TruyenFull.Me

Baek Kanghyuk X Yang Jaewon Ke San Bong Toi

Trời đổ mưa ngay từ sáng sớm. Những vệt nước loang trên cửa kính phòng tư vấn tạo thành những đường chảy dài, u ám như không khí của ngôi trường trung học danh tiếng nơi vụ án vừa xảy ra. Yang Jaewon khoanh tay trước ngực, mắt dán vào bản báo cáo học sinh mất tích – một thiếu nữ 15 tuổi tên Yoo Sena, mất tích sau chuyến dã ngoại cuối tuần cùng lớp.

Cậu không biết tại sao Ban Giám hiệu lại gọi đến một chuyên gia tâm lý tội phạm như mình, thay vì chỉ báo cảnh sát như thông thường. Nhưng ánh mắt lảng tránh của thầy hiệu trưởng khi tiếp cậu sáng nay, cùng tờ khai lạnh lùng của những học sinh cùng lớp, đã dần hé mở điều gì đó không ổn.

Một vụ mất tích, không dấu hiệu đột nhập, không ai nghe thấy tiếng hét. Chỉ có một phòng tắm khóa trái và bồn nước vẫn còn âm ấm khi người cuối cùng rời khỏi khu dã ngoại.

Và lạ kỳ nhất – khi Jaewon hỏi về Sena, phần lớn học sinh đều im lặng, như thể sự biến mất ấy là điều... được mong đợi.

"Đây không phải một vụ mất tích bình thường," Jaewon thì thầm với chính mình. "Mà là một vụ án ai đó cố tình khiến nó phải bị lãng quên."

Tuy cơn mưa bên ngoài đã ngớt, nhưng cảm giác ẩm lạnh trong xương vẫn không buông tha Jaewon. Cậu đứng trong căn phòng ký túc xá trống trơn – nơi Yoo Sena đã ngủ đêm cuối cùng – và chậm rãi vuốt tay lên mặt bàn học phủ bụi, nơi vẫn còn sót lại một dòng chữ khắc bằng bút bi: "Nếu tao biến mất, ai sẽ khóc?"

Một câu hỏi đơn giản, nhưng lạnh buốt đến tận tuỷ sống.

Cánh cửa phòng bật mở. Jaewon ngước lên, thấy Baek Kanghyuk đứng ở ngưỡng cửa, áo vest thấm nước mưa, tay cầm một phong bì niêm phong.

"Bọn họ giấu bản tường trình ban đầu," Kanghyuk nói, giọng cộc cằn nhưng lại đầy lo lắng. "Phải đòi lệnh khám xét mới lòi ra bản sao báo cáo mất tích có dấu sửa chữa."

Cậu nhận lấy, tay run nhẹ. "Anh đến rồi..."

"Tôi luôn đến khi cậu ở nơi kỳ quặc như thế này." Hắn lặng lẽ quan sát cậu một lúc, rồi hạ giọng, trầm xuống như chính cơn mưa vừa tạnh. "Jaewon. Đừng ở đây một mình nữa."

Jaewon cúi đầu, cười khẽ. "Chỉ là... em cảm thấy, nếu em đứng ở đây, đủ lâu, Sena sẽ quay lại. Như thể... nếu ai đó thực sự nhớ đến cô bé, thì cô bé sẽ có lý do để không biến mất."

Kanghyuk bước lại gần, đặt tay lên vai cậu. "Cậu đang tự kéo mình xuống đáy cùng cô bé đó. Cậu không phải người duy nhất mang gánh nặng."

"Em biết." Giọng Jaewon chợt lạc đi. "Nhưng nếu chính những người lớn ở đây – giáo viên, phụ huynh – đều làm ngơ, thì công lý của một đứa trẻ... ai sẽ trả lại cho nó?"

Một khoảng lặng rất lâu.

Rồi Kanghyuk khẽ thở dài, rút trong túi ra một chiếc móc khóa nhỏ hình thỏ – vật chứng vừa được tìm thấy trong phòng tắm khu dã ngoại, được xác nhận là của Sena. Trên lớp nhựa trong suốt có dính vệt máu đã khô.

"Thật trớ trêu. Trong các vụ án lớn, ta chạy theo hung thủ máu lạnh. Nhưng chính những vụ nhỏ, trong trường học, lại khiến em muốn nôn."

Jaewon nhìn hắn, lần đầu thấy mắt hắn thật mệt. Hắn không la, không mắng cậu liều lĩnh như mọi khi. Hắn chỉ đứng đó, im lặng cùng cậu.

"Sáng mai," Kanghyuk nói, "tôi sẽ cho điều tra toàn bộ danh sách học sinh có tiền án bạo lực học đường – không cần sự đồng ý của nhà trường nữa."

Cậu gật đầu.

Khi hai người bước ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh luồn qua hành lang dài vắng vẻ. Mái tóc Jaewon rối nhẹ, và hắn không nói gì, chỉ cởi áo khoác, khoác lên vai cậu.

Tối đó, cả đội họp bí mật trong một phòng tư vấn.

Seo Dongju bực tức đập tay xuống bàn. "Đây là lần thứ ba học sinh bị chuyển trường đột ngột sau các vụ 'mất tích' không lời giải! Cậu bé Minsoo năm ngoái cũng từng kêu bị bạn học dìm đầu vào bồn cầu. Rồi biến mất không lý do. Giờ thì Sena."

Park Gyeongwon mở laptop, chiếu lên màn hình chuỗi tin nhắn nặc danh giữa các học sinh. "Đây. Một nhóm chat riêng. Rất nhiều lời mỉa mai Sena. Có cả ảnh bị chỉnh sửa khiêu dâm."

Jangmi lạnh người. "Mấy đứa trẻ này... không biết chúng đang làm gì, hay biết rõ và vẫn làm?"

Jaewon nhìn chăm chăm một tin nhắn cuối cùng:

"Nó chết là đúng."

Dưới ánh đèn mờ của căn phòng lưu trữ camera trong khu dã ngoại, cả đội đứng im lặng quan sát những đoạn phim được tua lại. Gyeongwon thao tác nhanh chóng trên bàn phím, lướt qua từng khung hình, trong khi Kanghyuk đứng khoanh tay phía sau, ánh mắt chăm chú không rời màn hình.

"Khoảnh khắc này," Dongju chỉ vào góc phải, "mọi người thấy không? Một bóng người – không phải Sena, cũng không phải các bạn cùng nhóm. Giờ đó, chỉ có bốn đứa được ghi danh ở lại qua đêm."

"Có vẻ như... là một học sinh khác," Jaewon chậm rãi nói, tim cậu đập nhanh khi nhìn dáng người nhỏ bé đang lén lút ôm vật gì đó bước vào nhà tắm phía sau khu nghỉ.

Gyeongwon phóng to hình ảnh, nhưng gương mặt bị che khuất sau khẩu trang và tóc dài rũ xuống. Tuy nhiên, cử chỉ tay... run rẩy, không vững.

"Dáng đi đó..." Jaewon nheo mắt, rồi liếc sang danh sách học sinh cũ. "Em nhớ rồi. Đó là Lee Hana – học sinh từng có tiền sử tự hành hạ bản thân, bị chuyển từ lớp khác sang đúng lớp của Sena."

Jangmi mở tập hồ sơ tâm lý. "Cô bé này từng bị cha bạo hành, mẹ nghiện thuốc. Có một thời gian sống trong viện nuôi dưỡng. Không một lần đến tư vấn chính thức. Nhưng em từng thấy Hana lang thang sau giờ học, một mình."

Kanghyuk nghiêng đầu. "Cô nghĩ cô bé là hung thủ?"

Jaewon cắn môi, rõ ràng không muốn thừa nhận. "Em nghĩ... nếu là hung thủ, Hana sẽ không giấu xác. Em tin cô bé đã chứng kiến hoặc bị ép làm gì đó. Có thể là người chịu áp lực."

"Chúng ta cần tìm và đưa em ấy về, trước khi nhà trường lại làm điều gì đó ngu ngốc," Kanghyuk nói nhanh, giọng bắt đầu sắc lạnh.

Tối hôm ấy, Jaewon một mình đến khu phố nghèo nơi Hana từng sinh sống.

Cậu tìm thấy cô bé ngồi co ro trước cửa tiệm giặt là, đầu gục xuống gối, tay quấn băng trắng. Khi Jaewon tiến lại gần, Hana ngẩng lên – ánh mắt hoảng loạn, như thể đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc truy bắt.

"Em không làm gì cả," Hana lắp bắp. "Họ bảo nếu em nói, mẹ em sẽ bị đưa vào trại cai nghiện vĩnh viễn..."

Jaewon quỳ xuống trước mặt cô bé, dịu dàng. "Em không phải kẻ xấu. Em chỉ là bị bỏ rơi. Nhưng nếu em cứ im lặng, những người làm tổn thương Sena – và em – sẽ mãi mãi tự do."

"...Sena," Hana thì thầm, rồi bật khóc. "Chị ấy từng bảo với em: 'Nếu em sống sót, hãy nói ra tất cả.' Nhưng em đã sợ. Em đã khóa cửa nhà tắm lại. Em... em để mặc chị ấy bị đưa đi."

Khi Hana nức nở trong tay Jaewon, đèn đường trên cao vừa nhấp nháy chuyển đỏ. Xa xa, tiếng xe tuần tra đang tới gần.

Cơn mưa chiều đổ xuống thành phố như muốn rửa trôi mọi lớp bụi bẩn. Nhưng có những thứ, mưa bao nhiêu cũng không thể gột sạch.

Jaewon ngồi bệt sau cốp xe, ôm tách cà phê đã nguội ngắt. Mắt cậu đăm đăm nhìn vào khu nhà kho đổ nát giữa rừng – nơi từng là khu nghỉ dã ngoại dành cho học sinh trường trung học Yeongcheon. Ba ngày trước, một học sinh tên Han Sena mất tích sau chuyến đi của lớp 9A. Ban đầu, cả nhà trường lẫn phụ huynh đều khẳng định: "Con bé bỏ đi vì áp lực học tập." Chỉ đến khi tìm được cuốn sổ tay vấy máu trong cặp sách bị giấu dưới sàn phòng vệ sinh, mọi thứ mới vỡ ra từng mảnh.

Khi đội điều tra tiếp cận, cánh cổng sắt của khu nhà kho đã gỉ sét. Một ổ khóa mới đính trên then cài khiến Kanghyuk cau mày. Hắn thận trọng đưa tay đẩy cửa. Cánh cửa bật mở.

Mùi hôi thối ập ra như một cơn sóng. Seo Dongju lập tức quay mặt đi, đeo khẩu trang dày hơn. Gyeongwon nôn khan. Ở góc tường là một chiếc bồn tắm hoen gỉ, nứt một đường sâu. Trong đó, là... từng mảnh cơ thể của Han Sena, được bọc nilon, nhét vào thùng nước nóng. Một phần nội tạng bị cháy sém trong lò sưởi cạnh bên.

Tường có dấu móng tay cào vào xi măng. Một dòng chữ viết bằng máu đã mờ:
"Xin lỗi... em không kịp tha thứ."

Jaewon đứng lặng. Đôi bàn tay cậu nắm chặt đến trắng bệch. Kanghyuk bước đến sau lưng cậu, khẽ chạm vào vai. "Nếu thấy không ổn thì đừng nhìn."

"Không," Jaewon lắc đầu. Giọng cậu khô khốc. "Cô bé ấy... đã bị trừng phạt như một tội nhân. Ngay cả khi đang khóc và cầu xin."

Ba ngày, văn phòng điều tra biến thành nơi giam giữ những cơn giận, những tiếng thở dài, và cả những ánh mắt không thể tin nổi vào con người. Mỗi lần cánh cửa phòng thẩm vấn khép lại, là một lần không khí lạnh hơn một chút. Không ai nghĩ rằng, để vạch trần được sự thật trong một ngôi trường cấp hai, họ phải đối đầu với một hệ thống dối trá được xây dựng bài bản đến thế.

Lee Hana là người đầu tiên được mời đến.

Cô bé mặc đồng phục sạch sẽ, ngồi co ro trên ghế như thể chỉ cần ai lớn tiếng là sẽ vỡ tan. Mắt sưng húp, ngón tay cứ cào vào tay áo như đang gỡ rối một sợi dây vô hình. Lúc đầu, Hana nói Sena đã bỏ đi. Rằng cô bé "hay buồn" và "từng nói muốn biến mất".

Chỉ đến khi Jaewon đến gần, hạ thấp người ngang tầm mắt, nhẹ nhàng đưa cho cô bé chai nước và hỏi:

"Hana, nếu một người bạn từng bảo vệ em, bỗng dưng biến mất. Em có muốn biết sự thật không?"

Hana bật khóc. Câu chuyện vỡ ra từ những tiếng nấc nghẹn.

"Họ bắt chị Sena phải xin lỗi... vì đã tố bạn Yuna gian lận. Nhưng chị không chịu. Họ bảo chỉ là dọa thôi. Chỉ đổ nước nóng vào người thôi. Em không nghĩ... em không nghĩ tụi nó làm thật."

Cô bé không dám kể cho ai vì bố mẹ dặn: "Dính vào chuyện rắc rối sẽ bị đuổi học." Jaewon ghi lại mọi lời khai, tay siết chặt đến run lên.

Ngày thứ hai, ba học sinh bị triệu tập. Luật sư đi cùng. Phụ huynh ngồi ngoài hành lang, đe dọa kiện ngược.

Jung Sooyeon – cô bé có gương mặt đẹp như búp bê – ngồi vắt chân, bình thản:

"Bọn em chỉ đùa thôi. Nếu con bé yếu đuối đến mức thế thì là lỗi của nó."

Kanghyuk đập tay lên bàn. Mắt gã đỏ lên.

"Cô gọi hành vi đó là đùa à? Đổ nước nóng, trói tay, bịt miệng người khác... đó là đùa?"

Min Hayul thì bật khóc. Nhưng gã biết rõ – đó là nước mắt sợ hãi, không phải hối hận.

Kim Yuna im lặng suốt buổi. Chỉ cuối cùng mới nói một câu khiến cả phòng lạnh đi:

"Nếu Sena không muốn bị trừng phạt, thì đừng làm chuyện khiến người khác ghét."

Đến ngày thứ ba, họ có được đoạn clip mờ từ camera cũ phía sau kho – nơi bóng người nhỏ nhắn bị đẩy vào nhà tắm. Trong phòng thẩm vấn, Jaewon bật máy chiếu, không nói gì. Chỉ để từng khung hình lướt qua.

Và rồi Kim Yuna bật dậy, ném chai nước xuống đất.

– Tụi tôi mới là người bị hại! Cả trường đều nói con bé là 'thiên thần'. Nhưng các người có biết nó lên mạng viết gì không? Gọi tôi là 'rác', là 'con nhà giàu sống giả tạo'. Cô ta chơi mặt tốt ngoài đời, nhưng sau lưng thì khác! Cô ta đáng bị phơi bày!

Jaewon lặng người. Cậu quay sang Kanghyuk.

"Nếu tất cả xuất phát từ đố kỵ và danh tiếng... thì thật sự không còn gì đáng tin nữa."

"Có chứ." – Giọng Kanghyuk trầm lại. "Cái chết của Sena, dù bị cố tình bôi xóa, vẫn còn ở đây. Mỗi lời dối trá chúng ta vạch trần, là một phần sự thật được sống lại."

Ánh mắt họ gặp nhau – không phải để tìm lời an ủi, mà như một cam kết thầm lặng: dù phải đi qua bao nhiêu tầng lớp giả dối, họ vẫn phải tìm ra sự thật.

Họ mất ba ngày để lần ra sự thật. Từ lời kể đứt đoạn của Lee Hana – bạn học của nạn nhân, đến những bản khai dối trá của học sinh ưu tú trong trường. Những đứa trẻ sinh ra trong quyền lực, được nuôi lớn bằng sự bảo kê của phụ huynh, nghĩ rằng mình có thể trừng phạt người khác chỉ vì lòng đố kỵ.

Jung Sooyeon – con gái của chủ tịch tập đoàn dược. Min Hayul – cháu gái chủ hội đồng trường. Kim Yuna – học sinh ưu tú, bị Sena tố gian lận. Cả ba đã cùng ép Sena vào nhà kho, buộc cô quỳ gối chịu "trò chơi phạt lỗi".

Nam Dongwook – một học sinh cá biệt, là người quay clip. Khi bị bắt, hắn chỉ cúi đầu:

"Em không biết tụi nó sẽ làm thật... nhưng khi thấy nước nóng đổ lên người con bé, nghe nó la hét... em... không làm gì cả. Em sợ bọn nó sẽ giết cả em."

---

Phiên tòa được mở công khai vào ngày thứ mười bảy sau khi vụ án được điều tra xong. Truyền thông chen kín cả hàng lang. Người dân mang biểu ngữ đòi công lý đứng đầy ngoài sân tòa án, còn trong phòng xử, không khí đặc quánh như thể chỉ cần một hơi thở mạnh cũng khiến mọi thứ nổ tung.

Bốn bị cáo – bốn học sinh ưu tú trong bộ đồng phục chỉnh tề – cúi đầu trước bục khai. Mỗi đứa có một luật sư, và phía sau là phụ huynh lạnh lùng, trang điểm kỹ càng như thể vẫn đang trong một bữa tiệc xã hội. Luật sư lần lượt đứng lên, trình bày lý do giảm nhẹ:

"Các thân chủ của tôi là vị thành niên, chưa phát triển đầy đủ nhận thức pháp lý... Chúng tôi đề nghị tòa xem xét liệu trình phục hồi nhân cách..."

"Hành vi nghiêm trọng, nhưng động cơ không xuất phát từ sát ý, mà là cảm xúc bốc đồng trong môi trường áp lực..."

"Gia đình bị cáo đã chuyển khoản bồi thường, xin tòa ghi nhận thiện chí khắc phục..."

Bản xin lỗi từ nhà trường được đọc trong tiếng gào thét phẫn nộ từ hàng ghế dự khán: "Chúng tôi lấy làm tiếc vì đã không giám sát học sinh kỹ càng, và xin cam kết cải thiện quy trình quản lý..."

Người mẹ của Sena ngồi giữa, lưng thẳng, mặt trắng bệch. Bà không khóc nữa. Chỉ cầm chặt bức thư tay của con gái, viết trước ngày mất tích: "Mẹ ơi, con xin lỗi nếu con biến mất. Nhưng con mệt rồi."

Căn phòng dường như đóng băng, cho đến khi tiếng chủ tọa vang lên:

– Công tố viên Baek, mời ông trình bày phần luận tội.

Không cần micro. Kanghyuk đứng lên, chỉnh lại ve áo, và giọng gã vang lên – không lớn, nhưng trầm và sắc như dao rạch vào lòng người nghe.

"Tôi đã gặp hàng trăm bị cáo vị thành niên. Tôi từng cho họ cơ hội, tin rằng môi trường và sự thiếu hiểu biết khiến họ lạc đường. Nhưng hôm nay, tôi không thể làm điều đó."

"Bốn bị cáo này không giết người trong một phút bốc đồng. Các em đã lên kế hoạch. Đã che giấu. Đã thống nhất lời khai. Và sau tất cả, vẫn không một lần bày tỏ hối hận chân thành."

"Họ không thiếu nhận thức. Họ chỉ thiếu đạo đức – thứ mà chính xã hội, nhà trường và gia đình đã để cho mục rỗng trong vỏ bọc 'thành tích'."

Gã đưa mắt nhìn từng người – từng phụ huynh đang bối rối cúi đầu, từng luật sư cố gắng giữ bình tĩnh.

"Các bị cáo này không chỉ giết chết một người bạn, một học sinh, mà còn giết chết lòng tin của chúng ta vào công lý học đường. Và nếu hôm nay, phiên tòa này chỉ kết thúc bằng vài năm giáo dưỡng, thì người tiếp theo sẽ là ai? Là con các vị ngồi đây, hay là một Sena khác đang lặng lẽ bị bạo lực tinh thần đến mức phải chọn cái chết?"

Không ai nói gì.

Gã hạ giọng – thấp đến mức như rơi thẳng vào lòng người:

"Tôi không đòi hỏi sự trả thù. Tôi chỉ đòi hỏi trách nhiệm. Và nếu không ai dạy các em ấy từ trước, thì pháp luật sẽ dạy các em ấy từ hôm nay."

Tiếng gõ búa vang lên. Trong khoảnh khắc đó, Jaewon – đang ngồi phía sau, nắm chặt tay – bỗng hiểu vì sao người đàn ông này có thể đứng một mình giữa lằn ranh đúng – sai, mà không run rẩy. Không phải vì gã cứng rắn. Mà vì gã đau – giống như cậu, như người mẹ kia, như xã hội này đã và đang đau.

Kanghyuk nhìn tất cả từ chỗ ngồi công tố. Gã không cần micro, nhưng giọng vẫn vang như tiếng sấm:

"Bị cáo có thể chưa thành niên, nhưng hành vi là kết quả của một kế hoạch đầy đủ và tàn nhẫn. Các người chọn nạn nhân, chuẩn bị địa điểm, và thao túng cả hệ thống nhà trường để che giấu. Các người không mất kiểm soát. Các người đơn giản là nghĩ rằng – mình sẽ không bao giờ bị trừng phạt. Hôm nay, tôi ở đây để nói – công lý không sợ tiền. Pháp luật không sợ thế lực. Và tôi không sợ các người."

Gã đóng tập hồ sơ, xoay người rời bục lời buộc tội. Trong mắt nhiều người, đó là một chiến thắng. Nhưng với Kanghyuk, đây chỉ là một lần nữa – chạm tay vào một sự thật quá trễ.

Đêm đó, văn phòng chỉ còn lại ánh đèn vàng yếu ớt. Jaewon vẫn chưa về. Cậu ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống phố tối, cầm mãi mảnh giấy viết tay của Hana – cô bé còn sống sót nhưng sẽ mãi ám ảnh bởi cái đêm đó.

Kanghyuk đến ngồi cạnh. Lâu thật lâu không ai nói gì.

"Một ngày nào đó," Jaewon lên tiếng, "có khi nào em cũng chai lì như những người kia không? Thấy xác người mà vẫn ăn tối được, thấy nỗi đau mà chỉ ghi vào hồ sơ rồi xếp lại?"

Kanghyuk nhìn cậu. Ánh đèn hắt lên làm gò má Jaewon càng xanh xao. Hắn khẽ đặt tay lên bàn tay cậu.

"Không đâu," gã nói. "Cậu không như họ. Vì cậu vẫn khóc cho nạn nhân, vẫn lo cho nhân chứng. Chính vì thế... tôi mới cần cậu ở đây."

Một nhịp thở nghẹn lại nơi ngực Jaewon. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không biết nên rút tay ra hay nắm chặt hơn. Nhưng cậu vẫn để yên. Như một sự chấp nhận.

"Cậu cứu được một người," hắn nói nhỏ, ngồi cạnh, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày. "Và đưa một phần công lý đến cho kẻ đã chết."

Jaewon nhìn hắn, cười nhẹ. "Em không nghĩ mình đủ mạnh để gọi đó là công lý."

"Công lý không phải là chuyện vung tay kết án," Kanghyuk quay sang, ánh nhìn ấm dần. "Đôi khi, chỉ là việc không để ai chết đi mà không ai nhớ đến."

Lần đầu tiên, Jaewon tựa đầu lên vai hắn, im lặng rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me