TruyenFull.Me

Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn - Tạ Tri Vi

Chương 47

AnHii79

Chương 47

Ôn Xuyên may mắn vì cậu đã sờ được chiếc còi, và càng may mắn hơn ngàn vạn lần vì cậu là một người vô cùng cẩn thận. Khi Thẩm Dật Thanh đưa chiếc còi cho cậu, Ôn Xuyên đã nghĩ mình chắc chắn không cần đến thứ này, nhưng cuối cùng, chính chiếc còi đã cho cậu một tia hy vọng.

Tiếng còi tuy không vang dội nhưng rất bén nhọn, dường như có thể xuyên qua mây đen, truyền đến một nơi rất xa. Cậu lặng lẽ tính giờ, ước chừng đã thổi mười mấy phút, trong rừng cây truyền đến tiếng động rất nhỏ, đáng tiếc quá xa, nghe không rõ. Tim cậu treo ở cổ họng, sợ không phải là người đến cứu mình mà là một loài động vật hoang dã đáng sợ nào đó.

Môi và ngón tay cậu đều lạnh đến tím tái, cậu lo lắng chờ đợi, xung quanh vẫn chỉ có tiếng gió. Cậu thất vọng, đành cầm lấy chiếc còi lần nữa thổi lên, đầu còi lạnh buốt dính vào môi. Từ xa, đột nhiên truyền đến một tiếng:

"Bé ngoan!"

Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, cơ thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể hướng về phía âm thanh cố gắng nhìn xa, mong chờ. Tuyết lớn như muốn vùi lấp tất cả, trong màn tuyết trắng, cậu nhìn thấy bộ đồ trượt tuyết màu đỏ quen thuộc, và cả khuôn mặt mà cậu nhớ đến phát điên.

Thật kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi không khóc, tại sao khi nhìn thấy thầy Thẩm lại không kìm được?

Thẩm Dật Thanh như dẫm lên thang từ trên trời giáng xuống, khi nhìn thấy cậu, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, lông mày nhíu chặt. Ngực hắn phập phồng một lát, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, không trực tiếp dang tay ôm lấy cậu, chỉ hỏi: "Đau ở đâu?"

Thì ra là sợ vô tình chạm vào vết thương của cậu.

Ôn Xuyên nào quản được những điều đó, dù đau cũng nhịn được, cậu nhào vào lòng Thẩm Dật Thanh, không nói lời nào, nước mắt tuôn như mưa. Thẩm Dật Thanh ôm lấy cậu, cúi đầu vùi vào cổ cậu, giống như tìm lại được bảo bối đã mất của mình. Ôn Xuyên cảm thấy mình đã vỡ thành từng mảnh, rồi được Thẩm Dật Thanh thu lại trong lòng bàn tay, nhặt về nhà.

Không ai ngờ chuyến đi trượt tuyết vui vẻ lại biến thành như vậy. Tô Tần biết tin về Ôn Xuyên, vốn đã áy náy vô cùng, giờ khó chịu muốn chết. Ngày thường anh và La Cảnh Trình hay cãi vã vặt vãnh nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn, do được nuông chiều quen rồi, lần này quá rồi, không chỉ liên lụy mọi người lãng phí thời gian và sức lực, mà còn hại Ôn Xuyên bị thương. Anh thực sự không biết nên làm thế nào để bù đắp sai lầm của mình.

Khi Ôn Xuyên được xe cứu thương đưa đi, anh ngồi trong xe của La Cảnh Trình khóc suốt dọc đường,  theo đến bệnh viện.

Ôn Xuyên nằm trên giường bệnh, sau khi được sát trùng và băng bó xong, chú ý đến đôi mắt sưng húp của Tô Tần, cậu dở khóc dở cười: "Tôi không có sao, đừng khóc nữa."

Ôn Xuyên càng an ủi, Tô Tần càng áy náy, anh bây giờ chỉ muốn quay về mấy giờ trước, tát cho cái bản thân đầu óc chập mạch lúc đó mười cái tát thật mạnh!

Thấy Tô Tần không chịu nín, Ôn Xuyên liền nói mình muốn ăn trái cây. Tô Tần quả nhiên không còn bận tâm khóc nữa, ba bước làm hai bước chạy ra ngoài mua trái cây. Ôn Xuyên nhìn anh đi xa, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Cậu không chỉ lo lắng cho cảm xúc của Tô Tần, mà còn quan tâm đến mối quan hệ giữa Thẩm Dật Thanh và Tô Tần.

Kể từ khi cậu được cứu về, Thẩm Dật Thanh đã không nói chuyện với Tô Tần, mặt lạnh tanh hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Tô Tần. La Cảnh Trình đưa Tô Tần đến xin lỗi Ôn Xuyên, Thẩm Dật Thanh đứng bên cạnh không nói một lời. La Cảnh Trình cũng nhận ra sự lạnh lẽo của Thẩm Dật Thanh, đã nói chuyện riêng với Thẩm Dật Thanh một lát, nhưng Ôn Xuyên nhìn thấy... còn không bằng không nói.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Thẩm Dật Thanh dáng vẻ này, tơ máu dưới đáy mắt toàn là sự lạnh lẽo, có vẻ không nhận người thân. Nếu không phải mấy người quen biết nhau, Thẩm Dật Thanh chỉ sợ không chỉ đơn giản là xa cách.

Ôn Xuyên không muốn giả vờ làm người tốt, cậu bị thương là sự thật, Tô Tần đã làm sai thì phải chịu phạt là đúng. Dù là chi phí thuốc men hay mua đồ đạc, Tô Tần đều phải gánh vác phần của mình, Ôn Xuyên sẽ không vì là bạn bè mà bỏ qua tất cả. Nhưng tình bạn nhiều năm giữa Thẩm Dật Thanh và Tô Tần không thể bị hủy hoại chỉ vì một tai nạn. Sau này họ vẫn còn phải làm việc cùng nhau.

Ôn Xuyên cẩn thận cân nhắc, đợi Thẩm Dật Thanh nói chuyện xong và trở lại bên cạnh cậu, Ôn Xuyên mềm mại móc ngón tay hắn, chủ động nói: "Không cần giúp em mua trái cây và đồ ăn vặt đâu, Tô Tần mua hết rồi."

Ý muốn hòa giải của cậu bộc lộ rõ ràng, Thẩm Dật Thanh nhìn thấy, cũng hiểu ý Ôn Xuyên, nhưng hắn vẫn còn giận. Đã xử lý bao nhiêu bệnh nhân gãy xương, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày phải băng bó vết thương cho Ôn Xuyên.

Bàn chân nhỏ nhắn mềm mại như mèo con của cậu, làm sao chịu nổi những va chạm như vậy? Khoảnh khắc nhìn thấy phim chụp CT, móng tay Thẩm Dật Thanh hằn sâu vào lòng bàn tay, không đi tìm Tô Tần tính sổ đã là may rồi. Huống chi trên người Ôn Xuyên còn có những vết bầm tím lớn nhỏ, cùng với tay chân lạnh cóng mà Thẩm Dật Thanh sưởi ấm suốt cả đường vẫn không ấm trở lại.

Bảo bối khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được, nâng niu trên gấm vóc mềm mại nhất, cho ăn những món ngọt ngon nhất còn sợ thô ráp, vậy mà lại bị ném vào hố hoang dã, suýt nữa bị tuyết chôn vùi, Thẩm Dật Thanh làm sao có thể không tức giận?

Hắn thậm chí không định tha thứ cho Tô Tần, còn muốn nói với Ôn Xuyên sau này hãy tránh xa Tô Tần ra một chút. Đúng vậy, hắn chính là vô lý như vậy, trách hắn cực đoan cũng được, nói hắn lòng dạ hẹp hòi cũng được, hắn không hy vọng bên cạnh Ôn Xuyên tồn tại bất kỳ yếu tố nguy hiểm nào.

Sớm biết không nên nghe lời dụ dỗ của La Cảnh Trình, khóa chặt cậu ở trong nhà, cậu sẽ không bị thương.

Hắn nghĩ miên man, nhưng trong mắt Ôn Xuyên chỉ thấy vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của hắn. Không còn cách nào khác, cậu đành dùng chiêu cũ của mình, chui vào lòng Thẩm Dật Thanh làm nũng, tranh thủ được hắn ôm thêm một cái.

Mấy ngày nay, Thẩm Dật Thanh thực ra chẳng dạy cậu được mấy chiêu. Hai chiêu này vẫn là do cậu đủ chăm chỉ, ngày đêm tự luyện mà có.

Ai ngờ dù cậu có ôm chặt eo hắn, dù có mặt dày đòi hỏi những nụ hôn, Thẩm Dật Thanh hôm nay dường như đã quyết tâm không vì cậu mà dao động. Yết hầu hắn chỉ khẽ rung động vài giây, còn tay thì đẩy cậu ra.

"Bảo bối, em đang bị thương, phải nghỉ ngơi thật tốt."

Ôn Xuyên mím đôi môi mềm mại, trong mắt vương chút nước, đương nhiên lúc này là cố ý, muốn khiến Thẩm Dật Thanh mềm lòng. Nhưng thầy Thẩm quá kiên định, giống như một khối đá cứng rắn đầy quyết tâm, không chịu  cho cậu chút ngọt ngào nào.

Ôn Xuyên buồn quá! Cậu muốn giận dỗi, mà cậu khi giận thì khó dỗ lắm nha!

Để thể hiện sự bất mãn của mình, Ôn Xuyên buông tay, không dán vào hắn nữa, nằm vật ra giường, quay lưng về phía Thẩm Dật Thanh nói: "Vậy anh đi đi, em muốn ngủ!"

Cậu nhắm mắt lại, nhưng vẫn dựng tai lên, tim đập thình thịch chờ đợi câu trả lời của Thẩm Dật Thanh. Liệu hắn có mềm lòng không, có hôn cậu không, có ôm cậu không?

Đếm đến mười, câu trả lời đã rõ: Thầy Thẩm chẳng làm một bước nào trong số đó cả!

Thẩm Dật Thanh chỉ nói: "Ngủ đi, anh sẽ ở trong phòng bệnh với em, có chuyện gì cứ gọi anh bất cứ lúc nào."

Ôn Xuyên ngạc nhiên, quay đầu muốn lý luận với hắn, nhưng giữa chừng lại hối hận. Cậu đã lỡ buông lời quá sớm, không dễ thu lại, nếu không mặt mũi nam tử hán để đâu? Cậu cứng nhắc nhắm mắt lại, cố gắng quên đi những nụ hôn và N cách làm nũng, nỗ lực đi vào giấc ngủ.

Có lẽ vì hôm nay quá mệt mỏi, cậu chưa kịp nghĩ ngợi miên man đã thật sự ngủ thiếp đi.

Nửa đêm 12 giờ, Thẩm Dật Thanh kết thúc cuộc trò chuyện với bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện Bắc Thành, sau đó quay lại phòng bệnh.

Ôn Xuyên được cứu về, khu trượt tuyết sợ xảy ra vấn đề về người, càng sợ danh tiếng của mình bị tổn hại, nên đã cung cấp cho Ôn Xuyên nguồn tài nguyên y tế tốt nhất. Phòng bệnh được sắp xếp là phòng VIP tầng cao nhất, với quy cách một phòng một sảnh cực kỳ sang trọng, giường bệnh cũng là hàng nhập khẩu.

Để tiện chăm sóc Ôn Xuyên, Thẩm Dật Thanh đã kê thêm một chiếc giường gấp, đặt cách giường bệnh khoảng hai mét, có thể nhìn rõ các số liệu giám sát của các thiết bị y tế.

Thẩm Dật Thanh thấy cậu ngủ say, nhẹ nhàng bước đếm. Hắn kiểm tra các thiết bị y tế đang hoạt động, đảm bảo nhiệt độ trong phòng, sau đó cúi người đắp chăn cẩn thận cho Ôn Xuyên, kéo lại góc chăn ngay ngắn.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở của tấm màn, chiếu lên mặt Ôn Xuyên. Gò má cậu có một vết trầy xước nhỏ, giờ đây khuôn mặt giống như một quả táo lấm tấm. Thẩm Dật Thanh nhớ lại vẻ mặt cậu giận dỗi khi làm nũng không thành, lửa giận bốc cháy ban đầu giờ đã biến thành dòng suối dịu dàng.

Làm sao có thể không muốn hôn cậu chứ?

Dưới ánh trăng, Thẩm Dật Thanh thở dài, cúi người hôn lên đôi môi kia. Đôi môi ẩm ướt nhanh chóng làm dịu những nếp nhăn khô khan trên môi cậu, sau đó, hắn hôn lên chỗ hồng nhất của "quả táo".

Cậu không có phản ứng, như thể được nụ hôn ngủ ngon nên ngủ càng say hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me