Bach Chu O Day Co Hai Ban Nho
Thời gian trôi nhanh tới tận hai tuần sau đó, Bách Hân Dư thực sự biến mất khỏi cuộc đời nàng. Không một dấu vết, đồ đạc vẫn chất kín ở nhà, tới tận tập đoàn cũng không có gặp, cùng lắm chỉ gặp mặt Bách Bảo MinhChu Di Hân sau khoảng thời gian đó cũng đỡ hơn một chút, bây giờ đã thích nghi được với việc không có anh bên cạnh, cũng không còn thấy đau lòng như thời gian ban đầu. Chỉ là một cái nàng vẫn chưa quen được, Bách Hân Dư đột ngột biến mấtNàng hiểu, sau cái đêm định mệnh ấy, cậu hoàn toàn có quyền giận nàng. Thế nhưng có lẽ, việc ở cạnh cậu quá lâu đã tạo thành một thói quen, sau không có liền thấy hụt hẫng. Chu Di Hân dạo gần đây còn để ý, nàng rất mong chờ tin nhắn từ cậu, thỉnh thoảng sẽ mở ứng dụng lên xem có tin nhắn nào tới hay không. Vậy mà tin nhắn gửi đến lần gần nhất cũng đã là hai tuần trước, cũng không có một cuộc gọi nào đến máy nàngNàng khó chịu, không biết có phải là do nhớ cậu hay không, nhưng việc cậu không còn xuất hiện trước mắt nàng nữa, thực sự rất khó chịu. Nàng vẫn đang ngồi ở cái sofa đó, hai tuần trước là nơi mà nàng đuổi cậu đi khỏi cuộc đời nàng. Vậy mà giờ nàng hối hận rồi, thậm chí còn sợ hãi khi nghĩ tới việc cậu có thể sẽ biến mất mãi mãiCó lẽ sau chuyện đau lòng của nàng và anh, nàng đã quá dựa dẫm vào cậu, để rồi bây giờ cậu biến mất, nàng lại trở nên hụt hẫng thế nàyCách Bách Hân Dư rời đi không giống cách của Bách Bảo Minh, nhưng chúng phần nào đem lại cho nàng một cảm giác sợ hãi giống y hệt....Cộc cộcTiếng gõ cửa vang lên làm nàng giật mình. Người đầu tiên nàng nghĩ tới chính là Bách Hân Dư, nghĩ xong liền chạy tới mở cửa- Anh ...Chu Di Hân ngơ ngác nhìn Bách Bảo Minh đứng trước cửa nhà mình. Toàn người anh tỏa ra một mùi rượu nồng nặc rất khó chịu, mà lại còn nhào vào ôm chặt lấy nàng - Chu Chu, anh nhớ em !Câu nói làm Chu Di Hân đơ ra một lúc, nhưng nàng liền đẩy anh ấy ra khỏi người mình - Bảo Minh, anh say rồiAnh tưởng nàng giận vì trước đây luôn lạnh nhạt với nàng, liền lên tiếng dỗ dành - Trước đây là anh hết cách, mới phải đối xử với em như vậy. Anh ... - Thì sao ? - Chúng ta ... - Anh về đi. Tối rồi, lại còn uống rượu như vậyNghe qua liền biết nàng vẫn còn lo cho anh, thế nhưng anh không được phép tiến thêm nữa. Bách Bảo Minh đứa dựa vào thành tường phía sau. Hôm nay buồn quá đi uống rượu một chút, cuối cùng lại thành không kiểm soát được mà lên tận nhà nàng để tìm. Nàng từ chối vậy cũng tốt, anh chỉ sợ nàng cũng dung túng cho anh lần này, không biết sẽ là sai lầm thứ bao nhiêu nữaAnh hiểu chuyện mà dừng lại, liền quay lưng đi - Anh xin lỗi, đã làm phiền em rồi - ... - À. Bạch Bạch thực sự rất tốt, anh nghĩ em không nên bỏ lỡ chị ấyChu Di Hân nhìn bóng lưng anh rời đi, liền vội vàng đóng chặt cửa lại. Nàng sợ nàng sẽ chạy theo để níu giữ anh, nhưng cảm giác sợ hãi ấy cũng chỉ diễn ra trong vài phát ngắn ngủi. Điều nàng bận tâm là câu nói cuối cùng của anh kia kìaLúc nãy khi nhìn thấy anh, nàng nghĩ nàng sẽ rung động lại, bao nhiêu công sức cố gắng nửa tháng nay của nàng sẽ thành công cốc. Nhưng khi mùi rượu nồng nặc sộc thẳng vào mũi nàng, nàng lại khó chịu đẩy ra, thậm chí có chút không muốn lại gần.Bây giờ, nàng không còn bận tâm anh đã về tới nhà an toàn hay chưa, mà là Bách Hân Dư đang trốn ở nơi nào rồi. Hôm nay mở tin nhắn của cậu ra, nàng còn phát hiện cậu đã chặn mọi tài khoản liên lạc của nàng, từ mạng xã hội tới cả số điện thoại, chặn không thừa một cái nàoChu Di Hân khẽ nhăn mặt trách móc tên chủ tịch nào đó, xong rồi liền mặc kệ mà đi ngủ. Nàng dỗi rồi, nàng không muốn quan tâm tới hắn ta nữaCũng là hai tuần sau đó, công ty có cuộc hộp cổ đông lớn, nàng biết chắc chắn Bách Hân Dư sẽ xuất hiện. Ngồi trong phòng họp mà hồi hộp tới mức tim đập thật mạnh, đây là lần đầu tiên nàng gặp lại cậu sau một tháng không gặp nhau, nói thẳng ra là có chút nhớ cậuĐúng như dự đoán, Bách Hân Dư xuất hiện dưới sự nể phục của mọi người. Là một chủ tịch từ khi còn rất trẻ, tuy là được thừa kế sản nghiệp của gia đình, nhưng không một ai có thể nói ra rằng Bách Hân Dư không có tài cán gì. Năng lực của cậu đã được chứng minh qua suốt thời gian cậu ngồi trên ghế chủ tịch, doanh thu của công ty liên tục tăng vọt, hợp đồng liên tục được ký, hàng trăm công ty muốn hợp tác cùngChu Di Hân cũng chỉ là giám đốc, suốt buổi họp chủ yếu là ngồi nghe báo cáo. Lần này không chỉ có Bách Hân Dư chủ trì, còn có Bách Bảo Minh cũng là người đứng đầu. Nhưng nếu như mọi lần nàng chỉ quan tâm Bách Bảo Minh, thì lần này nàng lại chỉ ngắm nhìn Bách Hân DưCậu gầy đi rồi, hai má hóp lại, cậu còn cao nữa nên càng nhìn kỹ càng thấy gầy. Trong lòng nàng đột nhiên hiện lên một tia xót xa, không hiểu một tháng qua cậu sống thế nào mà nhìn ốm đi thấy rõKết thúc buổi họp, Bách Hân Dư đã vội vội vàng vàng rời đi, trong khi nàng mới chỉ dọn dẹp xong đồ của mình, ngẩng đầu lên đã thấy cậu biến mất, thế là đành trở về phòng làm việc của cậu đứng chờ, đằng nào cũng cần phải đưa báo cáo cuộc họp cho cậu. Bách Hân Dư quay trở lại phòng làm việc, trên tay còn cầm hai cốc nước mới mua, thấy nàng đứng đấy thì cũng không để tâm mấy - Giám đốc tìm tôi sao, vào trong điCùng cậu đi vào trong phòng, nhưng trong phòng cậu lại có cả một người con gái khác. Chu Di Hân liền thắc mắc - Đó là ai vậy ?Bách Hân Dư không nhìn nàng, ánh mắt chỉ hướng tới một mình cô gái kia - Không phải chuyện của giám đốc, mong em đừng xen vàoCách gọi này làm nàng không thích nghi được. Trước kia cũng chưa bao giờ gọi nàng là giám đốc, cùng lắm chỉ là những lúc cùng nhau đùa giỡn mới lôi cái danh xưng ấy ra mà gọi, còn đâu luôn miệng gọi Chu ChuBách Hân Dư trả lời xong, liền lấy một cốc nước ra đưa cho cô gái ấy, có vẻ là cô ấy đã đợi cậu ở đây từ lâu rồi - Để chị phải đợi lâu rồi ! Nước của chị này, mau uống đi !Chu Di Hân nhìn một màn tình cảm trước mặt mà thấy thật khó chịu, nàng siết chặt tập báo cáo ở trong tay, không phải là Bách Hân Dư đang cố tình chọc tức nàng hay sao - À giám đốc Chu, cô tìm tôi có chuyện gì ? - Đây là báo cáo cuộc họp. Còn bây giờ, tôi xin phépChu Di Hân đặt mạnh tập báo cáo xuống bàn, sau đó quay lưng rời đi. Nàng không sợ cô gái kia đánh giá là người không có phép tắc với cấp trên, chỉ là nàng đang rất khó chịu với hai người bọn họ thôi - Gì đây ? Người yêu em đó sao ?Nhìn qua là biết, ánh mắt tình cảm của Bách Hân Dư không thể nói dối được đâu. Còn chưa kể, nhìn qua là biết chủ tịch của Bách gia dung túng cô nhân viên này cỡ nào, đập thẳng bản báo cáo họp cổ đông lên bàn chủ tịch thì đủ hiểu rồi, vậy mà tên Bạch cẩu này còn không thèm tức giận nữa chứ - Hàn Gia Lạc, chị đừng có mà nói linh tinh. Em ấy không thích em đâuHàn Gia Lạc, cũng chính là chị gái của Hàn Minh Châu. Bách phu nhân được cái hay giữ đúng lời nói, thực sự đem đại tiểu thư của Bách gia đi xem mắt với đại tiểu thư của Hàn gia. Hàn Gia Lạc hơn cậu một tuổi, so với Hàn Minh Châu thì có vẻ hiểu chuyện hơn, cũng đã có người yêu rồi. Để tránh hai nhà không nghi ngờ, hai người bắt buộc phải đi với nhau nhiều hơn, nhiều tới mức chuyện gì của nhau cũng biết rõ, cuối cùng không trở thành người yêu, mà lại trở thành bạn thân. - Không hề. Rõ ràng cô ấy không thích em ở bên cạnh chị thế này - Không có đâu. Tình cảm là em đơn phương, em ấy không có hứng thú - Thế sao ? Vậy chị còn nghĩ là lúc nãy cô ấy ghen với chị cơ.Tối hôm ấy là một bữa tiệc nhỏ của quan chức cấp cao thuộc Bách gia, Bách Hân Dư và Bách Bảo Minh đương nhiên phải có mặt, thậm chí cậu còn đem theo cả Hàn Gia Lạc đi cùngMột bàn tiệc lớn, tất cả có khi phải chứa được tận cả chục người một bàn. Chu Di Hân ngồi đối diện cậu và Hàn Gia Lạc, mọi chuyện tình cảm của cả hai bọn họ đều được thu hết vào tầm mắt. Chu Di Hân cả bữa chỉ ăn được vài miếng, còn đâu chính là nuốt không trôi nổiBách Hân Dư ở đối diện gần như chỉ quan tâm Hàn Gia Lạc, hết gắp đồ ăn đến rót nước. Bữa tiệc ngoài Chu Di Hân ra còn rất nhiều tai mắt của mẹ cậu, Hàn Gia Lạc cũng không phải xa lạ gì, thế nên cậu phải đóng giả làm diễn viên một chút, ít ra thì tạm thời mẹ sẽ không làm phiền tới cậuMọi người ai cũng biết chuyện Bách thiếu gia đã kết hôn với nhị tiểu thư của Hàn gia, nên việc Bách Hân Dư và Hàn Gia Lạc thân thiết tới vậy cũng là chuyện bình thường. Là tiệc của công ty, thế nên cũng có người không ngần ngại mà trêu chọc bọn họ - Chủ tịch chăm sóc người yêu quá kỹ rồi a, đối xử với tiểu thư như công chúa vậyBách Hân Dư bị nói vậy cũng chỉ mỉm cười, không phải là thừa nhận rằng bọn họ yêu nhau rồi hay sao. Chu Di Hân đau lòng tới mức không muốn nhìn nữa. Bách Hân Dư lạnh nhạt với nàng thì thôi đi, lại còn chọc tức nàng bằng cách này.Trước kia cậu cũng như vậy, luôn muốn chăm sóc và nhẹ nhàng với người ở bên cạnh. Chỉ khác là, người cậu chăm sóc trước kia là nàng, còn người cậu quan tâm hiện tại lại là đại tiểu thư của Hàn giaBách Hân Dư biến mất tận một tháng, lúc trở về liền có nữ nhân khác ở bên cạnh. Thế mà còn dám nói muốn ở bên nàng, cậu chỉ giỏi lừa gạt nàng thôiNàng thừa nhận nàng ghen, nàng thừa nhận nàng không muốn chia sẻ cậu cho ai hết. Không rõ bản thân đã yêu cậu hay chưa, nhưng nhìn hình ảnh cậu ân cần chăm sóc nữa nhân khác, trái tim nàng lại nhói lên thật khó hiểuRồi tiệc cũng sẽ tới lúc tan. Chu Di Hân đứng ngoài đợi taxi, xe riêng thì đã được đem đi bảo trì từ lâu, lần này nàng phải tự bắt xe trở về nhà.Mọi người tan tiệc đều rất vui vẻ, chỉ riêng nàng là không cười nổi. Bách Hân Dư trước kia của nàng đâu rồi ...Đứng đợi xe tới tận 10 phút đồng hồ, một tiếng nói quen thuộc làm Chu Di Hân phải nhíu mày, không phải là giọng của Hàn Gia Lạc đó sao - Em đừng có mà náo ! Đang ở ngoài đường đó - Lạc Lạc ! Chị bỏ rơi em cả ngày hôm nay rồi, tối nay nhất định em sẽ đòi lại cho đủ - Đồ lưu manh. Từ bao giờ em hơn thua như vậy hả ?Mọi việc Hàn Gia Lạc dỗ dành người kia đều được nàng nhìn thấy, nhưng vấn đề là, người kia đâu phải là Bách Hân Dư, chẳng phải cậu và chị là người yêu hay sao. Vậy là Bách Hân Dư bị cắm sừng à ?Hàn Gia Lạc nhìn thấy Chu Di Hân liền buông người kia ra. Dù gì cũng đã gặp vài lần, cũng nên nói chuyện một chút - Em là Chu Di Hân phải không ? - Tại sao chị lại làm thế với Bách Hân Dư ?Chu Di Hân hỏi sang chuyện khác khiến Hàn Gia Lạc có chút khó hiểu, thấy nàng thỉnh thoảng còn liếc liếc qua người ở sau lưng liền bật cười. Thì ra không phải chị nghĩ, mà đúng thật là nàng ghen, còn dám đứng ra đòi công bằng cho Bách Hân Dư đây này - Em hiểu lầm rồi. Bách Hân Dư và chị ... - Chị lừa dối như thế vui lắm hay sao ? Bách Hân Dư tốt với chị như vậy, mà chị lại ở đây qua lại với người khácBách Hân Dư lấy xe đi ra ngoài, vốn định tìm xem Chu Di Hân đã trở về chưa, ai ngờ lại thấy một màn cãi nhau này - Em làm gì vậy ? Sao lại vô ý mắng người ?Hàn Gia Lạc nhìn Bách Hân Dư cầu cứu. Chu Di Hân lúc đầu nhìn qua cảm thấy rất dễ gần, ai ngờ lần đầu tiên gặp nhau lại cãi nhau thế này - Tiện có Bách Hân Dư đang ở đây, chị nói luôn nè. Chu Chu, chị không phải người yêu của tiểu Bạch, người yêu chị ở đằng sau kia kìa. Bọn chị chỉ phối hợp để qua mắt hai vị phụ huynh thôi, đừng hiểu lầm có được không ?Chu Di Hân nghe xong liền chết đứng, tuy não chưa xử lí hết được mọi thông tin mà Hàn Gia Lạc nói ra, thế nhưng có vẻ người bị quê ở đây là nàng thì phải - Đừng tức giận nữa. Bách Hân Dư vẫn còn độc thân, chưa có người yêu đâu - Em ...Chu Di Hân hướng ánh mắt hối lỗi tới phía Hàn Gia Lạc. Nhưng có vẻ chị không quan tâm lắm thì phải, chị chỉ vui vẻ vì Bách Hân Dư đã tìm được đúng người thôi. Chu Di Hân hiểu lầm chị cắm sừng cậu liền nổi giận như vậy, thêm mấy lần nhìn chị và cậu trong bữa tiệc vừa rồi nữa, rõ ràng là đã lỡ đem lòng thương cậu rồi - Không sao đâu. Chị hiểu mà. Giờ chị giao Bách Hân Dư lại cho em xử lý, muốn làm gì cậu ta cũng đượcChu Di Hân ríu rít xin lỗi một hồi, thực sự là quê chết nàng rồi, lại còn ở ngoài đường, trước mặt người yêu thực sự của người ta mà đi đánh ghen. Xong xuôi rồi mới nhìn sang Bách Hân Dư đang đứng ở bên cạnh, liếc cậu một cái ai oán, tên cún ngốc ngày dám lừa dối nàng cơ đấyBách Hân Dư khó hiểu nhìn nàng, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chân liền cảm thấy đau nhói, ai ngờ nàng dẫm mạnh lên chân cậu một cái, xong rồi bỏ đi luôn rồiHàn Gia Lạc nhìn vậy chỉ biết cười ha hả vào mặt cậu - Đáng đời cún ngốc. Cái tội đi lừa con gái nhà lành - Tưởng Thư Đình, em mau quản người yêu em đi nàyHàn Gia Lạc mặc kệ, chị thúc giục cậu - Mau đuổi theo đi, xin lỗi em ấy một câu.Bách Hân Dư vẫn rất phân vân. Buổi tối một tháng trước đã ám ảnh trong đầu cậu suốt thời gian này. Cậu rất muốn đuổi theo, cậu cũng đâu có từ bỏ việc theo đuổi em, thế nhưng cậu sợ bị tổn thương, lỡ như em ấy lại hắt hủi cậu như lần trước, thì biết làm sao đây.Vẻ phân vân của Bách Hân Dư làm Hàn Gia Lạc rất bực mình - Chắc chắn là em ấy đã động lòng rồi, đừng có chậm chạp nữa, sẽ lại mất người ta đóBách Hân Dư cuối cùng vẫn ôm lấy cái chân đau của mình mà chạy theo. Lần này nữa thôi, không thử làm sao mà biết.Hàn Gia Lạc nhìn theo chỉ biết ngán ngẩm. Bỗng Tưởng Thư Đình tiến tới ôm chặt lấy chị - Lạc Lạc, thế là từ giờ em không phải nhường người yêu cho tên tiểu Bạch đó nữa rồi đúng không ? - Nói linh tinh gì đấy ? Em phải nhường người yêu bao giờ ? - Không biết đâu, chị ở bên cạnh tiểu Bạch còn nhiều hơn cả em - Đồ ngốc này. Chỉ là hợp tác có lợi thôi, mà sau vụ này cũng không còn nữa đâu mà ... - Ưm ... - Chụt. Đề Đề ngoan, không dỗi nữa nhéBách Hân Dư vội đuổi theo bắt lấy em lại, cái chân đau nên di chuyển có chút khó khăn hơn, mãi mới có thể đuổi kịp được - Để tôi đưa em vềCậu mặc kệ người ta có đồng ý hay không, nhất quyết kéo người ta vào xe của mình, sau đó liền khóa cửa không cho đi ra - Đừng quấy nữa. Trừ khi em đạp cửa đi ra, còn đâu không thể mở cửa được đâuChu Di Hân cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi im, nhưng nàng vẫn còn giận lắm. Hai người bọn họ không yêu nhau, chứng tỏ là Bách Hân Dư cố tình tránh mặt nàng - Tại sao chị phải làm như thế ? Chị ghét tôi đến mức đấy cơ à ?Bách Hân Dư thấy em tức giận thì phì cười. Lúc đầu tưởng Hàn Gia Lạc nói đùa thôi, ai ngờ Chu Di Hân thực sự vì chuyện cậu cùng với Hàn Gia Lạc dựng nên vở kịch đó mà tức giận, lại còn đi ghen với người ta rồi mắng chửi ầm hết cả lên nữaNhưng cậu phải chọc em một chút. Tất cả mới chỉ là dấu hiệu mở đầu thôi, cậu cần phải làm thêm vài phép thử sao - Không phải em kêu tôi đi kiếm người khác sao ? Thì tôi cũng kiếm rồi đóChu Di Hân nghẹn ngào. Bách Hân Dư vậy mà dám dùng cái giọng lạnh tanh để nói chuyện với nàng, cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái.Chẳng mấy chốc đã về tới nhà, Bách Hân Dư lần này thấy nàng sắp khóc không thèm dỗ, đến nơi rồi cũng không chạy xuống mở cửa cho nàng như mọi khi, lại còn bật mở khóa cửa xe cho nàng tự ra ngoài. Nàng nghĩ Bách Hân Dư thay đổi rồi, thực sự sau chuyện tối hôm ấy thay đổi rồi. Cậu vẫn ngồi yên đó, một giọt nước mắt của nàng rơi xuống rồi, cũng không quay sang dỗ nàng điNàng không biết, từ khi nào cậu ngang nhiên bước vào cuộc sống của nàng, không nhanh không chậm thay thế vị trí của Bách Bảo Minh, kể cả nàng có hắt hủi thế nào vẫn nhất định ở bên cạnh, rồi tới khi nàng nhất định không cho ở bên cạnh nữa mới rời đi.Sau tất cả, nàng biết nàng đã rung động rồi, chỉ là lúc đầu nàng không thừa nhận, nhưng nàng đã thực sự yêu cậu rồi. Luôn ở bên nàng những lúc nàng khổ tâm nhất, chăm sóc nàng không đòi hỏi điều gì, chiều chuộng nàng bất kể vì lí do gì.Một tháng không gặp, nàng nhớ cậu. Gặp lại khi cậu có một nữ nhân khác ở bên cạnh, nàng liền ghen tuông. Vậy không phải yêu đương thì là gì. Dù gì Bách Bảo Minh cũng đã trở thành quá khứ, Bách Hân Dư sẽ là hiện tại của nàngNhưng cậu lạnh nhạt quá. Nàng không thể chịu được nữa, nàng đã quá quen với việc có cậu ở bên cạnh nâng niu, bây giờ lại thay đổi một mạch như vậy, nàng không kịp thích nghi - Tôi hỏi chị. Bây giờ tôi với chị, coi như không quen biết chứ gì ? - ... - Vậy tùy chị
To be continued !
To be continued !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me