TruyenFull.Me

Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn - Tạ Tri Vi

Chương 68

AnHii79

Chương 68

Cởi nút áo này thực ra không khó, chỉ cần ngón tay giữ lấy nút áo trắng muốt dưới yết hầu, hơi dùng sức ấn nhẹ, nút áo liền tuột ra.

Ôn Xuyên phải làm đi làm lại vài lần mới bắt được cái nút áo, lóng ngóng mân mê, giống như đang xử lý một con cá trơn tuột. Thử vài lần, thái dương đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, cuối cùng nút áo này mới buông tha cậu.

Tiếng cười khẽ truyền đến từ phía trên, yết hầu trước mắt cũng theo đó mà rung động. Má Ôn Xuyên ửng hồng, nhưng tay vẫn không ngừng tranh đấu, cứ như thể giờ phút này dừng lại là thua vậy.

Khi cởi đến phần ngực, đường nét cơ bắp dần hiện ra. Động tác của Ôn Xuyên hơi khựng lại, đôi mắt đảo loạn xạ, như chú mèo con thèm cá vừa không muốn chịu đựng sự tủi thân của mình, lại sợ bị bắt quả tang. Lớp vỏ bọc ngoan ngoãn cứ thế bong ra, đổ đi phần lòng trắng đục, còn lòng đỏ trứng thì từ trái sang phải đều một màu.

Không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn sờ.

Cậu cúi đầu giả vờ thẹn thùng, liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt nhìn về phía chiếc áo sơ mi. Không ngờ, Thẩm Dật Thanh sớm đã quen thuộc với những động tác nhỏ này của cậu, thu trọn từng biểu cảm nhỏ nhất vào mắt. Hắn kìm nén nụ cười thật sâu, hòa cùng những niệm tưởng nồng đậm, tạo thành một vò rượu, từ từ rót ra.

Mấy cái nút áo cuối cùng, hắn tự mình tháo giúp chú ốc sên chậm rì kia. Nếu cứ theo cách của Ôn Xuyên, có lẽ ngày mai hừng đông mới tắm xong mất. Ngày đầu tân hôn không thể lãng phí thời gian vào mấy chuyện này.

Chiếc áo sơ mi bị tùy tiện ném vào một góc ghế sofa. Ánh mắt Ôn Xuyên dò xét qua lại, chạm phải ánh mắt của Thẩm Dật Thanh đang nhìn về phía mình. Bất tri bất giác, dây thắt lưng bên hông cũng rơi xuống chân. Cơ thể Ôn Xuyên hơi mất thăng bằng, vươn tay với lấy vai thầy Thẩm, áp sát vào hắn. Thị giác và xúc giác đồng thời bị kích thích, chưa kịp làm gì nhiều thì nhiệt độ đã hòa vào nhau, ngọn lửa từ từ bùng cháy, đốt nóng máu huyết trong người cậu.

Làn da của thầy Thẩm cũng thật trắng, làn da trắng lạnh đắp lên màu đỏ, đặc biệt gợi cảm.

Hai người cùng chung chăn gối đã lâu, nhưng đều mặc áo ngủ, mỗi người đắp một chiếc chăn, chẳng nhìn thấy gì cả. Ngay cả khi ôm nhau, xúc cảm cũng không giống như bây giờ.

Thèm, đúng là rất thèm. Cậu cảm thấy tình yêu sẽ cải tạo một con người, giờ cậu sắp không nhận ra chính mình nữa rồi.

Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, căn bản không cần nói chuyện, không khí đã nồng đến mức giống như rượu trắng. Ôn Xuyên cảm giác mình đã trở nên ướt dính, quần căng chật đên mức không thể mặc nổi.

Thẩm Dật Thanh hôn lên đôi mắt cậu, tiêu tốn chút thời gian, cố nén tiếng lòng lại một lát, “Chân em còn chưa lành hẳn, lát nữa đừng lộn xộn.”

Ngực Ôn Xuyên như có một chiếc xe lửa hơi nước vừa chạy qua, hơi nước bốc thẳng từ hai tai ra, lẫn với tiếng còi. Cậu bị chấn động đến ngẩn ngơ, gắng gượng chống đỡ, nói: “Tắm rửa thôi mà, em sẽ không lộn xộn.”

Đôi mắt nhìn hắn, dường như cất giấu rất nhiều toan tính.

Thẩm Dật Thanh nhìn thấu cậu, trong mắt ánh lên ý cười. Động tác ôm người không tiện, hắn nói: “Bảo bối, gỡ kính của anh xuống.”

Đầu Ôn Xuyên choáng váng, cực kỳ nghe lời, hai tay cầm lấy gọng kính, gỡ kính xuống. Lớp kính che đậy đôi mắt, giống như một phong ấn bị xé mở, Ôn Xuyên bị tầm mắt đột nhiên trở nên nóng rực làm bỏng một chút, rụt tay lại, vùi mặt vào hõm cổ thầy Thẩm.

Hơi nước ấm bốc lên, Ôn Xuyên được đặt vững vàng trên mặt phẳng nhô lên ở đáy bồn tắm. Một chân nhấc lên, được cố định chắc chắn vào tấm ván bên cạnh. Đó vốn là chỗ để đặt chén trà, sách, là công cụ tiện lợi để giết thời gian khi tắm, nhưng giờ đây nó đã thay đổi tác dụng.

Đầu gối cong được nâng đỡ bằng vải bông mềm mại, phần thịt mềm hằn ra đường cong. Nước trong suốt chẳng che được gì, trắng tuyết hay hồng nhạt, từng đường nét nhỏ bé đều có thể bị người ta bắt trọn. Chỉ ở chỗ quan trọng nhất mới khó khăn lắm che một chiếc khăn lông, không đến mức nhìn thấu ngay, nhưng tư thế hoàn toàn rộng mở ấy chẳng khác gì con cá trên thớt.

Ôn Xuyên cảm thấy mình đã bị nấu chín thành một nồi canh cá.

Thẩm Dật Thanh không ngồi trước mặt cậu, lần này hắn biến thành chiếc tựa lưng bằng thịt người, ôm trọn cậu vào lòng. Sau tiếng cười nhàn nhạt, Ôn Xuyên nghe Thẩm Dật Thanh nói: “Đừng sợ, bảo bối, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi.”

Giọng điệu dịu dàng và chậm rãi, như dỗ trẻ con, ngược lại khơi dậy một chút không chịu thua của Ôn Xuyên. Cậu không cần dỗ, đăng ký kết hôn thì đăng ký kết hôn, tắm thì tắm, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng! Không cần dỗ đâu!

Để bày tỏ tâm ý của mình, Ôn Xuyên xoay đầu, cố gắng hôn lên môi thầy Thẩm, nói: “Em biết.”

Hơi ngừng lại, cậu cắn môi, cố gắng kìm nén gương mặt đang nóng bừng quá mức, nghiêm túc nói với người yêu của mình: “Em đã nghĩ kỹ rồi.”

Sợ người yêu giữ phong thái chính nhân quân tử quen rồi, gánh nặng tâm lý quá lớn, cậu còn quay ngược lại an ủi hắn: “Anh cũng đừng sợ, chân em không sao, nhẹ một chút... thì tốt rồi.”

Ai lại thèm muốn đến mức như vậy chứ, nói xong, mặt cậu vẫn không ngừng đỏ bừng, cố gắng khoác lên chuyện kiều diễm một lớp áo nghi thức, nói: “Tân hôn đều là như vậy mà, phải không?”

Trái tim Thẩm Dật Thanh giống như bị Ôn Xuyên nhào nặn, lăn qua lộn lại. Hắn không ngờ bạn nhỏ mới chính là chiếc bánh mì nhỏ sắp vào lò nướng. Nhờ vị trí của hai người, Ôn Xuyên không nhìn thấy vẻ mặt hắn, thiếu chút nữa đã hoảng sợ. Nếu không...

Sinh vật giống đực đáng ghét, bất kể là loại nào, đều rất tệ.

Con người có tư tưởng còn đáng sợ hơn, vì họ sẽ ngụy trang, còn dùng thủ đoạn, có thể nấu nướng "đồ ăn" theo cách mình thích.

Sau một câu trả lời khẳng định, chiếc khăn lông đã bị kéo xuống.

Ôn Xuyên cứ ngỡ mình đã chuẩn bị sẵn sàng, bởi vậy lấy ra khí phách của một người đàn ông để đối mặt. Trên thực tế, khi mười ngón tay hắn luồn sâu dưới nước, cậu mới phát hiện ý nghĩ của mình thật kỳ lạ.

Ban đầu có chút nhói nhẹ, hơi thở ẩm ướt làm ướt cả tai cậu, sau đó là cảm giác tê dại, như vô số cỏ dại mọc lên, trêu chọc lồng ngực, ngứa ngáy đến mức muốn quẫy đạp, muốn cắn lung tung.

Chẳng biết từ lúc nào cậu đã được vớt ra khỏi bồn tắm.

Ngã vào nệm chăn, làn da vì bị kích thích quá độ mà nổi lên từng mảng hồng. Ôn Xuyên khẽ rít lên, thở ra hai hơi, lại bị hôn lấy. Tay cậu bị giữ chặt trên đầu, chân cũng không thể động đậy, chỉ còn lại lồng ngực phập phồng, cọ xát, khắp nơi đều sưng đỏ.

Cảm giác ẩm ướt cứ thế trượt dài xuống, cậu khó nhịn lắc đầu, trong khoảnh khắc nào đó đột nhiên kêu lên.

“Không cần... Dừng lại.”

“Chỗ đó không được...”

“Không thể...”

Ôn Xuyên chính mình cũng không biết mình đang kêu cái gì, giống như hoàn toàn choáng váng, ngay cả nước bọt cũng không kiểm soát được, chảy xuống từ khóe miệng. Trước mắt cũng chẳng nhìn rõ thứ gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của dã thú đang bắt giữ con mồi.

Sao lại thế này? Sao không giống như cậu tưởng tượng chứ?

Trong khoảng khắc tỉnh táo ngắn ngủi, Ôn Xuyên hai mắt đẫm lệ thầm nghĩ.

Đêm quá dài, dài đến mức khó có thể tưởng tượng.

Sau một phen lăn lộn, Ôn Xuyên trực tiếp thiếp đi.

Trong mơ cũng khó mà ngủ yên. Cậu nhận được một đơn hàng siêu cấp lớn, khách hàng nhất quyết yêu cầu cậu làm bánh mì đậu đỏ nhỏ thơm ngọt. Điều này trong mắt Ôn Xuyên thì rất dễ dàng, nhưng khách hàng lại nói, hắn muốn một ngàn cái.

Ôn Xuyên liền làm mãi làm mãi, điên cuồng nhào bột, từng mẻ bánh mì nhỏ được nhét vào lò nướng. Mệt đến mức eo đau lưng nhức, mỗi xương cốt và cơ bắp đều không còn là của mình nữa.

Cuối cùng, tất cả bánh mì nhỏ đã làm xong, khách hàng đẩy mắt kính, lại không thực sự hài lòng, nói: “Một ngàn cái quá ít, tôi muốn một vạn cái.” Lời này vừa ra, Ôn Xuyên sợ đến mềm cả chân, nước mắt cứ thế tuôn rơi, mặt đỏ bừng xin tha.

Người đó không hề động lòng, còn cười: “Bảo bối làm được mà.”

Chính là những lời này, Ôn Xuyên lập tức sợ đến tỉnh giấc!

Thật biến thái!

Cậu không phải đã gặp phải biến thái rồi sao!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me