TruyenFull.Me

Bac Si Noi Toi Chi Co The An Com Mem


Tình yêu...

Dù đã biết Cẩm Trúc lúc này đầu óc không bình thường, coi hắn là bạn đời, nhưng khi thật sự nghe thấy từ đó từ miệng kẻ thù truyền kiếp kiếp trước, lòng Trì Nguyễn Phàm vẫn không khỏi rối bời trong giây lát.

Sau sự phức tạp đó, Trì Nguyễn Phàm nhớ lại màu đèn ban đầu, nói:

"Màu đỏ tượng trưng cho tình yêu, vậy màu xanh nhạt trước đó..."

"Bình yên, tĩnh lặng, đó là cảm xúc khi phu nhân an giấc."

Cẩm Trúc vừa nói vừa nằm xuống bên cạnh Trì Nguyễn Phàm, khẽ kéo chăn mỏng che phần eo trở xuống, ánh mắt si mê nhìn hắn, giải thích:

"Cảm xúc mãnh liệt sẽ lấn át những cảm xúc khác, sau khi ta đến gần phu nhân, đèn liền đổi màu."

Trì Nguyễn Phàm giật mình.

Cảm xúc mãnh liệt sẽ lấn át những cảm xúc khác, khiến đèn đổi màu. Nếu khi Cẩm Trúc lên giường hắn mang theo ác ý, chẳng phải...

Ánh đèn gần Trì Nguyễn Phàm nhất dần lan tỏa một màu xám xịt.

Trì Nguyễn Phàm phản ứng cực nhanh, một luồng năng lượng tinh thần lao thẳng về phía chiếc đèn gần nhất.

Chiếc đèn còn chưa kịp chuyển hoàn toàn màu sắc đã tắt ngấm.

Hắn làm theo cách đó, trong chớp mắt phá hủy tất cả các ngọn đèn.

Bóng tối bao trùm, Trì Nguyễn Phàm cảm nhận được Cẩm Trúc lập tức áp sát, cánh tay rắn chắc chống bên vai hắn, tư thế bảo vệ bao trọn hắn vào lòng.

Trì Nguyễn Phàm cảm nhận được làn sương đen từ người Cẩm Trúc bao phủ lấy hắn.

Làn sương đen này không phải là sự trói buộc tấn công kẻ địch của Cẩm Trúc, mà là khi gặp nguy hiểm không lường trước, nó sẽ ưu tiên bảo vệ thứ quan trọng nhất.

Thứ quan trọng nhất...

Hơi thở Trì Nguyễn Phàm khẽ ngừng lại, trong bóng tối mịt mùng, hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt Cẩm Trúc.

Khả năng nhìn đêm của người cá cực kỳ tốt, hắn thấy Cẩm Trúc mím môi, trong mắt ẩn chứa sự nghi hoặc và cảnh giác.

Sự cảnh giác đó nhắm vào những ngọn đèn, vào tất cả mọi thứ trong căn phòng, duy chỉ không nhắm vào hắn.

Đèn trên giường nước đều bị phá hủy, nhưng Cẩm Trúc lại không hề nghi ngờ hắn.

Người ta nói người cá có bạn đời sẽ trở nên ngốc nghếch, bây giờ xem ra, không chỉ người cá mới có sự thay đổi này, có bạn đời thì loài người cũng sẽ trơt nên như vậy.

Dù đó chỉ là một người mà bản thân tự cho là bạn đời.

Trì Nguyễn Phàm đưa tay ôm lấy vai và lưng Cẩm Trúc, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực y, cất tiếng:

"Đèn hình như hỏng rồi."

Giữa đôi mày Cẩm Trúc vẫn còn chút khó hiểu, nhưng khi nghe thấy giọng Trì Nguyễn Phàm khẽ khàng, ẩn chứa sự hoảng hốt, y lập tức gạt bỏ những điều bất thường kia ra sau đầu.

Cẩm Trúc nhẹ nhàng ôm lấy Trì Nguyễn Phàm, dịu giọng an ủi:

"Có lẽ vừa rồi cảm xúc của ta dao động quá mạnh, không kiểm soát được năng lượng dị năng, ảnh hưởng đến các thiết bị điện tử xung quanh, bây giờ không sao rồi."

Cẩm Trúc là dị năng giả cấp S, trong trạng thái cảm nhận toàn diện cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của kẻ tấn công.

Không có kẻ tấn công, vậy chỉ có thể là do dị năng của chính bản thân bạo động.

Cẩm Trúc đã trải qua không ít lần tình huống tương tự.

Bởi vì y kháng cự sự tiếp cận của người cá, từ chối để người cá giúp mình chải vuốt năng lượng dị năng, dẫn đến dị năng bạo động thường xuyên.

Khi dị năng bạo động, đừng nói chỉ phá hủy thiết bị điện tử, những người trong phạm vi trăm mét quanh y đều sẽ chịu ảnh hưởng của năng lượng bạo loạn.

Nhưng tình huống lần này có chút khác biệt.

Cẩm Trúc không cảm nhận được dị năng của mình mất kiểm soát, mà phu nhân ở ngay bên cạnh y cũng không hề bị thương.

Dù sao đi nữa, phu nhân không bị thương là tốt rồi.

Cảm nhận được bàn tay Cẩm Trúc nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, ánh mắt Trì Nguyễn Phàm phức tạp.

Người này thật sự là kẻ thù truyền kiếp của hắn ở kiếp trước ư?

Sao lại trở nên ngốc nghếch như vậy?

Không những không nghi ngờ hắn, mà còn tự tìm lý do giải thích, chủ động nhận hết lỗi về mình.

Cẩm Trúc bây giờ trông có vẻ rất ngốc, nhưng để đề phòng bất trắc, Trì Nguyễn Phàm vẫn phải tiếp tục thi triển mỹ nhân kế.

Hắn nhẹ nhàng tựa vào vai Cẩm Trúc, ngón tay rơi xuống cổ áo ngủ của y, đầu ngón tay vô tình lướt qua xương quai xanh gợi cảm, thong thả nói:

"Như vậy cũng tốt, đèn sáng quá ta ngủ không được."

Quả nhiên, Cẩm Trúc bị hắn thu hút toàn bộ tâm trí.

Ánh mắt y dõi theo từng chuyển động của ngón tay, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Nếu đèn vẫn còn nguyên vẹn, giường nước chắc chắn sẽ tràn ngập màu đỏ.

"Ta suy nghĩ không chu đáo, quên cài đặt hẹn giờ tắt đèn, làm phiền giấc ngủ của phu nhân." Giọng Cẩm Trúc trầm khàn, ẩn chứa sự kìm nén.

Trì Nguyễn Phàm biết Cẩm Trúc đang cố gắng kiềm chế điều gì.

Kiếp trước, một người cá như hắn đã khó khăn thế nào khi trải qua kỳ phát tình, thì bây giờ Cẩm Trúc cũng khó khăn như vậy.

Tính ra, Cẩm Trúc còn tốt hơn hắn rất nhiều. Hắn phân hóa là vì Cẩm Trúc, hoàn toàn không có cảm giác với những người cá khác, trớ trêu thay lại cách Cẩm Trúc cả một dải ngân hà, không thể đưa đối phương đến trước mặt để cùng trải qua kỳ phát tình, chỉ có thể dựa vào những hình ảnh Cẩm Trúc mà hắn căm ghét để giải tỏa.

Còn Cẩm Trúc lại có thể ôm hắn trong lòng, ngắm nhìn khuôn mặt hắn, ngửi mùi hương của hắn, kẹp lấy chiếc đuôi của hắn...

Càng nghĩ Trì Nguyễn Phàm càng cảm thấy thiệt thòi, hắn vung đuôi, đẩy mạnh một cái, hất Cẩm Trúc ra khỏi người mình.

Không quen với vẻ mặt ngơ ngác của Cẩm Trúc, Trì Nguyễn Phàm lùi về phía mép giường nước, đuôi áp sát vào thành giường như vỏ trứng.

Hắn đưa tay che miệng, giả vờ ngái ngủ ngáp một tiếng, nói: "Ta muốn ngủ, người ngài nóng quá, đừng chạm vào ta."

"Ta không chạm vào, phu nhân ngủ vào giữa giường đi, áp sát vào thành giường không thoải mái."

Để tỏ vẻ vô hại, Cẩm Trúc lùi về phía mép giường bên kia, nhường ra phần lớn không gian giường.

Trì Nguyễn Phàm nhích vào giữa giường một chút.

Một người cá dài như hắn, thu mình trong góc quả thật không thoải mái.

Thấy Cẩm Trúc không có ý định tiến lại gần, Trì Nguyễn Phàm mới khép mắt.

Hắn biết Cẩm Trúc đang nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng lướt trên cơ thể hắn.

Trì Nguyễn Phàm cũng biết Cẩm Trúc đã phải cố gắng suốt nửa đêm mới bình tĩnh lại được cơn thôi thúc, khi hắn chìm vào giấc ngủ thì trời cũng gần sáng.

Chỉ nửa đêm thôi mà.

Những đêm khó khăn như vậy, hắn đã trải qua mười năm.

Mười năm đó, mỗi khi đến kỳ phát tình, ánh mắt Trì Nguyễn Phàm nhìn Cẩm Trúc đều đỏ ngầu, hận không thể lôi đối phương từ trong ảnh ra, đánh cho một trận rồi thao cho một trận.

Sau khi Cẩm Trúc chìm vào giấc ngủ, Trì Nguyễn Phàm cũng dần dần thiếp đi.

·

Đến khi hắn mở mắt, tỉnh giấc từ cơn ngủ sâu, gương mặt Trì Nguyễn Phàm tràn đầy vẻ ngơ ngác.

Bên cạnh, Cẩm Trúc vừa mới ngồi dậy, y dùng sương đen bao phủ lấy đôi chân, muốn bước xuống giường nước ngồi vào xe lăn.

Phát hiện Trì Nguyễn Phàm đã tỉnh, Cẩm Trúc vội thu hồi sương đen trên chân, chỉ dựa vào sức lực cơ thể, hơi khó khăn di chuyển đến chiếc xe lăn.

Cẩm Trúc còn chưa kịp bình ổn nhịp thở đã nhìn về phía Trì Nguyễn Phàm đang ngồi dậy trên giường nước, vô thức nắm chặt tay vịn xe lăn, giọng khàn đặc căng thẳng:

"Ta làm ồn khiến phu nhân tỉnh giấc sao?"

Điều y muốn hỏi thật ra là "Ta làm phu nhân sợ sao?".

Cẩm Trúc nhớ rõ đêm qua khi hắn lên giường, "phu nhân" đã nhìn chằm chằm vào làn sương đen trên chân hắn, vẻ mặt cảnh giác lùi về phía sau.

Phu nhân hẳn là sợ hãi làn sương đen đó.

Dị năng của Cẩm Trúc đã khiến vô số người và dị thú kinh hãi. Y chỉ duy nhất không muốn làm người cá trước mắt phải sợ hãi.

"Không, ta vừa hay tỉnh thôi." Trong mắt Trì Nguyễn Phàm thoáng hiện một tia bực bội.

Hắn lại có thể ngủ say đến mức không hề hay biết khi ở bên cạnh Cẩm Trúc!

Nếu không phải cảm nhận được dao động năng lượng dị năng của Cẩm Trúc, có lẽ hắn vẫn còn đang ngủ say.

Chết tiệt, sự cảnh giác của hắn sao lại trở nên kém cỏi đến vậy?

Thấy Trì Nguyễn Phàm không hề tỏ ra sợ hãi, Cẩm Trúc mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:

"Vẫn còn sớm, phu nhân có thể ngủ thêm một lát."

"Không cần."

Ngủ thêm cái gì mà ngủ?

Ở ngay sào huyệt của kẻ địch mà ngủ say như chết, có chết cũng không biết vì sao.

Trì Nguyễn Phàm trầm mặt xuống định xuống giường, vừa động đậy liền nhớ đến chuyện đêm qua, hắn ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Cẩm Trúc, hỏi:

"Ngài vẫn còn muốn giao hoan với ta sao?"

Tai Cẩm Trúc lập tức đỏ rực.

Vị nguyên soái mà ngay cả ở hội nghị liên bang cũng có thể dùng ánh mắt khiến đám quan chức cấp cao nghẹt thở, lúc này lại không biết nên nhìn đi đâu.

Phu nhân vẫn thẳng thắn như vậy.

Thẳng thắn đến mức khiến tim người ta run rẩy.

Trì Nguyễn Phàm có thể đoán được suy nghĩ của Cẩm Trúc qua vẻ mặt của y, nhưng hắn vẫn muốn một câu trả lời chắc chắn.

"Muốn hay không muốn?" hắn hỏi.

Cẩm Trúc không thể trốn tránh, khẽ hắng giọng, nhỏ giọng đáp: "Muốn..."

Trì Nguyễn Phàm khẽ cười: "Vậy thì tốt."

Chứng minh đầu óc Cẩm Trúc vẫn còn không bình thường, chưa phục hồi, vẫn còn coi hắn là bạn đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me