Bach Nguyet Quang Cua Vai Ac Lai Chet Roi
"......"Lần này Tiêu Lẫm trầm mặc rất lâu.Lâu đến mức Du Đường bắt đầu nghĩ hắn đang tức giận, thì thiếu niên sau lưng lại cười rộ lên.Cười đến mức run rẩy cả người."Tướng quân, sợ là ngươi lại quên những gì ta đã nói rồi." Giọng điệu của Tiêu Lẫm tuy nhẹ nhàng nhưng lại tẩm đầy cố chấp: "Phương thức duy nhất để ngươi có thể rời khỏi ta đó chẳng phải là chết trận nơi sa trường sao?""Ta đây có thể nhắc lại lần nữa cho ngươi nhớ. Ta sẽ cùng ngươi ra trận, có chết thì cũng là ta chết trước, đến lúc đó chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, một là ngươi mang theo thi thể ta trở về, hai là chúng ta cùng chết, cùng nằm ở nơi thây sơn biển máu, bàn tay giao nắm, như vậy thì dù cho có đến âm tào địa phủ thì cũng có thể cùng nắm tay nhau đi qua cầu Nại Hà, cùng nhau đầu thai chuyển thế, đến kiếp sau tiếp tục dây dưa ở bên nhau."Hắn hỏi: "Ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?""Kẻ điên......Trong đầu đột nhiên hiện lên từ này, Du Đường siết chặt tay lại thành quyền, nói với hệ thống: Thống Thống, hắn đúng là kẻ điên.【 nếu như hắn đúng là Chủ Thần đại nhân, vậy thì có thể giải thích được rồi. 】 hệ thống không nhịn được bèn nói: 【 Chủ Thần đại nhân đợi sư tôn của ngài ấy mười vạn năm ròng rã, không điên mới là lạ.】Du Đường: Ngươi chắc chắn vai ác chính là Chủ Thần sao?【 À, không chắc lắm, nhưng mà trực giác của em mách bảo rằng hắn đúng là Chủ Thần đại nhân. 】Du Đường không hề đáp lời, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cũng đang hỗn loạn rối rắm vào nhau.Y xoay người, tựa đầu vào lồng ngực Tiêu Lẫm, không giương mắt lên nhìn gương mặt kia, lại vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khẽ trả lời: "Ừ, ta hiểu rồi.""Đêm nay điện hạ cũng đã rất mệt mỏi, ngủ sớm một chút đi."Tuy rằng ngoài miệng đáp ứng Tiêu Lẫm, thế nhưng trong lòng Du Đường lại rất rõ ràng.Mặc kệ đối phương có phải Chủ Thần hay không, y đều không muốn nhìn thấy Tiêu Lẫm chết đi.Bởi vì chẳng hiểu tại sao, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện đối phương sẽ chết, trái tim Du Đường sẽ đau đớn dữ dội.Tựa như bị một lưỡi đao sắc nhọn thọc vào, tàn nhẫn cắt xẻo từng miếng một.Cho nên y lại nghĩ, dù cho có phải rời đi, cũng cần thiết phải lưu lại cho đối phương một niệm tưởng.Dùng niệm tưởng đó để làm Tiêu Lẫm có động lực để tiếp tục tồn tại.*Tiêu Lẫm thật sự rất mệt mỏi, vừa nằm lên giường nhắm mắt lại một cái là ngủ say như chết.Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cảm giác trong lồng ngực trống vắng, bèn hoảng hốt bật dậy, lo lắng nhìn chung quanh.Khi nhìn thấy nam nhân đang ngồi ở trước bàn, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi."Điện hạ ngủ thêm một lát nữa đi." Trong tay Du Đường còn cầm tơ vàng, nói với Tiêu Lẫm: "Bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa có cơm sáng ta sẽ gọi ngươi dậy."Tiêu Lẫm lắc đầu, đứng dậy khoác kiện áo ngoài, xỏ giày bước vội vài bước đến chỗ Du Đường đang ngồi, vòng tay ôm y từ sau lưng, mặt dụi vào đỉnh đầu Du Đường, cõi lòng mới cảm thấy an ổn."Tướng quân thật là, còn đang bị thương mà tại sao không nghỉ ngơi thêm một lát?" Hắn cúi đầu, nhìn thấy trong tay Du Đường đang mày mò đống tơ vàng và miếng ngọc bội, khó hiểu hỏi: "Đây là......""Thực sự xin lỗi, điện hạ, là ta không bảo vệ tốt miếng ngọc bội này." Du Đường xin lỗi: "Ngày ấy ở Ô Trạch Cốc, là nó thay ta chặn một đao chủy thủ của tướng lãnh Khắc Thập tộc, nên mới bị rạn nứt.Y nói: "Ta định dùng số tơ vàng này để trang trí cho miếng ngọc bội, che đậy vết rạn nứt bên trên."Tiêu Lẫm khiếp sợ, mở to đôi mắt hoa đào.Hắn ngồi xuống đối diện Du Đường, hỏi: "Ngươi nói là nó chắn thay cho ngươi một đao sao?"Du Đường gật đầu: "Ừ, nếu không nhờ có miếng ngọc bội điện hạ tặng ta, sợ là ta đã chết ở Ô Trạch Cốc."Nói xong lời này, y ngẩng lên nhìn Tiêu Lẫm, lại phát hiện đôi mắt của thiếu niên đã đỏ hoe, miệng méo xệch xuống, trông như sắp khóc đến nơi.Nhận thấy được ánh mắt Du Đường, hắn vươn tay kéo lấy bàn tay đang cầm ngọc bội của nam nhân, áp bàn tay y lên trán hắn, tựa như đang cầu nguyện: "Thật tốt quá, thật tốt quá......""Cảm ơn mẫu phi, cảm tạ thần minh......"Không ngừng nhắc đi nhắc lại những lời cảm tạ với ngữ khí hết mực thành kính làm cho Du Đường có chút ngạc nhiên.Bởi lẽ đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy Tiêu Lẫm lộ ra vẻ mặt như thế này.Du Đường siết chặt nắm tay, cố ý nói đùa một câu: "Điện hạ, ngươi cảm tạ xong rồi, bây giờ đến lượt ta đây chỉ có thể cảm tạ điện hạ."Rồi nhẹ giọng nói: "Cảm tạ ân cứu mạng của điện hạ."Thực ra khả năng thủ công của Du Đường không tốt lắm, phối hợp với Tiêu Lẫm để có thể kéo dài và dát mỏng tơ vàng, sau đó quấn quanh miếng ngọc bội, tiêu phí không ít công sức, nhưng hiệu quả của thành phẩm lại không tồi.Sau khi hoàn thành, Tiêu Lẫm cẩn thận đặt ngọc bội vào trong ngực áo Du Đường, đặt ở vị trí gần trái tim nhất, sau đó, hắn kề trán lên trên, trong lòng lại thầm cầu nguyện thêm một lần.—— ngọc bội có linh, mẫu phi ở trên trời.—— hy vọng ngươi có thể thay ta bảo vệ tướng quân.*
Tiêu Lẫm tuy là ở lại Bắc Cửu thành, nhưng thư tín qua lại với bên kinh thành thì lại càng ngày càng nhiều.Du Đường cảm thấy hắn nói mọi việc đều ổn thỏa, có lẽ là đang lừa y cho qua chuyện.Sợ là muốn những việc này thật sự hoàn toàn kết thúc thì vẫn còn có chút khó khăn.Nhưng mỗi lần bảo Tiêu Lẫm trở lại kinh thành, thì hắn đều chỉ dùng hai chữ "Không được" để cự tuyệt.Làm Du Đường cũng không có cách nào khuyên nhủ.Thời tiết vào đông càng ngày càng lạnh, khiến cho vết thương của Du Đường mãi mà vẫn không lành.Nhưng y không dám nghỉ ngơi, miệng vết thương mới vừa kết vảy, đã ngay lập tức đi an bài phòng thủ trong ngoài thành của Bắc Cửu thành, phân phó bố trí nhiệm vụ cho quân lính.Bên ngoài thành đào bẫy rập, giấu đao nhọn, chuẩn bị mũi tên binh khí, làm được càng nhiều càng tốt.Lý Văn từ khi còn là thiếu niên đã làm nhiệm vụ trinh sát, gã sẽ cưỡi ngựa chạy đi giám sát vài trăm dặm xung quanh ngoài thành, có bất kỳ cọng cỏ lay gió thổi nào, gã cũng đều sẽ báo về cho đội quân trong thành.Lần này Du Đường bị thương nặng, làm gã một khắc cũng không dám chậm trễ, vẫn luôn đi trinh sát tận vài ngày liên tục không quay trở về thành, cả ngày bay nhảy bên ngoài, màn trời chiếu đất.Lần cuối cùng Du Đường nhìn thấy gã, là vào ngày lập đông năm đó, gã đang cáo biệt tức phụ ở cổng thành.Lý Văn và tiểu tức phụ của gã là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, nàng mày rậm mắt to, đôi mắt rất sáng, đặc biệt tháo vát đảm đang, nhưng tính tình có hơi hung dữ, khi còn nhỏ thường xuyên nhào vào đánh nhau với Lý Văn.Nàng và Lý Văn ở Bắc thành vẫn luôn được xem như một cặp đôi hoan hỉ oan gia nổi danh.Hai người họ ầm ĩ từ bé đến lớn, đến khi thành thân sinh con rồi vẫn còn cãi nhau, đến bây giờ là cha mẹ của hai đứa nhỏ rồi, vẫn thường xuyên cãi nhau ầm ĩ như khi còn nhỏ.Thật giống như hai đứa trẻ không chịu lớn lên.Tình cảm tốt đẹp đến mức khiến người người hâm mộ.Du Đường thấy nữ nhân cầm chiếc bánh bọc trong giấy dầu, nhét vào trong bọc quần áo của Lý Văn rồi bắt đầu lải nhải: "Đi ra ngoài làm việc nhất định phải chú ý an toàn, nhiệm vụ của ngươi là đi trinh sát, việc quan trọng nhất chính là truyền tin tức về thành, chứ không phải là liều mạng sống chết với quân địch, đã hiểu chưa?"Lý Văn bị mắng thì quay trái quay phải, rồi lại gãi đầu gãi tóc mấy lần, mới nói: "Biết rồi.""Còn nữa, tướng quân căn bản không hề trách ngươi, ngươi cũng không cần thiết phải áy náy mãi như vậy." Nữ nhân nhìn trượng phu mình đứng ngây ngốc ra đấy thì thở dài, vươn cánh tay ôm lấy gã: "Ta và bọn nhỏ ở trong thành chờ ngươi trở về, ngươi nhất định.....Nhất định phải bảo trọng, được không?"Lý Văn lần đầu thấy tiểu tức phụ nhà mình dịu dàng như vậy, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng.Gã ôm chặt lấy nữ nhân vào lòng, đáp ứng nàng: "Được, ta nhất định sẽ nghe lời nàng, tự chăm sóc bản thân thật tốt, không để nàng phải lo lắng.""Ừ." Nữ nhân nghe thấy thế thì yên tâm gật đầu.Hai người lẳng lặng đứng ôm nhau, thẳng đến khi Lý Văn buông nàng ra, nhảy lên lưng ngựa chạy đi, nàng đứng nhìn đến khi bóng dáng của trượng phu đi khuất, mới xoay người trở về nhà.*Bảy ngày sau, vào một đêm khuya, cửa lớn của phủ tướng quân bị gõ vang, đồng đội vẫn luôn đi theo Lý Văn là Thôi Vũ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong, quỳ sụp gối xuống trước mặt Du Đường, sau lưng vẫn còn cắm một đoạn mũi tên, trên mặt toàn là máu."Tướng quân!" Tròng mắt gã đỏ ngầu, hít một hơi rồi mới nói: "Mau! Mau hạ lệnh! Thủ.....Thủ thành! Khắc Thập tộc, Mục tộc, La tộc, ba tộc đó liên minh rồi, ba, ba mươi vạn đại quân đã, đã tới gần cổng thành, chỉ còn cách cổng thành mấy chục dặm!!"Trong lòng Du Đường kịch chấn, hỏi theo bản năng: "Lý Văn đâu rồi!! Mấy chục huynh đệ đi theo các ngươi đâu rồi?!"Lời này giống như một cây búa tạ đập lên người Thôi Vũ, khiến cho thiếu niên đang gắng gượng chống đỡ kia nháy mắt khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nói: "Lý phó tướng, tất cả mọi người đều....""Đủ rồi." Tiêu Lẫm đứng bên cạnh Du Đường, chặn lời của Thôi Vũ, sâu trong đáy mắt là nỗi đau dữ dội.Thế nhưng hắn vẫn còn lý trí, vươn đôi tay nắm lấy bả vai Du Đường, gằn giọng nặng nề nói: "Tướng quân, hạ lệnh đi, chúng ta phải lập tức nghênh chiến!"--Tác giả có chuyện muốn nói:Mọi người có còn nhớ không, bữa hôm nọ tui có nói là Chủ Thần có ba hồn bảy phách? Bảy phách là hỉ, nộ, ai, sợ ái, ái , ác, dục, trong đó A Sinh là "ai" ( bi ai), tiểu công chúa là" nộ" ( cuồng nộ), Lạc Lạc là "dục" ( dục vọng) mà Tiêu xinh đẹp nhà mình thật ra là "ái" (Tình yêu)Editor Anh Quan
Tiêu Lẫm tuy là ở lại Bắc Cửu thành, nhưng thư tín qua lại với bên kinh thành thì lại càng ngày càng nhiều.Du Đường cảm thấy hắn nói mọi việc đều ổn thỏa, có lẽ là đang lừa y cho qua chuyện.Sợ là muốn những việc này thật sự hoàn toàn kết thúc thì vẫn còn có chút khó khăn.Nhưng mỗi lần bảo Tiêu Lẫm trở lại kinh thành, thì hắn đều chỉ dùng hai chữ "Không được" để cự tuyệt.Làm Du Đường cũng không có cách nào khuyên nhủ.Thời tiết vào đông càng ngày càng lạnh, khiến cho vết thương của Du Đường mãi mà vẫn không lành.Nhưng y không dám nghỉ ngơi, miệng vết thương mới vừa kết vảy, đã ngay lập tức đi an bài phòng thủ trong ngoài thành của Bắc Cửu thành, phân phó bố trí nhiệm vụ cho quân lính.Bên ngoài thành đào bẫy rập, giấu đao nhọn, chuẩn bị mũi tên binh khí, làm được càng nhiều càng tốt.Lý Văn từ khi còn là thiếu niên đã làm nhiệm vụ trinh sát, gã sẽ cưỡi ngựa chạy đi giám sát vài trăm dặm xung quanh ngoài thành, có bất kỳ cọng cỏ lay gió thổi nào, gã cũng đều sẽ báo về cho đội quân trong thành.Lần này Du Đường bị thương nặng, làm gã một khắc cũng không dám chậm trễ, vẫn luôn đi trinh sát tận vài ngày liên tục không quay trở về thành, cả ngày bay nhảy bên ngoài, màn trời chiếu đất.Lần cuối cùng Du Đường nhìn thấy gã, là vào ngày lập đông năm đó, gã đang cáo biệt tức phụ ở cổng thành.Lý Văn và tiểu tức phụ của gã là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, nàng mày rậm mắt to, đôi mắt rất sáng, đặc biệt tháo vát đảm đang, nhưng tính tình có hơi hung dữ, khi còn nhỏ thường xuyên nhào vào đánh nhau với Lý Văn.Nàng và Lý Văn ở Bắc thành vẫn luôn được xem như một cặp đôi hoan hỉ oan gia nổi danh.Hai người họ ầm ĩ từ bé đến lớn, đến khi thành thân sinh con rồi vẫn còn cãi nhau, đến bây giờ là cha mẹ của hai đứa nhỏ rồi, vẫn thường xuyên cãi nhau ầm ĩ như khi còn nhỏ.Thật giống như hai đứa trẻ không chịu lớn lên.Tình cảm tốt đẹp đến mức khiến người người hâm mộ.Du Đường thấy nữ nhân cầm chiếc bánh bọc trong giấy dầu, nhét vào trong bọc quần áo của Lý Văn rồi bắt đầu lải nhải: "Đi ra ngoài làm việc nhất định phải chú ý an toàn, nhiệm vụ của ngươi là đi trinh sát, việc quan trọng nhất chính là truyền tin tức về thành, chứ không phải là liều mạng sống chết với quân địch, đã hiểu chưa?"Lý Văn bị mắng thì quay trái quay phải, rồi lại gãi đầu gãi tóc mấy lần, mới nói: "Biết rồi.""Còn nữa, tướng quân căn bản không hề trách ngươi, ngươi cũng không cần thiết phải áy náy mãi như vậy." Nữ nhân nhìn trượng phu mình đứng ngây ngốc ra đấy thì thở dài, vươn cánh tay ôm lấy gã: "Ta và bọn nhỏ ở trong thành chờ ngươi trở về, ngươi nhất định.....Nhất định phải bảo trọng, được không?"Lý Văn lần đầu thấy tiểu tức phụ nhà mình dịu dàng như vậy, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng.Gã ôm chặt lấy nữ nhân vào lòng, đáp ứng nàng: "Được, ta nhất định sẽ nghe lời nàng, tự chăm sóc bản thân thật tốt, không để nàng phải lo lắng.""Ừ." Nữ nhân nghe thấy thế thì yên tâm gật đầu.Hai người lẳng lặng đứng ôm nhau, thẳng đến khi Lý Văn buông nàng ra, nhảy lên lưng ngựa chạy đi, nàng đứng nhìn đến khi bóng dáng của trượng phu đi khuất, mới xoay người trở về nhà.*Bảy ngày sau, vào một đêm khuya, cửa lớn của phủ tướng quân bị gõ vang, đồng đội vẫn luôn đi theo Lý Văn là Thôi Vũ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong, quỳ sụp gối xuống trước mặt Du Đường, sau lưng vẫn còn cắm một đoạn mũi tên, trên mặt toàn là máu."Tướng quân!" Tròng mắt gã đỏ ngầu, hít một hơi rồi mới nói: "Mau! Mau hạ lệnh! Thủ.....Thủ thành! Khắc Thập tộc, Mục tộc, La tộc, ba tộc đó liên minh rồi, ba, ba mươi vạn đại quân đã, đã tới gần cổng thành, chỉ còn cách cổng thành mấy chục dặm!!"Trong lòng Du Đường kịch chấn, hỏi theo bản năng: "Lý Văn đâu rồi!! Mấy chục huynh đệ đi theo các ngươi đâu rồi?!"Lời này giống như một cây búa tạ đập lên người Thôi Vũ, khiến cho thiếu niên đang gắng gượng chống đỡ kia nháy mắt khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nói: "Lý phó tướng, tất cả mọi người đều....""Đủ rồi." Tiêu Lẫm đứng bên cạnh Du Đường, chặn lời của Thôi Vũ, sâu trong đáy mắt là nỗi đau dữ dội.Thế nhưng hắn vẫn còn lý trí, vươn đôi tay nắm lấy bả vai Du Đường, gằn giọng nặng nề nói: "Tướng quân, hạ lệnh đi, chúng ta phải lập tức nghênh chiến!"--Tác giả có chuyện muốn nói:Mọi người có còn nhớ không, bữa hôm nọ tui có nói là Chủ Thần có ba hồn bảy phách? Bảy phách là hỉ, nộ, ai, sợ ái, ái , ác, dục, trong đó A Sinh là "ai" ( bi ai), tiểu công chúa là" nộ" ( cuồng nộ), Lạc Lạc là "dục" ( dục vọng) mà Tiêu xinh đẹp nhà mình thật ra là "ái" (Tình yêu)Editor Anh Quan
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me