Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn - Tạ Tri Vi
Chương 60
Chương 60Cách xưng hô này bắt nguồn từ một loại video cốt truyện Âu Mỹ nào đó, vì hai nhân vật chính chênh lệch mười mấy tuổi, khiến Ôn Xuyên ấn tượng sâu sắc.Video đó có những cảnh quay đặc biệt, chỉ cần gọi một tiếng là cởi bỏ phong ấn, mở ra những hành động táo bạo, quần áo vương vãi khắp sàn có thể khiến người xem vấp ngã ba lần, tâm hồn non nớt của Ôn Xuyên bị "tẩy não" hết lần này đến lần khác.Từ màu đỏ tươi bị tẩy trắng thành màu vàng.Cậu cố tình quên đi, nhưng tiềm thức không nghe theo chỉ huy của đại não, vừa sốt ruột liền thốt ra, giờ muốn thu hồi xưng hô đó cũng không kịp nữa rồi. Nhưng nếu không gọi thì... thầy Thẩm sẽ hiểu lầm rằng đống đồ trong rương là do cậu cố ý mua.Một cái nồi to đùng, Ôn Xuyên muốn cứu vãn chút tôn nghiêm, cho dù bị coi là mèo nhỏ tham ăn, cũng phải giữ được tôn nghiêm.Cậu cắn đầu lưỡi "ừ ừ" hai tiếng, ý đồ lừa dối.Thẩm Dật Thanh nhướng mày, đóng cái rương lại, không chỉ đóng mà còn dùng băng keo dán lại cẩn thận, rất có dáng vẻ ‘giam cầm’. Ôn Xuyên làm sao có thể để hắn mang đi, với tình trạng chân cẳng hiện tại của cậu, đứng dậy không nổi, với tay không tới, ngoại trừ giả vờ đáng thương thì không còn cách nào khác, thật sự yếu ớt vô cùng.Thẩm Dật Thanh làm bộ như không thấy: "Bảo bối tiếc món đồ chơi của mình sao?"Mặt Ôn Xuyên mỏng dính bị giày vò tan nát, bay xa ba dặm.Xấu hổ quá đi mất! Trong đầu Ôn Xuyên, những bánh răng trì độn bắt đầu chuyển động, cậu nếm ra được ý trêu chọc đằng sau những lời nói của Thẩm Dật Thanh. Thậm chí, cậu còn chậm chạp bắt đầu tự hỏi, thầy Thẩm lạnh lùng, thanh cao khi nào lại trở nên hư hỏng như vậy!Bắt nạt bảo bối!Bị chọc tức một lúc, cậu cắn cắn môi, nhỏ giọng, mang theo sự không cam lòng lặp lại xưng hô đó, và sau khi giành lại được món đồ chơi, cậu công khai chặn thầy Thẩm ngoài cửa phòng ngủ, giấu cái rương đi.Đợi khi thu dọn xong, cậu rất hài lòng phủi phủi bụi trên tay, mắt thấy hai chiếc gối song song trên giường...Không đúng, bây giờ thầy Thẩm và cậu ở cùng một chỗ, đặt ở đâu thì có gì khác nhau?Huống chi, nói đi nói lại, cho dù món đồ chơi là do chính cậu mua thì có gì to tát đâu? Bọn họ đều đã "như vậy" rồi! Chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi... Haiz, cậu thật ngốc!Chắc chắn là hôm qua đã dùng hết năng lượng, tế bào não không đủ.Ôn Xuyên bực bội tha thứ cho sự chậm chạp của mình, đổ trách nhiệm cho thầy Thẩm.Cậu quyết định ở trong phòng bình tĩnh, cũng để thầy Thẩm bình tĩnh một chút, tốt nhất là hôm nay trước khi ngủ không gặp mặt nữa. Nếu thầy Thẩm nhớ cậu thì sẽ xin lỗi cậu ở ngoài cửa, cậu đồng ý thì họ mới tiếp tục dính lấy nhau, nếu không cậu sẽ ngủ một mình đêm nay!Mơ ước thật đẹp, nhưng hiện thực lại là:Thẩm Dật Thanh gõ cửa phòng, hỏi cậu: "Bảo bối, cơm làm xong rồi, còn có chè khoai môn nước cốt dừa và xôi xoài nữa, muốn ăn không?"Mắt Ôn Xuyên hơi sáng lên, bụng réo ầm ĩ một trận, suy nghĩ hoàn toàn biến mất, nghe mùi liền mở cửa: "Vâng."Hoàn toàn vứt bỏ quyết định vừa rồi ra sau đầu, ký ức không sánh bằng vị giác, chỉ kéo dài được ba giây đồng hồ không hơn.Thẩm Dật Thanh đỡ lấy xe lăn, đẩy cậu đến bàn ăn, cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng bật cười. Bảo bối của hắn chính là đơn thuần đáng yêu như vậy, câu nào cũng nói trúng phóc.Về chuyện thầy Thẩm trở nên "hư hỏng", Ôn Xuyên không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Thẩm Dật Thanh ngày hôm sau liền bắt đầu bận rộn. Ôn Xuyên cố gắng chờ hắn về để cùng ngủ, nhưng kết quả là cậu ngủ trước, rồi khi tỉnh lại, Thẩm Dật Thanh đã đi làm.Hình thức "dính lấy nhau" đột nhiên bị gián đoạn, Ôn Xuyên không nói rõ được tư vị trong lòng, như một cái nồi hơi không ngừng tăng nhiệt, bị nước lạnh dội một lần, tốc độ hạ nhiệt quá nhanh, khiến người ta bối rối lại lưu luyến.Xưng hô ngọt ngào vốn bị nuốt trở lại cứ chực trào ra khỏi miệng, chỉ có thể tái hiện trong mơ.Đến cuối tuần, cha mẹ Thẩm biết chuyện Ôn Xuyên bị thương, lập tức kết thúc chuyến du lịch, đến thăm họ.Ôn Xuyên tuy đã gặp hai người họ, nhưng không thường xuyên giao tiếp, vẫn có chút hơi căng thẳng, hơn nữa cậu không thể giúp việc bếp núc, càng có vẻ bất lịch sự."Không sao đâu, họ biết tình trạng của em, đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo với họ." Thẩm Dật Thanh xoa đầu cậu, "gỡ bỏ" sự căng thẳng ra khỏi cậu."Người một nhà..." Ôn Xuyên nghe vậy, trong lòng như được nhúng vào đường, đúng vậy, thầy Thẩm đã tặng cậu một mái nhà.Cha mẹ Thẩm là những người rất tốt, quả thật giống như Thẩm Dật Thanh đã nói. Họ đến là để thăm cậu. mẹ Thẩm chỉ huy cha Thẩm xách túi lớn túi nhỏ vào cửa, không thèm để ý đến Thẩm Dật Thanh đang đứng ở cửa, lướt qua hắn mà ôm chầm lấy Ôn Xuyên."Đứa nhỏ này, bị thương mà cũng không nói với chúng ta! Dật Thanh đúng là đồ gỗ mục, hôm qua mới báo cho chúng ta biết! Bằng không chúng ta đã về sớm hơn, còn có thể đến giúp hai đứa làm cơm!"Sắc mặt mẹ Thẩm không tốt, bà đánh giá Ôn Xuyên từ trên xuống dưới vài lần, xác nhận cậu đã hồi phục, rồi oán trách Thẩm Dật Thanh vài câu.Ôn Xuyên vội vàng nói: "Dì ơi, là cháu không cho thầy Thẩm nói với hai người, chân cháu dưỡng một thời gian là khỏi thôi ạ."mẹ Thẩm nghe vậy lại hỏi cậu mấy ngày nay ăn uống thế nào, tắm rửa ra sao, ra ngoài thì làm thế nào, chân mấy tháng có thể khỏi. Ôn Xuyên mặt nóng ran, tổng không thể nói với mẹ Thẩm là đều do Thẩm Dật Thanh giúp cậu đi, ngại quá, liền mơ hồ nói: "Cũng nhờ thầy Thẩm chăm sóc cháu."Sau khi cậu nói xong, mẹ Thẩm gật đầu, lộ ra nụ cười có chút ái muội, nhìn chằm chằm hai người đầy ý vị thâm trường, ngay sau đó nháy mắt với cha Thẩm.Ôn Xuyên mặt đỏ lên: "..."Dì ơi, đó là biểu cảm sao vậy?cha Thẩm mẹ Thẩm ở lại ăn trưa. Lần này vẫn là mẹ Thẩm nấu, Thẩm Dật Thanh phụ bếp, còn Ôn Xuyên thì ngồi chơi cờ với cha Thẩm. Nói là chơi cùng, nhưng nhà cậu chỉ có cờ nhảy, thứ đồ chơi của trẻ con. cha Thẩm vừa nhìn đã biết bình thường không chơi, thuần túy là cha Thẩm chơi cùng cậu để giết thời gian.Hai người còn trò chuyện về những hiểu biết khi đi du lịch. cha Thẩm lần này cùng mẹ Thẩm đi đảo, mang về không ít đặc sản, riêng tiền vận chuyển đã tốn không ít. Còn mua một bức tranh vỏ dừa được người bản địa chế tác rất đẹp, khoe với Ôn Xuyên:"Đỏ rực nhiều không khí vui tươi! Hai đứa kết hôn, trên tường cần treo thêm đồ trang trí, bức tranh này vừa vặn, chỉ xem hai đứa có thích hay không thôi." Mắt cha Thẩm sáng trưng, nhiệt tình đề cử.Ôn Xuyên bị hai từ "kết hôn" làm cho ngây người, không biết nên nói là hai người tạm thời chưa có kế hoạch kết hôn, hay nên thảo luận xem bức tranh này có hợp với phong cách căn nhà hay không. Cậu há miệng, nửa ngày không thốt nên lời.cha Thẩm nheo mắt một lát, "Ồ" một tiếng, đập đùi: "Haiz, cái trí nhớ của tôi này, quên mất hai đứa còn chưa kết hôn."mẹ Thẩm lúc này cũng kinh ngạc quay đầu lại, "Đúng vậy, cái đầu của ông này, hai đứa nhỏ đang sống chung tốt đẹp như vậy, kết hôn hay không kết hôn có quan trọng đâu? Bây giờ giới trẻ ghét nhất bị giục cưới, đừng có giục!"Ôn Xuyên và Thẩm Dật Thanh: "..."Ôn Xuyên đỏ mặt, thì ra hôm nay dì và chú đến là mang nhiệm vụ! Cậu nhìn Thẩm Dật Thanh một cái, muốn lén xem biểu cảm của hắn, thấy Thẩm Dật Thanh đang cúi đầu rửa rau, liền cũng mím môi không nói chuyện.Đối với hôn nhân, cậu không có quá nhiều ý tưởng đặc biệt, yêu đương rất tốt, kết hôn cũng rất tốt. Cậu không vội vàng, cũng không có ý định kéo dài.Nhưng cậu hiện tại vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cậu đang cố gắng theo đuổi người trong lòng, vừa mới bước vào giai đoạn yêu đương thôi. Một mặt cậu có chút ích kỷ mà muốn "ăn thêm một chút đường", một mặt cậu dự định tích góp thêm "quỹ để cưới vợ”. Vợ chồng phải yêu thương nhau, thầy Thẩm đã cho cậu rất nhiều sự dịu dàng, bù đắp rất nhiều khiếm khuyết. Lòng cậu tràn ngập niềm vui không chỗ trút xuống, liền muốn trao cho đối phương nhiều tình yêu hơn.Đừng nhìn thầy Thẩm luôn gọi cậu là "bảo bối", trong lòng cậu... cũng xem thầy Thẩm là bảo bối!Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, cậu không ngại đổi một xưng hô khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me