TruyenFull.Me

Bach Nguyet Quang Va Phan Dien Sao Lai Ket Hon Roi

  Ôn Viễn ăn kem vị ưa thích, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và nghĩ xa xăm, nhớ xem bản thân gọi Trần Hạc ra đây làm gì.

Cậu biết, thế giới này thật xa lạ, có lẽ cậu nên hoảng sợ, lo lắng ngày đột ngột quay về thế giới xưa, mọi thứ đều thật khó hiểu.

Là điều mà khoa học chẳng thể giải thích.

Sao lại thế nhỉ?

"Tại sao lại chọn tôi cơ chứ..."

  Trần Hạc nghe lời thì thầm của cậu, hơi bất ngờ nhưng rồi ánh mắt anh dịu lại, không nói thêm gì.

  Tại sao lại chọn một người chẳng có nổi gia đình, không có tổ ấm, học chẳng tốt, bạn bè cũng chẳng mấy ai thật lòng... xuyên vào một Bạch Nguyệt Quang có tất cả, ngoại hình, học vấn, bạn bè và cả... Gia đình, những người yêu thương.

Cậu không biết chủ nhân cơ thể này đã đi đâu, không biết họ có sống tốt không hay liệu họ có hận cậu không?

"Ôn Viễn..."

"Tôi không sao, đừng lo."

"...."

"Kem của em, rớt xuống quần anh rồi."  - Giọng anh bất lực nhắc nhở.

Lời nói của Trần Hạc khiến cậu giật mình mà cảm thấy sống lưng bản thân lạnh dần, vội phủi kem đi giúp anh.

Cậu nhớ rõ Trần Hạc là phản diện trong tương lai, lỡ anh ta ghi thù vì chuyện này khéo có khi sau này thả cậu giữa Bắc Cực mất.

Ôn Viễn đã lấy đi lần đầu của anh rồi.
....

Lần đầu lạnh teo t(r)ym.

"Tại anh mà tôi làm rơi kem rồi."

"...?"

"Tại anh đẹp trai quá nên tôi làm rơi kem."

"........" - Trần Hạc bất lực nhìn bé chồng của mình, đành gật đầu chiều theo ý cậu.

.....

  Loay hoay sao mà họ lại xuất hiện ở nhà vệ sinh công cộng, tay anh dùng giấy lau lau chỗ bị kem làm bẩn, chỉ  lau sơ vì dù sao thì họ cũng sắp lên xe về nhà, không có việc phải đi đâu xa.

Anh không biết rằng cậu thiếu niên kia đang âm thầm lên kế hoạch xin lỗi anh lúc nửa đêm...

"Ôn Viễn."

Cậu có tật giật mình nên khựng lại, nghĩ xem bản thân có buột miệng nói ra gì không.

"Giới tính phân hoá của em dù là bí mật chỉ có bản thân em, gia đình em... Và anh được biết."

"Dù em không phải Omega, hay là phân hoá trội thì cũng không có vấn đề."

"..." - Ôn Viễn nghe xong thì như mở cờ trong bụng, trong lòng nhảy nhạc hip hop never die khi biết bản thân không phải Omega.

Nhưng cậu cũng phải tự trấn tĩnh, cậu biết, không tự dưng mà anh lại nói như vậy.

"Khụ-... Trần Hạc, ý anh là sao?"

"Em đừng che giấu nữa. Lúc trước không có ai cạnh em, giờ thì em có tôi rồi."

"Không cần quan tâm lời người khác nói khi hỏi mùi hương Omega trên người em đâu rồi. Chẳng cần mỗi ngày phải tắm 3 lần hay xịt nước hoa nếu em không thích, mũi em không hợp với mùi nước hoa mà."

  Giọng anh trầm ấm và lời nói an ủi rất phù hợp với 'Ôn Viễn' — Một người dùng nhiều năm che giấu việc bản thân là Omega, cố xây dựng hình tượng một con người hoàn hảo.

Nhưng cũng phù hợp với Ôn Viễn ở hiện tại, vì lời nói của anh giúp cậu nắm rõ một phần tình hình.

.....Nhưng có nhất thiết phải an ủi trong nhà vệ sinh lúc anh đang lau đũng quần vì dính 'kem của Ôn Viễn' này không?

....
Sú vaiz mèo.

  Ôn Viễn cười nhẹ và gật đầu, vì vốn dĩ bản thân cậu cũng không thích mùi nước hoa lắm, tới cả việc thích ăn kem vị vani, ngồi ghế trước ngắm cảnh, và cả... Bánh kếp mỗi sáng.

Có thể Trần Hạc yêu 'Ôn Viễn' nên biết 'Ôn Viễn' thích gì. Mà 'Ôn Viễn' lại trùng hợp có sở thích giống cậu nên mới như vậy chăng?

Chỉ có Trần Hạc mới biết đáp án là gì, có lẽ Ôn Viễn sẽ hỏi sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me