TruyenFull.Me

Bach Nguyet Quang Va Phan Dien Sao Lai Ket Hon Roi

Ôn Viễn vốn định dành cả đêm trong phòng để tìm hiểu về tình hình ở thế giới này. Cậu lơ đãng lướt web trên máy tính mà không biết bắt đầu từ đâu, đại khái thì cậu biết là ABO thì có một phân hoá có thể mang thai và sinh con dù là nam hay nữ. Alpha chức vị cao, Beta người thường, Omega là người có thể mang thai dù là nam hay nữ.

Alpha và Omega, có mùi hương riêng mà Beta không thể ngửi thấy.

Mùi hương có thể là công kích, dẫn dụ hoặc... 'kick tìnk'.

Riêng phân hoá đặc biệt, Enigma thì đánh dấu và có thể làm Alpha mang thai, phân hoá này hiếm thấy và bậc cao, mùi hương áp chế cực mạnh, sức mạnh, trí tuệ càng thêm phần khó nói, có thể coi như là ngôi sao sáng mà người người săn lùng.

Nhưng cậu không biết chủ nhân cơ thể thuộc phân hoá nào.

....

Khó quá đi hỏi chồng là được.

Máy tính được cất sang một bên, thiếu niên tung tăng đi dọc hành lang, dù cậu chưa quen với việc sống chung lắm nhưng cứ coi như là bạn thuê cùng nhà thì sẽ thoải mái hơn. Trần Hạc đề nghị cả hai ngủ riêng, biết rõ ở giai đoạn này họ cần chậm rãi bồi dưỡng tình cảm trước khi đi xa hơn.

Ôn Viễn mặc bộ đồ ngủ bình thường nhất trong đống đồ ngủ hình cả mập, hình gấu, thỏ,... Mà Trần Hạc đã mua cho cậu. Nói thật thì cậu không nỡ mặc lại đồ của chủ nhân cơ thể này, sợ làm bẩn hay làm hỏng gì e là thấy có lỗi nhiều hơn.

Biết đâu 'Ôn Viễn' kia lại là người thích sạch sẽ thì sao?

"Hạc đệ à~ ngủ chưa?"

Cậu gõ nhẹ cửa phòng của anh mà chống tay lên hông chờ đợi phản hồi.

Không lẽ... Anh ta làm gì mập mờ trong phòng sao?

Với sự tò mò khó mà kiềm, cậu kề tai vào cửa, lén lút lắng nghe dù chẳng nghe thấy gì, không biết đó là phòng cách âm.

Trần Hạc đứng dựa vào thành cầu thang sau lưng Ôn Viễn, uống một ngụm nước ấm và xem cậu làm trò mèo trước cửa phòng anh. Ánh mắt anh nhìn cậu như biển lặng, tựa như bất lực, cũng như đã quen với sự tò mò này của cậu. Khoé môi bất giác cong lên, thầm tán thưởng cậu vẫn còn sống đến tuổi 22 với tâm hồn như đứa trẻ đấy.

Ôn Viễn nghe chán chê chẳng nghe thấy gì thì định về phòng ngủ, thấy bóng người cao cao xuất hiện ngay sau lưng làm cậu giật mình mà đá vào chân đối phương trước khi kịp nhìn rõ mặt.

"Ouch- tch... Em định ám sát chồng mới cưới à?"

Trần Hạc cau mày vì cái cước nhỏ mà chồng anh 'tặng'. Quý hoá quá, đánh dấu hẳn lên chân anh cơ đấy?

Anh định nhéo má cậu mà nhìn cậu cúi đầu thì nghĩ cậu đang tự trách nên cũng thôi. Dù sự thật là cậu đang chột dạ... Tình hình không khác gì Ôn Viễn đang làm chuyện xấu thì bị chính chủ bắt gặp, chưa kể cậu còn 'bụp' chính chủ một 'xíu' vì nhất thời giật mình...

"Đi dạo không..? Hạc đệ?"

Ôn Viễn chọt chọt vào lưng người sắp vào phòng kia, môi mím nhẹ mà khiều khiều.

"Tôi dẫn anh đi ăn kem, nhé?"

"Hừ... Được, chuẩn bị sẵn đi, 15 phút nữa ra xe." - Trần Hạc đáp một cách nhẹ nhàng mà vào phòng và đóng cửa lại.

Cậu nhìn vậy thì cũng thở phào, suy nghĩ xem tiếp theo nên hỏi thế nào để không kì lạ hay đáng nghi. Vừa về phòng thì cậu đóng kín cửa rồi quơ quơ tay trên khoảng không.

"Hệ thống? Mở cửa sổ hệ thống ra."

"Hmm... Mở cửa sổ chỉ số."

....Không có gì cả, chẳng lẽ có cách gọi khác sau. Cậu ngồi xuống giường, nhớ lại mấy bộ phim mà ứng dụng hay đề xuất review về xuyên không.

Cứ thế cậu niệm đủ thể loại câu, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Không có cửa sổ chỉ số, không hệ thống, không có cả nhiệm vụ hay hiện mức hảo cảm nhân vật.

Vì cũng sắp tới giờ đi nên cậu mặc áo khoác ấm bên ngoài đồ ngủ rồi đeo khẩu trang, đội nón kèm tóc giả màu vàng và đeo khẩu trang cho kín đáo.

Khi cậu ra tới xe đậu sẵn trước cổng, Trần Hạc phải nhìn cậu bằng con mắt khác.

Con mắt nhìn một đứa trẻ chưa lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me