TruyenFull.Me

Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn - Tạ Tri Vi

Chương 73

AnHii79

Chương 73

Ngày hôm sau, thông tin liên lạc được khôi phục, nhưng tin tức không mấy vui vẻ là trời lại bắt đầu mưa. Thẩm Dật Thanh và chủ nhiệm Tiếu phân công nhau công việc cứu chữa bệnh nhân. Đường làng lầy lội, đi lại một chuyến là ống quần hắn ướt sũng, dính đầy bùn đất. Vốn hắn có một chút thói quen sạch sẽ, nhưng giờ cũng chẳng bận tâm đến vẻ ngoài nữa, nhanh chóng tiếp nhận công việc.

Khi nhận được đủ loại hình ảnh do Ôn Xuyên gửi đến, trong mắt hắn lóe lên một tia ấm áp. Gửi một biểu tượng cảm xúc xong, hắn liền đặt điện thoại xuống.

“Bác sĩ, bên này có người bị dập nát mắt cá chân dẫn đến gãy xương, bị ngâm nước mưa vài giờ nên đã nhiễm trùng,” một bác sĩ phòng khám nhỏ ở địa phương nói với hắn.

Thẩm Dật Thanh cau mày nói: “Thiết bị của bệnh viện trong thôn thế nào? Bệnh nhân nên nhanh chóng chuyển đến bệnh viện tỉnh để nằm viện.”

Chủ nhiệm Tiếu thay bác sĩ kia nói: “Hiện tại đường đi không thông thuận, không thể di chuyển được, tốt nhất vẫn là không nên xóc nảy. Phòng khám hiện tại có thể chống đỡ.”

Thẩm Dật Thanh khẽ gật đầu, không nói gì thêm, nhanh chóng thay quần áo, sát trùng rồi bước vào phòng phẫu thuật đơn sơ. May mắn thay, động tác của hắn rất nhanh. Khi ca phẫu thuật kết thúc, mấy tấm ngói trên mái nhà đã bị gió thổi bay, rơi xuống vài mảnh vụn.

Chủ nhiệm Tiếu sợ hãi đến quên cả né tránh. Thẩm Dật Thanh đẩy anh ta một cái, và mảnh ngói vỡ liền rơi trúng vai hắn.

“Cái nhà rách nát này không ổn rồi, mau gọi người đến sửa!” Chủ nhiệm Tiếu hoàn hồn, oán giận hai tiếng.

Nhìn qua khóe mắt, anh ta lại “Ối trời” một tiếng, chỉ vào mặt Thẩm Dật Thanh mà nói: “Trên mặt cậu kìa!! Mau dán băng cá nhân!”

Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh thuốc mê, Thẩm Dật Thanh dặn dò vài câu rồi quay người ra ngoài khử trùng. Trong gương, hắn nhìn thấy vết cắt ở gò má mình, xung quanh hơi tấy đỏ, thực ra không hề khoa trương như chủ nhiệm Tiếu nói.

Hắn đơn giản làm sạch, bôi thuốc, dán băng cá nhân lên.

Dùng khăn lau kính, hắn thầm cảm thán một câu, rằng gần đây không thể video call với Ôn Xuyên được, môi trường tệ lại còn bị thương. Nếu chân Ôn Xuyên không sao, chắc chắn cậu sẽ không ngừng chạy đến để “lải nhải” với hắn.

Đôi mắt hắn dịu đi, hắn tranh thủ lấy điện thoại ra.

Ôn Xuyên ở nhà không có nhiều việc để làm, cậu livestream vào gần tối, canh thời điểm tan tầm của fan, tiếp tục hướng dẫn mọi người làm đồ ngọt, tiện thể kéo lưu lượng cho tiệm bánh ngọt của mình. Năm mới sắp đến, cậu nghĩ ngoài bán hàng trực tiếp tại cửa tiệm, trên mạng cũng phải bán thêm hộp quà Tết nữa.

Kiếm được một khoản kha khá đấy chứ!

Nói là làm, Ôn Xuyên mở giỏ hàng nhỏ, một tay nặn bột nếp, một tay phát phiếu giảm giá.

[Những người yêu đồ ngọt ở xa thật có phúc, tôi đã sớm bảo Ôn Bảo bán hộp quà, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có. Nhưng mà bán hàng online và offline có gì khác nhau không?]

Ôn Xuyên thấy câu hỏi, đang định trả lời thì thấy một fan khác bình luận bên dưới: [Khác nhau là không được gặp Ôn Bảo bằng xương bằng thịt!]

[Hay là hộp quà kẹp thêm vài tấm ảnh có chữ ký của Ôn Bảo đi! Tôi đặt trước mười phần!]

Ôn Xuyên vẫn chưa quen với những lời khen hoa mỹ, đủ kiểu của các fan. Cậu đơn giản hùa theo nói đùa, mọi người cùng cười nói vui vẻ, thời gian trôi qua rất nhanh. Ôn Xuyên đã bán được hơn 300 đơn, cậu cũng không biết số lượng này có nhiều hay không, lần đầu livestream bán hàng, có người mua là tốt rồi.

Để tri ân fan, cậu còn tặng kèm quà tặng mới.

Sắp kết thúc buổi livestream, phòng live phát ra một tin nhắn mới: [Hộp quà offline và online có giống nhau không, muốn phiên bản đặc biệt.]

Ôn Xuyên giải thích: “Không có phiên bản đặc biệt, nhưng hộp quà tại cửa tiệm sẽ có nhiều quà tặng kèm hơn một chút.”

[Hộp quà quanh thân sẽ có bơ phun tơ sao?]

Trong vô số quà tặng kèm, hoàn toàn không có món này. Nhưng cậu từng tự làm nó ở nhà chơi, bây giờ vẫn còn đặt ở đầu giường…… Ơ?

Sao fan này lại biết trong nhà cậu có món này? Ôn Xuyên sững sờ vài giây, nhìn về phía tên ID của người đó.

syq0714.

Cậu lập tức cong môi lên, chữ cái đầu cộng với ngày sinh nhật quen thuộc, chẳng phải là thầy Thẩm đang ở nơi xa đó sao?

Cậu nhìn lên bảng xếp hạng fan, thầy Thẩm khoác một chiếc áo choàng khá dễ thấy, đã tặng cậu không ít quà. Lúc nãy cậu chỉ loáng thoáng thấy màn hình bắn pháo hoa sau đó là nhảy hỏa tiễn, giờ mới phát hiện, thầy Thẩm đã leo lên vị trí số một trên bảng xếp hạng.

Người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng vẫn đang phẫn nộ ở khu bình luận, thề sẽ giành lại vị trí số một.

Ôn Xuyên sợ fan tốn tiền, nhanh chóng dặn dò vài câu rồi vội vàng kết thúc buổi livestream.

Ôn Xuyên gọi video cho Thẩm Dật Thanh, kỳ lạ thay, bên kia chuyển sang chế độ gọi thoại. Ôn Xuyên cho rằng tín hiệu trong thôn không tốt nên cũng không để ý.

Ôn Xuyên hỏi: “Sao anh có thời gian xem livestream của em vậy?”

Thẩm Dật Thanh ôn hòa nói: “Công việc xong rồi, thấy bạn bè em đăng poster.”

Ôn Xuyên đối với điện thoại không kìm được mà nhếch miệng cười. Ôi, nhớ thầy Thẩm quá, mới có ngày hôm sau mà đã thế này, làm sao cậu sống nổi đây!

Thẩm Dật Thanh hỏi cậu: “Ở nhà em còn làm gì nữa?”

Ôn Xuyên liền luyên thuyên kể lại một ngày của mình như thể đang đọc một cuốn sổ thu chi vậy. Cậu khoan khoái nói rằng buổi sáng tưới hoa, giữa trưa giúp việc bếp núc, buổi chiều cùng cha Thẩm đọc sách, buổi tối làm đồ ngọt. Nói xong, cậu dừng một chút, qua điện thoại mà mặt đỏ bừng, nói:

“Hiện tại thì…”

Cậu như khoe khoang, nhỏ giọng hừ: “Nhớ anh.” Giống như khi hai người cách xa nhau, người không ở trước mặt thì gan lại lớn hơn.

Thẩm Dật Thanh hơi khựng lại, phảng phất như có một nắm kẹo bông gòn đang tan chảy trong miệng. Hắn bất đắc dĩ xoa xoa giữa hàng mày: “Bảo bối, anh còn 28 ngày nữa mới về nhà được.”

Ôn Xuyên cười: “Em biết.”

Còn 28 ngày nữa mới có thể được hôn, nghĩ đến là lòng ngứa ngáy khó chịu.

Ôn Xuyên hỏi thầy Thẩm tại sao tốn tiền tặng quà cho cậu trên livestream: “Quà đó đắt lắm, còn phải chia phần trăm cho nền tảng. Có bao lì xì anh đưa thẳng cho em thì tốt hơn.”

Thẩm Dật Thanh nghiêm mặt nói: “Bảo bối, bảng xếp hạng fan đứng đầu không phải là người yêu của mình, thế mới lạ chứ.”

Ôn Xuyên ngẩn ra, mím môi rồi khóe miệng nhếch lên.

Được được được, cậu lại bị thầy Thẩm làm cho ngọt ngào rồi.

Thẩm Dật Thanh hỏi tiếp: “Fan đứng đầu bảng xếp hạng có phúc lợi gì?”

Ôn Xuyên đã từng tìm hiểu những streamer khác làm thế nào để tri ân fan trên bảng xếp hạng, nào là cùng nhau ăn cơm, nghe nói có những người sẽ thân mật hơn một chút. Ôn Xuyên trước kia khi nghe mấy chuyện bát quái đó, căn bản không thể tưởng tượng nổi có thể làm gì, nhưng bây giờ thì khác, cậu hơi nghĩ một chút, đầu đã nóng bừng.

Hình ảnh trong đầu rất sống động.

“Ừm, đợi anh về rồi nói sau,” Ôn Xuyên lấp liếm qua loa, “Còn lâu lắm cơ mà.”

Trong ống nghe truyền đến tiếng cười khẽ của Thẩm Dật Thanh, da mặt Ôn Xuyên tiếp tục đỏ bừng.

Hai người nói chuyện thêm một lát thì Thẩm Dật Thanh bị người khác gọi đi. Ôn Xuyên cúp điện thoại. Cha Thẩm và mẹ Thẩm vừa hay từ siêu thị về, mua nhiều đồ ăn. Ôn Xuyên đi giúp bày biện ra bàn.

Ba người ngồi quây quần ăn cơm, cha Thẩm nói: “Mấy ngày nay bên ngoài trời lạnh thật, Nam Thành đã lạnh như vậy, Bắc Thành chẳng phải âm mười mấy độ sao?”

Ôn Xuyên gắp một miếng thịt, nói: “Bắc Thành bây giờ âm hơn ba mươi độ.”

Cha Thẩm chưa từng đến nơi nào lạnh như vậy, tỏ vẻ khó có thể tưởng tượng. Mẹ Thẩm nói: “Bắc Thành thì tuyết rơi, còn có nơi trời mưa nữa.”

Đã là tháng 12, mùa mưa đã qua, Ôn Xuyên không thể tưởng tượng được nơi nào sẽ trời mưa, liền hỏi: “Nơi nào ạ?”

Mẹ Thẩm nói: “Gọi là Huyện Tề, sao vậy, con biết à?”

Trái tim Ôn Xuyên không kiểm soát được mà đập thình thịch, hơi hoảng loạn. Cha Thẩm và mẹ Thẩm không rõ, nhưng cậu thì biết. Thẩm Dật Thanh lúc đi đã nói với cậu, dường như nơi hắn đến chính là Huyện Tề.

Cậu nghĩ đến cuộc gọi video bị Thẩm Dật Thanh từ chối.

Cậu miễn cưỡng ăn một lát, rồi vào nhà lần nữa gọi cho Thẩm Dật Thanh. Đầu dây bên kia bắt máy, cậu khẽ hé môi, lời nói đến bên môi lại biến thành: “Vừa nãy quên hỏi anh, bên đó đồ ăn có ngon không.”

Thẩm Dật Thanh cười cười, kiên nhẫn chụp ảnh gửi qua cho cậu, không có cơm cùng đồ ngọt, đều là lương khô.

Ôn Xuyên nhìn thấy mà lòng chua xót. Cậu đoán được lý do Thẩm Dật Thanh không video call với cậu, nhưng đoán được thì đoán được, cậu sợ Thẩm Dật Thanh nhận ra sự lo lắng của mình, làm hắn vướng bận ở nơi xa, liền kìm nén cảm xúc, khen hắn: “Ăn ngon và tốt cho sức khỏe.”

Thẩm Dật Thanh nói: “Ừ, ở đây không có đồ ngọt, về nhà ăn bánh kem em làm.”

Ôn Xuyên cụp mi xuống, nói: “Được.”

Một sự im lặng ngắn ngủi, Thẩm Dật Thanh lại nói: “Đừng lo lắng, được không?”

Ôn Xuyên chớp chớp mắt, không thể nói gì, chỉ đành “Ừ” một tiếng, rồi nghiêm túc lặp lại một lần, “Em ở nhà chờ anh về.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me