TruyenFull.Me

Bach Nguyet Quang Va Phan Dien Sao Lai Ket Hon Roi

Sửa soạn đồ xong, bản thiết kế và sổ vẽ đều được đặt cẩn thận trong vali. Có thể xem như là suôn sẻ khi bữa sáng cho Trần Hạc lo cơm nước, trà thảo mộc xoa dịu sự mệt mỏi và kiệt sức trong cậu.

Thật trùng hợp, 'Ôn Viễn' cũng thích trà hoa cúc.

Chuẩn bị đồ đạc đã xong nhưng cậu chẳng biết nên mặc gì. Trần Hạc chăm sóc cậu rất tốt, cũng mua nhiều đồ ăn vặt và đồ mà cậu thích...

Chỉ là... việc chọn đồ mặc cho cậu thì ông chú với suy nghĩ của đứa trẻ đôi mươi ấy toàn mua mấy bộ đồ hình gấu, thỏ bông mềm mại hoặc bộ đồ vịt meme hot trên mạng.

Nên ngoài đồ của 'Ôn Viễn' để lại thì cậu chỉ có mấy bộ đồ ngủ trẻ con ấy.

....

Hỏi anh ta mặc kiểu gì.
Trần Hạc: "Em không mặc gì là đẹp nhất."

"Trẻ không chơi, già đổ đốn." có lẽ là cậu mà ngày đẹp trời nào đó thì Ôn Viễn sẽ 'trao tặng' cho Trần Hạc. *--*....***, cứ chọc cho cậu giãy rồi lại cười 'thân thiện'.

Dù cậu giàu hơn nhưng cũng chả dám cắn anh ta.

Lỡ anh ta rút quả 'dân chủ' ra sau khi hắc hoá thì chắc cậu toang luôn chứ không đùa.

.....

Cậu ngồi lên chiếc xe hộ tống về nhà do người nhà cậu chuẩn bị sẵn. Dáng người thon gầy khoác lên mình một bộ trang phục thanh lịch với áo sơ mi trắng dáng rộng, tay phồng nhẹ, kết hợp cùng quần ống rộng màu tối được cố định bởi một chiếc thắt lưng thanh mảnh, tạo nên vẻ ngoài tao nhã và thoải mái.

Cũng tương đối phù hợp với một Ôn Viễn sắp về thăm nhà.

Cậu ngồi trên xe và xem tin nhắn từ Trần Hạc gửi đến, miễn cưỡng chụp bộ trang phục của bản thân cho anh ta xem.

( Thấy sao? )

( Đẹp. ) - Tin nhắn từ Trần Hạc khá ngắn gọn.

Vào lúc cậu định dẹp điện thoại đi và ngồi ngắm cảnh thì lại thấy thêm tin nhắn từ lão chồng.

Là một tin nhắn thoại.

Vì cẩn thận nên cậu đeo tai nghe rồi mới bấm vào tin nhắn thoại kia từ Trần Hạc.

Một giọng trầm khàn cất lên, như thì thầm bên tai cậu. Vành tai cậu hơi đỏ nhẹ, không nghĩ rằng giọng mà cậu nghe thường ngày vào lúc này lại khiến cậu nhột tai đến vậy.

"Ôn Viễn, em phối đồ đẹp lắm... Hay để anh phối giống em nhé."

Cậu cũng ghi âm đáp lại như để công bằng về hình thức.

"Được, tôi cho phép anh phối giống tôi."

Tài xế riêng không thể không nghe thấy giọng của cậu chủ phía sau đang ghi âm. Thầm nghĩ, giới trẻ bây giờ thẳng thắn thật.

Về tới nhà phụ huynh 'Ôn Viễn' thì cũng đã xế trưa.

Cậu cũng đã tạm chặn luôn số tài khoản nhắn tin của Trần Hạc khi nhận ra cách 'ai kia' chơi chữ.

Cậu chỉ vừa bước xuống xe, một đứa bé đã chạy vội tới và ôm lấy chân cậu, vui vẻ gọi cậu một tiếng "anh ba".

"Anh ba, anh ba, bế em điii."

"Thần Thần, con đừng quấy anh ba con đi đường xa mệt rồi."

Một người phụ nữ trung niên với nhan sắc trẻ trung vội đi đến bên cậu bé.

"Hông chịu âu, anh ba muốn bế con mà... Phải không anh Viễn, anh ơi.."

Cậu nhóc năng động hơi dịu lại mà nắm nhẹ ống quần cậu, nhìn lên cậu với đôi mắt long lanh như bé cún con làm nũng.

Hình ảnh quen thuộc khiến đồng tử cậu hơi co lại rồi chậm rãi giãn ra.

Kí ức mà cậu muốn giấu sâu trong lòng, dường như đang cồn cào muốn được nhắc đến.

Nhưng cậu bỏ qua.

"Được, anh chiều em nhất rồi đấy."

Trước ánh mắt bất ngờ của mọi người trong nhà lẫn người làm, cậu cẩn thận bế cậu nhóc lên mà cho cậu bé cây kẹo nhỏ.

"Con cũng không biết nên mua gì cho cam. Mang ra đây giúp tôi nhé, anh Mạc."

Tài xế Mạc gật nhẹ đầu và cẩn thận lấy những món mà Ôn Viễn mua cho phụ huynh 'Ôn Viễn'.

"Chúng ta vào nhà nha... Con thấy hơi choáng do trời nắng gắt rồi."

Họ nhìn nhau một lúc rồi cùng nhau vào trong.

....
Có những thứ kí ức nên giấu đi dẫu cho chúng đẹp đẽ đến đâu.

Vì vốn dĩ những thứ đẹp đẽ ấy, Ôn Viễn không xứng để mơ tưởng gặp lại.

Mọi thứ, đều gói gọn trong hai chữ "đã từng".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me