TruyenFull.Me

Bach Duong Song Tu Bao Binh Song Ngu Nang Cong Chua Toi Yeu

"Giọng nói...không, giọng hát này...!" Song Tử lẩm bẩm với bản thân, cơ thể bắt đầu đi về hướng phát ra giọng hát.

"Giọng hát thật đẹp! Mình sẽ theo đuổi cô gái có giọng hát này...haha, đùa thôi!"

Song Tử nghĩ thầm rồi mỉm cười, anh mở to mắt bất ngờ khi thấy dáng vẻ mà anh đã tìm kiếm nãy giờ.

"Công chúa Bạch Dương...!"

Song Tử nhìn chằm chằm cô từ xa, một cô bé đang nằm trên đùi cô ngủ thật ngon. Bạch Dương đang cất giọng hát ru thật ngọt ngào, khuôn mặt cô lúc hát cũng rất dịu dàng, vui vẻ. Song Tử anh không ngờ là có thể nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Lạch cạch....

Ngay khi Song Tử tiến đến gần để có thể nghe rõ hơn, chiếc giày của anh vô tình đá vào viên sỏi khiến nó phát ra tiếng động làm thu hút sự chú ý của cô.

"Công chúa Bạch Dương! Xin lỗi vì đã làm phiền cô! Cô bé này ngủ thật ngon!"

"...Ta tin là con bé bị lạc khi theo ai đó vào đây!"

"Công chúa Bạch Dương! Cô... giọng hát của cô tuyệt lắm! Ước gì tôi có thể nghe cô hát nhiều hơn!" Song Tử mỉm cười nhìn cô nói, nhưng thay vì vui vẻ chấp nhận lời khen, ánh mắt Bạch Dương tối sầm lại, Song Tử có chút bất ngờ, nhưng vừa chớp mắt, khuôn mặt cô chẳng khác bình thường cho lắm, không thể không nghĩ là bản thân tưởng tượng.

Song Tử nhất thời vẫn không biết nói gì với cô, đang cố ép não bộ của mình chạy nước rút để tìm kiếm chủ đề mà có thể cô sẽ hứng thú để nói, thì đột nhiên.

"Alice! Con ở đâu?! Alice?!"

"A! Papa!" Cô bé đang nằm trong lòng Bạch Dương mở mắt ra, cựa quậy rồi chạy nhanh đến chỗ người đàn ông kia khi cô vừa đỡ con bé xuống.

"Alice! Con không sao là tốt rồi, làm ta lo quá đi mất!" Người đàn ông kia bế cô bé tên Alice lên nhẹ nhõm nói, ông ta nhìn sang Bạch Dương liền bất ngờ, cảm xúc có chút choáng váng.

"Gì?!" Bạch Dương nhìn chằm chằm vào ông ta làm ông ta có chút bối rối.

"Không có gì! Cám ơn hai người vì đã chăm sóc con tôi!"

"Cung điện rất nguy hiểm, ngươi nên để mắt đến cô bé nhiều hơn!" Bạch Dương lạnh nhạt cảnh báo.

"Tôi không có làm gì cả! Tất cả đều là cô ấy!" Song Tử mỉm cười nhìn ông ta nói, ông ấy đặt Alice xuống đất rồi lấy từ trong túi ra hai tấm vé đưa cho Song Tử.

"Tôi là chủ của đoàn biểu diễn lưu động, hôm nay tôi đến là để xin giấy phép biểu diễn trong thị trấn! Buổi biểu diễn sẽ diễn ra vào ngày mai, cái này xem như quà cám ơn! Mong hai người đến xem!" Người chủ đoàn đưa cho Bạch Dương hai tấm vé vào cổng mỉm cười nói.

"Không cần đâu...ta...!" Bạch Dương định từ chối thì Song Tử ngắt lời cô.

"Tôi sẽ đi cùng cô ấy!"

"...Khoan đã...!"

"Chị ơi! Ngày mai chị đến đi! Ngày mai Alice sẽ lên hát trên sân khấu, Alice muốn chị xem Alice biểu diễn!" Alice chạy đến nắm tay cô nở nụ cười rạng rỡ đầy mong chờ. Bạch Dương không thể từ chối đôi mắt cún con đáng yêu đó của cô bé liền gật đầu, mặc dù trông khá miễn cưỡng.

"Bye bye! Ngày mai hai người nhất định phải đến đó!" Alice nắm tay người đàn ông rời đi, không quên quay sang vẫy tay với hai người.

"Xin lỗi!" Bạch Dương đột nhiên nhìn anh nói.

"Về cái gì?!"

"Ta đã không đến buổi tiệc trà, xin lỗi!" Bạch Dương nhìn anh, biểu cảm vẫn lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói có sự áy náy.

"Ồ, tôi quên mất! Không có gì đâu!"

"Nếu đã dễ quên như vậy thì không cần làm nữa!" Bạch Dương lại muốn từ chối bữa tiệc trà với anh, nhưng Song Tử dứt khoát lắc đầu.

Tách...tách...

Bầu trời đen kịt bắt đầu đổ mưa, Bạch Dương ngước mắt nhìn lên trời, đột nhiên có một sức nặng đè lên đầu cô, là Song Tử đã cởi áo khoác ra để khoác cho cô.

"Không cần...!"

"Cô là công chúa! Để bị ốm thì không được đâu! Mau vào trong thôi!"

"Về tiệc trà, đến phòng ta đi, chúng ta tiếp tục!"

"Ừm!" Song Tử gật đầu mỉm cười.

Cốc...cốc...

"Công chúa Bạch Dương! Là tôi!"

"Vào đi!" Bạch Dương nhẹ nhàng trả lời. Song Tử mỉm cười đẩy xe trà tự phục vụ vào phòng cô, nhẹ nhàng đóng cửa, anh đẩy xe trà đến gần chiếc giường. Bạch Dương ngồi đó nhìn anh, Song Tử bắt tay vào chuẩn bị trà, nhưng cô cứ nhìn anh chằm chằm làm anh lo lắng, tim cũng đập rất nhanh.

"Ngươi...đến rất vội sao?!"

"Hửm?!"

"Tóc ngươi còn chưa khô!"

"À, đúng nhỉ!" Song Tử cười trừ, đột nhiên Bạch Dương rời giường.

"Lần này là gì đây?!"

Song Tử chuẩn bị tâm lí cho những việc xảy ra tiếp theo nhưng Bạch Dương chỉ lấy ra một cái khăn bông từ trong tủ.

"Đứng yên!" Ra lệnh cho anh một cách lạnh nhạt, Bạch Dương vòng cái khăn bông mềm mại qua sau gáy anh, nhẹ nhàng lau tóc cho anh. Song Tử bất ngờ nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng của cô xoa tóc anh, mùi hương trên người cô làm anh cảm thấy thoải mái. Nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy làm cho anh không thể không bối rối.

"Công chúa Bạch Dương, tôi có thể hỏi cô một câu không?!"

"...Ngươi vừa hỏi rồi!"

"Cái đó không tính!"

"..." Bạch Dương im lặng nhìn anh, Song Tử xem đó như là sự đồng ý của cô liền hỏi.

"Sao cô lại quyết định tổ chức tiệc trà ngoài vườn?!"

"Ngươi có thấy tốt không khi ở trong phòng của một công chúa thật lâu?! Ta thì không có vấn đề gì, nhưng ngươi thì...Raphael rất thích ta, hắn ta sẽ làm khó ngươi!" Bạch Dương ngước mắt nhìn anh nói.

"...Công chúa Bạch Dương, cô thật tử tế!"

"...Cái đó đâu ra vậy?!"

"Haha! Là sự thật mà! Công chúa Bạch Dương, cô không thích Raphael sao?!"

"Ừm!"

"Vậy cô thích người thế nào?!"

"Ta không có ý định kết hôn! Thích kiểu nào có tác dụng gì chứ?!"

"Tại sao cô lại không kết hôn?!" Song Tử nhìn cô hỏi, trong lòng cảm thấy nôn nao.

"Ngươi không cần biết lí do, chỉ cần nói với Nhị hoàng tử của ngươi, trừ ta ra, anh ta chọn Cự Giải hay Bảo Bình đều được!" Bạch Dương nhìn anh nói, đôi mắt sắc lạnh dưới ánh nến của cô làm anh có hơi rùng mình.

"Sao cô không kéo rèm ra cho sáng một chút?! Phòng của cô nếu có ánh sáng sẽ đẹp lắm!"

"Ta ghét ánh sáng!"

"Vậy cô thích thế nào?!"

"Ta thích những nơi vắng vẻ, nơi không có người! Thích thời gian ở một mình!"

"..."

"Ta ghét những nơi ồn ào, nơi đông người và...những khoảng thời gian như thế này!" Bạch Dương điềm tĩnh nói, lấy một cái bánh ngọt bỏ vào miệng. Lời nói của cô làm Song Tử có chút chạnh lòng, nhưng nếu anh muốn hiểu cô, muốn biết lí do cô luôn tỏ ra xa cách thì chỉ có thể mặt dày tiếp cận cô, cho dù là xâm phạm quyền riêng tư của cô đi chăng nữa.

Một lát sau, Song Tử mỉm cười nhìn cô.

"Cám ơn cô vì đã trả lời câu hỏi của tôi! Công chúa Bạch Dương!!"

"Không cần cám ơn ta! Nếu hỏi xong rồi thì ngươi mau đi đi, ta muốn ở một mình!"

"..." Song Tử có chút không vui khi nghe cô nói vậy, anh thở dài cúi gằm mặt, đột nhiên đập vào mắt anh là mấy đĩa bánh ngọt đã hết sạch, anh lại nhìn cô hỏi.

"Công chúa Bạch Dương, cô thích đồ ngọt sao!?" Song Tử nhớ lại lúc nãy, Bạch Dương đã ăn bánh ngọt suốt khoảng thời gian hai người trò chuyện.

"Ừm! Đặc biệt là cái này! Mùi vị rất tốt!" Cô chỉ tay vào đĩa bánh trống trên khay của xe trà, Song Tử liền có chút bất ngờ, anh biết Cự Giải đã nói rằng cô thích bánh ngọt, vậy nên anh đã ra thị trấn mua một ít, nhưng đó là những cái bánh bông lan kem cacao.

"Vẻ mặt đó là sao hả?!" Đột nhiên Bạch Dương nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ khó hiểu.

"Tôi sao?!"

"Ngươi đang cười khẩy!" Câu trả lời của Bạch Dương làm anh bất ngờ, không nhận thức được bản thân đang cười, nhếch môi cũng được, cười khẩy cũng được, anh không muốn giấu nó.

"Hôm nay tôi đã xuống thị trấn mua bánh ngọt, nhưng những cái đó là những cái duy nhất tôi tự làm! Vậy nên tôi rất vui vì công chúa Bạch Dương thích nó!" Nụ cười của anh càng lúc càng rõ rệt, càng lúc càng rạng rỡ như làm bừng sáng cả căn phòng tối tăm của cô.

"..." Bạch Dương ban đầu có chút ngỡ ngàng, hai má cô hơi ửng đỏ, nhưng rất nhanh đã biến mất.

"Lần sau tôi sẽ làm cho cô!"

"Không cần!"

"Nhưng cô thích nó mà, đúng không?!"

"Vậy là ngươi quyết định xâm phạm quyền riêng tư của ta?!"

"Xin lỗi, mặc dù cô không thích nhị hoàng tử thì nhiệm vụ của tôi vấn là tìm hiểu cả ba vị công chúa!"

"...Ta ghét nam nhân như ngươi!!"

"Còn tôi thì thích nữ nhân như cô, công chúa Bạch Dương!"

_________^_^________^_^________^_^______

Chap mới đê!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me