TruyenFull.Me

Bac Si Tham Khong Dung Dan Ta Tri Vi

Chương 27

“Cậu muốn ảnh chụp và video hôm qua à? Có thì có, nhưng của tôi không phải chất lượng cao, không phù hợp với điện thoại độ phân giải cao của cậu, cậu có thể hỏi cô ấy xem sao.”

Ôn Xuyên nhìn dòng chữ trên màn hình mà thấy choáng váng.

“mọi người đều thấy à? Không ngờ họ cũng chụp?” Ngón tay Ôn Xuyên run rẩy, gõ một chữ, hít một hơi thật sâu. Cậu không dám nghĩ nhiều, nghĩ nhiều lại dễ tủi thân đến phát khóc.

Tô Tần trả lời: “Đúng vậy, cả bàn đều chụp, à không, La Cảnh Trình không có.”

“...”

Tô Tần nói: “Đợi tôi gửi cho cậu nhé, ảnh của tôi hơi mờ nhưng góc độ khá tốt, rất có không khí, như thể chụp phim thần tượng vậy.”

Tốc độ gửi ảnh nhanh hơn video, thoáng một cái, hơn hai mươi tấm ảnh đè nặng xuống. Ôn Xuyên hít sâu, điều chỉnh tâm trạng mất nửa ngày mới dám nhấp mở ảnh lớn.

Mấy tấm ảnh đầu tiên là cảnh Thẩm Dật Thanh hôn cậu lúc chơi trò chơi.

Bàn tay Thẩm Dật Thanh ôm lấy mặt cậu, màn hình không nhìn rõ biểu cảm của chính Ôn Xuyên. Góc độ hai người rất kỳ diệu, nói là mượn vị trí để quay cảnh hôn cũng được, nhưng Ôn Xuyên biết không phải. Tô Tần nói với cậu, Thẩm Dật Thanh hôn khóe môi cậu, tốc độ tương đối nhanh, họ không kịp bấm máy nên không chụp được mấy tấm.

Ôn Xuyên vùi mình vào chăn.

Cậu hiểu rằng mấy tấm ảnh này chẳng là gì cả, điều đáng sợ hơn còn ở phía sau. Cậu chỉ là không muốn đối mặt, bất lực với hiện trạng, cứ kéo dài đến nửa đêm, cậu mới hoàn thành xong phần xây dựng tâm lý cho nửa sau.

Nhắm mắt lại, cậu nhấp mở tấm ảnh cuối cùng được Tô Tần gọi là “ảnh thần”.

Thẩm Dật Thanh ngồi trên ghế sofa, Ôn Xuyên quỳ giữa hai chân hắn, tư thế cao hơn hắn một đoạn, ôm lấy mặt hắn hôn lên, miệng đối miệng, không một kẽ hở.

Bức ảnh này là tác phẩm tâm đắc của Tô Tần, anh nói: “Tấm này sức hút nhất, hơn nữa tiểu Ôn Xuyên, cậu trông rất công đấy!”

Ở đầu màn hình bên kia, Ôn Xuyên biến mất.

Liên tiếp mấy ngày, Ôn Xuyên đều không gặp Thẩm Dật Thanh. Buổi sáng, cậu đợi Thẩm Dật Thanh đi làm rồi mới đến tiệm bánh ngọt. Buổi tối, cậu lợi dụng khoảng thời gian trống để lẻn vào nhà, thậm chí không về phòng ngủ của mình mà trốn thẳng vào phòng của Ôn Hựu Thanh.

Ôn Hựu Thanh vốn có một khoảng trời riêng của mình, mỗi tối trốn trong chăn chơi game, tận hưởng thú vui bắn súng, dù sao Ôn Xuyên cũng không biết. Giờ thì hay rồi, Ôn Xuyên ngủ cùng cậu bé mỗi ngày, cậu bé cũng không dám chơi game.

“Anh, trong phòng anh có gián à?”

Ôn Xuyên: “?”

Ôn Hựu Thanh vô cùng khó hiểu: “Thế tại sao lại muốn đến đây ngủ?” Mỗi tối cậu bé giả vờ đọc sách làm bài tập thực sự rất mệt mỏi!

Ôn Xuyên nằm trên giường ôm gối lật người, mặt úp vào tường: “Giường em mềm hơn.”

Ôn Hựu Thanh: “?”

Ôn Xuyên buồn bã nói: “Chúng ta đã lâu không ngủ cùng nhau, em còn nhớ hồi nhỏ em còn tè dầm không.”

Ôn Hựu Thanh: “... Anh, anh có mùi của người lớn rồi đấy.”

Ôn Xuyên: “...”

Dưới ánh mắt trách cứ của Ôn Xuyên, Ôn Hựu Thanh thở dài trèo lên giường, nằm cùng Ôn Xuyên. Đáng tiếc thân ở đây nhưng tâm ở chỗ khác, cậu bé nhìn trần nhà mà đầu óc toàn là game, nửa ngày không ngủ được.

Cuối cùng cậu bé không nhịn được, hỏi: “Anh, em có thể chơi điện thoại một lát không?”

Ôn Xuyên vốn định từ chối, nhưng nhìn Ôn Hựu Thanh với vẻ mặt đáng thương, cậu mềm lòng: “Thế... nửa tiếng?”

Ôn Hựu Thanh chết lặng gật đầu, thầm nghĩ, quả nhiên có phụ huynh bên cạnh thật không tốt, vốn dĩ cậu bé có thể chơi đến 12 giờ!

Ôn Hựu Thanh thở ngắn than dài mở phần mềm game, đồng đội đã online. Chơi game lúc nửa đêm là bí mật nhỏ chung của họ, mọi người cùng nhau trộm pha lê, phối hợp luôn ăn ý.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, họ cũng chỉ chơi được ba ván. Bạn bè vẫn chưa đã thèm, ồn ào: “Lại nữa! Lại nữa!”

Ôn Hựu Thanh đã đồng ý với Ôn Xuyên, đương nhiên phải giữ lời, vì thế cậu bé  nói: “Tôi offline trước đây.”

Những người khác rất kỳ lạ: “Mấy giờ rồi mà cậu đã ngủ!? Bắt đầu dưỡng sinh à?”

Ôn Hựu Thanh nói: “Anh tôi mấy ngày nay ngủ cùng tôi, anh ấy không cho tôi chơi lâu quá.”

Mọi người đều từng nghe nói về anh trai Ôn Hựu Thanh, có người còn từng đến tiệm bánh ngọt, sôi nổi tỏ vẻ không tin: “Anh cậu dịu dàng thế mà còn quản cái này à?”

Ôn Hựu Thanh lười biếng nói chuyện, qua loa cho xong rồi chuẩn bị offline. Bỗng cậu bé thấy khung bạn bè trong game, avatar của Thẩm Dật Thanh sáng lên. Ôn Hựu Thanh nhìn chằm chằm vài giây, vì phép lịch sự, cậu bé gửi một biểu tượng “Hôn gió” qua.

Thẩm Dật Thanh gửi một tin nhắn: “Anh trai em ở trong phòng em sao?”

Ôn Hựu Thanh gõ chữ: “Đúng vậy, mấy hôm rồi, cứ nhất định muốn ngủ cùng em.”

Ôn Hựu Thanh do dự một chút: “Anh Dật Thanh, hai người cãi nhau hả?”

Thẩm Dật Thanh: “Không có.”

Lại nói: “Yên tâm.”

Ôn Hựu Thanh không yên tâm, Ôn Xuyên dính lấy mình quá mức, nhìn thế nào cũng không bình thường.

“Nhưng em thấy dáng vẻ anh em... kỳ quái.”

Thẩm Dật Thanh trả lời rất nhanh: “em ấy tâm trạng không tốt?”

Ôn Hựu Thanh nhìn những lời này mà suy nghĩ. Cũng không phải dáng vẻ tâm trạng không tốt, mà giống như lười nhác buông lỏng, đa số thời gian đều ngẩn người, làm việc không có sức lực.

Hôm qua Ôn Xuyên nấu cơm đã vì mất tập trung mà làm món cá kho bị cháy.

Ngoài ra thì sao... Ôn Hựu Thanh nghiêm túc  nhớ lại những chuyện vặt vãnh mấy ngày nay, bóc tách từng lớp, rất nhanh đã nắm bắt được trọng điểm, sự thay đổi lớn nhất dường như không phải ở một người nào đó: “Hai người có phải đã mấy hôm không nói chuyện rồi không?”

Cậu bé đợi hồi lâu, Thẩm Dật Thanh vẫn không trả lời. Ôn Hựu Thanh định hỏi tiếp, thì thấy avatar của Thẩm Dật Thanh lại sáng lên, nói: “Hựu Thanh, anh muốn chuyển ra ngoài ở.”

Ôn Hựu Thanh “Đùng” một cái liền ngồi dậy.

“Anh! Anh! Anh dậy đi!” Cậu vỗ mạnh vào vai Ôn Xuyên.

Ôn Xuyên vốn đã không ngủ, giờ bị Ôn Hựu Thanh đánh thức. Cậu hỏi: “Có chuyện gì?”

Ôn Hựu Thanh nói: “Anh Dật Thanh nói, anh ấy muốn chuyển ra ngoài ở.”

Ôn Xuyên đột nhiên trợn mắt, khó tin hỏi: “Tại sao lại muốn chuyển ra ngoài?”

Ôn Hựu Thanh nói: “Hay là anh tự hỏi anh ấy đi, anh ấy không nói với em.”

Ôn Xuyên ngồi dậy, khoác áo: “anh ấy ở trên lầu sao?”

Ôn Hựu Thanh nói: “Em không biết, anh tự đi xem đi?”

Ôn Xuyên ra khỏi phòng ngủ, ba bước thành hai bước đi lên lầu, cho đến khi đến tầng hai, mọi lo lắng trong lòng lại dâng lên. Cậu dừng rồi lại bước, đứng trước cửa phòng Thẩm Dật Thanh.

Chính cậu cũng bối rối, càng xấu hổ không nói nên lời, đầu lưỡi còn chưa trơn tru.

Ôn Xuyên tựa đầu vào cánh cửa, bình tĩnh một lúc, cuối cùng cũng đưa tay gõ cửa.

Trái tim đập thình thịch, dùng tần suất đó để tính toán thời gian trôi qua.

Tiếng bước chân từ phòng ngủ truyền ra, chứng tỏ người đó không đi, Ôn Xuyên nhẹ nhõm thở ra, hơi thở lại ngừng trong giây lát. Thẩm Dật Thanh mặc áo ngủ, kéo cửa ra.

Mấy ngày không gặp, khi gặp lại liền có một niềm vui mừng kỳ lạ, hốc mắt Ôn Xuyên nóng lên.

Lời mở đầu vĩnh viễn đều là Thẩm Dật Thanh nói trước, hắn hỏi cậu: “Sao còn chưa ngủ?”

Ôn Xuyên càng sốt ruột càng không nói nên lời, cậu cắn môi do dự rất lâu, nói: “Còn anh thì sao?”

Thẩm Dật Thanh nói: “Đang dọn dẹp hành lý.”

Bất ngờ nghe được điều này từ Thẩm Dật Thanh, khác hẳn với khi nghe từ miệng Ôn Hựu Thanh, lực tác động hoàn toàn khác. Ôn Xuyên hơi há miệng, trong lòng càng sốt ruột:

“Tại sao, là ở đây không thoải mái sao, hay là chúng tôi làm phiền anh?”

Thẩm Dật Thanh vẫn giữ giọng nói dịu dàng như thường lệ, đưa ra lý do cũng rất đỗi bình thường: “Mấy ngày nay tôi nghĩ rồi, công việc ở bệnh viện bận quá, mỗi đêm về muộn sẽ làm phiền giấc ngủ của hai em. Ngoài ra, dạo gần đây tôi có nhiều ca khám gấp, ở gần phòng khám sẽ tiện hơn để kịp thời ứng phó những tình huống đột xuất.”

Ôn Xuyên nghe vậy trầm mặc, sau đó nói: “Chỉ vì lý do này thôi sao?”

Thẩm Dật Thanh không giấu cậu: “Còn có chuyện em nói hủy bỏ hợp đồng.”

Ôn Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu.

Thẩm Dật Thanh nói: “Ban đầu tôi đưa ra yêu cầu này là để đối phó với người nhà, nhưng tôi đã cân nhắc không chu toàn, không nghĩ tới về lâu dài sẽ tạo áp lực cho em. Hôm đó em nói không sai, chúng ta hủy bỏ hợp đồng này sẽ tốt hơn.”

Ôn Xuyên mơ hồ cảm thấy Thẩm Dật Thanh nói không đúng, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ lý do nào để phản bác. Rõ ràng mỗi câu đều thỏa đáng, nhưng khiến lòng người khó chịu.

Cậu suy nghĩ mãi mà không tìm ra được giải pháp vẹn toàn, cuối cùng nói: “Nếu muốn dọn đi thì cũng là chúng tôi dọn.”

Thẩm Dật Thanh: “Các em có tiền thuê phòng phụ, không phải sao?”

Câu trả lời không có kẽ hở nào, Ôn Xuyên lập tức im bặt. Cậu không cãi lại được hắn, cũng không hiểu nổi chính mình, mơ mơ màng màng trở về phòng ngủ, dựa vào cửa ngồi xổm xuống.

Tại sao Thẩm Dật Thanh đi, cậu lại khổ sở đến vậy?

Lúc hắn hôn cậu, chính mình đang nghĩ gì?

Ôn Xuyên ngồi suốt đêm, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, cậu mới nhận ra trời đã sáng. Ngoài cửa truyền đến tiếng vali kéo đi, Ôn Xuyên không ra ngoài, nhưng cảm thấy Thẩm Dật Thanh đã đóng gói cả linh hồn mình mang đi.

Thẩm Dật Thanh như cũ đến bệnh viện trực ban, hôm nay phòng khám chỉ có mình hắn, Tô Tần đi công tác hai ngày, giờ đã về nhà.

Hắn sắp xếp xong bệnh án và hồ sơ khám bệnh, nhìn thấy tin nhắn Tô Tần gửi tới.

“Cậu tại sao lại chuyển ra khỏi nhà vậy?”

Thẩm Dật Thanh lướt qua, không để ý.

Tô Tần liên tục gửi mấy tin, cứ lải nhải trước mắt hắn: “Hồi đó chẳng phải cậu đã tốn bao tâm tư, nghĩ đủ mọi cách mới sống chung sao, giờ nói đi là đi, cậu nỡ à?”

Thẩm Dật Thanh dừng bút, gõ chữ: “Không nỡ, nhưng thời điểm đã đến, phải đi rồi.”

“À? Không hiểu. Nếu hai người chia tay, Ôn Xuyên đi tìm người khác xem mắt, cậu không tức chết sao!”

Thẩm Dật Thanh: “Sẽ không.”

Tô Tần không biết cái “sẽ không” của hắn là nói Ôn Xuyên sẽ không đi xem mắt, hay là hắn sẽ không tức chết. Anh trả lại một biểu cảm cười lạnh, không thèm để ý đến hắn.

“Tôi đợi xem cậu khóc nhé, hừ hừ.”

Thẩm Dật Thanh đặt điện thoại xuống, tiếp tục hoàn thành công việc. Xong việc, hắn đi tìm chủ nhà cho thuê, thương lượng thời gian chuyển vào. Đối phương gửi hóa đơn và dặn dò một số chuyện, Thẩm Dật Thanh trả lời những yêu cầu của mình, hai bên kết thúc giao tiếp.

Chờ mọi thứ đã xử lý xong, Thẩm Dật Thanh thấy bụng hơi đói. Hắn tiện tay mở chiếc bánh bông lan trên bàn, từ từ ăn hết. Mùi bơ thơm lừng quyện với hương sữa, vờn quanh khoang mũi và lồng ngực.

Món này không ngon bằng Ôn Xuyên làm, nhưng vì dùng toàn đường, vị ngọt đủ đầy, che lấp mọi vị chua.

Hắn nhớ lại nụ hôn hôm đó, ngọt ngào như kem bơ, mê người gây nghiện.

Tuy nhiên, hắn là bác sĩ, cũng hiểu rằng, đồ ăn ngon đến mấy cũng không thể nuốt hết một lần, phải kiên nhẫn thưởng thức, càng không thể ăn mỗi ngày, phải lâu lâu mới mua một lần, mới có thể cảm nhận được hương vị tuyệt vời bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me