bên cạnh đeo cho Cẩm Trúc, rồi giơ ngón trỏ lên đặt trước môi, ra hiệu im lặng với cậu.Ở chung lâu như vậy, Cẩm Trúc đã hiểu được phần lớn ý nghĩa cử chỉ của Trì Nguyễn Phàm, rất nhanh đã im lặng.Lúc này, đội ngũ những thanh niên trai tráng của làng cũng đã tập trung đông đủ sau hàng rào chắn.Họ trao đổi với nhau một hồi, lát sau, một người đàn ông trung niên mặc quần áo sẫm màu xám xịt, làn da rám nắng màu nâu đỏ, lớn tiếng nói:"Phía trước không có đường đi tiếp, các người quay xe trở lại đi."Trì Nguyễn Phàm đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Anh hạ cửa kính xe xuống, lịch sự nói:"Chúng tôi chỉ muốn tá túc một đêm trong làng, có thể dùng muối để trao đổi."Lời này vừa nói ra, trong đám dân làng lập tức có sự xôn xao.Trong một ngôi làng gần như cách biệt với thế giới bên ngoài như thế này, gạo, rau củ, thịt, đều là những thứ mà dân làng có thể tự cung tự cấp được, nhưng muối ăn lại là một thứ vô cùng khan hiếm mà họ không thể tự sản xuất ra.Bây giờ vẫn là tháng đầu tiên của mạt thế, hầu như nhà nào cũng còn chút muối dự trữ, nhưng về sau này, khi nguồn dự trữ cạn kiệt, họ sẽ phải mạo hiểm đến các thị trấn lân cận để tìm kiếm.Dân làng nhanh chóng bàn bạc và thống nhất. Người đàn ông trung niên vừa nãy lên tiếng lại nói:"Mỗi người các anh một túi muối, là có thể vào làng.""Được thôi." Trì Nguyễn Phàm không hề do dự trả lời.Ở thành phố, những người sống sót thường ưu tiên thu thập bánh quy và đồ ăn liền để cầm cự, còn những thứ gia vị như muối lại ít ai để ý đến.Hầu như trên các kệ siêu thị bỏ hoang, muối vẫn còn lại hơn một nửa.Trì Nguyễn Phàm đã đoán trước được việc có thể sẽ cần trao đổi, cộng thêm việc thịt của những động vật biến dị săn được nướng lên sẽ ngon hơn nhiều nếu có thêm chút gia vị, nên anh đã thu thập không ít muối.Người đàn ông trung niên kia lại cẩn thận hỏi: "Trong số các anh, không ai bị zombie cào hay cắn chứ?""Đương nhiên là không," Trì Nguyễn Phàm mặt không đỏ tim không đập nói: "Nếu có người bị cắn rồi, chúng tôi đâu còn đi cùng nhau được nữa."Cẩm Trúc từng bị zombie cào, nhưng hiện tại cậu đã không phải là "người" rồi.Hơn nữa, sau khi thăng lên cấp C, Cẩm Trúc không chỉ thay đổi trạng thái da mà còn tự chữa lành hoàn toàn vết thương trên cánh tay.Có lẽ vẻ mặt của Trì Nguyễn Phàm nhìn quá chân thành nên đã khiến những người dân chất phác ở đây tin lời anh.Cũng có lẽ dân làng vốn không quá để ý, căn bản không kiểm tra kỹ lưỡng, liền đồng ý dỡ bỏ hàng rào chắn, cho phép Trì Nguyễn Phàm lái xe vào trong làng.Thực tế là dân làng không mấy bận tâm.Họ người đông thế mạnh, ai nấy đều quen với công việc chân tay, những nông cụ trong tay họ cũng có thể trở thành vũ khí hữu hiệu, cho dù trong số những người lạ mặt trên chiếc xe kia có ai đó bị nhiễm bệnh, họ cũng tự tin có thể giải quyết được.Trưởng thôn dẫn Trì Nguyễn Phàm và Cẩm Trúc đến nhà mình, Trì Nguyễn Phàm cũng nhanh chóng lấy ra hai gói muối đưa cho ông.Trưởng thôn vui vẻ nhận lấy muối, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng.Ông đưa muối cho dân làng phía sau, rồi ân cần hỏi họ cần một phòng hay hai phòng, sau khi có câu trả lời, liền bảo con trai dẫn hai người đi đến phòng nghỉ.Trì Nguyễn Phàm kéo Cẩm Trúc đi vào nhà.Đối với người đàn ông đeo kính râm từ đầu đến cuối không nói một lời nào kia, dân làng cũng không mấy để ý tới, bởi họ còn đang bận rộn thảo luận chia nhau số muối quý giá vừa nhận được.Những ngôi nhà trong làng đa số là nhà hai tầng một gian. Căn phòng dành cho Trì Nguyễn Phàm và Cẩm Trúc ở trên tầng hai, bên ngoài còn có một ban công nhỏ.Bên trong phòng trống trải, chỉ có duy nhất một chiếc giường gỗ đơn sơ.Nhưng có giường để ngả lưng đã là quá đủ rồi."Chúng tôi đi đường cả ngày, thực sự rất mệt rồi, xin phép nghỉ ngơi một lát trước." Trì Nguyễn Phàm lịch sự nói với người dân đã dẫn họ lên phòng.Người dân tỏ vẻ hiểu ý, nhìn hai người vẫn nắm tay nhau, trước khi rời đi còn giúp họ đóng cửa phòng lại.Trì Nguyễn Phàm tháo kính râm trên mặt Cẩm Trúc xuống, rồi khẽ hôn lên má cậu, khen ngợi nói:"Trúc Tử giỏi quá, không hề lên tiếng."Cẩm Trúc dường như hiểu được việc anh không muốn cậu phát ra tiếng gầm là vì những người dân ở dưới lầu.Cậu ôm lấy Trì Nguyễn Phàm, nhẹ nhàng dụi đầu vào người anh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ, chỉ đủ để hai người nghe thấy.Trì Nguyễn Phàm thân mật ôm Cẩm Trúc một lúc, rồi quen tay ngưng tụ một tấm gương nước, vận chuyển những vật tư còn lại trong thùng xe vào phòng.Hai người nhanh chóng ăn uống qua loa, sau đó Trì Nguyễn Phàm dùng dị năng hệ thủy giặt sạch chăn nệm bụi bặm, rồi tắm rửa sạch sẽ cho cả mình và Cẩm Trúc.Cuối cùng, Trì Nguyễn Phàm dẫn Cẩm Trúc lên giường, cùng nhau nằm xuống.Anh lấy chiếc điện thoại đã chẳng còn tác dụng gì ra, đặt một báo thức, rồi đưa cho Cẩm Trúc, khẽ nói:"Khi nó kêu, anh sẽ tỉnh dậy, đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm con bạch hổ biến dị kia."Anh cần tranh thủ nghỉ ngơi, điều chỉnh bản thân đến trạng thái tốt nhất, mới có thể đối đầu với con bạch hổ có lẽ đã đạt đến cấp C kia."Gào."Cẩm Trúc cẩn thận nâng niu chiếc điện thoại trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược đang hiển thị trên màn hình.Đây không phải lần đầu tiên Trì Nguyễn Phàm đưa điện thoại cho Cẩm Trúc, ban đầu cậu không hiểu ý anh, nhưng nhiều lần lặp lại thì cậu đã hiểu.Khi con số trên màn hình về không, cũng là lúc tiếng chuông báo thức vang lên, Trì Nguyễn Phàm sẽ mở mắt, lúc đó cậu có thể cọ cọ, ôm ôm, hôn hôn rồi.Cẩm Trúc nhìn món đồ kỳ lạ trong tay một lúc, rồi lại ngước mắt nhìn Trì Nguyễn Phàm, ánh mắt cứ lặp đi lặp lại như thế.Từ đầu đến cuối, chỉ có đôi mắt của cậu khẽ lay động, còn cơ thể thì hoàn toàn bất động, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.iếng nói chuyện ồn ào dưới lầu mỗi lúc một lớn hơn, Cẩm Trúc khẽ chớp mắt, một làn sương đen bắt đầu trào lên, nhanh chóng bao phủ toàn bộ chiếc giường.chỉ còn màn hình điện thoại yếu ớt phát ra ánh sáng nhạt nhòa."Gào—— hú——"Tiếng hổ gầm từ sâu trong rừng núi vọng ra, trấn áp cả ngôi làng.Nhưng do có làn sương đen cách âm, nên Trì Nguyễn Phàm vẫn ngủ rất say sưa.Ánh mắt Cẩm Trúc rời khỏi màn hình sáng yếu ớt, cẩn thận nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Trì Nguyễn Phàm, thấy anh không hề bị đánh thức bởi tiếng hổ gầm, cơ thể cậu lúc này mới khẽ thả lỏng.Cẩm Trúc nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, cơ thể hóa thành một làn sương đen, lặng lẽ rời khỏi căn phòng, tránh ánh mắt của những người dân làng, đi về hướng tiếng hổ gầm truyền đến.Bốn tiếng sau.Theo tiếng chuông báo thức vang lên, Trì Nguyễn Phàm đưa tay sờ điện thoại, tắt đi báo thức.Anh chậm rãi mở mắt, nhưng kinh ngạc phát hiện xung quanh mình hoàn toàn là một mảnh tối đen như mực."Trời tối rồi ư? Sao không thấy gì cả vậy?"Trì Nguyễn Phàm vừa tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn có chút mơ màng.Xung quanh anh lại tràn ngập hơi thở quen thuộc của Cẩm Trúc, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng an tâm, liền mặc kệ bản thân chìm đắm trong sự mơ hồ dễ chịu.Anh khẽ rũ mắt, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.15 giờ...Trì Nguyễn Phàm dần dần mở to đôi mắt.Nếu trời đã tối, với thính giác và thị giác đã được cường hóa của anh, không thể nào anh lại không nhìn thấy gì cả.Thứ bao phủ anh trong bóng tối không phải là màn đêm, mà là làn sương đen đặc trưng của Cẩm Trúc.Mà Cẩm Trúc, giờ lại không thấy ở bên cạnh anh.Trì Nguyễn Phàm lập tức bật dậy, mò mẫm xuống giường, bước ra khỏi phạm vi làn sương đen đang bao phủ.Bên ngoài khung cửa sổ vẫn là ánh nắng ấm áp chan hòa, chỉ là không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.Trì Nguyễn Phàm dựa vào thính giác siêu việt của mình, nghe thấy tiếng thì thầm run rẩy của gia đình trưởng thôn vọng lên từ một căn phòng dưới lầu."Kinh khủng quá... rừng cây biến thành màu trắng hết rồi, toàn là băng.""Làn sương đen kia cũng biến mất rồi...""Cả tiếng hổ gầm cũng không còn nữa."Băng? Sương đen? Hổ?Từng từ khóa rời rạc dần được xâu chuỗi trong đầu Trì Nguyễn Phàm, anh nhanh chóng chạy ra ban công, sốt ruột nhìn quanh.Liền thấy trên một ngọn núi ở phía xa, băng tuyết bao phủ trắng xóa, rất nhiều cây cối gãy đổ ngổn ngang.Không có bóng dáng chiến đấu, cũng không thấy bóng dáng Cẩm Trúc và làn sương đen quen thuộc, chỉ có thể qua khe hở giữa các cây, mơ hồ thấy một con bạch hổ khổng lồ nằm rạp bất động trên mặt đất phủ đầy băng giá.Trì Nguyễn Phàm trong lòng nóng nảy, quên cả đi giày đã muốn từ ban công nhảy xuống.Ngay lúc đấy, lại có một cánh tay vòng qua eo, từ phía sau ôm chặt lấy anh.Hơi thở quen thuộc từ phía sau truyền đến, khiến động tác của Trì Nguyễn Phàm khựng lại."Cẩm Trúc?!"Trì Nguyễn Phàm vừa định quay đầu lại, liền thấy một bàn tay giơ lên, đưa đến trước mặt anh.Bàn tay cậu xòe ra, một viên tinh hạch màu xanh băng giá lặng lẽ nằm gọn trong lòng bàn tay ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me