Bach Nguyet Quan Yeu Mot Nguoi Bang Het Con Tim
— góc nhắc nhẹ nè ;-; —
Từ chương này tui cho chuyện nó ngược:) mà cũng nhanh thôi, để chiều nay con đưa lại về mạch ngọt cho:3 rồi giờ vô truyện nè:>
Buổi sáng hôm đó, mọi thứ đều bình thường — hoặc ít nhất là trông như vậy.
Cường vẫn nhắn "Anh dậy chưa?"
Anh vẫn trả lời "Rồi, anh dậy rồi."
Chỉ khác là... không còn cái icon mặt cười ở cuối nữa.Cường ngồi nhìn màn hình một lát rồi tự cười: "Chắc anh bận."
Ừ, có thể là bận thật. Nhưng trước đây, bận mấy anh cũng vẫn chèn thêm cái ":>" vào cho em vui mà.Chiều, tan làm. Cường nhắn:
— Hôm nay anh qua không?
Một lát sau, anh trả lời:
— Anh hơi mệt, mai nha.Cậu vẫn hiểu. Ai mà chẳng có ngày mệt.
Chỉ là, những ngày mệt của anh bắt đầu nhiều hơn, còn những ngày muốn gặp em lại ít đi.Rồi một lần, Cường kể linh tinh mấy chuyện ở công ty — mấy đồng nghiệp mới, cái máy in bị kẹt giấy, hay chuyện anh bảo vệ nuôi con mèo trong kho xe.
Anh nghe, vẫn "ừ" và "ờ".
Nhưng đôi mắt lại không còn nhìn em.
Nó dừng lại ở điện thoại, rồi ở đâu đó phía sau vai em, như thể anh chỉ đang chờ cho đoạn nói này kết thúc.Cường im.
Anh ngẩng lên, hỏi nhẹ:
— Sao ngừng nói rồi?
— Hết chuyện rồi anh.
— Ờ, anh tưởng còn.Rồi lại im.Không ai nói gì thêm. Tiếng đồng hồ treo tường nghe rõ đến mức khó chịu.
Cường cố cười, tìm một lý do để bầu không khí đỡ gượng:
— Hôm nay anh ít nói ghê.
— Ờ, chắc do mệt.
— Anh mệt nhiều quá ha.
— Ừ.Cậu nhìn anh một lúc lâu, rồi quay đi.
Không biết từ khi nào, cái cách anh nói "ừ" đã trở thành vết xước nhỏ trong lòng.
Trước kia, mỗi lần nghe "ừ" là nghe thấy cả nụ cười trong đó.
Còn bây giờ, chỉ nghe thấy... tiếng xa dần.Tối, anh vẫn gửi tin nhắn "Ngủ ngon nha."
Nhưng chẳng có trái tim nào phía sau.
Cường gõ lại "Anh cũng vậy."
Rồi xóa.
Rồi chỉ gửi một icon mặt cười.Nằm xuống, cậu chợt nghĩ —
"Không biết từ lúc nào, yêu nhau cũng trở nên yên ắng đến vậy. Không cãi vã, không giận dỗi, chỉ là ít dần những điều khiến tim mình đập nhanh."
— góc bào chữa cho Hàn Đông Quơ ;-; —Hãy bình tĩnh, để tui phân tích:) kiểu lúc hai đứa mới yêu thì hở tí là tăng khả năng mắc bệnh về tim:) nhưng giờ quen nhau lâu rồi thì sẽ kiểu thấy chán ( ý là ngọt nhiều quá quen rồi nên không còn cảm giác rung động như lúc mới yêu nữa ý). Đó thì em út 2k9 đang có cảm giác đó, còn đại ka mèo vẫn rung rinh như ngày đầu à. Đính chính lại là anh ta còn yêu nhá, tui cho tí drama thôi, mấy ní ráng nuốt nha:)
Từ chương này tui cho chuyện nó ngược:) mà cũng nhanh thôi, để chiều nay con đưa lại về mạch ngọt cho:3 rồi giờ vô truyện nè:>
Buổi sáng hôm đó, mọi thứ đều bình thường — hoặc ít nhất là trông như vậy.
Cường vẫn nhắn "Anh dậy chưa?"
Anh vẫn trả lời "Rồi, anh dậy rồi."
Chỉ khác là... không còn cái icon mặt cười ở cuối nữa.Cường ngồi nhìn màn hình một lát rồi tự cười: "Chắc anh bận."
Ừ, có thể là bận thật. Nhưng trước đây, bận mấy anh cũng vẫn chèn thêm cái ":>" vào cho em vui mà.Chiều, tan làm. Cường nhắn:
— Hôm nay anh qua không?
Một lát sau, anh trả lời:
— Anh hơi mệt, mai nha.Cậu vẫn hiểu. Ai mà chẳng có ngày mệt.
Chỉ là, những ngày mệt của anh bắt đầu nhiều hơn, còn những ngày muốn gặp em lại ít đi.Rồi một lần, Cường kể linh tinh mấy chuyện ở công ty — mấy đồng nghiệp mới, cái máy in bị kẹt giấy, hay chuyện anh bảo vệ nuôi con mèo trong kho xe.
Anh nghe, vẫn "ừ" và "ờ".
Nhưng đôi mắt lại không còn nhìn em.
Nó dừng lại ở điện thoại, rồi ở đâu đó phía sau vai em, như thể anh chỉ đang chờ cho đoạn nói này kết thúc.Cường im.
Anh ngẩng lên, hỏi nhẹ:
— Sao ngừng nói rồi?
— Hết chuyện rồi anh.
— Ờ, anh tưởng còn.Rồi lại im.Không ai nói gì thêm. Tiếng đồng hồ treo tường nghe rõ đến mức khó chịu.
Cường cố cười, tìm một lý do để bầu không khí đỡ gượng:
— Hôm nay anh ít nói ghê.
— Ờ, chắc do mệt.
— Anh mệt nhiều quá ha.
— Ừ.Cậu nhìn anh một lúc lâu, rồi quay đi.
Không biết từ khi nào, cái cách anh nói "ừ" đã trở thành vết xước nhỏ trong lòng.
Trước kia, mỗi lần nghe "ừ" là nghe thấy cả nụ cười trong đó.
Còn bây giờ, chỉ nghe thấy... tiếng xa dần.Tối, anh vẫn gửi tin nhắn "Ngủ ngon nha."
Nhưng chẳng có trái tim nào phía sau.
Cường gõ lại "Anh cũng vậy."
Rồi xóa.
Rồi chỉ gửi một icon mặt cười.Nằm xuống, cậu chợt nghĩ —
"Không biết từ lúc nào, yêu nhau cũng trở nên yên ắng đến vậy. Không cãi vã, không giận dỗi, chỉ là ít dần những điều khiến tim mình đập nhanh."
— góc bào chữa cho Hàn Đông Quơ ;-; —Hãy bình tĩnh, để tui phân tích:) kiểu lúc hai đứa mới yêu thì hở tí là tăng khả năng mắc bệnh về tim:) nhưng giờ quen nhau lâu rồi thì sẽ kiểu thấy chán ( ý là ngọt nhiều quá quen rồi nên không còn cảm giác rung động như lúc mới yêu nữa ý). Đó thì em út 2k9 đang có cảm giác đó, còn đại ka mèo vẫn rung rinh như ngày đầu à. Đính chính lại là anh ta còn yêu nhá, tui cho tí drama thôi, mấy ní ráng nuốt nha:)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me