TruyenFull.Me

Bach Trach Huong So

"Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, muộn học, muộn học, muộn học rồi con nhóc lười biếng kia~"

Hạ Sơ bị âm thanh nhéo nhéo gọi dậy, cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn bông màu hồng phấn, sờ soạng một hồi, tìm được nguồn cơn phát ra âm thanh liền mò mẫm tắt đi, sau đó, suối tóc đen tuyền trong chăn cọ qua cọ lại, tiếp tục nằm mộng.

Kia là tiếng chuông báo thức cô tải trên mạng về, thấy vô tri nên dùng thử, là cô đã đánh giá thấp độ thiếu đánh của nó.

Chưa đầy năm phút sau, tiếng chuông báo thức vô tri lại vang dội.

Hạ Sơ nhận mệnh thức dậy, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ như phủ một tầng sương, cơ thể khoác một bộ đồ ngủ tơ lụa trắng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa dát lên cô một tầng lấp lánh, toàn thân toát lên vẻ mong manh dễ vỡ.

Hạ Sơ nhắm mắt, khi cô mở mắt ra lần nữa, vẻ mong manh dễ vỡ đã triệt để biến mất, khí chất u lãnh lại tràn ra.

Cô cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị 10 giờ sáng.

Lần sau nhất định phải tránh xa rượu bia.

Hạ Sơ tự hứa với lòng lần thứ 101.

Bởi vì Hạ Sơ đến muộn, nên bỏ lỡ 2 tiết học toán và tiếng Anh, tiết học thứ 3 là môn 'phân tích kỹ thuật chiến đấu của sinh vật siêu nhiên', lúc cô vào lớp, vừa hay là lúc môn học bắt đầu.

Đây là môn học có thể phân tích lối chiến đấu, kỹ năng đặc thù, ưu nhược điểm của đa số sinh vật siêu nhiên được biết đến và ghi chép lại, thực tế mà nói là một môn học rất có ích cho tất cả học sinh theo học tại ngôi trường này.

Giáo viên đứng trên bục giảng đang trình chiếu và giảng dạy một số nội dung lý thuyết, có thể sắp tới trường học bước vào kỳ giao lưu với quán quân đương nhiệm đáng gờm, nên toàn bộ sinh vật được đưa vào bài giảng hôm nay đều có nguồn gốc từ Châu Âu.

"Kelpie – nguồn gốc từ Scotland, thuở xưa chủ yếu sinh sống ở gần sông hồ, chân thân na ná ngựa bạch, có điều toàn thân nhiều lông bờm hơn, vẻ ngoài rạng rỡ xinh đẹp." Giáo viên cầm bút chiếu lazer chỉ lên hình ảnh trên màn chiếu, hóm hỉnh pha trò, "Nếu thấy một Kelpie trong hình dạng bạch mã, khuyến cáo không nên thử cưỡi lên nó. Cưỡi bạch mã của Tây Du Ký mới có cơ hội thỉnh kinh đắc đạo, cưỡi bạch mã Kelpie thì các em sẽ trực tiếp nhận vé một chiều về miền Tây phương cực lạc. Bản năng loài này sẽ tìm nơi nước sâu nhấn nạn nhân chết đuối rồi ăn thịt."

"Nghe qua thì loài này cũng không lợi hại lắm mà?" Có học sinh thì thầm thắc mắc.

Giáo viên cũng rất tận tâm giải đáp:

"Đúng vậy, xuôi theo sự phát triển của thời đại, hiện giờ sinh vật siêu nhiên cũng không giết hại loài người bừa bãi theo bản năng như xưa nữa rồi. Chúng ta đều đang cố gắng sống hoà thuận với loài người, bởi trí thông minh và sức sáng tạo của họ thật sự mạnh hơn sinh vật siêu nhiên chúng ta rất nhiều, họ yếu đuối, nhưng họ cũng có thế mạnh riêng. Nói tóm lại, nếu gặp phải sự tấn công của Kelpie, chỉ cần các em đủ mạnh, thì chúng không phải đối thủ của các em."

"Giáo viên giảng kỹ như này nhất định nội dung này sẽ có trong đề thi cuối kỳ..."

Hạ Sơ nhìn nữ sinh ngồi trước mặt mình đang lẩm nhẩm hí húi ghi chép, cô còn chưa kịp mở lời, nữ sinh đó đã quay xuống, lên tiếng làm quen với cô trước:

"Hạ Sơ, tớ là Thu Vân – mèo xiêm, 200 tuổi, mới hoá hình 1 năm, có thể kết bạn với cậu được không?" Ánh mắt nữ sinh không giấu nổi vẻ hâm mộ chân thành, lời nói cũng hết sức thật thà, mái tóc nâu đen ngắn ngang vai được vén lên gọn gàng sau 2 vành tai, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn đáng yêu, có thể bởi vì hoá hình chưa lâu, đôi mắt vẫn không khống chế được lộ ra con ngươi của loài mèo, nên Thu Vân nguỵ trang qua loa bằng một chiếc kính cận gọng đen.

Hạ Sơ không có ý kiến gì, nữ sinh này là một trong số ít người hôm trước không bàn tán về Hạ Nhàn và cô, cô khẽ gật đầu, đoạn nhắc nhở Thu Vân:

"Nghe giảng đi, chuyển mục rồi kìa."

Kỳ thực Hạ Sơ là người rất dễ nói chuyện, chỉ cần đối phương không mang ác ý hoặc sự thiếu thiện chí, cô đều rất đúng mực vừa phải mà tiếp chuyện với họ, về phần khí chất người sống tránh xa ma quỷ chớ tới gần mà cô toát ra, ờm, tất cả là do thời gian luyện tập tại Ám vực đúc kết thành.

"Garou Loup - được coi là phiên bản ma sói trong văn hóa của Pháp. Hiện nay, có rất nhiều phiên bản cách gọi được lưu truyền, chúng ta đều thống nhất đặt tên giống loài này là Ma sói. Đây được xem như là sinh vật siêu nhiên cấp cao, có thể tuỳ ý chuyển hình dạng giữa người và sói, sức mạnh tăng đột biến vào những đêm trăng tròn. Giống loài này hết sức thông minh, thậm chí có cá thể còn thông minh vượt bậc, nếu chẳng may chạm chán Ma sói, vũ khí hoặc chất liệu tốt nhất để đối phó là bạc nguyên chất..."

Hình ảnh minh hoạ trên màn chiếu không quá đẹp đẽ, là một Ma sói đã hoàn toàn hoá sói, toàn thân lông lá đen sì, đôi mắt đỏ ngầu và cái mõm lởm chởm răng năng sắc nhọn, nhìn qua vô cùng dữ tợn, kề bên cạnh là hình ảnh một người trưởng thành bình thường để làm ví dụ so sánh kích cỡ cơ thể, từ hình ảnh trực quan có thể thấy, Ma sói hoá hình to lớn gấp đôi người bình thường.

Giáo viên vẫn hăng say giảng bài, Thu Vân bèn tuồn về phía sau một tờ giấy cho Hạ Sơ.

"Cậu hôm qua mới đến, tớ thấy hình như vẫn chưa kịp có thời khoá biểu đúng không? Cho cậu nè."

Hạ Sơ tiếp nhận thời khoá biểu, xem qua một chút, liền nói cảm ơn.

Mèo xiêm thì bộ lông có mềm mượt không nhỉ?

Muốn nuôi mèo.

Muốn sờ sờ...

Cái ót Thu Vân giật thót, bản năng cảm thấy phía sau có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa mà chuyên tâm nghe giảng.

"Basilik..."

"Banshee..."

"Sau đây là clip minh hoạ một số trận đấu với Kal của khu vực Châu Âu, mọi tư liệu được lưu trữ và hiển thị trên màn hình đều vô cùng giá trị cho quá trình học hỏi và giữ mạng sau này của các em, chuyên tâm vào nhé, bởi cho đến nay vẫn chưa có thông tin về nguồn gốc, dòng dõi hay điểm mạnh, điểm yếu của hắn ta, tính đến nay, đây vẫn là trường hợp duy nhất Hiệp hội sinh vật siêu nhiên không có bất cứ ghi chép gì." Thái độ giáo viên bỗng trở nên nghiêm túc, bà ấn nút phát video, trên danh sách có tổng cộng 3 clip nhỏ, đều đề tên theo quy tắc năm – tháng – ngày + tên.

Toàn phòng học bỗng xôn xao âm thanh bàn tán khi nghe nhắc đến cái tên Kal, dường như đây là một cái tên khá nhạy cảm trong thời điểm này.

"Biết ngay mà, kỳ trước cũng hướng dẫn một lần, cho xem clip, cuối cùng không phải đội nhà mình vẫn bị hắn ta đánh cho không kịp ngáp hay sao."

"Năm ngoái chỉ có 2 clip, năm nay tăng lên 3, có khi nào là ghi lại từ đợt thằng điên đó đánh gục Thanh Tùng không?"

"Chắc là thế rồi, nhìn tên clip kìa, 2 clip năm 2023, 1 clip năm 2024, tháng 11..."

"Bỗng dưng cảm thấy việc kế thừa gia tộc cũng không đáng sợ đến thế..."

"Sao cậu hèn nhát thế, hả? Khu vực Đông Nam Á chúng ta đã ít người, thấy đối thủ mạnh còn muốn chạy, không cần mặt mũi nữa à?"

"Người anh em, mặt mũi hay liêm sỉ thì đều là những thứ phải còn sống mới dùng được."

Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Bàng Thanh Minh khẽ siết chặt nắm đấm, đôi mắt lại luôn giữ trạng thái tỉnh táo sáng rực, nhìn chằm chằm màn hình, dường như trong giây lát vừa hạ quyết tâm đáng sợ nào đó.

Những hình ảnh trong clip đầu tiên hiện lên, đó là một khu rừng rậm giữa ban trưa, ánh nắng xuyên qua từng tán lá tạo thành những cột sáng ngả nghiêng, âm thanh động vật nhỏ trong rừng rì rầm không ngớt, vài giây đầu khung cảnh quả thực rất yên bình.

Thu Vân ghé nửa người xuống thì thầm với Hạ Sơ:

"Clip này năm ngoái chúng tớ đã từng xem qua một lần rồi, cực kỳ khủng bố, cực kỳ ấn tượng, clip tiếp theo của năm 2023 cũng không ấn tượng bằng, Hạ Sơ, rất có khả năng năm nay đây là đối thủ chính của cậu đấy."

Hạ Sơ tò mò cũng phối hợp ghé lên hỏi lại:

"Chúng ta sẽ thi đấu với các khu vực khác sao? Hình thức là gì?"

Sau đó lại nghĩ, không đúng, nhiệm vụ của cô chỉ có một, đâu thừa hơi chen một chân đi thi đấu gì gì đó, khuôn mặt nhỏ căng lên, bất động thanh sắc lùi lại.

Mọi người đều có vẻ đề phòng và sợ hãi nhân vật bị gọi là 'kẻ điên' kia, nên Hạ Sơ trong vô thức cũng nổi lên chút tò mò, nhưng cô vẫn nhớ kỹ mục đích của mình.

Thu Vân ngập ngừng một chút, đè thấp thanh âm nói:

"Thực ra cũng không có chuyện thi đấu gì chính thức với các khu vực khác, kỳ giao lưu trao đổi học sinh của trường chúng ta vẫn diễn ra đúng nghĩa với tên gọi, các khu vực khác cử học sinh đến đây, ghép lớp, tham gia học tập và hoạt động ngoại khoá với chúng ta trong một khoảng thời gian nhất định mà thôi..." Thu Vân liếc màn hình, lúc này, trên màn hình đã bắt đầu có những cái bóng chuyển động, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ để lại vài vệt đen, "Chủ yếu là, trong thời gian khu vực khác ở đây, rất dễ nảy sinh xung đột, dẫn đến đấu đá nhau, mà năm kia vừa khéo khu vực Châu Âu tới trúng vào kỳ thi đối kháng của trường chúng ta, mới ban đầu thực lực hai bên vốn cân bằng, tên điên kia cũng không có dấu hiệu tham gia, sau đó,... không biết là ai phát động, tổ chức đội nhóm đánh lén hắn trong buổi dã ngoại, còn làm bị thương vài dân thường... Clip này chính là quay lại được tràng cảnh đánh lén hôm ấy, đúng là trận đánh lịch sử của đồng đội ngu như bò mà..."

Thu Vân kể xong còn tiếc hận thở dài, kẻ điên kia nhìn thế nào cũng không giống địch mạnh, nào ngờ đi lên ẵm luôn giải quán quân, cay đắng hơn nữa là giải đấu đó vốn chỉ là giải nội bộ của trường họ, 2 năm mới tổ chức một lần, lại để người ngoài ẵm mất.

Hạ Sơ một bên lắng nghe Thu Vân kể lể, mặt khác chăm chú nhìn màn hình.

Lúc này hình ảnh đã chuyển động đến bãi cỏ trống giữa rừng.

Trên khoảng đất trống giữa khu rừng rậm rạp, ánh nắng ban trưa chói chang như luồng liệt hoả thiêu đốt, chiếu lên người thanh niên trẻ đang đứng lặng yên ở trung tâm. Hắn cao lớn, thân hình thon gọn hoàn mỹ, từng đường nét như được khắc lên từ đá cẩm thạch tinh xảo. Chiếc áo sơ mi đen xắn cao tay áo, để lộ bắp tay rắn rỏi, cơ bắp săn chắc vừa đủ khiến người ta cảm nhận được sức mạnh tiềm tàng. Đôi bàn tay với từng ngón tay có các khớp xương rõ ràng, thon dài như tác phẩm nghệ thuật sống động, ẩn chứa sát khí khiến người nhìn không khỏi ớn lạnh. Chiếc quần âu màu đen và đôi giày thể thao trắng khiến vẻ ngoài của hắn thêm phần lạnh nhạt, xa cách, tựa như một sinh vật cổ xưa kiêu hãnh, không ai có thể lay chuyển.

Mái tóc đen ngắn mềm mại rủ xuống, tương phản tuyệt đối với làn da trắng mịn tựa sứ. Đôi mắt thanh niên ánh lên màu vàng kim sáng rực lấp lánh, tựa như hai lưỡi kiếm sắc bén khoét thủng cả không gian, nhưng tổng thể đôi mắt lại cong cong như vầng trăng biết cười. Gương mặt của hắn quá mức hoàn mỹ, đường nét Á - Âu hoà quyện hoàn hảo, đẹp đến mức không thuộc về thế giới phàm trần, đẹp như một vị thần nhưng lại toát lên sự lạnh lẽo đầy chết chóc, tựa như kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn, cao ngạo và bất khả xâm phạm.

Trong khoảnh khắc thanh niên ngước mắt lên đối diện với ống kính máy quay, tựa như xuyên qua tầng tầng lớp lớp ống kính và không gian, tựa như dã thú săn mồi nhìn chằm chằm những kẻ phía sau màn hình, Hạ Sơ chợt nghe tiếng tim mình hẫng một nhịp, cảm giác lạnh lẽo không hiểu thấu như đêm qua lại cuồn cuộn dâng lên.

Đây là trực giác đang báo động cô, bên kia màn hình là một kẻ mạnh, rất rất mạnh.

Rất nhanh, những hình ảnh tiếp theo khiến Hạ Sơ càng khẳng định cho trực giác của mình và thầm hạ quyết tâm tránh xung đột với thanh niên kia càng nhiều càng tốt.

Xung quanh hắn, hơn mười bóng người lao đến từ mọi phía, nhanh như những cơn lốc dữ dội cuốn qua rừng rậm. Họ đều là những tuyển thủ mạnh của giải thi đấu đối kháng trường Gia Viên năm 2023, từng động tác dứt khoát, sức mạnh và tốc độ của họ đủ khiến bất kỳ ai chứng kiến phải kinh ngạc. Nhưng trước mặt thanh niên ấy, họ như những con sóng yếu ớt đập vào vách đá sừng sững.

Khi họ tiến gần, thanh niên mới có động tĩnh.

Chuyển động của hắn nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ để lại những bóng mờ mơ hồ giữa không trung. Đôi chân di chuyển với độ chính xác tuyệt đối, né tránh mọi đòn tấn công với sự uyển chuyển của một loài mãnh thú kỳ bí, đôi khi tưởng chừng như hắn chỉ cần nghiêng nhẹ người, cả không gian như bị bẻ cong để nhường đường.

Một nam sinh lao đến từ phía sau, nhưng ngay khi nam sinh vừa vọt vào tầm ảnh hưởng, bàn tay thanh niên đã vươn ra, nắm lấy cổ áo đối phương. Động tác trông nhẹ nhàng như đang hái một chiếc lá, nhưng lực đạo của nó lại khiến nam sinh bị hất tung, đập mạnh xuống mặt đất với âm thanh trầm đục.

Một nam sinh khác tấn công từ trên cao, cậu ta dùng một thanh kiếm dài sáng loáng, kiếm pháp sắc bén như chớp. Thanh niên nhấc nhẹ tay, một lá chắn năng lượng mỏng manh ánh kim xuất hiện trước mặt, chặn đứng đòn tấn công rồi lập tức phản lực, hất bay đối thủ như một con búp bê rách nát.

Những pháp trận phát sáng liên tục hiện ra xung quanh, những mũi tên năng lượng, lưỡi dao ánh sáng lao về phía hắn, nhưng tất cả đều bị hóa giải chỉ bằng những chuyển động đầy nghệ thuật. Một lần xoay người, một cú đấm xuyên qua không khí, những pháp thuật phức tạp đều bị phá tan như thủy tinh vỡ vụn.

Mỗi lần hắn ra tay đều nhanh, chuẩn, và tàn bạo, không mảy may thương xót, không để lại đường lui. Tiếng xương gãy vang lên răng rắc giòn tan trong không khí, máu bắn ra loang lổ khắp mặt đất. Nhưng kỳ lạ thay, không ai thực sự chết. Những người bị hắn tấn công chỉ nằm rạp trên đất, bất động hoặc ngất xỉu, cơ thể bị tàn phá đến mức không thể tiếp tục chiến đấu.

Ở đợt tấn công cuối cùng, hắn nắm lấy cổ tay của một nam sinh xông đến, dùng sức bẻ ngược. Tiếng kêu thét vang lên, hắn chỉ liếc nhìn lạnh lùng, rồi buông tay, mặc cho đối phương ngã gục. Đôi mắt ánh kim của hắn dừng lại trên những cái bóng đang nằm rải rác xung quanh, như ác long trong truyện xưa vừa kết liễu kẻ xâm phạm lãnh địa của mình, ngạo nghễ, uy nghi và xa cách vô tận.

Cơn gió thổi qua cánh rừng, tưởng như cách không cũng mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt. Khoảng đất trống chỉ còn lại mình hắn đứng thẳng tắp như cây tùng bách giữa một mảng lãnh địa hoang tàn. Trong sự yên tĩnh kỳ dị, thanh niên khẽ phủi lớp bụi vốn không hề tồn tại trên vai áo, thản nhiên rời đi, không thèm ngoảnh lại nhìn những gì vừa xảy ra.

Cho dù không phải lần đầu xem clip, bầu không khí cả lớp vẫn lặng ngắt như tờ.

Hạ Sơ: "..." Cáo từ.

Giáo viên trầm mặc ấn tắt clip, trước khi bật những clip tiếp theo, bà nói:

"Như các em đã biết, đội ngũ những học sinh kia cho đến hiện giờ nếu không phải vẫn đang nằm viện thì là đã bị đánh cho hiện nguyên hình, rất lâu nữa mới có thể tiếp tục hoá thành hình người, sau buổi dã ngoại hôm ấy, trường chúng ta tổn thất nặng nề. Cho nên, trường hợp nếu tự thấy bản thân không có cơ hội thắng, tốt nhất đừng dại dột xông lên nạp mạng."

Lời này chắc hẳn năm nào giáo viên cũng nhắc ra rả, nhưng học sinh trường này là ai, đều là những sinh vật siêu nhiên tâm cao khí ngạo tự cho rằng bản thân mình hơn người, tất nhiên sẽ có những kẻ không chấp nhận việc bản thân có khả năng thua kém kẻ khác.

Sắc mặt một số học sinh vốn đã rất tệ, Hạ Sơ ngấm ngầm liếc về phía Bàng Thanh Minh, liền nhạy bén nhận ra sự thù hận loé lên trong mắt cậu ta.

Cô khẽ nhíu mày, Bàng Thanh Minh, cậu tốt nhất đừng tự tìm phiền phức, món nợ của Hạ Nhàn tôi còn chưa tính toán kỹ lên đầu cậu đâu.

Giáo viên tiếp tục phát clip thứ 2, đây chỉ là nội dung thi đấu trên sân tập bình thường, đội Châu Âu chiến thắng nhẹ nhàng với tư thái áp đảo, 'kẻ điên' cũng tham chiến vô cùng ít, động tác không còn tàn nhẫn như clip trước nữa.

Đối thủ mạnh đều bị hắn loại sạch trong khu rừng đó rồi.

Đến clip thứ 3, bầu không khí ở lớp học mới sôi nổi trở lại, những học sinh lại bắt đầu bàn luận:

"Dù Kal là kẻ điên, nhưng không thể phủ nhận năm ngoái đánh thế là đúng."

"Có tư liệu và cảnh báo từ năm trước, Bàng Thanh Tùng vẫn bất chấp khiêu khích, ăn đau cũng do cậu ta tự tìm."

"Đúng không Thanh Minh, nếu em trai cậu tỉnh lại, cậu nên dạy dỗ nó cẩn thận, cơm có thể ăn bừa nhưng địch không thể trêu bừa được đâu."

Bất ngờ bị kéo vào cuộc bàn luận, Thanh Minh chỉ ôn hoà mỉm cười, đáp lời:

"Vậy cũng phải đợi nó tỉnh lại, tớ mới có thể dạy dỗ nó được."

Những học sinh kia lại bàn luận thêm, nhưng không tiếp tục bắt chuyện với Thanh Minh nữa.

Lần này, hình ảnh hiển thị thông qua camera giám sát của nhà ăn.

Có thể do ảnh hưởng từ ấn tượng kỳ trước, bàn ăn nơi Kal ngồi trống vắng bóng người, không ai dám ngồi chung với hắn kể cả người của phía khu vực Châu Âu, một mình thanh niên lưng thẳng tắp, từ tốn dùng đũa thìa ăn cơm tối, động tác ưu nhã như quý tộc thời xưa.

Mới thấy cảnh này, vài nữ sinh còn cảm thán sắc đẹp hồng nhan hoạ thuỷ của 'kẻ điên'.

Người đẹp trai đến như vậy, thế nhưng lại là tên điên~ Nhân sinh thật đáng tiếc biết bao.

Sau đó hình ảnh chuyển động, một bóng người nghênh ngang lọt vào khung hình, xét về dáng vẻ, đây chắc hẳn là em trai Thanh Minh – Thanh Tùng.

Toàn thân Bàng Thanh Tùng toát ra bộ dạng của một ông kễnh con choai choai mới lớn, đang tuổi dậy thì nổi loạn, đầu tiên nó nghiêng người, hơi cúi xuống cười cợt với thanh niên kia:

"Ô kìa ai đây, nghe nói năm ngoái mày tấn công làm hơn mười học sinh trường tao tàn phế, còn làm bị thương mấy dân thường leo núi gần đó, vậy mà năm nay vẫn còn mặt mũi quay lại đây cơ à?"

Kal dường như không để tâm đến nam sinh tự dưng từ đâu xuất hiện, vẫn chuyên tâm ăn đồ ăn của mình.

Bàng Thanh Tùng bị phản ứng này của hắn chọc giận, sự khiêu khích của nó như đấm vào bịch bông, vô lực vô dụng, nó cười gằn, giơ tay hất khay đồ ăn của hắn xuống đất, âm thanh khay kim loại va chạm với nền gạch hoa chát chúa, nước dùng chầm chậm loang ra trên nền gạch sạch bong, tạo nên một mớ hỗn độn bẩn thỉu.

Bấy giờ Kal mới ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia treo một nụ cười lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, ánh cười không lan nổi đến đáy mắt vàng kim, hắn chậm rãi lịch sự nói, thanh âm trầm ấm do hiệu quả ghi âm của camera giám sát trở nên hơi khàn:

"Xin lỗi, cậu quen biết tôi sao?"

"Ha," Thanh Tùng gằn giọng, "khắp khu vực này ai mà không biết mày, kẻ hèn hạ dùng thủ đoạn bỉ ổi tấn công làm học sinh trường tao tàn phế bao người, rồi lại trơ trẽn giật giải quán quân."

Kal không đáp lời nữa, chỉ chậm rãi hạ thìa xuống, tay cầm đũa đứng lên. Thanh Tùng thấy vậy, lập tức giơ tay thủ thế, bộ dáng dương dương tự đắc như sắp đạt được mục đích, chuẩn bị đấu một trận ra trò.

Thế nhưng thanh niên kia cũng không thèm cho nó một cái liếc mắt, chỉ bình tĩnh quay lại quầy thức ăn, chọn một khay cơm khác, hắn đi đến đâu, những học sinh khác đều tự giác né xa nhường đường đến đó.

Mục đích tưởng chừng đạt được lại vuột khỏi tầm tay, Thanh Tùng không cam lòng tiến lên, vừa vươn tay vừa gắt:

"Này, ông đây đang nói chuyện với mày đấy, chạy trốn đi đâu thế hả?"

Xem tới đoạn này, bởi vì từng chứng kiến hiện trường trực tiếp, rất nhiều học sinh trong lớp đã không đành lòng nhìn tiếp.

Chất lượng của camera giám sát không tốt như camera trong clip đầu tiên, động tác của thanh niên kia quá nhanh, hình ảnh bị nhoè đi, toàn bộ clip chỉ còn những âm thanh xèn xẹt và tiếng la hét chói tai đầy hoảng loạn, đến khi mọi thứ ổn định, đã thấy Bàng Thanh Tùng thân nằm giữa vũng máu, ngang cổ cắm một chiếc đũa, ngay vị trí trái tim cắm chiếc đũa còn lại, vùng bụng thủng một lỗ lớn, đây là nguyên nhân khiến máu nhanh như vậy đã tràn ra sàn.

Trải qua hai trận chiến trước, thanh niên kia cho dù chiến đấu thế nào, bàn tay hắn cũng không vương máu đối thủ, ấy vậy mà lần này, một bên cánh tay của hắn lại thấm đẫm máu tươi, từng giọt máu nhỏ xuống nền gạch, tạo thành một bức tranh quỷ dị.

Clip kết thúc, Hạ Sơ trông thấy bờ vai Thanh Minh run nhẹ, ánh mắt cậu ta sắp không kìm chế được tàn bạo và tà khí, đáy lòng cô thầm kêu hai tiếng không ổn.

Vị trí nhân viên vệ sĩ thời vụ này khó nhằn quá, thân chủ một lòng muốn tìm chết, cho hỏi hiện giờ từ chức còn kịp chăng?

Hay là đánh ngất cậu ta, nhốt lại chờ qua kỳ trao đổi học sinh lại thả ra?

Hạ Sơ nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ trên, chưa cần đợi cô làm được, mẹ cô sẽ đánh gãy chân cô trước.

Có điều, giọng nói của 'kẻ điên' trong lời đồn kia, hình như có chút quen tai...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me