Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn - Tạ Tri Vi
Chương 20
Chương 20Ôn Xuyên có thể cảm nhận được cha mẹ Thẩm Dật Thanh rất quý cậu. Mẹ Thẩm tặng cậu một chuỗi ngọc bích, mỗi viên đều sáng trong và nặng trĩu.Mẹ Thẩm nói: "Dì đi chùa lúc Tết, cháu đeo vào sẽ gặp dữ hóa lành, hạnh phúc mỹ mãn."Ôn Xuyên không dám nhận, mẹ Thẩm tỏ ra không vui, trực tiếp đeo vào tay cậu. Tư thế đó giống hệt Thẩm Dật Thanh đeo đồng hồ cho cậu: "Người lớn tặng cho con cháu, không thể không nhận, sẽ không may mắn đâu."Nghe vậy, Ôn Xuyên nào dám không nhận.Mẹ Thẩm lại dặn dò: "Sau này cháu hãy thường xuyên đến chơi nhé. Tính cách của Dật Thanh không tốt, cháu hãy bao dung nó nhiều hơn. Nếu nó bắt nạt cháu, cháu cứ nói với dì, dì sẽ đứng ra bênh vực cháu."Ôn Xuyên cười: "Anh ấy sẽ không đâu ạ." Cậu cũng không hiểu sao cha mẹ Thẩm lại đánh giá Thẩm Dật Thanh như vậy, bác sĩ Thẩm nào có tính cách không tốt?Cậu âm thầm nghĩ, rồi cất vòng tay đi.Mẹ Thẩm cằn nhằn, chỉ huy cha Thẩm chất đầy những túi lớn túi nhỏ vào cốp xe, cứ như đang chuyển nhà vậy. Cuối cùng, mẹ Thẩm đưa cho Ôn Xuyên những chiếc bánh có nhân và chè do chính tay mẹ Thẩm làm. Cha Thẩm lại nhét thêm mấy chậu cây cảnh mới trồng vào góc, lúc này xe mới chất đầy đồ.Ôn Xuyên há hốc mồm, hỏi Thẩm Dật Thanh: "Anh mỗi lần về nhà đều phải mang nhiều đồ như vậy sao?"Thẩm Dật Thanh cười: "Đây là lần đầu tiên đấy, tôi thỉnh thoảng về ăn cơm đều về tay không mà."Ôn Xuyên cứng họng.Hai người ngồi trên xe, Ôn Xuyên thò đầu ra từ ghế phụ, vẫy tay chào tạm biệt cha Thẩm và mẹ Thẩm, đáp lại sự nhiệt tình của họ. Lần này không phải vì lễ phép hay khách sáo, mà là thực sự có chút luyến tiếc.Gia đình Thẩm Dật Thanh rất ấm áp, luôn khiến cậu trong một khoảnh khắc nào đó nhớ đến cha mẹ mình, đặc biệt là khi đi xa, dù đi bao xa, quay đầu lại vẫn có thể thấy bóng dáng hai người.Cậu thấy lòng chua xót, có chút xúc động muốn rơi lệ, nhưng Ôn Xuyên đã kìm nén lại.Khi xe chạy ra khỏi con phố đó, tâm trạng cậu bình tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn Thẩm Dật Thanh một cái.Thẩm Dật Thanh hỏi: "Sao vậy?"Ôn Xuyên nói: "Hôm nay chủ nhật... Anh có phải tăng ca không?"Thẩm Dật Thanh nói: "Chiều nay phải đến bệnh viện."Trong dự liệu, Ôn Xuyên đã đoán được điều đó. Cậu cũng không biết vì sao mình lại hỏi câu này, có lẽ là do câu nói của mẹ Thẩm đã lọt tai cậu, hai người có lẽ, đại khái có thể cùng nhau đón cuối tuần.Nếu Thẩm Dật Thanh có việc, thì thôi vậy.Ôn Xuyên hé một khe nhỏ cửa sổ xe, gió lạnh thổi vào, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng giảm xuống.Đèn đỏ bật sáng, Ôn Xuyên cảm nhận được Thẩm Dật Thanh dường như đã nhìn cậu một cái. Cậu thu tầm mắt lại, nhìn đường phía trước ngây người.Nói là tăng ca, nhưng Thẩm Dật Thanh cũng không ở bệnh viện lâu. Nghe nói hắn xử lý mấy bệnh nhân cấp cứu rồi về ngay, còn mang theo một bó hoa hướng dương, vào cửa thì đưa cho Ôn Xuyên."Thấy ven đường có cửa hàng bán hoa, nên mua cho em."Ôn Xuyên thích những thứ tông màu ấm, hoa hướng dương mua đúng ý cậu. Cậu tìm bình hoa, đặt lên bàn trà, lùi lại hai bước thưởng thức. Phòng khách màu trắng ngà thêm một sắc sáng, cùng với những cây xanh từ nhà cha mẹ Thẩm chuyển đến, cả căn phòng trở nên đầy sức sống.Thẩm Dật Thanh ngày thường không mấy để tâm đến cuộc sống, hôm nay lại mua hoa, không chừng bị ảnh hưởng từ cha Thẩm. Ôn Xuyên vừa nghĩ vừa đi chuẩn bị bữa tối."Đề này khó quá, a a a! Không biết làm!" Đồ ăn xào được nửa chừng, tiếng Ôn Hựu Thanh vọng ra từ phòng khách. Ló đầu ra nhìn, Thẩm Dật Thanh và Ôn Hựu Thanh đang ngồi song song trước bàn quay.Hồ sơ của Ôn Hựu Thanh đã được lập. Chương trình học tuy khẩn trương, nhưng vì tình trạng sức khỏe của Ôn Hựu Thanh, trường học kiến nghị nên nhập học vào học kỳ sau.Gần đây Thẩm Dật Thanh đang dạy Ôn Hựu Thanh chương trình học cấp hai, cuối tuần rảnh rỗi còn giúp Ôn Hựu Thanh phục hồi chức năng. Ôn Xuyên ban đầu không muốn làm phiền hắn, nhưng Thẩm Dật Thanh làm những việc này đều lặng lẽ, đến nỗi khi Ôn Xuyên phát hiện ra thì sách giáo khoa của Ôn Hựu Thanh đã học được một phần ba dưới sự giúp đỡ của thầy giáo Thẩm, hoàn toàn không cho Ôn Xuyên cơ hội từ chối.Ôn Xuyên mang lòng biết ơn, có qua có lại. Mỗi ngày cậu cố gắng nấu cơm, danh xưng bạn trai tạm thời không nhắc tới, cậu trước hết cố gắng làm tốt vai trò... nửa quản gia.Ôn Hựu Thanh rất thông minh, nhưng tư duy lại hay nhảy nhót, khả năng tập trung kém, cần người theo dõi.Đặc biệt, cậu bé ghét nhất học tiếng Anh, vừa nghe tiếng Anh là toàn thân ngứa ngáy, cứ ba phút lại phải cắn tay, nghịch giấy, vẽ tranh, ngẩn ngơ... Tóm lại là không làm việc đàng hoàng. Sự kiên nhẫn của Thẩm Dật Thanh có vẻ đặc biệt chuyên nghiệp, danh xưng "thầy giáo Thẩm" không phải vô cớ.Hắn sử dụng phương pháp giáo dục thông qua sở thích, cho Ôn Hựu Thanh học từ vựng và ngữ pháp qua phim tiếng Anh. Mặc dù bài kiểm tra vẫn còn sai khá nhiều, nhưng kết quả không quá tệ.Ôn Hựu Thanh sửa bài xong, cắn đầu bút buồn bã: "Tiếng Anh không có mỹ cảm, còn không bằng thơ cổ văn học, ít nhất đọc nghe xuôi tai hơn."Thẩm Dật Thanh nói: "Ngôn ngữ cần phải đặt vào ngữ cảnh."Hắn ngay sau đó đọc hai câu, Ôn Xuyên nghe mà động tác tay cũng chậm lại. Giọng Thẩm Dật Thanh trong trẻo, trầm ấm. Cậu đã lâu không tiếp xúc với tiếng Anh, nhưng vẫn có thể nghe ra phát âm của hắn.Lâu đài xám xịt bên ngoài tường rêu xanh đậm, những bức điêu khắc thanh nhã trong kiến trúc, dễ dàng được âm sắc của hắn miêu tả ra.Ôn Hựu Thanh mở to mắt lắng nghe, thốt lên "Oa nga": "Đọc như vậy nghe hay thật, những lời này có ý nghĩa gì?"Thẩm Dật Thanh nói: "Sắc đẹp vĩnh cửu không phai tàn, và mùa hè của em sẽ không bao giờ kết thúc."Mắt Ôn Hựu Thanh sáng rực lên, ai mà chẳng thích những thứ đẹp đẽ, phát âm hay cũng được cộng thêm điểm!Ôn Hựu Thanh lập tức có động lực, thề rằng sau này sẽ học tiếng Anh thật giỏi, muốn đọc nghe hay như thầy giáo Thẩm.Ôn Xuyên cũng say sưa lắng nghe, suýt nữa làm cháy đồ ăn trong nồi. Cậu nhớ ra, sinh nhật của cậu và Ôn Hựu Thanh đều vào tháng tám.Có một năm sinh nhật, mẹ cậu nói, hy vọng họ giống như cành cây mùa hè, sức sống mạnh mẽ, trưởng thành thật tốt.Ôn Xuyên chợt nảy ra một ý tưởng mới."Ừ? Cậu muốn tặng quà cho Thẩm Dật Thanh à?"Ôn Xuyên giơ điện thoại: "Đúng vậy, cậu có gợi ý gì không?"Đầu dây bên kia, La Cảnh Trình thờ ơ, lêu lổng nói: "Hm, cậu cứ tự dâng mình lên là được."Ôn Xuyên: "?"La Cảnh Trình cười phá lên: "Ha ha ha."Ôn Xuyên không thấy buồn cười, nhưng cậu vẫn lịch sự chờ đối phương cười xong.La Cảnh Trình nói: "Mai cùng đi trung tâm thương mại chọn một cái nhé?"Ôn Xuyên: "Cậu cũng đi hả?"La Cảnh Trình hừ một tiếng, nói: "Đúng vậy, mua cho Tô Tần, hắn đòi ầm ĩ lên, thật là phiền phức!"Đột nhiên bị nhét cẩu lương, thật sự khiến người ta ghen tị. Ôn Xuyên ít khi nghe cậu ta nói về tình yêu mới. Trước đây hỏi, cậu ta đều nói "chưa ổn định lắm", hoặc "để xem đã". Giờ nghe giọng điệu thì hiển nhiên đã ổn định rồi, La Cảnh Trình đã yêu không ít lần, hiếm khi thấy cậu ta để tâm như vậy.Hai người hẹn gặp vào tối thứ Hai.Cùng ngày, Ôn Xuyên chào Thẩm Dật Thanh, nói tối nay cậu sẽ ra ngoài và dặn hắn tự nhớ ăn cơm, rồi cùng La Cảnh Trình xuất phát.Thời gian cũng thật khéo, lúc Ôn Xuyên gọi điện thoại thì Thẩm Dật Thanh đã sắp về đến nhà. Vừa vào tiểu khu, hắn đã thấy xe của La Cảnh Trình lướt qua xe mình."Em đi với La Cảnh Trình?" Thẩm Dật Thanh hỏi.Ôn Xuyên nói: "Sao anh biết..."Cậu ngừng lại, tìm một lý do: "La Cảnh Trình phải mua đồ cho Tô Tần, nhờ tôi đi tham khảo ý kiến."Thẩm Dật Thanh "Ừ" một tiếng, hỏi: "Khi nào về?"Ôn Xuyên ngoan ngoãn nói: "Khoảng hai tiếng nữa là về, tôi ăn cơm ở ngoài rồi, không cần đợi tôi đâu."Thẩm Dật Thanh: "Được."Cúp điện thoại, Ôn Xuyên nghe thấy La Cảnh Trình lẩm bẩm: "Quản cũng kỹ thật."Ôn Xuyên nói: "Ở bên nhau thì phải bàn bạc với nhau chứ."La Cảnh Trình là một người từng trải, nghe cậu nói vậy thì hiểu ngay tiến triển của hai người hiện tại. cậu ta và Tô Tần thì tiến độ tình cảm đã lên 100% chỉ sau một đêm, còn hai người này thì có lẽ chưa đến 5%.cậu ta và Ôn Xuyên làm bạn bè, từ trước đến nay không can thiệp vào cuộc sống của nhau. cậu ta thường xuyên thay đổi đối tượng yêu đương, Ôn Xuyên không can thiệp nhiều. Ôn Xuyên đi xem mắt tìm nửa kia, cậu ta cũng không chen vào.Nhưng người ngoài cuộc luôn sáng suốt, cậu ta vẫn không nhịn được, hỏi thêm một câu: "Cậu thật sự không có hứng thú với hắn à?"Ôn Xuyên mím môi, hỏi lại: "Thế nào là có hứng thú hả?"Người bên cạnh chẳng có kiến thức lý thuyết hay thực tiễn nào về tình yêu, như một tờ giấy trắng. La Cảnh Trình vắt óc suy nghĩ, dứt khoát nói:"Là muốn hôn đối phương, hôn đến tận trên giường ấy."Ôn Xuyên: "?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me