Bach Chu O Day Co Hai Ban Nho
- Gọi chị ra đây có chuyện gì ?Vương Dịch đặt mạnh cốc nước xuống bàn, bực tức dựa lưng vào thành ghế phía sau- Em với Châu Thi Vũ chia tay rồi Bách Hân Dư chỉ biết lắc đầu, đôi này từ xưa tới giờ hay chí chóe nhưng vẫn là yêu thương nhau nhất, đến mức mà cả trường ai ai cũng biết, cả hai bên nhà còn quen mặt nhau rồi cơ mà- Tự nhiên lại chia tay ? - Chẳng có chuyện gì tự nhiên cả, là do chị ấy quá vô lý điFlashbackMọi chuyện phải kể tới một tiếng trước. Vương Dịch và Châu Thi Vũ vẫn đang tận hưởng khoảnh khắc bên nhau sau một tuần thi cuối kì. Cậu là sinh viên năm hai, còn nàng lớn hơn một tuổi là sinh viên năm ba, yêu nhau là do học cùng trường, cũng chính Châu Thi Vũ đã vất vả lắm mới có thể cưa đổ được tên thẳng nam như Vương DịchHai người mang hai phong thái khác nhau, thế quái nào lại vô tình dễ dàng thu hút được người khác, tức là đều được người khác đem lòng yêu thích bên cạnh người yêu. Điển hình phải kể đến đàn anh của Châu Thi Vũ và bạn học của Vương Dịch, cũng không ít lần cậu và nàng cãi nhau to đến mức Bách Hân Dư phải ra mặt để giải quyết rồiLần này cũng không khác là bao, Vương Dịch một tiếng trước vui vẻ ôm chị người yêu trong tay, nàng cũng vô cùng hưởng thụ cái ôm của cậu, đột nhiên lại có một bó hoa gửi đến nhà cậu, bên trong còn có một phong thư xin đẫm mùi của loại nước hoa rẻ tiềnVương Dịch ! Mới một ngày không gặp thôi tớ đã nhớ cậu rồiKhỏi phải nói cũng biết liền ai là người gửi, Châu Thi Vũ đọc xong liền nóng máu quát lớn- Vương Dịch, em làm gì mà để nhân tình bé nhỏ của em gửi hoa tới tận nhà thế hảCậu vội ôm vai chị người yêu lại, thế mà lại bị hất ra ngay tức khắc- Không có mà, tình nhân gì chứ, em chỉ yêu chị thôiDù nói Châu Thi Vũ là người yêu trước, nhưng sàn nhà trong mối quan hệ này vẫn gọi tên Vương Dịch- Người ta còn gửi hoa tận nhà cho em đây này, ngày mai ngày kia là tới tận đây luôn hả. Rồi mấy tuần nữa là leo lên tận giường em chứ gìVương Dịch không hiểu sao hôm nay dễ cọc, vốn chỉ muốn nghỉ ngơi lấy sức thôi nhưng mới ngày đầu đã gặp phải chuyện xúi quẩy, nghe Châu Thi Vũ nói vậy liền nổi cáu- Chị đừng có vô lý như thế được không hả ? Cô ta gửi làm sao em biết được ? Em có bảo cô ta gửi tới đây chắc ? - Em không nói địa chỉ nhà ra thì cô ta gửi được đến đây à ? Vương Dịch em có muốn yêu đương cùng người khác thì cứ nói thẳng ra, đừng có mà ở sau lưng tôi làm mấy chuyện như vậy !- Châu Thi Vũ ! Chị nói tôi như vậy ? Sao còn không nhìn lại chị xem ? Hắn ta hôm qua tỏ tình chị giữa sân trường, vậy mà tôi lại được nghe tin báo từ bạn cùng khoa của chị cơ đấy !Vương Dịch nghĩ tới chuyện hôm qua là lại tức giận. Hôm qua cậu chỉ không tới trường một hôm thôi liền xảy ra chuyện lớn, tình địch của cậu nghênh ngang tỏ tình Châu Thi Vũ ngay trong giờ giải lao, vậy mà nàng cũng không kể cho cậu một câu, cậu biết mọi việc đều là do có người khác kể lại- Anh ta tỏ tình tôi cũng đã từ chối, đâu có như em - Từ chối kiểu như chị thì nói làm cái gì ? Chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi à ? Từ bao giờ chị với hắn ta là bạn bè được vậy. Còn nữa, tôi chưa nói tới chuyện chị đồng ý kết bạn với hắn ta, lại còn dám nhắn tin qua lại - Mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè, vả lại tôi cũng quang minh chính đại nhắn tin, đâu có lén lút như em - Tôi lén lút ? Chị cho rằng tôi lén lút cái gì ? Chị cho rằng tôi lén lút lên giường với cô ta sau lưng chị đó hả ? Vậy ngay bây giờ tôi đem cô ta lên giường ngay trước mặt chị thì mới gọi là quang minh chính đại như chị nói HẢ ? - VƯƠNG DỊCH !Châu Thi Vũ phải gọi là vô cùng tức giận, tình địch của nàng trước đây luôn công khai công kích nàng, bởi vậy nên mới lo sợ rằng Vương Dịch một ngày nào đó sẽ bị cướp đi. Cũng không phải một mình cô ta lắm nhắm tới người yêu nàng, có thể cô ta là người chủ động thể hiện ra muốn vặt hoa cướp chậu nhất thôiVương Dịch ngồi phịch xuống ghế sofa, mặt úp vào hai bàn tay cố gắng bình tĩnh trở lại. Không hiểu sao hôm nay cậu lại mất bình tĩnh đến như vậy, nói qua nói lại đã thành cãi nhau luôn rồi- Chúng ta dừng lại điMột giọt nước mắt rơi xuống má Châu Thi Vũ, cũng là lúc nàng quay lưng đi lên phòng, bỏ mặc Vương Dịch còn nhìn theo. Cũng chính vì câu nói ấy, Vương Dịch vốn đã bình tĩnh trở lại lại trở nên tức giận, đập phá đồ một trận, 10 phút sau mới rút điện thoại gọi Bách Hân Dư ra quán caféEnd flashback- Đột nhiên có người gửi hoa cho em, câu chữ lại mùi mẫn tới vậy, hỏi sao Châu Châu không tức giận - Đó là một chuyện, nhưng chị ấy lại suy tính ra cả chuyện khác rồi. Mà chị ấy cũng thế chứ đâu khác gìBách Hân Dư nghe xong liền muốn nhức đầu, chuyện của chị còn chưa giải quyết xong, thế mà lại xảy ra thêm chuyện của hai đứa nhỏ rồiBách Hân Dư chính là chị họ của Châu Thi Vũ, là giảng viên thực tập của trường đại học mà nàng và cậu đang học, quen biết Vương Dịch cũng chỉ vì cùng nhau liên quan đến ba chữ Châu Thi Vũ- Thật mệt mỏi, hai đứa không ngồi nói chuyện lại với nhau, sau này sẽ rất khó quay lại - Không cần quay lại làm gì, độc thân cho đỡ mệt mỏi, lần này em chắc chắnBách Hân Dư quay sang lườm một cái, bao lần bảo vậy rồi vẫn quay lại đó thôi, tuy nhiên lần này đúng là cãi nhau to hơn thật- Mà chuyện của chị sao rồiVương Dịch và Châu Thi Vũ mới chia tay sáng nay, còn cậu và người yêu cũ đã không gặp nhau được 3 tuần nay rồi- Không gặp mặt, không gọi điện, không nhắn tinVương Dịch thở dài, cùng là chia tay nhưng có vẻ Bách Hân Dư vẫn bình tĩnh hơn. Hôm kể chuyện cho cậu nghe cũng không có lấy một giọt nước mắt, nhiều khi cậu cũng không hiểu, liệu Bách Hân Dư có bao giờ yêu thật lòng hay không- Hay là chúng ta đi du lịch ?Bách Hân Dư quay sang nhìn một cái, cũng gật gù tán thành. Dù gì cũng đã thực tập xong rồi, sổ sách mọi thứ cũng đã hoàn thành, giờ chỉ cũng đã tới lúc cần phải nghỉ ngơi- Tùy em chọn, chị thế nào cũng đượcVương Dịch hào hứng lên kế hoạch, coi như là đi để xả stress một thể đi- Vậy thì đi hẳn hai tuần luôn cho đã, tuần sau đi nhé !------------------Thế là đúng một tuần sau đó, Vương Dịch cùng Bách Hân Dư đã có mặt ở một resort 5 sao nổi tiếng, bên cạnh còn là 4 cái vali đi kèm- Em mang cái gì mà mang lắm vậy ? - Đi 2 tuần lận đó bà nội, chị mang mỗi một cái sao đủChính xác là 3 cái vali của Vương Dịch và 1 cái vali của Bách Hân Dư- Không đủ thì mua thêmBách Hân Dư nói xong liền kéo vali đi vàoVương Dịch lần này mạnh tay thuê luôn cả một căn nhà hộ phòng ngủ, view hướng thẳng ra biển, lại còn thuê thêm gói dịch vụ đắt tiền nhấtBởi vậy mới nói, tiền không phải là vấn đề. Vấn đề là cậu có muốn hay không thôiBách Hân Dư nhìn xung quanh một lượt, quay qua đâu cũng thấy ưng mắt, mọi thứ đơn giản nhưng vẫn rất sang trọng, không hổ danh là khách sạn 5 sao- Chọn đâu ra được nơi tốt vậy ?Vương Dịch được khen liền nở mũi tự hào, cậu đi ra ngoài ban công, nhìn view biển ngay trước mắt mà hưởng thụ- Em mà, đã tìm thì cái gì chẳng raBách Hân Dư khẽ khinh bỉ- Bớt giùm tôi. Dọn đồ đi, chị sang phòng bên cạnhĐợi lúc Bách Hân Dư đi khỏi, Vương Dịch vẫn đứng đó hưởng thụ. Vì là căn hộ hướng biển nên có gió biển thôi vào, không khí thực sự rất thoải mái, vẫn tốt hơn là ở nơi thành phố nhộn nhịp- Hay là chuyển về đây nhỉ, tránh được chị ta cũng tốt, ở gần chỉ mất công đau đầuBảo không nhớ là nói dối, nhưng cậu vẫn không thể hiểu được cái tính đó của nàng, tốt nhất là nên tránh nhau một thời gianNhưng mà đời mà, có ai được vừa lòng mọi thứ bao giờ- Em nói cái gì ?Vương Dịch khẽ giật mình, cái giọng nói này quen lắmCậu từ từ quay đầu sang phía phát ra giọng nói ấy, trong lòng thầm mong không phải là cái người cậu đang nghĩ tới. Nhưng mà biết sao giờ, Châu Thi Vũ bằng xương bằng thịt đang đứng ở đối diện ban công nhà cậu đây nàyĐã tới tận đây mà vẫn gặp nhau thì thôi đi, mắc gì ở hai căn nhà ngay cạnh nhau vậy- Sao chị lại ở đây ?- Sao nào ? Tôi tới đây từ hôm qua rồi. Em là nhớ tôi không chịu nổi nên mới đi theo sao hả người yêu cũ ?Châu Thi Vũ còn cố tình nhấn mạnh ba chữ người yêu cũ để chọc tức cậu. Hay rồi, giờ thì nhớ nhung gì nữa, người ta còn gọi cậu là người yêu cũ luôn rồi kia kìa- Chị đừng có mơ ! Tôi mà biết chị ở đây thì cả đời tôi cũng không bước chân tới đâu ! - Đừng có mà chối. Hôm qua tôi đến làm gì có ai, ở được một ngày rồi thì em xuất hiện, không phải cố tình đi theo thì là gì hả ? - Chị !Bách Hân Dư ở phòng đối diện, nghe thấy tiếng cãi nhau lại phải quay sang phòng cậu- Chuyện gì vậy ? Châu Châu ?Châu Thi Vũ nhìn thấy chị ở đây cũng bất ngờ, thì ra bây giờ người yêu cũ và chị họ của nàng lại thân thiết với nhau tới vậy, còn rủ nhau đi du lịch cơ mà- Chị cũng ở đây sao ? Em còn tưởng cô ta đi với tình nhân nhỏ bé của cô ta chứ ?
- Này ! Không nói được câu nào tử tế thì chị nên trật tự đi ! - Mắc gì ? Miệng tôi tôi nói liên quan tới cô à ? - Châu Thi Vũ !Bách Hân Dư thấy hai đứa nhỏ chửi nhau tới mức ai đi qua cũng phải nhìn lên liền nhanh tay ngăn lại, không ngăn thì có khi hai đứa nó còn đang định trèo sang bên kia mà đánh nhau rồi ấy chứ- Thôi không cãi nhau nữa ! Đi vào nhanhVương Dịch được Bách Hân Dư kéo vào phòng, cậu nằm lăn ra giường trong cơn tức giận, chỉ hận không thể lái xe rời khỏi đây ngay lập tức, thực sự không muốn ở gần nàng tới vậy- Mắc gì chị không để em nói tiếp. Chị không thấy chị ta quá đáng thế nào à ? - Thôi, em cãi cũng có lại người ta đâu mà đòiThô nhưng thậtVương Dịch lần nãy cũng không cãi lại được, cậu còn chẳng nghĩ ra cái gì để tiếp tục mắng chửi Châu Thi Vũ mà- Đúng là sao chổi. Tới tận đây rồi mà vẫn gặp là sao ?Bách Hân Dư nghe vậy liền mỉm cười, số hai đứa nó vẫn còn dính nhau lắm, đợt nữa thấy lại nắm tay nhau đi chơi thì cũng không cần bất ngờ- Số trời cả đấy, lựa lời mà dỗ ngọt người ta đi ! - Đừng có mơ, em mà quay lại với chị ta, em kêu tiếng chó cho chị nghe - Được rồi, nhớ miệng đấy. Đã nói là phải làmVương Dịch nhớ lại cảnh cãi nhau vừa rồi, hình như ở bên cạnh Châu Thi Vũ còn có một người con gái nữa- Chị, không phải người ở cùng Châu Thi Vũ là Chu Di Hân đấy chứLà ai vào đây nữa, người yêu cũ của Bách Hân Dư đóChị gật đầu, Chu Di Hân là cái người một tháng trước đã nói ra lời chia tay với chị, sau đó liền biến mất không một dấu vết, dù học và làm cùng trường nhưng lại không gặp nhau lấy một lầnRồi là đi nghỉ ngơi dữ chưa. Đang thất tình nên đi du lịch, ai ngờ cả hai đều gặp người yêu cũ ở đây, lại còn thuê nhà ngay cạnh nhau nữa mới hay chứBách Hân Dư đang vui vẻ liền sượng trân, gặp lại rồi nhưng người ta cũng chỉ nhìn chị một cái rồi liền đi vào. Thà ràng bị mắng chửi như Vương Dịch đi còn đỡ khó chịu, đằng này em còn chẳng để chị vào trong tầm mắt được nổi 5 giây.Chu Di Hân kia lại chính là bạn thân của Châu Thi Vũ, cũng một tay nàng đưa em đến với chị, chứ đợi tên ngốc kia chủ động thì có tới mùa quýt mấy năm nữa cũng không thể đến với nhau được.Hai người vốn đang trong giai đoạn yêu đương thắm thiết, ai ngờ chỉ vì Bách Hân Dư mà Chu Di Hân phải nói lời chia tay tới tận bây giờFlashbackMột tháng trước, Bách Hân Dư bắt đầu bước vào thời điểm bận rộn nhất của kì thực tập, ngoài viết báo cáo ra thì còn bao nhiêu sổ sách cần phải giải quyết. Chu Di Hân lúc đó lại vô cùng nhàn hạ, không phải lười học mà chính là học xong hết rồi, không còn gì để học nữa nên mới rảnh rỗi vô cùngNgày hôm đó là ngày kỉ niệm, Bách Hân Dư trước cũng đã hứa sẽ dành cả ngày cho em, thế nhưng lượng công việc gia tăng quá mức nên ở nhà vẫn phải làm việc. Chu Di Hân tới nhà cậu, ở cả buổi sáng rồi vẫn thấy Bách Hân Dư cắm mặt vào máy tính làm việc, chán quá liền ôm lấy cậu hỏi thăm- Chị không định đi chơi à ? - Hôm nay chị bận lắm, để hôm khác nhé !Chu Di Hân khẽ xụ mặt xuống, vì là ngày kỉ niệm nên em rất mong chờ, trước đấy đã hỏi Bách Hân Dư có rảnh không mới dám chốt lịch đi chơi, hôm đó đến nhà chị cũng bảo để đến tối sẽ đưa em ra ngoài.Em có hơi dỗi một chút rồi đấy, cả tuần mới gặp nhau được một lần, em cũng chỉ đòi đi chơi có một buổi thôi chứ không phải là cả ngày- Nhưng chị đã hứa rồi cơ màBách Hân Dư khẽ thở dài, kéo em ngồi xuống người mình, vuốt nhẹ hai cái má tròn tròn. Đúng là không nên thất hứa với em, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn- Thôi mà, chị sẽ bù cho em vào lúc khácChu Di Hân vùng vằng đứng dậy, nếu không phải kỉ niệm một năm thì em cũng không đòi hỏi đến vậy đâu. Cũng không cần phải đi ra ngoài chơi, chỉ cần dành một chút thời gian cho em là được mà- Thôi đi, em đừng làm quá lên như thếKhối lượng công việc thực sự rất nhiều, giải quyết cũng đâu chỉ có một hai bước là xong. Bách Hân Dư vì vậy có chút bực mình, Chu Di Hân cũng quá là trẻ con rồi đi- Em làm quá lên sao ? Hôm nay là ngày gì chị có biết không hả ?Tưởng như Bách Hân Dư còn phải chuẩn bị cho em cái gì lãng mạn lắm, ai ngờ tới tận lúc đó rồi cậu còn chưa nhớ ra hôm đó là ngày gì- Ngày nào chẳng như ngày nào ? Không đi chơi hôm nay thì hôm khác đi. Chị không có rảnh như em, em cũng đừng vì thế mà trẻ con nữa !Chu Di Hân rơm rớm nước mắt, không nhớ ngày kỉ niệm rồi thì thôi đi, lại còn lớn giọng mắng nhiếc em như vậy, trong phút chốc em thấy bản thân chẳng là gì với cậu cả- Chia tay đi !Bách Hân Dư xoay ghế lại nhìn bạn nhỏ đang ngồi ở trên giường, thở dài một cái đầy mệt mỏi- Chị rất mệt, đừng quậy nữa được không ?Chu Di Hân mặc kệ, cứ bảo em trẻ con đi. Nhưng lúc này em chỉ cảm thấy Bách Hân Dư không đủ trân trọng mối quan hệ này. Trước đây kỉ niệm tháng chị còn tặng cho em mấy món quà, vậy mà kỉ niệm 1 năm còn không thèm nhớ tới.Chị không cần phải đưa em tới nhà hàng đắt tiền, cũng không cần lái xe đưa em đi mấy vòng quanh thành phố. Cái em cần chỉ là chị quan tâm tới em, dù gì cũng là hoa trong mối quan hệ này, Chu Di Hân vẫn luôn đòi hỏi được chị quan tâm cưng chiều- Em không quậyBách Hân Dư như bị chạm tới giới hạn của bản thân, vẫn chỉ nhẹ giọng chứ không nỡ lớn tiếng- Vậy thì tùy em, chị không quản nổiChu Di Hân để hộp quà nhỏ xuống bàn Bách Hân Dư, sau đó liền cầm túi xách rời đi- Bách Hân Dư, hôm nay là kỉ niệm một năm của chúng taBách Hân Dư lúc này mới nhận ra, nhưng Chu Di Hân đã rời khỏi ngay lúc đó, một tháng sau đó cũng không có xuất hiện trước mặt cậu, điện thoại cũng chặn hết mọi phương thức liên lạc, chị có muốn tìm cũng không thể nào tìm nổiEnd FlashbackBách Hân Dư nhìn vào chiếc nhẫn ở trên ngón tay mình, đó chính là món quà em tặng cậu vào hôm kỉ niệm một năm. Không hiểu bạn nhỏ nhà chị mua thế nào, lại vừa in ngay ngón áp út của chị- Thôi nào, chúng ta đang đi chơi, không nên để hai chị ấy xen vào cuộc vui này chứBách Hân Dư từ đó luôn hối hận, tự trách bản thân lúc đó sao lại để em rời đi, lúc nào cũng trong tình trạng nhớ em vô cùng, chỉ muốn chạy tới ôm em vào lòng nhưng lại không biết tìm em ở đâuHôm nay gặp lại trong tình huống không ai ngờ, nhưng em cũng không thèm lên tiếng chào hỏi một câu, chỉ như hai người xa lạ chưa từng quen- Chúng ta xuống biển đi, đi kiếm mỹ nữBách Hân Dư vì hai từ mỹ nữ mà cười trở lại, Châu Thi Vũ mà biết Vương Dịch trở nên thế này chắc chắn sẽ giận lâu hơn cho mà xem- Vậy chị về phòng chuẩn bị, lát chúng ta xuống
To be continue !
- Này ! Không nói được câu nào tử tế thì chị nên trật tự đi ! - Mắc gì ? Miệng tôi tôi nói liên quan tới cô à ? - Châu Thi Vũ !Bách Hân Dư thấy hai đứa nhỏ chửi nhau tới mức ai đi qua cũng phải nhìn lên liền nhanh tay ngăn lại, không ngăn thì có khi hai đứa nó còn đang định trèo sang bên kia mà đánh nhau rồi ấy chứ- Thôi không cãi nhau nữa ! Đi vào nhanhVương Dịch được Bách Hân Dư kéo vào phòng, cậu nằm lăn ra giường trong cơn tức giận, chỉ hận không thể lái xe rời khỏi đây ngay lập tức, thực sự không muốn ở gần nàng tới vậy- Mắc gì chị không để em nói tiếp. Chị không thấy chị ta quá đáng thế nào à ? - Thôi, em cãi cũng có lại người ta đâu mà đòiThô nhưng thậtVương Dịch lần nãy cũng không cãi lại được, cậu còn chẳng nghĩ ra cái gì để tiếp tục mắng chửi Châu Thi Vũ mà- Đúng là sao chổi. Tới tận đây rồi mà vẫn gặp là sao ?Bách Hân Dư nghe vậy liền mỉm cười, số hai đứa nó vẫn còn dính nhau lắm, đợt nữa thấy lại nắm tay nhau đi chơi thì cũng không cần bất ngờ- Số trời cả đấy, lựa lời mà dỗ ngọt người ta đi ! - Đừng có mơ, em mà quay lại với chị ta, em kêu tiếng chó cho chị nghe - Được rồi, nhớ miệng đấy. Đã nói là phải làmVương Dịch nhớ lại cảnh cãi nhau vừa rồi, hình như ở bên cạnh Châu Thi Vũ còn có một người con gái nữa- Chị, không phải người ở cùng Châu Thi Vũ là Chu Di Hân đấy chứLà ai vào đây nữa, người yêu cũ của Bách Hân Dư đóChị gật đầu, Chu Di Hân là cái người một tháng trước đã nói ra lời chia tay với chị, sau đó liền biến mất không một dấu vết, dù học và làm cùng trường nhưng lại không gặp nhau lấy một lầnRồi là đi nghỉ ngơi dữ chưa. Đang thất tình nên đi du lịch, ai ngờ cả hai đều gặp người yêu cũ ở đây, lại còn thuê nhà ngay cạnh nhau nữa mới hay chứBách Hân Dư đang vui vẻ liền sượng trân, gặp lại rồi nhưng người ta cũng chỉ nhìn chị một cái rồi liền đi vào. Thà ràng bị mắng chửi như Vương Dịch đi còn đỡ khó chịu, đằng này em còn chẳng để chị vào trong tầm mắt được nổi 5 giây.Chu Di Hân kia lại chính là bạn thân của Châu Thi Vũ, cũng một tay nàng đưa em đến với chị, chứ đợi tên ngốc kia chủ động thì có tới mùa quýt mấy năm nữa cũng không thể đến với nhau được.Hai người vốn đang trong giai đoạn yêu đương thắm thiết, ai ngờ chỉ vì Bách Hân Dư mà Chu Di Hân phải nói lời chia tay tới tận bây giờFlashbackMột tháng trước, Bách Hân Dư bắt đầu bước vào thời điểm bận rộn nhất của kì thực tập, ngoài viết báo cáo ra thì còn bao nhiêu sổ sách cần phải giải quyết. Chu Di Hân lúc đó lại vô cùng nhàn hạ, không phải lười học mà chính là học xong hết rồi, không còn gì để học nữa nên mới rảnh rỗi vô cùngNgày hôm đó là ngày kỉ niệm, Bách Hân Dư trước cũng đã hứa sẽ dành cả ngày cho em, thế nhưng lượng công việc gia tăng quá mức nên ở nhà vẫn phải làm việc. Chu Di Hân tới nhà cậu, ở cả buổi sáng rồi vẫn thấy Bách Hân Dư cắm mặt vào máy tính làm việc, chán quá liền ôm lấy cậu hỏi thăm- Chị không định đi chơi à ? - Hôm nay chị bận lắm, để hôm khác nhé !Chu Di Hân khẽ xụ mặt xuống, vì là ngày kỉ niệm nên em rất mong chờ, trước đấy đã hỏi Bách Hân Dư có rảnh không mới dám chốt lịch đi chơi, hôm đó đến nhà chị cũng bảo để đến tối sẽ đưa em ra ngoài.Em có hơi dỗi một chút rồi đấy, cả tuần mới gặp nhau được một lần, em cũng chỉ đòi đi chơi có một buổi thôi chứ không phải là cả ngày- Nhưng chị đã hứa rồi cơ màBách Hân Dư khẽ thở dài, kéo em ngồi xuống người mình, vuốt nhẹ hai cái má tròn tròn. Đúng là không nên thất hứa với em, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn- Thôi mà, chị sẽ bù cho em vào lúc khácChu Di Hân vùng vằng đứng dậy, nếu không phải kỉ niệm một năm thì em cũng không đòi hỏi đến vậy đâu. Cũng không cần phải đi ra ngoài chơi, chỉ cần dành một chút thời gian cho em là được mà- Thôi đi, em đừng làm quá lên như thếKhối lượng công việc thực sự rất nhiều, giải quyết cũng đâu chỉ có một hai bước là xong. Bách Hân Dư vì vậy có chút bực mình, Chu Di Hân cũng quá là trẻ con rồi đi- Em làm quá lên sao ? Hôm nay là ngày gì chị có biết không hả ?Tưởng như Bách Hân Dư còn phải chuẩn bị cho em cái gì lãng mạn lắm, ai ngờ tới tận lúc đó rồi cậu còn chưa nhớ ra hôm đó là ngày gì- Ngày nào chẳng như ngày nào ? Không đi chơi hôm nay thì hôm khác đi. Chị không có rảnh như em, em cũng đừng vì thế mà trẻ con nữa !Chu Di Hân rơm rớm nước mắt, không nhớ ngày kỉ niệm rồi thì thôi đi, lại còn lớn giọng mắng nhiếc em như vậy, trong phút chốc em thấy bản thân chẳng là gì với cậu cả- Chia tay đi !Bách Hân Dư xoay ghế lại nhìn bạn nhỏ đang ngồi ở trên giường, thở dài một cái đầy mệt mỏi- Chị rất mệt, đừng quậy nữa được không ?Chu Di Hân mặc kệ, cứ bảo em trẻ con đi. Nhưng lúc này em chỉ cảm thấy Bách Hân Dư không đủ trân trọng mối quan hệ này. Trước đây kỉ niệm tháng chị còn tặng cho em mấy món quà, vậy mà kỉ niệm 1 năm còn không thèm nhớ tới.Chị không cần phải đưa em tới nhà hàng đắt tiền, cũng không cần lái xe đưa em đi mấy vòng quanh thành phố. Cái em cần chỉ là chị quan tâm tới em, dù gì cũng là hoa trong mối quan hệ này, Chu Di Hân vẫn luôn đòi hỏi được chị quan tâm cưng chiều- Em không quậyBách Hân Dư như bị chạm tới giới hạn của bản thân, vẫn chỉ nhẹ giọng chứ không nỡ lớn tiếng- Vậy thì tùy em, chị không quản nổiChu Di Hân để hộp quà nhỏ xuống bàn Bách Hân Dư, sau đó liền cầm túi xách rời đi- Bách Hân Dư, hôm nay là kỉ niệm một năm của chúng taBách Hân Dư lúc này mới nhận ra, nhưng Chu Di Hân đã rời khỏi ngay lúc đó, một tháng sau đó cũng không có xuất hiện trước mặt cậu, điện thoại cũng chặn hết mọi phương thức liên lạc, chị có muốn tìm cũng không thể nào tìm nổiEnd FlashbackBách Hân Dư nhìn vào chiếc nhẫn ở trên ngón tay mình, đó chính là món quà em tặng cậu vào hôm kỉ niệm một năm. Không hiểu bạn nhỏ nhà chị mua thế nào, lại vừa in ngay ngón áp út của chị- Thôi nào, chúng ta đang đi chơi, không nên để hai chị ấy xen vào cuộc vui này chứBách Hân Dư từ đó luôn hối hận, tự trách bản thân lúc đó sao lại để em rời đi, lúc nào cũng trong tình trạng nhớ em vô cùng, chỉ muốn chạy tới ôm em vào lòng nhưng lại không biết tìm em ở đâuHôm nay gặp lại trong tình huống không ai ngờ, nhưng em cũng không thèm lên tiếng chào hỏi một câu, chỉ như hai người xa lạ chưa từng quen- Chúng ta xuống biển đi, đi kiếm mỹ nữBách Hân Dư vì hai từ mỹ nữ mà cười trở lại, Châu Thi Vũ mà biết Vương Dịch trở nên thế này chắc chắn sẽ giận lâu hơn cho mà xem- Vậy chị về phòng chuẩn bị, lát chúng ta xuống
To be continue !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me