TruyenFull.Me

Bac Si Tham Khong Dung Dan Ta Tri Vi

Chương 71

Dưới ánh đèn đêm rực rỡ của thành phố, vòng quay Ferris như một bức tranh lung linh. Ôn Xuyên cảm thấy cực kỳ hứng thú khi bánh xe dần lên cao. Những khó chịu vụn vặt ban ngày tan biến, bỏ lại phía sau. Với vòng tay dịu dàng của Thẩm Dật Thanh,  cậu chỉ thấy thời gian như ngừng lại, cảnh tượng trước mắt thật viên mãn và hạnh phúc.

Ôn Xuyên một lần nữa được chứng kiến "công lực" của Thẩm Dật Thanh, một người rất biết cách nói lời ngon ngọt, tận dụng mọi cơ hội để khen cậu mà không hề lặp lại. Cậu, miếng bánh ngọt bé nhỏ này, cứ thế được nhúng thẳng vào mật ong, vớt ra đâu đâu cũng ngọt lịm, tan chảy trong miệng, mềm mại đến mức khiến người ta phải thèm thuồng.

Bị rót mật ngọt đến mơ màng, tối đó Ôn Xuyên không kìm được mà rên rỉ, mềm nhũn như bông bị người ta "ăn" sạch sành sanh. Những vết đỏ ngày hôm qua chưa kịp phai đã chồng thêm những vết mới, cổ tay có thêm một vòng ruy băng che đi dấu vết.

Cậu hôn mê đến tận trưa hôm sau, khi tỉnh dậy thì cực kỳ khó chịu! Cậu cắn mạnh vào bàn tay của Thẩm Dật Thanh, hung tợn gầm gừ một tiếng. Thật quá đáng, càng ngày càng quá đáng!

Từng thấy người say độ cao, người say rượu, còn cậu bây giờ là say lời ngon tiếng ngọt! Cứ thế này, xương cốt của cậu sẽ bị tháo rời, đến cả vụn thịt cũng chẳng còn.

Thẩm Dật Thanh mặc kệ cậu cắn, còn khuyến khích: "Bảo bối cắn mạnh hơn nữa cũng không sao."

Ôn Xuyên nghiến chặt quai hàm, hai má mềm mại khẽ rung lên. Tiếc là da thịt trên tay Thẩm Dật Thanh săn chắc, cắn không hề gì. Cậu đang định dùng ánh mắt lên án hắn thì Thẩm Dật Thanh bỗng nhiên cười, rồi thở dài nói: "Bé ngoan à, ngày mai anh phải đi công tác."

Ôn Xuyên nghe vậy lập tức ngây người, răng buông lỏng. Có ý gì vậy? Kết hôn không phải ai cũng có tuần trăng mật sao, sao nhà cậu lại khác vậy? Không kịp tức giận, cậu hỏi:

"Anh đi họp sao?"

Thẩm Dật Thanh nói: "Em còn nhớ anh từng nhắc đến đội công tác tình nguyện chứ? Bác sĩ đã được sắp xếp từ trước cho chuyến công tác này không may bị đá đè, cần phải quay về điều trị. Anh phải thay thế cậu ấy để tiếp tục công việc."

Hắn nói: "Sáng nay họ mới gọi điện cho anh, xin lỗi em, bảo bối."

Ôn Xuyên hơi mất mát, như thể bị người ta kéo ra khỏi chăn ấm, hơi nóng chưa kịp tan đã bị khí lạnh bao vây. Nhưng cậu không thể ích kỷ như vậy, chuyện này Thẩm Dật Thanh đã sớm báo trước với cậu. Khi đó cậu còn nói Thẩm Dật Thanh cứ yên tâm đi công tác, công việc quan trọng nhất. Những lời này không thể bị lật đổ chỉ vì họ đã kết hôn.

Cậu đã sớm chứng kiến công việc của bác sĩ bận rộn đến mức nào, những tình huống khẩn cấp đột xuất không kể xiết, và tất cả đều là những chuyện liên quan đến sinh mạng con người.

Cậu cần phải ủng hộ hắn.

"Anh đi mấy ngày?" Ôn Xuyên ôm chăn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn gương mặt Thẩm Dật Thanh, "Vẫn là ba ngày sao?"

Thẩm Dật Thanh im lặng, Ôn Xuyên dần dần bất an: "Chẳng lẽ... phải rất lâu sao?"

Thẩm Dật Thanh nói: "Một tháng."

Ôn Xuyên không nói gì.

Thẩm Dật Thanh ôm lấy cậu, hôn đỉnh đầu rồi hôn khóe mắt, nhỏ giọng dỗ dành: "Anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."

Ôn Xuyên nằm trong vòng tay hắn, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn khó chịu. Chồng nhà ai mới cưới ngày thứ tư đã bỏ vợ ở nhà chứ, thủy thủ ra biển còn phải qua bảy ngày đầu nữa là. Cấp trên của bệnh viện thật quá vô nhân đạo! Chắc chắn là chưa từng kết hôn!

"Có thể mang người nhà đi cùng không?"

Thẩm Dật Thanh nói: "Nơi đó xa, e rằng không thể."

Cho dù viện trưởng có đặc cách cho phép, hắn cũng không thể để Ôn Xuyên đi. Ôn Xuyên hiện tại thỉnh thoảng có thể chống nạng đi vài bước, nhưng gân cốt tổn thương cần trăm ngày để hồi phục, muốn khỏe hẳn cũng phải đến đầu xuân.

Còn một chuyện nữa, hắn cũng tạm thời không thể cho Ôn Xuyên biết. Nơi hắn muốn đi còn xa hơn cả Nam Thành, bắt đầu mùa đông là có ba tháng mưa lớn, khu vực núi cao thường xuyên xảy ra sạt lở đất, lũ quét. Bệnh viện cùng bệnh viện khu vực đã thành lập tổ công tác khẩn cấp, chuyến đi này của hắn ít nhiều cũng mang ý nghĩa cứu trợ thiên tai. Hiện tại chưa có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng tình hình có thể thay đổi trong nháy mắt, nếu nói thẳng ra, cậu sẽ lo lắng.

"Mấy ngày này em về nhà anh ở đi, dì Viên nói sẽ làm nhiều món ngon cho em." Thẩm Dật Thanh bàn bạc với cậu.

Ôn Xuyên chần chừ: "Có làm phiền nhà anh không?"

Thẩm Dật Thanh lại nói: "Bảo bối, chúng ta đã là người một nhà."

Ôn Xuyên mềm lòng. Có chuyện cậu chưa từng nói với Thẩm Dật Thanh, cậu rất thích cha mẹ của hắn. Bây giờ đổi cách xưng hô vẫn còn hơi khó khăn, nhưng tình cảm thì sẽ không thay đổi.

Vì thế, Ôn Xuyên tạm thời gạt bỏ ý nghĩ không muốn làm phiền người khác mà gật đầu đồng ý.

Chuyến công tác cận kề, Ôn Xuyên lo lắng làm chậm trễ hành trình của Thẩm Dật Thanh, vì sáng hôm sau hắn phải bay rồi, tối nay đi thì chắc chắn không kịp. Thế là, cậu chỉ huy Thẩm Dật Thanh thu dọn hành lý, và cả hai trở về Nam Thành sớm hơn vài giờ.

Hai người lái xe thẳng vào khu chung cư nơi cha mẹ Thẩm Dật Thanh ở. Cha mẹ Thẩm đã đứng chờ ở cửa, trời lạnh, cả hai người đều quấn một chiếc áo choàng lông dày sụ. Ôn Xuyên bất ngờ xen lẫn cảm động, thò đầu qua cửa xe vẫy tay chào họ.

Mẹ Thẩm tươi cười chào đón, bảo cha Thẩm mang đồ trong cốp xe vào nhà trước. Đó là bánh ngọt và bánh bao nấm từ Hoa Thành mà Ôn Xuyên và Thẩm Dật Thanh mang về, cùng một vài đặc sản địa phương khác.

"Đi hưởng tuần trăng mật thì cứ hưởng tuần trăng mật thôi, hai đứa chơi vui là được rồi, còn mang quà về cho chúng ta làm gì. Lần sau đừng mang nữa nhé, đâu phải khách khứa gì đâu, về nhà mình thì cứ mang mỗi cái miệng là được rồi," mẹ Thẩm trách yêu.

Ôn Xuyên được Thẩm Dật Thanh ôm xuống xe, nói chuyện mà mặt đỏ ửng. Dù sao thì trước mặt cha mẹ Thẩm Dật Thanh, hành động thân mật như vậy có chút không tự nhiên.

May mắn là Thẩm Dật Thanh kịp thời đặt cậu vào xe lăn, không làm ra chuyện ôm cậu vào nhà đầy ngượng ngùng. Quả nhiên, trước mặt cha mẹ, Thẩm Dật Thanh vẫn khá dè dặt, vẻ  nghiêm túc cẩn thận đó khiến hắn trở lại thành hình tượng nam thần cấm dục, trông vẫn rất đáng sợ.

"Mấy món này cháu  ăn thấy ngon lắm, nên muốn mang về cho hai người nếm thử," Ôn Xuyên nói, "Không phải khách sáo đâu ạ."

Mẹ Thẩm cười nói: "Được được được, tấm lòng của các hai đứa chúng ta nhận rồi."

Ôn Xuyên cong cong khóe mắt.

Hai người trực tiếp về phòng ngủ của Thẩm Dật Thanh. Mẹ Thẩm nói: "Đã thay cái giường mới rồi, trước đây là giường đơn, hai đứa về sẽ không đủ dùng."

Ôn Xuyên nhìn vào, cười tủm tỉm. Thẩm mỹ của các bậc phụ huynh thật nhất quán, bộ ga trải giường bốn món màu sẫm đã được thay bằng màu đỏ rực, nổi bật trong tông màu nhạt của căn phòng, trông giống như một mặt trời rực rỡ tỏa sáng, vô cùng bắt mắt.

Ôn Xuyên thấy khóe miệng Thẩm Dật Thanh khẽ trễ xuống một chút, nhưng hắn không nói gì. Khóe môi Ôn Xuyên càng cong lên.

Thẩm Dật Thanh, thật đáng yêu mà.

Thẩm Dật Thanh xoa đầu cậu, đẩy hành lý của cậu vào trong.

"Có gì muốn ăn hay muốn chơi thì cứ nói với dì nhé," mẹ Thẩm đứng ở cửa nhìn Thẩm Dật Thanh treo quần áo lên, dặn dò, sợ Ôn Xuyên ở không thoải mái, "Ông ấy sớm đã mong cháu đến đây chơi cờ cùng ông ấy rồi."

Ôn Xuyên gật đầu, nói: "Trước đây cháu mãi dưỡng thương, sợ làm phiền chú với dì, nên không dám đến. Cháu cũng nhớ dì và chú lắm."

Mẹ Thẩm khẽ cười, trò chuyện với cậu một lát rồi rời đi.

Ôn Xuyên ngồi ở mép giường, nhìn Thẩm Dật Thanh thu dọn đồ đạc. Áo sơ mi của hắn vén lên, lộ ra cánh tay. Chỗ hõm bàn tay là vết cậu cắn, không ngờ trên cánh tay còn có một vết xước nữa, vết này từ đâu ra vậy?

Ôn Xuyên hỏi: "Tay anh bị thương chỗ này là sao vậy?"

Thẩm Dật Thanh quay đầu lại, nhướng mày nói: "Tối qua bị mèo con cào, sao mèo con lại quên rồi?"

Ôn Xuyên ngạc nhiên, má nóng bừng, mím môi.

À, nhớ ra rồi.

Chẳng phải vì tối qua ai đó làm quá mạnh bạo sao, cậu suýt thì bị làm "xuyên thủng".

Mà thôi, ngày mai Thẩm Dật Thanh phải đi công tác, tối nay có nên "tái diễn" vài lần để lưu lại kỷ niệm không nhỉ? Nói thật, cậu vẫn rất thích, tốt nhất là... đau một chút.

Lực càng mạnh, càng có thể cảm nhận được tình yêu.

Ôi, thôi xong, cậu cũng thành biến thái mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me