Baekyeon The Emissary Of Death Shortfic
Chapter 2:
"Đ-Đẹp quá..."Nếu như còn sống, Baekhyun nghĩ nụ cười quá đỗi xinh đẹp kia đã lấy đi hơi thở của mình. Nhưng không, thực tại quay về, anh đang đối mặt với một linh hồn và nhiệm vụ cấp bách lúc này của anh là phải đưa cô ấy về đúng vị trí. Đôi môi hồng của Taeyeon mấp máy, khi cô nói lên ước muốn của mình, Baekhyun như không thể tin được vào tai.- Hãy đưa tôi xuống Địa Ngục!Đôi mày dày khẽ cau lại, Baekhyun nhếch một bên đôi mắt sắc sảo của anh.- Cô không đùa chứ? Khi nhận được cái gật đầu khẳng định rất quả quyết của Taeyeon, vị sứ giả chỉ cười ra một làn hơi lạnh giá.- Cô nghĩ Địa Ngục là nơi muốn đến là sẽ đến được sao?- Tôi muốn tìm bà ngoại của mình! Nếu anh giúp được tôi, tôi sẽ làm theo ý anh!Taeyeon hồn nhiên mặc cả với vị sứ giả đến từ lòng đất. Cô còn gì phải sợ hãi và nuối tiếc nữa đây? Khi trên thế gian này, cô không còn vương vấn bất cứ điều gì nữa.Điều kiện mà Taeyeon đề nghị không hề khó khăn đối với anh, nhưng Baekhyun không thể không cảnh giác trước cô gái dường như rất thông minh và lém lỉnh này. Có thể nguồn khí dương mạnh mẽ của cô lúc này có thể áp chế anh, nhưng Baekhyun vẫn còn cách để áp đảo tình huống. Nheo mắt đáng giá tình hình độ khoảng hai phút sau đó, Baekhyun mới ậm ừ đồng ý.
Cô gái tóc đen vui mừng ra mặt, và đây chính là niềm vui đầu tiên mà cô có được từ lúc trong thấy Haemi nằm trong lòng của Jack trên chiếc giường ngủ của chính cô.
...
Taeyeon háo hức và mong chờ được đi đến Địa Ngục đến mức cô chẳng còn đi đứng như con người bình thường nữa, lần này cô chọn cách lướt đi như vị sứ giả bên cạnh. Thảo nào Baekhyun không thèm bước đi như con người, vì thực sự khi bay lơ lửng trên mặt đất, cảm giác rất mới lạ và vô cùng thú vị. Bạn không cần tốn sức vận động hai chân của mình, những gì bạn cần làm chỉ là thả nhẹ lỏng và phiêu lưu theo cơn gió. Hai linh hồn, một u ám như trời chuyển mưa, một rạng rỡ như nắng trưa trời, lướt đi bên nhau dưới những tán cây lớn trên phố.- Này, tập trung chút đi! Cô cứ cản đường tôi! - Baekhyun khó chịu lên tiếng và có chút lấy làm phiền phức vì tiểu a đầu họ Kim đang quá phấn khích với sự bay bổng của cô mà luôn luôn lấn chiếm qua phần đường của anh.Taeyeon quay sang bên cạnh, mỉm cười cầu hòa để lấy lòng vị sứ giả khó tính.- Thông cảm đi! Lần đầu tiên tôi được bay thế này! Làm ma thích thật!Không thể không phì cười với tính khí trẻ con bộc phát của Taeyeon, Baekhyun không thể tin cô gái bên cạnh anh lúc này mấy phút trước còn khóc lóc, đau khổ bên mối tình sâu đậm.- Rồi cô sẽ thấy hối hận thôi! Không có gì quý bằng sự sống cả!Tốc độ của cô có chút chậm lại, Taeyeon cảm nhận được một chút gì đó luyến tiếc trong giọng nói của Baekhyun. Tuy nhiên có vẻ như đó thuộc về chuyện cá nhân, không tiện hỏi đến vì hai người họ cũng chỉ mới biết nhau vài giờ đồng hồ trước. Baekhyun dẫn Taeyeon đi đến một cái sân vận động rất to nhưng khá vắng người vãng lai. Taeyeon không nhịn được, tròn mắt hỏi.- Tại sao chúng ta phải đi đến đây?Vị sứ giả cũng không ngần ngại giải thích trước gương mặt nom như một đứa trẻ nhỏ hiếu kì với mọi thứ xung quanh của Taeyeon. - Như tôi đã nói trước đó, loài người có dương khí rất mạnh, nó sẽ làm giảm đi nguyên khí của những người như tôi! Vì vậy, phải tìm một chỗ mà ánh mặt trời bị che chắn và vắng người qua lại! Có như vậy, tôi mới có thể vận khí để mở hố Tử thần và làm Phép dịch chuyển!Taeyeon ngẩn người lắng nghe nguồn thông tin hi hữu mà cô nghĩ bảy tỉ người trên thế giới này chưa chắc được biết đến một lần trong đời. - Cô nghĩ gì vậy? - Baekhyun gõ nhẹ vào mái tóc đen trước gương mặt nghệch ra rất ngốc nghếch của Taeyeon.Cô chép miệng:- Nếu những điều này đều bị con người biết hết thì sẽ ra sao? Ý tôi là, nếu tôi mang những sự thật này và sống lại, nói với mọi người về sự tồn tại của thế giới thứ hai này! Thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Baekhyun bật cười trước sự tưởng tượng bay xa của Taeyeon. Anh hiểu ý của cô là gì nên đáp ngay tắp lự.- Chưa có linh hồn nào còn nhớ những việc này cho đến khi nhập lại vào thể xác hoặc đi đầu thai vào kiếp sống khác cả!- Ý anh là, tôi sẽ quên đi hết những chuyện này sau khi nhập hồn? - Taeyeon ngờ ngợ hỏi lại, trong lòng thấy có chút đáng tiếc.Giơ ngón cái lên trên thay cho sự khẳng định, sau đó Baekhyun ra hiệu cho Taeyeon đứng lại gần anh. Người cao hơn với mái tóc hung đỏ xòe tay ra phía trước, chờ đợi Taeyeon nắm lấy tay của anh.- Cô sẽ phải hỏi nhiều đây?!Ngay khi tay cô chạm vào "tảng băng hình bàn tay" của Baekhyun, Taeyeon lặp tức bị hút vào một không gian u tối, tĩnh mịt và vô cùng ngột ngạt. Áp suất lúc này giống hệt như lúc cô bị thúc ép đưa vào cơ thể sống của mình. Khi Taeyeon tưởng như lồng ngực của cô vỡ tung thì mọi thứ đột nhiên biến mất, trả lại cho cô trạng thái không cảm giác như ban đầu. À, cũng không hẳn vì bàn tay đang nắm chặt lấy "tảng băng hình bàn tay" của cô vẫn còn bị tê cóng vì nhiệt độ quá thấp.- Mở mắt ra đi!Một tiếng nói có vẻ như đang nhịn cười vang lên bên cạnh. Taeyeon có chút ngượng nghịu rút tay cô ra khỏi bàn tay lạnh giá của anh, mắt chầm chậm mở ra để đón nhận không gian bao la phía trước.Bóng tối là thứ đầu tiên xuất hiện trong tư duy của Taeyeon cho đến hơn năm giây sau, khi mắt cô đã quen dần với bóng đêm, Taeyeon có chút kinh ngạc với những gì cô trong thấy.Trước mặt cô lúc này là một dòng sông đen ngòm, rất rộng và dường như không thấy điểm kết thúc. Sẽ không có gì để bàn đến nữa nếu như trên sông không phải là hằng hà sa số những chiếc thuyền độc mộc. Trên chiếc thuyền nhỏ luôn có một cặp người, một cầm tay chèo để di chuyển ta xa bờ và người còn lại có một vẻ mặt đờ đẫn, vô hồn.Những người cầm lái mang khí chất và thần thái gần giống như vị sứ giả đang đứng bên cạnh cô lúc này. Có cả nam lẫn nữ nhưng họ đều có chung một điểm, quần áo gọn gàng trong một bộ âu phục tối màu và những đôi mắt ánh lên những tia nhìn giết chóc. Lúc đầu trông thấy Baekhyun, Taeyeon từng nghĩ anh là một người rất nguy hiểm bởi gương mặt sắc lạnh và đôi mắt đỏ au hoang dã mang đến cho cô một cảm giác sợ hãi như gặp phải thú dữ. Nhưng khi chứng kiến rất nhiều người có cùng khí chất với Baekhyun, cô thấy anh là một vị sứ giả rất điển trai và vô cùng thanh lịch.- Cô đang nghĩ gì vậy?Giọng nói và hơi lạnh bất ngờ của anh khiến cô giật mình đôi chút. Taeyeon chữa thẹn bằng cách chỉ vào hằng trăm chiếc thuyền phía trước.- Có phải đó là những linh hồn vừa rời khỏi xác không?Nhận được cái gật đầu xác nhận của Baekhyun, cô hỏi tiếp.- Còn họ?Taeyeon trỏ tay về phía xa vốn dĩ chẳng xác định rõ được mục tiêu nhưng Baekhyun vẫn hiểu cô muốn nói gì.- Cũng như tôi, là những sứ giả của Thần Chết!Cứ nghĩ cô gái hiếu kì này sẽ không còn gì để hỏi nhưng Baekhyun đã lầm vì câu hỏi lần này của cô hoàn toàn làm khó anh.- Vậy làm thế nào để trở thành một sứ giả của Thần Chết?Baekhyun đảo mắt trước cô gái quá kì lạ này, nhưng anh không vội giải đáp thắc mắc cho cô mà đi về phía gần đó.
Taeyeon thấy anh đi đến túp liều bằng gỗ cạnh bờ sông, ở đó có một ông lão rất già. Người lớn tuổi hơn cùng anh trao đổi vài câu rồi lấy từ trong căn chòi một cái chèo gỗ. Baekhyun nhận lấy rồi gật nhẹ đầu biểu thị lời cảm ơn. Xong xuôi, anh trở lại phía cô gái tóc đen và ra hiệu cô đi theo sau anh.- Cô biết chuyện mười tám tầng địa ngục hay không?Baekhyun hỏi trong lúc hướng cô đi về chỗ bến tàu, cập rất nhiều thuyền độc mộc. Từng hàng dài những chiếc thuyền nối nhau, dập dìu với sự tác động của nước nhưng tuyệt nhiên chẳng hề trôi đi mặc dù chẳng có gì để giữ lại.Khi Baekhyun bước xuống một chiếc thuyền nhỏ gần đó, anh đưa tay ra để dìu cô ngồi xuống bên cạnh mình thì Taeyeon đáp.- Tôi có nghe qua! Nó giống như kiểu, cấp độ của tội lỗi con người! Có phải như vậy không? Càng lúc Taeyeon như càng bị xoáy vào sự tò mò với thế giới bên dưới lòng đất này. Cô quyết tâm sẽ tìm hiểu hết mọi thứ rồi sau đó, cố gắng thuyết phục Baekhyun giữ lại cho cô những kí ức về chuyến thám hiểm này.Baekhyun nhận ra được ý đồ của Taeyeon thông qua đôi mắt sáng rực một niềm tin đó của cô. Anh chỉ cười thầm trong lòng, tay cầm mái chèo chống vào mấy chiếc thuyền cạnh đó để lấy trớn đẩy họ đi ra xa.- Nó cũng tương tự như vậy! - Khi thuyền đã xuôi chèo mát mái, Baekhyun cất đi tay chèo bằng gỗ, để chiếc thuyền như được gắn sẵn động cơ, chuyển động về phía trước - Con người sau khi chết, linh hồn sẽ được sứ giả chúng tôi giải xuống nơi đây! Và trường hợp của cô thì khác, những người xuất hồn nhưng không có tên trong sổ Tử thần, sứ giả có nhiệm vụ đưa họ về với thể xác!Vừa lắng nghe Baekhyun trình bày, Taeyeon vừa quan sát cảnh vật xung quanh. Đúng là những linh hồn với thể xác đã chết kia có chút ù lì, không được năng động như cô. Ngồi với họ là những vị sứ giả với gương mặt nghiêm khắt có chút độc ác. Họ như bắt gặp được tia nhìn của cô, liền quay ngoắt lại, hướng đôi mắt hiểm độc về phía Taeyeon.- Đừng nhìn họ! Taeyeon nghe tiếng nhắc nhở rất khẩn trương của Baekhyun. Anh tiếp tục thì thầm với cô bằng nét mặt nghiêm trọng.- Đừng chú tâm quá nhiều vào một vật! Cô cứ tỏ ra ngơ ngác như những linh hồn khác đi! Nếu không sẽ rất nguy hiểm!Baekhyun nói không sai, vì khi anh vừa dứt lời, từ bên chiếc thuyền gần nhất vang lên giọng nói lạnh lẽo.- Sứ giả Byun! Đó là một linh hồn sống!Hàng loạt những ánh mắt hau háu như diều hâu săn mồi hướng về phía Taeyeon. Cô gái tóc đen cố gắng trấn an bản thân mình rằng cô sẽ ổn trong lúc tiếp tục tỏ ra thật tự nhiên.- Ta đang làm theo lệnh của Thần Chết! Đừng lo việc bao đồng! - Baekhyun cũng chẳng phải hạng dễ hiếp đáp ở chốn âm phủ. Anh là một trong chín vị đại sứ thần được Thần Chết trọng dụng, bọn sứ giả tầm thường làm sao có thể quản được anh.Mặc dù không phục nhưng họ chỉ biết trao cho anh những tia nhìn cay cú rồi giông thuyền chạy đi. Thở phào nhẹ nhõm, dù sao đây cũng là lần đầu anh làm trái nguyên tắc, Baekhyun cũng có chút e sợ. - Anh có thể tiếp tục không? - Taeyeon hướng đôi mắt tròn xoe và rất sáng như hai viên hắc ngọc về phía Baekhyun, mong chờ được nghe tiếp câu chuyện của anh dang dở trước đó.Baekhyun đảo mắt ngao ngán, thầm trách Thần Chết cớ sao lại đưa anh xử lí một ca quá khó như thế này?- Là như thế này! - Baekhyun miễn cưỡng tiếp tục - Linh hồn được chúng tôi áp giải đến trước Thần Chết để luận tội lỗi của người đó khi còn sinh thời. Tùy vào tội lỗi mà người đó đã gây ra, họ sẽ được giải vào từng tầng khác nhau theo mức độ nặng nhẹ!- Có phải...có phải người hiền lành thì sẽ được lên Thiên Đàng không? - Taeyeon hỏi với hình ảnh người bà luôn rất mực yêu thương cô khi bà còn sống.Baekhyun lắc đầu:- Đó chỉ là những câu chuyện cổ tích dùng để răn dạy trẻ con! Thực chất là con người không ai thoát khỏi thất tình lục dục! Tuyệt đối không có ai sống cả cuộc đời của mình mà không phạm lỗi! Vì vậy mọi linh hồn sau khi rời khỏi xác đều phải bị áp giải đến trước mặt Thần Chết! Đôi mắt Taeyeon xụp xuống, vậy là bà ngoại của cô vẫn phải chịu cảnh giam giữ và chịu hình phạt sao? - Chỉ có một trường hợp có thể thoát khỏi việc chịu sự trừng phạt ở đây!Nghe Baekhyun nói, hai mắt cô lại sáng lên đầy mong chờ. Nhưng đó không hẳn là những thông tin mà cô mong đợi.- Đó bao gồm những đứa trẻ chết trong bụng mẹ, những trẻ sơ sinh đoản mệnh và những trẻ chưa có ý thức chết yểu! Linh hồn ngây thơ và trong sáng của chúng sẽ được Thượng Đế nuôi dạy và chúng chính là những thiên sứ, ban ơn lành đến cho mọi người!Taeyeon gật gù, não hoạt động hết công suất để tiêu hóa một lượng lớn thông tin xa lạ mà cô chưa từng tiếp xúc qua trong hai mươi tám năm trời.- Anh nói chưa có ai trở về thế gian mà nhớ được những điều này, nhưng vì sao hầu hết những gì anh nói con người đều biết và truyền miệng từ rất lâu rồi? - Taeyeon thắc mắc trong lúc chiếc thuyền của họ bắt đầu ngã rẽ đầu tiên.Màn đêm như nuốt chửng những chiếc thuyền con khi nó tiến dần vào một hang động tối đen, tĩnh mịt và yên ắng đến kì quặc. Một dòng điện hi hữu chạy dọc sống lưng Taeyeon khi cô cảm nhận được không khí lạnh giá bao quanh mình. Xem ra khí lạnh từ Baekhyun còn thua xa luồng hàn khí quái gở này.- Cô biết đó! Đôi khi cũng có vài điều ngoại lệ! - Baekhyun lấy lại cây chèo, vục nhẹ xuống nước để điều chỉnh lại hướng đi của họ trong khi tiếp tục giảng giải cho cô gái hiếu kì họ Kim - Hằng ngày có hàng triệu linh hồn bị giải xuống đây cũng như hàng trăm hồn ma được phóng thích sau khoảng thời gian bị trừng phạt! Việc quản lí tuy khắt khe và chặt chẽ nhưng đôi lúc chúng tôi cũng có sơ xuất và đó là lí do con người kiếp này vẫn nhớ về việc của kiếp trước!Taeyeon gật gù nghe những chuyện lạ lùng rót vào tai của mình. Trong lúc mê man suy nghĩ cô vô thức đưa tay xuống để đùa với mặt nước. Tuy nhiên, vài ngón tay vừa chạm vào mặt nước đen ngòm thì một lực rất nhanh và mạnh kéo tay của Taeyeon lại.- Đừng! - Baekhyun khẩn trương kéo tay cô gái nghịch ngợm kia lại.Đã quá muộn, dưới dòng nước lạnh lẽo và đen kịn bắt đầu xuất hiện những xoáy nước và hai giây sau, hàng chục cánh tay trắng nhợt và lở loét vươn lên trên dòng nước bọt trắng xóa.Taeyeon kinh hãi nhìn những cái đầu thối rửa ngoi lên trên mặt nước đen, cùng lúc đó là mùi hôi thối của xác chết bốc lên nồng nặc.- Chết tiệt! - Taeyeon nghe Baekhyun rít lên bên cạnh cô trong lúc xoay mái chèo của anh, bơi ra xa khỏi đám thủy quái kinh tởm kia.- Đ...đó là gì vậy? - Taeyeon cố ép cái lưỡi mình hoạt động trở lại, hai mắt mở lớn nhìn đám thây ma bên dưới tìm cách bơi đến gần thuyền của họ. Một vài cánh tay nhớp nháp vừa mới chạm vào vạt áo của Taeyeon, đang có xu hướng kéo cô xuống dòng nước đen ngòm kia thì Baekhyun đã nhanh tay dùng mái chèo của anh, chặt rơi những cánh tay ghẻ lở đó ra. Mùi tử khí nồng nặc khiến Taeyeon không tránh khỏi cái nôn khan, cô sợ hãi ôm lấy cơ thể của mình và nép lại gần Baekhyun.- Là âm binh, bọn chúng có đầy ở dưới dòng sông Tử Giang này! Nếu có linh hồn nào tìm cách thoát khỏi đây, sẽ bị bọn chúng ăn sống! Và tất nhiên, sẽ trở thành một trong số bọn chúng! - Baekhyun nói, tay anh điều khiển mái chèo vừa để thuyền của họ bơi đi xa vừa xua đám thây ma tởm lợm. Một vài tên ngoan cố bám vào thành thuyền làm cho nó chồng chềnh dữ dội, Taeyeon bí bách quá đành đưa tay ôm chặt lấy cánh tay đang không cầm mái chèo của Baekhyun như thể cả mạng sống của cô phụ thuộc vào nó.- Xin lỗi nhưng tôi sợ mình không giữ được thăng bằng sẽ rơi xuống mất!Baekhyun cũng phần nào mềm lòng với gương mặt nhăn nhúm lại gần như muốn khóc của Taeyeon khi cô bị bọn âm binh tóm lấy từ tứ phía. Thực ra, Baekhyun có thể một chèo chém phăng mấy cánh tay ghê tởm kia và bảo bọn chúng lui đi nhưng anh đã không vội ra tay. Vì gương mặt sợ hãi và kinh sợ của Taeyeon lúc này khiến anh vô cùng thú vị. Hơn nữa, hơi ấm con người đã lâu anh không cảm nhận được, khi cô ôm lấy cánh tay anh, Baekhuyn cảm thấy ấm áp lạ thường.- Nè Baekhyun, đừng trêu cô ấy nữa! Một giọng nghiêm khắt từ phía sau vọng tới. Cả hai người ngồi dính nhau trên thuyền quay qua thì thấy một chàng trai trẻ bon bon trên chiếc thuyền lướt đến gần họ.- Ồ chào anh, Xiumin! - Baekhyun cười cười với người đối diện.Đó cũng là một sứ giả, Taeyeon đoán vậy vì anh ta giống như bao người phía trước, lạnh lùng và có chút nghiêm nghị hằn trên gương mặt đặc biệt lại rất trẻ con. Người kia chỉ gật đầu đáp lại Baekhyun rồi đơn giản, bằng một cái phất tay chèo về phía bọn âm binh chết đói, không gian liền trở về yên ắng như ban đầu.Những cái đầu thối rửa với hàm răng sắc nhọn vàng khè chui tọt xuống vùng nước đen như chưa có chuyện gì xảy ra. Taeyeon biết cô đã bị Baekhyun chơi cho một vố thì hướng đôi mắt cay cú và thù địch về phía vị sứ giả tóc đỏ.- Anh...Baekhyun nhún vai tỏ vẻ vô tội, Taeyeon thì có chút ngượng nghịu buông cánh tay lạnh giá của Baekhyun ra và ngồi ngăn ngắn lại vị trí cũ. Dù sao đây cũng là vùng nằm trong phạm vi hoạt động của Baekhyun, cô không nên đắc tội với anh, kẻo người đàn ông này điên lên có khi lại quăng cô xuống dòng sông đầy thứ gớm ghiếc như vừa rồi.Hiếm lắm mới có dịp cô gái này im lặng và chịu ngồi yên như thế kể từ lúc anh gặp cô, Baekhyun dò hỏi trong lúc chiếc thuyền của hai người tiếp tục trôi trên dòng hắc giang.- Thế, cô có muốn nghe tiếp câu chuyện vì sao tôi có thể làm sứ giả của Thần Chết không?
Hai mắt Taeyeon lóe lên vài tia sáng nhưng cô không muốn để cho người kia đắc ý, chỉ nhẹ nhàng gật đầu và tiếp tục nhìn nghiêng ngó dọc cảnh vật hai bên bờ sông.Giọng nói của vị sứ giả lúc này bổng dưng du dương và truyền cảm hẳn, kết hợp với cảnh vật điều hiu hai bên bờ sông tạo nên một cảm giác gì đó vừa rùng rợn lại vừa ma mị.- Khi một linh hồn được đưa đến Địa Ngục, họ phải trải qua cực hình, nặng và nhẹ tùy vào việc xấu hay tốt họ đã làm khi sinh thời! Sau khi trải qua sự trừng phạt, họ có quyền chọn lựa hai con đường! - Baekhyun đều giọng, mắt anh lại thả tầm nhìn ra đâu đó rất xa xăm - Một là đầu thai chuyển kiếp, hai là ở lại Địa Ngục làm tôi tớ cho Thần Chết!Taeyeon chơm chớp đôi mắt to tròn của cô, đồng tử màu nâu hấp háy bởi những tia sáng phát ra từ phía trước, nhưng không rõ là cách thuyền của họ bao xa.- Vậy anh đã chọn ở lại đây, làm sứ giả cho Thần Chết?Baekhyun gật đầu. Trước đây trong công việc của anh, Baekhyun chưa bao giờ giao đổi quá hai câu với những linh hồn mà anh đưa đi. Taeyeon là trường hợp đầu tiên, ở cô có gì đó khiến cho Baekhyun cảm giác anh đã sống lại, một cảm giác rất con người.- Tôi có thể hỏi vì sao không? - Sau một lúc lâu im lặng, Taeyeon mới ngập ngừng hỏi anh.
Gương mặt sắc lạnh với làn da nhợt nhạt của Baekhyun có chút động tĩnh. Đôi mắt màu máu khẽ se lại, tiêu cự phóng đi đâu đó rất xa, hồ như anh đang nhớ về những tháng ngày trên trần thế của mình. Và Taeyeon cảm nhận được, đó là những kí ức rất buồn và không hề tốt đẹp.Baekhyun không trả lời câu hỏi này của cô vì thuyền của họ cũng như những chiếc thuyền chở linh hồn khác đi bên cạnh đã cặp bến. Đứng dậy trước tiên, Baekhyun bước lên bờ rồi chìa tay ra, ngỏ ý giúp đỡ cô gái vụng về kia.Taeyeon bị thu hút bởi cảnh vật phía trước nên không ngại ngần đưa tay nắm lấy tay của Baekhyun. Anh dẫn cô tiến sâu hơn vào một vùng đất mới. Ngẩn ngơ như Alice khi cô bé vừa mới lạc vào xứ sở thần tiên, Taeyeon đi bên cạnh Baekhyun nhưng cái đầu nhỏ cứ dáo dác với cảnh vật kì lạ hai bên đường.Họ đang đi giữa một con đường mòn trải dài với hai bên là một khu rừng bạt ngàn. Tất nhiên mọi thứ đều rất tăm tối và lạnh lẽo, nhưng dọc hai bên đường có rất nhiều ngọn đuốc đường được thắp sáng, Taeyeon nhận ra đó chính là thứ ánh sáng rực rỡ mà vừa rồi ngồi từ xa trên thuyền cô trông thấy.- Đó là lửa luyện ngục! Một trong những hình phạt rất đáng sợ của mười tám tầng địa ngục!Baekhyun thông báo trước đôi mắt trầm trồ mà Taeyeon dành cho những ngọn lửa đang nhảy múa uyển chuyển như những cô tiên mặc váy đỏ kia. Rút lại ánh mắt say mê của mình, Taeyeon tiếp tục kè kè bên cạnh Baekhyun. Mắt cô chuyển sang chế độ đề phòng mọi thứ xung quanh mình, nhở đâu trong rừng lại nhảy xổ ra thứ quái vật gì đó ghê tởm như bọn âm binh thì sao?
Baekhyun cười thầm trước bộ dạng nhút nhát của linh hồn đi bên cạnh, đến giờ anh vẫn chưa thể giải thích vì sao người này lại có thể mang đến cho anh nhiều điều thú vị như thế nữa.
Họ sánh đôi bên nhau với cạnh đó là rất nhiều cặp sứ giả - linh hồn khác. Đi dọc khu rừng cho đến khi nghe thấy tiếng róc rách của nước chảy thì Baekhyun khựng lại, làm Taeyeon bước sau lưng anh theo quán tính, đập đầu vào tấm lưng cứng như đá.Taeyeon xoa trán và nhìn người phía trước bằng đôi mắt trách móc. Tuy nhiên, cô liền quên khuấy đi khi thấy trước mặt là một ngọn thác rất hùng vĩ. Dường như có một lối vào bên trong ngọn thác ấy vì mấy cặp người đi trước họ đều biến mất sau khi đi vào dòng nước mạnh mẽ ấy.- Đi theo tôi! - Baekhyun ra hiệu cho cô gái ngơ ngác bên cạnh đi theo sau anh. Không chọn con đường đi xuyên qua dòng thác, Baekhyun hướng Taeyeon đến một ngã rẽ khác, và chỉ duy nhất hai người họ đi vào mà thôi.Bắt kịp bước chân của Baekhyun là một điều rất khó, nhưng Taeyeon vẫn làm được. Cô hỏi trong lúc đi cùng anh vào sâu hơn trong rừng thay vì họ phải đi thẳng, xuyên qua ngọn thác để vào trong lối đi bí ẩn kia.- Sao chúng ta không đi theo những người đó vậy?Tấm lưng rắn chắc của Baekhyun là thứ mà Taeyeon đối diện, anh đáp lời cô bằng giọng nói lạnh hơn một chút.- Đó là Thác Vĩnh Viễn! Nếu cô đi qua đó sẽ bị phong ấn, buộc phải ở lại đây cho đến khi hoàn thành sự chuộc tội của mình!- Nếu, nếu đi qua đó mà vẫn tìm cách trốn thoát thì sao? - Taeyeon đặt ra vấn đề.Nhếch môi, Baekhyun giải đáp câu hỏi của cô bằng một động tác bàn tay cứa ngang qua cổ họng.- Hồn xiêu phách tán! Cô sẽ tan biến, thậm chí không được siêu sinh và đầu thai chuyển kiếp!
Taeyeon trợn mắt trước sự nghiêm trọng mà Baekhyun nói. Thảo nào anh không để cô đi ngang qua nó, nếu không cô sẽ chẳng bao giờ có thể về lại với thế gian.Chốn này quả thật lắm hiểm nguy và những điều kì quặc, Taeyeon không biết nên vui hay buồn vì số của cô vẫn chưa tận nữa.Sau hơn một khoảng thời gian tương đương nửa giờ đồng hồ trên trần gian, họ đã đi đến rìa của khu rừng rậm rạp và âm u kia. Taeyeon thấy có một cánh cửa gỗ rất thô sơ và cũ kĩ nằm ẩn sau mớ rễ xum xuê của cây đa già, bên cạnh có một tấm bia đá với dấu tay năm ngón ở trên. Taeyeon lặng yên đứng nhìn Baekhyun phẩy tay, từ thinh không hiện ra một con dao nhỏ. Anh rạch một đường bén ngót vào giữa bàn tay, thay vì dòng máu đỏ thì từ đó hiện ra một vệt sáng màu vàng chói lọi.Baekhyun nhăn mặt, không có máu không có nghĩa là anh không cảm thấy đau và choáng váng. Một ít nguyên khí của anh thoát ra khỏi lòng bàn tay, Baekhyun ấn nó vào khuôn bàn tay trên bia đá.Cánh cửa gỗ lớn xục xịch chuyển động, tiếng kẽo kẹt vang lên rồi từ từ hé mở ra một không gian u tối khác bên phía trong.- Anh luôn dùng cách này để mở cửa? - Taeyeon hỏi trong lúc cùng Baekhyun nép người đi qua cánh cửa lớn.Không gian bên trong có thoáng đãng hơn khu rừng u tịch vừa rồi nhưng nhiệt độ thì giảm hẳn đi, Taeyeon thậm chí còn thấy rất rõ khói trắng vừa bốc ra khỏi miệng mình khi cô nói chuyện.- Không! Nếu muốn đi đâu, tôi chỉ cần làm phép! Nhưng có vẻ mỗi khi làm phép dịch chuyển cô rất đau, nên tôi phải dùng đến cách thủ công này thôi!Taeyeon có chút cảm động vì sự tinh tế của Baekhyun. Thì ra anh sợ cô cảm thấy khó chịu khi phải làm phép dịch chuyển nên chịu khó đi bộ với cô hàng giờ như thế. Thậm chí vừa rồi anh còn hy sinh một ít nguyên khí của mình để làm phép thông giới nữa.- Nguyên khí của anh! - Taeyeon thắc mắc - Từ đâu mà có được vậy?Họ đang đi giữa một hành lang khá rộng và được chiếu sáng bởi một hai ngọn lửa lơ lửng phía trên cao. Taeyeon có chút dè chừng mỗi khi mấy ngọn lửa đỏ có xu hướng bay la đà đến gần cô.- Đừng sợ! Chỉ là lửa con để chiếu sáng thôi, bọn chúng rất ngoan và nghe lời! - Baekhyun trấn an Taeyeon rồi đưa một tay ra phía trước, lặp tức một ngọn lửa nhỏ nhảy vào lòng bàn tay của anh, soi sáng một gương mặt điển trai nhưng cũng rất lãnh cảm.Ở cùng với Baekhyun, đôi lúc Taeyeon cảm thấy anh có chút nguy hiểm, song đó lại là một người chu đáo và tinh ý. Tuy nhiên cô không hề quên việc anh đã chơi khăm cô lúc họ ở trên thuyền và sẽ tìm cách trả đũa khi có thể.Ngọn lửa con hiếu động nhảy lên xuống trong lòng bàn tay của Baekhyun, nó có vẻ như rất phấn khích vì được vị sứ giả chọn làm ngọn đèn soi sáng đường đi. Taeyeon nhận ra họ đang đi giữa một con phố, một con phố nhỏ trong một thành phố dưới lòng đất.Nín lặng trước khung cảnh bên trong, Taeyeon say mê nhìn ngắm mọi thứ mà cô đi qua trong khi bên tai văng vẳng giọng nói lành lạnh của Baekhyun.- Nguyên khí có được từ việc tích tụ cả âm lẫn dương khí! - Ban đầu Taeyeon không hiểu Baekhyun đang nói gì nhưng cô sực nhớ ra, mình vừa mới hỏi anh về việc nguồn gốc của nguyên khí.Baekhyun tiếp tục giải thích khi họ đi qua một con phố khác, chỗ này bắt đầu có thêm sự tham gia của nhiều linh hồn khác. Và thật ngạc nhiên, họ sinh hoạt và đi đứng như một cộng đồng con người thực sự trên trần gian. Còn quá nhiều thứ Taeyeon muốn hỏi, nhưng trước hết phải lắng nghe về khái niệm nguyên khí.- Âm khí đến từ những linh hồn đã chết và dương khí đến từ những linh hồn còn sống, như cô chẳng hạn! - Baekhyun tiếp tục sự nghiệp làm từ điển sống cho một cô gái hiếu kì.Châu mày suy nghĩ, Taeyeon ngờ ngợ nói và trong người cảm thấy có chút rờn rợn.- Vậy ý anh là, anh tích tụ nguyên khí từ những linh hồn?- Đúng vậy! Nguyên khí tích tụ được khi chúng tôi ăn những linh hồn đã chết! - Trước đôi mắt trợn tròn có chút kinh hoàng của Taeyeon, Baekhyun cười nửa miệng - Linh hồn sống tuy cung cấp nguyên khí gấp trăm lần một linh hồn đã tận số nhưng không được chạm đến, đó là phạm lại với luật Địa Ngục! Baekhyun thêm vào như để làm an tâm hơn một Taeyeon có vẻ vẫn chưa hết hoảng sợ.- Một sứ giả thực hiện tốt công việc của mình sẽ được thưởng bằng một linh hồn chết! Tuy nhiên, chúng tôi không được ăn bừa bãi! Thức ăn thường là những linh hồn với tội ác vượt quá tầng thứ mười tám, liệt vào tội không thể nào tha thứ! Và họ sẽ phải bị hủy diệt hoàn toàn, mãi mãi không thể siêu sinh!Taeyeon không giấu được cái rùng mình trước những chia sẻ quá chân thật của Baekhyun. Mặc dù theo anh, cô là một linh hồn sống, không được xâm phạm nhưng khi hấp thụ cô, họ sẽ có được nguồn nguyên khí rất lớn. Taeyeon cảm thấy sự nguy hiểm như đang rình rập và sẽ nhảy bổ vào cô bất cứ lúc nào. Mồ hôi lạnh như túa ra sau gáy, Taeyeon bắt đầu đi sát vào cơ thể cao lớn bên cạnh của cô hơn.
- Cô nhát gan như vậy sao ban đầu lại hùng hổ yêu cầu tôi dẫn xuống đây? - Baekhyun nheo mắt, khoanh tay nhìn cô gái nhút nhát nép vào sau lưng anh với đôi mắt cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Taeyeon lúc đó chỉ nghĩ đến việc tìm lại người thân của cô thôi, nào nghĩ đến những nguy hiểm chực chờ khi cô chu du đến nơi đầy rẩy những trò giết chóc này. Taeyeon cũng không muốn giấu Baekhyun nữa, cô lí nhí nói ra nguyện vọng của mình.- Thực ra tôi muốn tìm người thân!Đôi mày đen của Baekhyun có dịp dính sát lại với nhau hơn nữa và nó gần như là một đường thẳng bắt ngang qua vầng trán xán lạn của anh.- Người thân? - Đúng vậy! - Taeyeon gật đầu, hai mắt cô nhìn anh chứa đầy sự thành khẩn - Anh có thể giúp tôi tìm bà ngoại không? Bà đã mất cách đây ba năm!Thì ra cô gái này không ngại nguy hiểm mà cố theo anh xuống đến tận đây, tất cả là vì tìm kiếm một người thân đã mất. Baekhyun ngày càng thấy khó đoán trước cô gái kì lạ này, Taeyeon không giống bất cứ linh hồn nào mà trước đây anh từng tiếp xúc.- Cô nhớ ngày, giờ qua đời của bà mình không? Baekhyun không dễ giúp đỡ ai trước đây, vậy mà Taeyeon lần lượt lấy đi hết những nguyên tắc mà anh đã đặt ra cho bản thân mình.
...
Địa Ngục
Tầng thứ 3
Ngày giờ không thể xác định
Taeyeon nhìn cửa thang máy đang từ từ đóng lại và có chút tức cười khi ở Địa Ngục người ta vẫn sử dụng loại máy móc như trên trần thế. - Cái này là ở đây có trước đấy! Những người chúng tôi bỏ sót không xóa trí nhớ đã thiết kế lại nó khi họ chuyển thế!Baekhyun chỉnh đốn lại suy nghĩ của Taeyeon khi anh thấy cô nhìn vào hệ thống thang máy mà cười cợt.Anh đã dẫn cô đi vào một tòa nhà rất lớn, nhìn cứ như tổng hành dinh của một đại lãnh tụ. Bên trong có hằng hà sa số hệ thống thang máy, và họ không phải là những người duy nhất sử dụng nó.Taeyeon để ý có rất nhiều người vận trang phục tối màu như Baekhyun, vài người đi cùng với linh hồn, số còn lại thì không. Một ít sứ giả khi đi ngang có nhìn lại về phía cô, ánh mắt họ nán lại độ chừng hai giây, lóe lên vài tia suy tính nhưng đều bị Baekhyun xua đi.- Đừng bao giờ rời khỏi tôi! - Baekhyun đột ngột xì xầm bên cạnh lỗ tai cô, hơi lạnh ùa vào khiến Taeyeon giật mình.Sợ cô hiểu sai ý mình, Baekhyun hắng giọng, chỉnh lại.- Ở đây rất nguy hiểm, cô nên theo sát tôi!Gương mặt tỉnh ruồi ruội của Baekhyun có chút tức cười và, thật lòng mà thừa nhận thì trông vô cùng đáng yêu. Tuy nhiên, Taeyeon không dám thể hiện ra mặt, cô chỉ ngoan ngoãn nối bước theo sau anh khi cửa thang máy mở ra ở con số ba màu đỏ chói lọi.Bước ra ngoài thang máy là một dãy hành lang dài, cũng như cảnh vật ở đây từ lúc cô tiếp cận cho đến bây giờ, mọi thứ đều chìm trong bóng tối.Baekhyun dẫn cô đi sâu vào trong hành lang trải thảm đỏ thẫm với hai bên là hàng chục, hàng trăm cánh cửa bằng gỗ nâu được đóng kín kẽ với những con số màu vàng phát sáng.Taeyeon vẫn đều bước theo sau Baekhyun, người đang nhẩm tính gì đó với riêng mình anh. Sau hơn hai trăm mét, Baekhyun cũng giảm tốc độ di chuyển của anh và dừng hẳn trước cánh cửa với con số 309 hiện phía trên.Anh quay sang nhìn cô gái thấp hơn, có chút do dự.- Tôi không chắc có nên làm điều này hay không?Dựa vào giọng nói và nét mặt e ngại của anh, Taeyeon linh cảm được bên trong cánh cửa này là một điều gì đó không hay đang diễn ra. Và tất nhiên, nó có liên quan đến bà ngoại của cô. Tự khích lệ bản thân mình, Taeyeon chống lại cảm giác lo sợ vì cô thực sự muốn gặp lại người bà mà cô yêu thương hơn hết thảy, người đã không ngại gian nan, vất vả để nuôi lớn cô cho đến khi trưởng thành.- Không sao! Tôi đã chuẩn bị tinh thần! - Taeyeon nhìn vị sứ giả cao lớn đứng bên cạnh cô bằng một đôi mắt sáng rực niềm tin và nổi mong muốn cháy bổng được gặp lại người thân của mình.
Trước khi mở cánh cửa, Baekhyun gõ tay nhẹ vào mặt gỗ trơn nhẵn. Lặp tức trên đó hiện ra một bảng cáo trạng."Hồn ma: Park Hyemi
Hưởng dương: 68 năm
Niên ngục: 6 năm (Giờ Trần Gian)
Loại hình phạt: Dầu sôi, Lửa luyện ngục, Song sắt, Mão gai và Bàn đinh"Đọc dòng chữ viết trên cánh cửa mà Taeyeon lạnh cả người, hai mắt cô nhìn như muốn đốt cháy hai dòng chữ cuối cùng. Bà ngoại của cô sinh thời luôn là một người hiền hậu và tự tế, vì sao lại phải gánh chịu những hình phạt tra tấn dã man này?- Anh...anh đến có đúng phòng không? - Cô run rẩy hỏi mà hy vọng rằng Baekhyun sẽ xem xét lại số phòng của bà ngoại mình.Baekhyun chạm một lần nữa vào cánh cửa, dòng cáo trạng biến mất và thay vào đó chính là tấm ảnh chân dung của một người phụ nữ cao tuổi hiện lên. Chỉ là một bức hình trắng đen nhưng vẫn đủ để Taeyeon nhận ra gương mặt nhân hậu của người bà mà cô yêu thương. Taeyeon lúc này chỉ muốn mong chóng được gặp bà, nếu có thể cô sẽ mang bà ngoại thoát khỏi nơi ngục tù khổ sai này.- Đúng là ngoại của tôi! Baekhyun, xin anh hãy cho tôi được gặp bà!Đây là lần đầu tiên Taeyeon gọi thẳng tên anh, nó khiến Baekhyun có một cảm giác mới lạ xâm chiếm. Tuy nhiên anh lơ nó đi, chầm chậm tìm chìa khóa trong túi quần âu của anh và tra nó vào ổ khóa trên cánh cửa.Khi cánh cửa bật mở, Taeyeon nhanh chóng đi vào trong mặc cho Baekhyun càu nhàu nhắc nhở ở phía sau lưng. Bên trong lại là một không gian tăm tối khác. Và ở phía cuối căn phòng rộng lớn kia, đó không ai khác chính là người mà Taeyeon khao khát được gặp lại.- Bà Ngoại! - Cô gọi lớn. Đoạn mừng rỡ muốn chạy lại ôm lấy người bà yêu quí thì bị một hơi lạnh nhanh chóng kèm cặp - Anh làm gì vậy? Thả tôi ra! - Taeyeon xoay người phản kháng nhưng Baekhyun mạnh hơn cô nghĩ, anh đang cố khống chế cô, không cho cô chạy đến chỗ bà ngoại.
Taeyeon mãi lo chống cự thoát ra khỏi vòng tay chặt cứng của Baekhyun thì phía xa, một tiếng hét rất lớn vang lên như xé nát không gian.- Ahhh! Ta đau quá, Taeyeon! Taeyeon, cứu ta! Cứu ta! AHHHH!!!Mọi động thái đều bị đình chỉ khi Taeyeon chứng kiến cảnh tượng bà ngoại của cô, đầu đội mũ gai, chân đứng trên một bàn đầy định nhọn, người thì bị trói vào một cây cột sắt. Bổng đâu một tên nha sai đứng gần đó, liên tục dùng lửa đỏ rừng rực thổi vào cơ thể quằn quại đau đớn của bà Park. Máu và tiếng la hét thất thanh như những con dao sắc lẹm cứa vào lòng Taeyeon.- Bà ngoại! - Hai mắt Taeyeon ràn giụa nước khi cô chứng kiến cảnh tượng bà ngoại mình bị tra tấn. Cô muốn chạy đến bên bà, giải thoát bà khỏi nhục hình nhưng sức mạnh phía sau vẫn không nới lỏng - Xin anh, Baekhyun! Làm ơn cho tôi cứu bà ngoại của mình!- Tôi đã cảnh báo trước với cô rồi! - Baekhyun bình tĩnh đến mức ngạc nhiên trước những phản ứng kịch liệt của Taeyeon khi phía xa là cảnh bà ngoại của cô bị nha sai tra tấn.Phía xa, người đàn bà lại tiếp tục gào thét, giãy dụa vì cực hình, điều đó làm cho Taeyeon thực sự rất đau lòng. Cô khụy xuống, không ngừng van xin và lạy lục.- Tôi xin anh, xin anh tha cho bà tôi! Hãy để tôi thay thế cho bà ở vị trí đó có được không? Baekhyun, tôi van anh!Baekhuyn thở dài, anh tuy là một vị sứ giả đắc lực của Thần Chết nhưng không có nghĩa anh có quyền định đoạt trong chuyện này. Những gì mà anh có thể làm lúc này là dùng sức kéo cô gái gào khóc bên dưới sàn ra khỏi căn phòng đầy hơi nóng của lửa luyện ngục và tiếng thét lanh lãnh của hồn ma kia. Cho phép cô vào trong có lẽ là một việc hoàn toàn sai lầm đối với anh.- Buông tôi ra! Thả tôi ra!Mặc dù vô cùng khó khăn nhưng cuối cùng Baekhyun cũng lôi được một Kim Taeyeon đang giãy giụa quyết liệt ra khỏi căn phòng man rợ ấy.- Đồ xấu xa! - Taeyeon vẫn còn khóc rất lớn, hai tay cô không ngừng đánh vào ngực áo của Baekhuyn. Với sức lực đó cùng với dương khí tràn trề của cô, làm anh rất đau nhưng Baekhyun lại không né tránh. Anh đứng yên để cho cô vừa khóc lóc thảm thiết vừa không ngừng đánh vào vai mình.Sau một hồi lâu, cuối cùng Taeyeon cũng đành phải chấp nhận sự thật rằng cô chẳng thể thay đổi được tình thế. Bà ngoại của cô đang phải chịu đau đớn bởi những hình phạt quá dã man, nhưng cô vô vọng trong việc cứu bà thoát khỏi nơi này. Taeyeon cảm thấy tuyệt vọng và đau xót, cô mặc kệ mọi thứ và ôm lấy người duy nhất cô có thế dựa vào lúc này để khóc cho thỏa thích.
Mọi cảm xúc tiêu cực mà cô đã cố gắng dồn nén từ lúc biết mình bị bạn trai lừa dối, bạn thân phản bội và bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, cô không kiềm lại nữa mà mặc cho nó điều khiển hành động của mình. Taeyeon ôm chặt Baekhyun, vùi đầu vào bờ ngực vững chải và lạnh giá của anh, nước mắt thi nhau rơi làm ướt đẫm một phần y phục của vị sứ giả.Baekhyun ban đầu có ý định đẩy người này ra khỏi mình nhưng Taeyeon lúc này vô cùng đáng thương. Cô khóc rất nhiều và ôm siết lấy anh như muốn nổi đau trong lòng cô sẽ vơi bớt đi. Nghĩ cũng phải, chỉ trong vòng một ngày, Taeyeon đã mất đi gần như tất cả mọi thứ, người mà cô yêu say đắm, một người bạn thân và lại lâm vào giai đoạn nguy hiểm với những chấn thương vô cùng nghiêm trọng sau tai nạn giao thông. Một cô gái nhỏ bé, căn bản không thể chịu đựng nổi những cú sốc quá lớn dồn dập xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn như thế. Đột nhiên, anh đưa tay lên, áp nhẹ mái tóc đen vào ngực mình, và tay còn lại, anh dùng nó để vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng gầy gò, run bần bật của Taeyeon. Hành động của anh, tuy vụng về nhưng chứa đựng sự đồng cảm và mong muốn phần nào san sẻ nổi đau.Baekhyun không cần phải nói một lời nào nhưng hành động giản đơn của anh cũng phần nào làm cho cô cảm thấy tốt hơn. Sau một lúc lâu, Taeyeon cũng chẳng còn sức lực để khóc nữa, người cô mệt lã như chạy bộ cả trăm cây số liên tiếp. Dồn hết trọng lực vào cơ thể mạnh mẽ của Baekhyun, hai chân cô chẳng còn đứng vững nữa rồi.- Cô sao vậy?Taeyeon nghe giọng nói quen thuộc ở rất gần rồi như xa xăm dần. Sau đó mọi vật gần như đảo lộn, trước mắt cô là bóng đêm đặc quánh để rồi tiếp theo đó, Taeyeon mất hẳn đi ý thức của mình....Địa Ngục
Căn hộ Sứ giả số 4
Ngày giờ không thể xác định
Taeyeon không biết cô đã thiếp đi bao lâu, chỉ biết tỉnh lại thì thấy đầu óc lâng lâng khó chịu vô cùng. Không khí xung quanh vẫn lạnh lẽo và âm u, điều đó cho cô biết rằng cô vẫn còn là một linh hồn dưới Địa Ngục.Vừa rồi trước khi ngất đi, tiềm thức của cô vẫn luôn sợ sệt và hoang mang, không biết khi tỉnh lại có phải đã nhập xác rồi hay không? Tuy nhiên không gian u tịch và lạnh giá này, không thể nào có trên trần thế.
Khi đã tỉnh táo hẳn, Taeyeon bắt đầu chú ý đến căn phòng mà cô đang ở. Không khác gì kết cấu của những ngôi nhà chốn nhân gian, căn phòng có dạng hình hộp với xung quanh là bốn bức tường màu ghi sẫm, bay la đà tứ hướng là mấy ngọn lửa con có vẻ như đang đùa giỡn với nhau. Đồ vật bên trong phòng không nhiều, vọn vẻn chỉ có cái giường phủ drab nâu mà cô đang nằm, một cái tủ gỗ ốp tường và một khung hình chân dung treo trên tường. Taeyeon bị khung hình phía xa thu hút, cô chầm chậm bước xuống giường và đi đến gần bức ảnh hơn.Đó là một bức ảnh chân dung gia đình, gồm cả thảy bốn người. Taeyeon ngay lặp tức nhận ra một trong số ấy chính là Baekhyun. Anh nhìn lịch lãm và phong nhã trong một bộ vest cắt may hoàn hảo. Nụ cười quen thuộc trên gương mặt điển trai nhưng rất con người, da vẻ anh hồng hào và đôi mắt đen lanh lợi chứ không nhợt nhạt như bây giờ.Ngồi phía trước Baekhyun trong tấm ảnh có lẽ là bố và mẹ của anh. Còn một người khác nữa, khá nhỏ bé đứng cạnh Baekhyun, Taeyeon đoán cô bé là em gái của anh vì thoạt nhìn họ rất giống nhau.Cả bốn người trong gia đình đều có một điểm chung, đó chính là gương mặt hạnh phúc bên những nụ cười tươi rạng rỡ. Niềm vui của họ, kì diệu thay, tựa như có thể lan truyền vì trong lồng ngực, Taeyeon cảm nhận được có một dòng suối ấm áp chảy qua.Say mê ngắm nhìn một lâu sau, Taeyeon bị phân tâm bởi một vài tiếng động phát ra từ bên ngoài căn phòng nhỏ. Cô gái tóc đen không thể kiềm được sự hiếu kì, Taeyeon quyết định mở cửa bước ra bên ngoài.Taeyeon đoán cô đang có mặt ở một căn hộ, và có lẽ chính là một căn hộ riêng của Baekhyun. Bên ngoài căn phòng vừa rồi, Taeyeon đi giữa một hành lang không rộng nhưng cũng chẳng hẹp, một vài lửa con từ trong phòng bay ra, lơ lửng bên cạnh Taeyeon để soi sáng cho cô.- Cảm ơn! - Taeyeon bắt đầu thấy quý lũ ánh sáng dễ thương này rồi. Cô mỉm cười với nó trong lúc đưa tay ra cho ngọn lửa nhỏ đáp xuống.Đi hết chiều dài của hành lang, Taeyeon đối diện với một căn phòng mới, to hơn và có vẻ sáng sủa hơn phòng ngủ khi nãy.Mặc dù không gian nơi âm phủ vẫn tĩnh mịt và lạnh lẽo nhưng căn phòng này đặc biệt ấm hơn. Còn có một mùi hương rất quen thuộc bay đến, nó khiến Taeyeon nhớ đến khi còn là một con người. Đó chính xác là mùi trầm hương, Taeyeon nhận ra khi hít ngửi tích cực hơn hương thơm thân quen ấy.Khi cô có mặt ở phòng khách thì Baekhyun đã có ở đó, tuy nhiên anh đang say mê theo dõi gì đó, tạm thời chưa nhận ra sự tham gia của một người khác.Taeyeon có chút ngạc nhiên vì thấy vị sứ giả đang mải mê với màn hình ti vi ở phía trước. Đó đúng thật là một cái ti vi khi Taeyeon cố gắng nhìn thật kĩ. Một chiếc ti vi với màn hình đặc biệt to và rất mỏng.Baekhyun vẫn chăm chú bên màn hình mà chưa nhận ra sự có mặt của cô. Taeyeon nhẹ nhàng thu hẹp khoảng cách, cô muốn xem rốt cuộc người đàn ông kia đang chú tâm vào chương trình gì.Trên màn hình ti vi là một cảnh vật khá quen thuộc, dựa vào ánh sáng và sự sinh động của màu sắc, Taeyeon đoán đây chính là khung cảnh ở trần gian vào buổi sáng.Đó là một dãy nhà phố nằm trên một con đường khá dốc với những dãy thường xuân xanh ngát leo dọc từng hàng rào. Con đường buổi sớm lác đác vài người bước ra từ căn hộ của mình, một ít trong số đó đang chạy bộ, ít người còn lại quần áo tươm tất để đi làm. Rồi khi quan sát kĩ, Taeyeon đặc biệt chú ý đến một người phụ nữ đứng tuổi, bà đang khóa lại cánh cửa sau khi xách một cái giỏ đi chợ, bước ra ngoài từ trong nhà. Dáng người thì Taeyeon không chắc lắm, nhưng gương mặt này thì cô không thể nào không nhận ra. Những nét phúc hậu có trên gương mặt người phụ nữ này giống hệt như một người mà cô trông thấy trên bức chân dung gia đình treo trong phòng ngủ của Baekhyun. Bà chính là mẹ của anh, Taeyeon cam đoan. Vô thức tiến lại gần hơn, cố xem rõ để biết thêm về bà nhưng cũng chính lúc ấy, Baekhyun nhận ra sự có mặt của cô.- Cô tỉnh rồi à? - Thấy có người lạ, Baekhyun phất tay, lặp tức màn hình ti vi biến mất.- Anh có thể xem được những gì đang diễn ra trên trần gian sao? - Sự tò mò và hiếu kì của Taeyeon luôn tỉ lệ nghịch với chiều cao khiêm tốn của cô.Baekhyun nghĩ khi anh kịp thời tắt đi thì sẽ thoát khỏi sự bao vây của những câu hỏi không có hồi kết từ cô gái tóc đen, nhưng anh đã sai. Vì vậy, vị sứ giả chỉ biết thở dài ngao ngán, đáp qua loa.- Có thể được xem là vậy!Taeyeon chẳng hài lòng với lời đáp trả như thế đâu. Cô lại đến ngồi cạnh anh trên chiếc ghế sofa bằng da có màu đen bóng loáng.- Người vừa nãy chính là mẹ của anh?Đó không hẳn là một câu hỏi vì chất giọng của Taeyeon rõ ràng như một lời khẳng định.Baekhyun thầm thán phục sự quan sát và tinh ý của linh hồn họ Kim. Tuy nhiên anh không thể hiện nó ra mà bắt chéo chân, ngồi nhàn hạ tựa lưng vào ghế.- Cô đã biết rồi sao còn phải nhọc công hỏi?Hệ thống phân tích thông tin trong đầu Taeyeon không bị cơn ngất đi trước đó ảnh hưởng mà ngược lại, càng thêm hoạt động mạnh mẽ.- Đó là lí do anh không chịu chuyển kiếp mà chọn cách ở lại đây để có thể thấy được người thân đang còn sống của mình! Có đúng không?- Này, cô bắt đầu chuyển sang tọc mạch rồi đấy! - Baekhyun trợn mắt nói, anh có vẻ không vui vì cô phần nào biết được chuyện gia đình của mình.Thu hẹp khoảng cách với vị sứ giả một cách không ngại ngùng, Taeyeon nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh.- Nè, kể tôi nghe về chuyện của anh đi! Vì sao anh chết và tại sao lại không chịu đầu thai?Baekhyun có chút bối rối, anh kiên quyết ngồi xa hơn, giữ một khoảng cách nhất định với cô gái luôn muốn khai thác mọi thông tin này.
- Chuyện đó không liên quan đến cô!Taeyeon đâu phải tuýp người hay bỏ cuộc, cô dai dẳn rút ngắn khoảng cách với anh và bắt đầu nói.- Anh luôn bảo rằng tôi nhất định sẽ hối hận nếu không trở lại làm người! Có phải anh đã có nhiều chuyện không vui và hối tiếc khi còn sống không? Tôi thực sự rất muốn nghe!Đôi mắt màu nâu đầy sự chân thành của Taeyeon một lần nữa làm cho vị sứ giả yếu lòng. Anh thề rằng anh không hề biết vì sao bản thân lại mở lòng với cô hết lần này đến lần khác mặc cho lí trí của anh nghìn lần cản ngăn.
- Tôi không chắc nữa! - Baekhyun nghe giọng nói của anh mơ hồ vọng lại từ xa xăm - Ban đầu gặp cô, tôi như thấy chính bản thân của mình trong đó! Khẽ cau mày suy nghĩ, Taeyeon đoán mò.- Anh cũng là một linh hồn sống không chịu nhập xác sao?Tuy nhiên, Baekhyun chỉ cười buồn và lắc đầu.- Tôi ước gì tôi có thể làm được điều đó! Nhưng thể xác của tôi đã chết, số tôi đã tận!Một nổi buồn và sự ngậm ngùi hiện rõ trên gương mặt nhợt nhạt của Baekhyun khi anh hồi tưởng lại những gì đã xảy ra lúc sinh thời. Việc đó khiến cho Taeyeon khao khát được biết câu chuyện về cuộc đời của anh hơn bao giờ hết. Khi cô chăm chú chờ đợi anh sẽ chia sẻ với mình thì Baekhyun chỉ im lặng. Anh chỉ tay về phía trước, Taeyeon nhìn theo hướng đó thì thấy màn hình ti vi rất lớn như vừa rồi hiện ra.Vẫn là khung cảnh tươi sáng, ngập tràn ánh nắng mặt trời của trần gian trên một khoảnh sân rộng của một tòa chung cư. Sân thượng vắng vẻ, không một ai lai vãng trừ bóng lưng của ai đó phía xa xa. Thân ảnh dần được thu hẹp và đó không ai khác chính là vị sứ giả khi còn tại thế. Anh đứng yên như một pho tượng sống động trong một bộ vest cẩu thả, mái tóc rối bù và gương mặt xanh xao lún phún râu đen. Taeyeon không thể nhận ra người kia chính là Baekhyun nếu như anh ta không mang theo đôi mắt đen, dài và sâu của anh. Người đàn ông đứng trầm luân bên rìa của sân thượng, nhìn về phía không gian bên dưới bằng đôi mắt chán chường, tuyệt vọng.Taeyeon chỉ vừa nhận ra được anh dự định làm gì ba giây trước khi thân hình cao lớn của người đàn ông thả lỏng, rơi tự do từ tòa cao ốc hơn năm mươi tầng.Đặt tay lên môi để che đi tiếng ré lên vì quá kinh hoàng của mình, Taeyeon không ngờ nguyên nhân đưa Baekhyun đến Địa Ngục là vì anh đã tự vẫn. - Công ty của tôi bị phá sản, nợ vây tứ phía! Hơn thế, vị hôn thê mà tôi nhất mực yêu thương lại bỏ rơi tôi, đi theo tên Tổng giám đốc khốn kiếp đã hãm hại tôi! Lúc đó tôi không còn có thể nghĩ đến ai khác ngoài nổi đau và sự thất bại thảm hại của mình! - Taeyeon ngồi lặng nghe tiếng nói của Baekhyun, giọng anh không còn lạnh giá như mọi lúc nữa mà yếu ớt lắm, nghe như vọng đến từ một nơi sâu thẳm nào đó - Tôi chọn cách tự sát để giải thoát! Trước khi giải linh hồn tôi về Địa Ngục, Xiumin hyung đã cho tôi gặp gia đình của mình lần cuối!Khung cảnh trên sân thượng mờ đi rồi dần dần biến mất, thay vào đó là một không gian ảm đạm và thê lương. Hai người lớn tuổi quỳ mọp bên một cỗ quan tài, không ngừng kêu khóc đến thảm thiết. Người mẹ vì quá lao lực và xúc động nên lịm đi, cô gái trẻ lập tức đỡ lấy. Cô gái khóc lớn, vừa ôm lấy bố mẹ của mình mà không ngừng gào thét."Anh ác lắm! Baekhyun, anh ác lắm! Sao anh lại để bố mẹ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này? Sao anh để em phải mất đi một người anh trai mà em luôn tự hào và yêu quý? Anh giết chết anh tôi rồi! Anh ác lắm!"Cho đến khi cảm thấy vị mặn đắng trong miệng, Taeyeon chợt nhận ra cô đã vô thức rơi lệ trước khung cảnh chia li đầy nghiệt ngã ấy. Cô quệt tay qua má, không thể để cho Baekhyun nhìn thấy cô khóc, nếu không anh lại thấy buồn hơn.- Sau đó tôi bị đày xuống tầng thứ mười tám! - Trước cái trợn mắt của Taeyeon cả kinh, Baekhyun giải thích thêm - Vì tôi đã giết chính mạng sống của mình, đó cũng phải xét vào tội giết người, đáng bị trừng phạt ở tầng cao nhất! - S-Sau đó thì sao? Baekhyun nhún vai, xem như những trận tra tấn man rợ trong quá khứ chỉ là một điều gì đó nhỏ nhoi:- Tôi đã vượt qua và xin Thần Chết được ở đây phục vụ Ngài! Ban đầu sẽ là những người giúp việc vặt trong lãnh địa của Thần Chết! Khi tôi làm tốt hơn, thì được Ngài phong làm sứ giả, có nhiệm vụ giải các linh hồn về nơi xét xử và đưa những linh hồn chưa tận số về đúng với thể xác của họ!
- Nó có...nó có khủng khiếp không? Tầng thứ Mười tám ấy? - Taeyeon hỏi và không thể không nhớ lại những hình phạt đáng sợ mà cô đã tận mắt chứng kiến bà ngoại phải chịu đựng ở tầng thứ Ba.
Nụ cưởi nửa miệng thường trực lại có dịp xuất hiện trên đôi môi màu máu đỏ, Baekhyun hỏi với ngữ điệu đầy sự thách thức.
- Cô có muốn xem thử không?
End Chap.
Thanks For Reading!Bình chọn và Bình luận của các bạn luôn là động lực của mình :)
----
Au's note: Cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ mình ^^~ Mình sẽ cố gắng ra chap thường xuyên ^_< Vì mình vẫn chưa hoàn thành đoạn kết nên có bạn nào có ý tưởng gì hay thì cho mình xin nhé hehe! Sad Ending hay Happy Ending, hãy tiếp tục chờ xem nè ehehe! Good night all <3
"Đ-Đẹp quá..."Nếu như còn sống, Baekhyun nghĩ nụ cười quá đỗi xinh đẹp kia đã lấy đi hơi thở của mình. Nhưng không, thực tại quay về, anh đang đối mặt với một linh hồn và nhiệm vụ cấp bách lúc này của anh là phải đưa cô ấy về đúng vị trí. Đôi môi hồng của Taeyeon mấp máy, khi cô nói lên ước muốn của mình, Baekhyun như không thể tin được vào tai.- Hãy đưa tôi xuống Địa Ngục!Đôi mày dày khẽ cau lại, Baekhyun nhếch một bên đôi mắt sắc sảo của anh.- Cô không đùa chứ? Khi nhận được cái gật đầu khẳng định rất quả quyết của Taeyeon, vị sứ giả chỉ cười ra một làn hơi lạnh giá.- Cô nghĩ Địa Ngục là nơi muốn đến là sẽ đến được sao?- Tôi muốn tìm bà ngoại của mình! Nếu anh giúp được tôi, tôi sẽ làm theo ý anh!Taeyeon hồn nhiên mặc cả với vị sứ giả đến từ lòng đất. Cô còn gì phải sợ hãi và nuối tiếc nữa đây? Khi trên thế gian này, cô không còn vương vấn bất cứ điều gì nữa.Điều kiện mà Taeyeon đề nghị không hề khó khăn đối với anh, nhưng Baekhyun không thể không cảnh giác trước cô gái dường như rất thông minh và lém lỉnh này. Có thể nguồn khí dương mạnh mẽ của cô lúc này có thể áp chế anh, nhưng Baekhyun vẫn còn cách để áp đảo tình huống. Nheo mắt đáng giá tình hình độ khoảng hai phút sau đó, Baekhyun mới ậm ừ đồng ý.
Cô gái tóc đen vui mừng ra mặt, và đây chính là niềm vui đầu tiên mà cô có được từ lúc trong thấy Haemi nằm trong lòng của Jack trên chiếc giường ngủ của chính cô.
...
Taeyeon háo hức và mong chờ được đi đến Địa Ngục đến mức cô chẳng còn đi đứng như con người bình thường nữa, lần này cô chọn cách lướt đi như vị sứ giả bên cạnh. Thảo nào Baekhyun không thèm bước đi như con người, vì thực sự khi bay lơ lửng trên mặt đất, cảm giác rất mới lạ và vô cùng thú vị. Bạn không cần tốn sức vận động hai chân của mình, những gì bạn cần làm chỉ là thả nhẹ lỏng và phiêu lưu theo cơn gió. Hai linh hồn, một u ám như trời chuyển mưa, một rạng rỡ như nắng trưa trời, lướt đi bên nhau dưới những tán cây lớn trên phố.- Này, tập trung chút đi! Cô cứ cản đường tôi! - Baekhyun khó chịu lên tiếng và có chút lấy làm phiền phức vì tiểu a đầu họ Kim đang quá phấn khích với sự bay bổng của cô mà luôn luôn lấn chiếm qua phần đường của anh.Taeyeon quay sang bên cạnh, mỉm cười cầu hòa để lấy lòng vị sứ giả khó tính.- Thông cảm đi! Lần đầu tiên tôi được bay thế này! Làm ma thích thật!Không thể không phì cười với tính khí trẻ con bộc phát của Taeyeon, Baekhyun không thể tin cô gái bên cạnh anh lúc này mấy phút trước còn khóc lóc, đau khổ bên mối tình sâu đậm.- Rồi cô sẽ thấy hối hận thôi! Không có gì quý bằng sự sống cả!Tốc độ của cô có chút chậm lại, Taeyeon cảm nhận được một chút gì đó luyến tiếc trong giọng nói của Baekhyun. Tuy nhiên có vẻ như đó thuộc về chuyện cá nhân, không tiện hỏi đến vì hai người họ cũng chỉ mới biết nhau vài giờ đồng hồ trước. Baekhyun dẫn Taeyeon đi đến một cái sân vận động rất to nhưng khá vắng người vãng lai. Taeyeon không nhịn được, tròn mắt hỏi.- Tại sao chúng ta phải đi đến đây?Vị sứ giả cũng không ngần ngại giải thích trước gương mặt nom như một đứa trẻ nhỏ hiếu kì với mọi thứ xung quanh của Taeyeon. - Như tôi đã nói trước đó, loài người có dương khí rất mạnh, nó sẽ làm giảm đi nguyên khí của những người như tôi! Vì vậy, phải tìm một chỗ mà ánh mặt trời bị che chắn và vắng người qua lại! Có như vậy, tôi mới có thể vận khí để mở hố Tử thần và làm Phép dịch chuyển!Taeyeon ngẩn người lắng nghe nguồn thông tin hi hữu mà cô nghĩ bảy tỉ người trên thế giới này chưa chắc được biết đến một lần trong đời. - Cô nghĩ gì vậy? - Baekhyun gõ nhẹ vào mái tóc đen trước gương mặt nghệch ra rất ngốc nghếch của Taeyeon.Cô chép miệng:- Nếu những điều này đều bị con người biết hết thì sẽ ra sao? Ý tôi là, nếu tôi mang những sự thật này và sống lại, nói với mọi người về sự tồn tại của thế giới thứ hai này! Thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Baekhyun bật cười trước sự tưởng tượng bay xa của Taeyeon. Anh hiểu ý của cô là gì nên đáp ngay tắp lự.- Chưa có linh hồn nào còn nhớ những việc này cho đến khi nhập lại vào thể xác hoặc đi đầu thai vào kiếp sống khác cả!- Ý anh là, tôi sẽ quên đi hết những chuyện này sau khi nhập hồn? - Taeyeon ngờ ngợ hỏi lại, trong lòng thấy có chút đáng tiếc.Giơ ngón cái lên trên thay cho sự khẳng định, sau đó Baekhyun ra hiệu cho Taeyeon đứng lại gần anh. Người cao hơn với mái tóc hung đỏ xòe tay ra phía trước, chờ đợi Taeyeon nắm lấy tay của anh.- Cô sẽ phải hỏi nhiều đây?!Ngay khi tay cô chạm vào "tảng băng hình bàn tay" của Baekhyun, Taeyeon lặp tức bị hút vào một không gian u tối, tĩnh mịt và vô cùng ngột ngạt. Áp suất lúc này giống hệt như lúc cô bị thúc ép đưa vào cơ thể sống của mình. Khi Taeyeon tưởng như lồng ngực của cô vỡ tung thì mọi thứ đột nhiên biến mất, trả lại cho cô trạng thái không cảm giác như ban đầu. À, cũng không hẳn vì bàn tay đang nắm chặt lấy "tảng băng hình bàn tay" của cô vẫn còn bị tê cóng vì nhiệt độ quá thấp.- Mở mắt ra đi!Một tiếng nói có vẻ như đang nhịn cười vang lên bên cạnh. Taeyeon có chút ngượng nghịu rút tay cô ra khỏi bàn tay lạnh giá của anh, mắt chầm chậm mở ra để đón nhận không gian bao la phía trước.Bóng tối là thứ đầu tiên xuất hiện trong tư duy của Taeyeon cho đến hơn năm giây sau, khi mắt cô đã quen dần với bóng đêm, Taeyeon có chút kinh ngạc với những gì cô trong thấy.Trước mặt cô lúc này là một dòng sông đen ngòm, rất rộng và dường như không thấy điểm kết thúc. Sẽ không có gì để bàn đến nữa nếu như trên sông không phải là hằng hà sa số những chiếc thuyền độc mộc. Trên chiếc thuyền nhỏ luôn có một cặp người, một cầm tay chèo để di chuyển ta xa bờ và người còn lại có một vẻ mặt đờ đẫn, vô hồn.Những người cầm lái mang khí chất và thần thái gần giống như vị sứ giả đang đứng bên cạnh cô lúc này. Có cả nam lẫn nữ nhưng họ đều có chung một điểm, quần áo gọn gàng trong một bộ âu phục tối màu và những đôi mắt ánh lên những tia nhìn giết chóc. Lúc đầu trông thấy Baekhyun, Taeyeon từng nghĩ anh là một người rất nguy hiểm bởi gương mặt sắc lạnh và đôi mắt đỏ au hoang dã mang đến cho cô một cảm giác sợ hãi như gặp phải thú dữ. Nhưng khi chứng kiến rất nhiều người có cùng khí chất với Baekhyun, cô thấy anh là một vị sứ giả rất điển trai và vô cùng thanh lịch.- Cô đang nghĩ gì vậy?Giọng nói và hơi lạnh bất ngờ của anh khiến cô giật mình đôi chút. Taeyeon chữa thẹn bằng cách chỉ vào hằng trăm chiếc thuyền phía trước.- Có phải đó là những linh hồn vừa rời khỏi xác không?Nhận được cái gật đầu xác nhận của Baekhyun, cô hỏi tiếp.- Còn họ?Taeyeon trỏ tay về phía xa vốn dĩ chẳng xác định rõ được mục tiêu nhưng Baekhyun vẫn hiểu cô muốn nói gì.- Cũng như tôi, là những sứ giả của Thần Chết!Cứ nghĩ cô gái hiếu kì này sẽ không còn gì để hỏi nhưng Baekhyun đã lầm vì câu hỏi lần này của cô hoàn toàn làm khó anh.- Vậy làm thế nào để trở thành một sứ giả của Thần Chết?Baekhyun đảo mắt trước cô gái quá kì lạ này, nhưng anh không vội giải đáp thắc mắc cho cô mà đi về phía gần đó.
Taeyeon thấy anh đi đến túp liều bằng gỗ cạnh bờ sông, ở đó có một ông lão rất già. Người lớn tuổi hơn cùng anh trao đổi vài câu rồi lấy từ trong căn chòi một cái chèo gỗ. Baekhyun nhận lấy rồi gật nhẹ đầu biểu thị lời cảm ơn. Xong xuôi, anh trở lại phía cô gái tóc đen và ra hiệu cô đi theo sau anh.- Cô biết chuyện mười tám tầng địa ngục hay không?Baekhyun hỏi trong lúc hướng cô đi về chỗ bến tàu, cập rất nhiều thuyền độc mộc. Từng hàng dài những chiếc thuyền nối nhau, dập dìu với sự tác động của nước nhưng tuyệt nhiên chẳng hề trôi đi mặc dù chẳng có gì để giữ lại.Khi Baekhyun bước xuống một chiếc thuyền nhỏ gần đó, anh đưa tay ra để dìu cô ngồi xuống bên cạnh mình thì Taeyeon đáp.- Tôi có nghe qua! Nó giống như kiểu, cấp độ của tội lỗi con người! Có phải như vậy không? Càng lúc Taeyeon như càng bị xoáy vào sự tò mò với thế giới bên dưới lòng đất này. Cô quyết tâm sẽ tìm hiểu hết mọi thứ rồi sau đó, cố gắng thuyết phục Baekhyun giữ lại cho cô những kí ức về chuyến thám hiểm này.Baekhyun nhận ra được ý đồ của Taeyeon thông qua đôi mắt sáng rực một niềm tin đó của cô. Anh chỉ cười thầm trong lòng, tay cầm mái chèo chống vào mấy chiếc thuyền cạnh đó để lấy trớn đẩy họ đi ra xa.- Nó cũng tương tự như vậy! - Khi thuyền đã xuôi chèo mát mái, Baekhyun cất đi tay chèo bằng gỗ, để chiếc thuyền như được gắn sẵn động cơ, chuyển động về phía trước - Con người sau khi chết, linh hồn sẽ được sứ giả chúng tôi giải xuống nơi đây! Và trường hợp của cô thì khác, những người xuất hồn nhưng không có tên trong sổ Tử thần, sứ giả có nhiệm vụ đưa họ về với thể xác!Vừa lắng nghe Baekhyun trình bày, Taeyeon vừa quan sát cảnh vật xung quanh. Đúng là những linh hồn với thể xác đã chết kia có chút ù lì, không được năng động như cô. Ngồi với họ là những vị sứ giả với gương mặt nghiêm khắt có chút độc ác. Họ như bắt gặp được tia nhìn của cô, liền quay ngoắt lại, hướng đôi mắt hiểm độc về phía Taeyeon.- Đừng nhìn họ! Taeyeon nghe tiếng nhắc nhở rất khẩn trương của Baekhyun. Anh tiếp tục thì thầm với cô bằng nét mặt nghiêm trọng.- Đừng chú tâm quá nhiều vào một vật! Cô cứ tỏ ra ngơ ngác như những linh hồn khác đi! Nếu không sẽ rất nguy hiểm!Baekhyun nói không sai, vì khi anh vừa dứt lời, từ bên chiếc thuyền gần nhất vang lên giọng nói lạnh lẽo.- Sứ giả Byun! Đó là một linh hồn sống!Hàng loạt những ánh mắt hau háu như diều hâu săn mồi hướng về phía Taeyeon. Cô gái tóc đen cố gắng trấn an bản thân mình rằng cô sẽ ổn trong lúc tiếp tục tỏ ra thật tự nhiên.- Ta đang làm theo lệnh của Thần Chết! Đừng lo việc bao đồng! - Baekhyun cũng chẳng phải hạng dễ hiếp đáp ở chốn âm phủ. Anh là một trong chín vị đại sứ thần được Thần Chết trọng dụng, bọn sứ giả tầm thường làm sao có thể quản được anh.Mặc dù không phục nhưng họ chỉ biết trao cho anh những tia nhìn cay cú rồi giông thuyền chạy đi. Thở phào nhẹ nhõm, dù sao đây cũng là lần đầu anh làm trái nguyên tắc, Baekhyun cũng có chút e sợ. - Anh có thể tiếp tục không? - Taeyeon hướng đôi mắt tròn xoe và rất sáng như hai viên hắc ngọc về phía Baekhyun, mong chờ được nghe tiếp câu chuyện của anh dang dở trước đó.Baekhyun đảo mắt ngao ngán, thầm trách Thần Chết cớ sao lại đưa anh xử lí một ca quá khó như thế này?- Là như thế này! - Baekhyun miễn cưỡng tiếp tục - Linh hồn được chúng tôi áp giải đến trước Thần Chết để luận tội lỗi của người đó khi còn sinh thời. Tùy vào tội lỗi mà người đó đã gây ra, họ sẽ được giải vào từng tầng khác nhau theo mức độ nặng nhẹ!- Có phải...có phải người hiền lành thì sẽ được lên Thiên Đàng không? - Taeyeon hỏi với hình ảnh người bà luôn rất mực yêu thương cô khi bà còn sống.Baekhyun lắc đầu:- Đó chỉ là những câu chuyện cổ tích dùng để răn dạy trẻ con! Thực chất là con người không ai thoát khỏi thất tình lục dục! Tuyệt đối không có ai sống cả cuộc đời của mình mà không phạm lỗi! Vì vậy mọi linh hồn sau khi rời khỏi xác đều phải bị áp giải đến trước mặt Thần Chết! Đôi mắt Taeyeon xụp xuống, vậy là bà ngoại của cô vẫn phải chịu cảnh giam giữ và chịu hình phạt sao? - Chỉ có một trường hợp có thể thoát khỏi việc chịu sự trừng phạt ở đây!Nghe Baekhyun nói, hai mắt cô lại sáng lên đầy mong chờ. Nhưng đó không hẳn là những thông tin mà cô mong đợi.- Đó bao gồm những đứa trẻ chết trong bụng mẹ, những trẻ sơ sinh đoản mệnh và những trẻ chưa có ý thức chết yểu! Linh hồn ngây thơ và trong sáng của chúng sẽ được Thượng Đế nuôi dạy và chúng chính là những thiên sứ, ban ơn lành đến cho mọi người!Taeyeon gật gù, não hoạt động hết công suất để tiêu hóa một lượng lớn thông tin xa lạ mà cô chưa từng tiếp xúc qua trong hai mươi tám năm trời.- Anh nói chưa có ai trở về thế gian mà nhớ được những điều này, nhưng vì sao hầu hết những gì anh nói con người đều biết và truyền miệng từ rất lâu rồi? - Taeyeon thắc mắc trong lúc chiếc thuyền của họ bắt đầu ngã rẽ đầu tiên.Màn đêm như nuốt chửng những chiếc thuyền con khi nó tiến dần vào một hang động tối đen, tĩnh mịt và yên ắng đến kì quặc. Một dòng điện hi hữu chạy dọc sống lưng Taeyeon khi cô cảm nhận được không khí lạnh giá bao quanh mình. Xem ra khí lạnh từ Baekhyun còn thua xa luồng hàn khí quái gở này.- Cô biết đó! Đôi khi cũng có vài điều ngoại lệ! - Baekhyun lấy lại cây chèo, vục nhẹ xuống nước để điều chỉnh lại hướng đi của họ trong khi tiếp tục giảng giải cho cô gái hiếu kì họ Kim - Hằng ngày có hàng triệu linh hồn bị giải xuống đây cũng như hàng trăm hồn ma được phóng thích sau khoảng thời gian bị trừng phạt! Việc quản lí tuy khắt khe và chặt chẽ nhưng đôi lúc chúng tôi cũng có sơ xuất và đó là lí do con người kiếp này vẫn nhớ về việc của kiếp trước!Taeyeon gật gù nghe những chuyện lạ lùng rót vào tai của mình. Trong lúc mê man suy nghĩ cô vô thức đưa tay xuống để đùa với mặt nước. Tuy nhiên, vài ngón tay vừa chạm vào mặt nước đen ngòm thì một lực rất nhanh và mạnh kéo tay của Taeyeon lại.- Đừng! - Baekhyun khẩn trương kéo tay cô gái nghịch ngợm kia lại.Đã quá muộn, dưới dòng nước lạnh lẽo và đen kịn bắt đầu xuất hiện những xoáy nước và hai giây sau, hàng chục cánh tay trắng nhợt và lở loét vươn lên trên dòng nước bọt trắng xóa.Taeyeon kinh hãi nhìn những cái đầu thối rửa ngoi lên trên mặt nước đen, cùng lúc đó là mùi hôi thối của xác chết bốc lên nồng nặc.- Chết tiệt! - Taeyeon nghe Baekhyun rít lên bên cạnh cô trong lúc xoay mái chèo của anh, bơi ra xa khỏi đám thủy quái kinh tởm kia.- Đ...đó là gì vậy? - Taeyeon cố ép cái lưỡi mình hoạt động trở lại, hai mắt mở lớn nhìn đám thây ma bên dưới tìm cách bơi đến gần thuyền của họ. Một vài cánh tay nhớp nháp vừa mới chạm vào vạt áo của Taeyeon, đang có xu hướng kéo cô xuống dòng nước đen ngòm kia thì Baekhyun đã nhanh tay dùng mái chèo của anh, chặt rơi những cánh tay ghẻ lở đó ra. Mùi tử khí nồng nặc khiến Taeyeon không tránh khỏi cái nôn khan, cô sợ hãi ôm lấy cơ thể của mình và nép lại gần Baekhyun.- Là âm binh, bọn chúng có đầy ở dưới dòng sông Tử Giang này! Nếu có linh hồn nào tìm cách thoát khỏi đây, sẽ bị bọn chúng ăn sống! Và tất nhiên, sẽ trở thành một trong số bọn chúng! - Baekhyun nói, tay anh điều khiển mái chèo vừa để thuyền của họ bơi đi xa vừa xua đám thây ma tởm lợm. Một vài tên ngoan cố bám vào thành thuyền làm cho nó chồng chềnh dữ dội, Taeyeon bí bách quá đành đưa tay ôm chặt lấy cánh tay đang không cầm mái chèo của Baekhyun như thể cả mạng sống của cô phụ thuộc vào nó.- Xin lỗi nhưng tôi sợ mình không giữ được thăng bằng sẽ rơi xuống mất!Baekhyun cũng phần nào mềm lòng với gương mặt nhăn nhúm lại gần như muốn khóc của Taeyeon khi cô bị bọn âm binh tóm lấy từ tứ phía. Thực ra, Baekhyun có thể một chèo chém phăng mấy cánh tay ghê tởm kia và bảo bọn chúng lui đi nhưng anh đã không vội ra tay. Vì gương mặt sợ hãi và kinh sợ của Taeyeon lúc này khiến anh vô cùng thú vị. Hơn nữa, hơi ấm con người đã lâu anh không cảm nhận được, khi cô ôm lấy cánh tay anh, Baekhuyn cảm thấy ấm áp lạ thường.- Nè Baekhyun, đừng trêu cô ấy nữa! Một giọng nghiêm khắt từ phía sau vọng tới. Cả hai người ngồi dính nhau trên thuyền quay qua thì thấy một chàng trai trẻ bon bon trên chiếc thuyền lướt đến gần họ.- Ồ chào anh, Xiumin! - Baekhyun cười cười với người đối diện.Đó cũng là một sứ giả, Taeyeon đoán vậy vì anh ta giống như bao người phía trước, lạnh lùng và có chút nghiêm nghị hằn trên gương mặt đặc biệt lại rất trẻ con. Người kia chỉ gật đầu đáp lại Baekhyun rồi đơn giản, bằng một cái phất tay chèo về phía bọn âm binh chết đói, không gian liền trở về yên ắng như ban đầu.Những cái đầu thối rửa với hàm răng sắc nhọn vàng khè chui tọt xuống vùng nước đen như chưa có chuyện gì xảy ra. Taeyeon biết cô đã bị Baekhyun chơi cho một vố thì hướng đôi mắt cay cú và thù địch về phía vị sứ giả tóc đỏ.- Anh...Baekhyun nhún vai tỏ vẻ vô tội, Taeyeon thì có chút ngượng nghịu buông cánh tay lạnh giá của Baekhyun ra và ngồi ngăn ngắn lại vị trí cũ. Dù sao đây cũng là vùng nằm trong phạm vi hoạt động của Baekhyun, cô không nên đắc tội với anh, kẻo người đàn ông này điên lên có khi lại quăng cô xuống dòng sông đầy thứ gớm ghiếc như vừa rồi.Hiếm lắm mới có dịp cô gái này im lặng và chịu ngồi yên như thế kể từ lúc anh gặp cô, Baekhyun dò hỏi trong lúc chiếc thuyền của hai người tiếp tục trôi trên dòng hắc giang.- Thế, cô có muốn nghe tiếp câu chuyện vì sao tôi có thể làm sứ giả của Thần Chết không?
Hai mắt Taeyeon lóe lên vài tia sáng nhưng cô không muốn để cho người kia đắc ý, chỉ nhẹ nhàng gật đầu và tiếp tục nhìn nghiêng ngó dọc cảnh vật hai bên bờ sông.Giọng nói của vị sứ giả lúc này bổng dưng du dương và truyền cảm hẳn, kết hợp với cảnh vật điều hiu hai bên bờ sông tạo nên một cảm giác gì đó vừa rùng rợn lại vừa ma mị.- Khi một linh hồn được đưa đến Địa Ngục, họ phải trải qua cực hình, nặng và nhẹ tùy vào việc xấu hay tốt họ đã làm khi sinh thời! Sau khi trải qua sự trừng phạt, họ có quyền chọn lựa hai con đường! - Baekhyun đều giọng, mắt anh lại thả tầm nhìn ra đâu đó rất xa xăm - Một là đầu thai chuyển kiếp, hai là ở lại Địa Ngục làm tôi tớ cho Thần Chết!Taeyeon chơm chớp đôi mắt to tròn của cô, đồng tử màu nâu hấp háy bởi những tia sáng phát ra từ phía trước, nhưng không rõ là cách thuyền của họ bao xa.- Vậy anh đã chọn ở lại đây, làm sứ giả cho Thần Chết?Baekhyun gật đầu. Trước đây trong công việc của anh, Baekhyun chưa bao giờ giao đổi quá hai câu với những linh hồn mà anh đưa đi. Taeyeon là trường hợp đầu tiên, ở cô có gì đó khiến cho Baekhyun cảm giác anh đã sống lại, một cảm giác rất con người.- Tôi có thể hỏi vì sao không? - Sau một lúc lâu im lặng, Taeyeon mới ngập ngừng hỏi anh.
Gương mặt sắc lạnh với làn da nhợt nhạt của Baekhyun có chút động tĩnh. Đôi mắt màu máu khẽ se lại, tiêu cự phóng đi đâu đó rất xa, hồ như anh đang nhớ về những tháng ngày trên trần thế của mình. Và Taeyeon cảm nhận được, đó là những kí ức rất buồn và không hề tốt đẹp.Baekhyun không trả lời câu hỏi này của cô vì thuyền của họ cũng như những chiếc thuyền chở linh hồn khác đi bên cạnh đã cặp bến. Đứng dậy trước tiên, Baekhyun bước lên bờ rồi chìa tay ra, ngỏ ý giúp đỡ cô gái vụng về kia.Taeyeon bị thu hút bởi cảnh vật phía trước nên không ngại ngần đưa tay nắm lấy tay của Baekhyun. Anh dẫn cô tiến sâu hơn vào một vùng đất mới. Ngẩn ngơ như Alice khi cô bé vừa mới lạc vào xứ sở thần tiên, Taeyeon đi bên cạnh Baekhyun nhưng cái đầu nhỏ cứ dáo dác với cảnh vật kì lạ hai bên đường.Họ đang đi giữa một con đường mòn trải dài với hai bên là một khu rừng bạt ngàn. Tất nhiên mọi thứ đều rất tăm tối và lạnh lẽo, nhưng dọc hai bên đường có rất nhiều ngọn đuốc đường được thắp sáng, Taeyeon nhận ra đó chính là thứ ánh sáng rực rỡ mà vừa rồi ngồi từ xa trên thuyền cô trông thấy.- Đó là lửa luyện ngục! Một trong những hình phạt rất đáng sợ của mười tám tầng địa ngục!Baekhyun thông báo trước đôi mắt trầm trồ mà Taeyeon dành cho những ngọn lửa đang nhảy múa uyển chuyển như những cô tiên mặc váy đỏ kia. Rút lại ánh mắt say mê của mình, Taeyeon tiếp tục kè kè bên cạnh Baekhyun. Mắt cô chuyển sang chế độ đề phòng mọi thứ xung quanh mình, nhở đâu trong rừng lại nhảy xổ ra thứ quái vật gì đó ghê tởm như bọn âm binh thì sao?
Baekhyun cười thầm trước bộ dạng nhút nhát của linh hồn đi bên cạnh, đến giờ anh vẫn chưa thể giải thích vì sao người này lại có thể mang đến cho anh nhiều điều thú vị như thế nữa.
Họ sánh đôi bên nhau với cạnh đó là rất nhiều cặp sứ giả - linh hồn khác. Đi dọc khu rừng cho đến khi nghe thấy tiếng róc rách của nước chảy thì Baekhyun khựng lại, làm Taeyeon bước sau lưng anh theo quán tính, đập đầu vào tấm lưng cứng như đá.Taeyeon xoa trán và nhìn người phía trước bằng đôi mắt trách móc. Tuy nhiên, cô liền quên khuấy đi khi thấy trước mặt là một ngọn thác rất hùng vĩ. Dường như có một lối vào bên trong ngọn thác ấy vì mấy cặp người đi trước họ đều biến mất sau khi đi vào dòng nước mạnh mẽ ấy.- Đi theo tôi! - Baekhyun ra hiệu cho cô gái ngơ ngác bên cạnh đi theo sau anh. Không chọn con đường đi xuyên qua dòng thác, Baekhyun hướng Taeyeon đến một ngã rẽ khác, và chỉ duy nhất hai người họ đi vào mà thôi.Bắt kịp bước chân của Baekhyun là một điều rất khó, nhưng Taeyeon vẫn làm được. Cô hỏi trong lúc đi cùng anh vào sâu hơn trong rừng thay vì họ phải đi thẳng, xuyên qua ngọn thác để vào trong lối đi bí ẩn kia.- Sao chúng ta không đi theo những người đó vậy?Tấm lưng rắn chắc của Baekhyun là thứ mà Taeyeon đối diện, anh đáp lời cô bằng giọng nói lạnh hơn một chút.- Đó là Thác Vĩnh Viễn! Nếu cô đi qua đó sẽ bị phong ấn, buộc phải ở lại đây cho đến khi hoàn thành sự chuộc tội của mình!- Nếu, nếu đi qua đó mà vẫn tìm cách trốn thoát thì sao? - Taeyeon đặt ra vấn đề.Nhếch môi, Baekhyun giải đáp câu hỏi của cô bằng một động tác bàn tay cứa ngang qua cổ họng.- Hồn xiêu phách tán! Cô sẽ tan biến, thậm chí không được siêu sinh và đầu thai chuyển kiếp!
Taeyeon trợn mắt trước sự nghiêm trọng mà Baekhyun nói. Thảo nào anh không để cô đi ngang qua nó, nếu không cô sẽ chẳng bao giờ có thể về lại với thế gian.Chốn này quả thật lắm hiểm nguy và những điều kì quặc, Taeyeon không biết nên vui hay buồn vì số của cô vẫn chưa tận nữa.Sau hơn một khoảng thời gian tương đương nửa giờ đồng hồ trên trần gian, họ đã đi đến rìa của khu rừng rậm rạp và âm u kia. Taeyeon thấy có một cánh cửa gỗ rất thô sơ và cũ kĩ nằm ẩn sau mớ rễ xum xuê của cây đa già, bên cạnh có một tấm bia đá với dấu tay năm ngón ở trên. Taeyeon lặng yên đứng nhìn Baekhyun phẩy tay, từ thinh không hiện ra một con dao nhỏ. Anh rạch một đường bén ngót vào giữa bàn tay, thay vì dòng máu đỏ thì từ đó hiện ra một vệt sáng màu vàng chói lọi.Baekhyun nhăn mặt, không có máu không có nghĩa là anh không cảm thấy đau và choáng váng. Một ít nguyên khí của anh thoát ra khỏi lòng bàn tay, Baekhyun ấn nó vào khuôn bàn tay trên bia đá.Cánh cửa gỗ lớn xục xịch chuyển động, tiếng kẽo kẹt vang lên rồi từ từ hé mở ra một không gian u tối khác bên phía trong.- Anh luôn dùng cách này để mở cửa? - Taeyeon hỏi trong lúc cùng Baekhyun nép người đi qua cánh cửa lớn.Không gian bên trong có thoáng đãng hơn khu rừng u tịch vừa rồi nhưng nhiệt độ thì giảm hẳn đi, Taeyeon thậm chí còn thấy rất rõ khói trắng vừa bốc ra khỏi miệng mình khi cô nói chuyện.- Không! Nếu muốn đi đâu, tôi chỉ cần làm phép! Nhưng có vẻ mỗi khi làm phép dịch chuyển cô rất đau, nên tôi phải dùng đến cách thủ công này thôi!Taeyeon có chút cảm động vì sự tinh tế của Baekhyun. Thì ra anh sợ cô cảm thấy khó chịu khi phải làm phép dịch chuyển nên chịu khó đi bộ với cô hàng giờ như thế. Thậm chí vừa rồi anh còn hy sinh một ít nguyên khí của mình để làm phép thông giới nữa.- Nguyên khí của anh! - Taeyeon thắc mắc - Từ đâu mà có được vậy?Họ đang đi giữa một hành lang khá rộng và được chiếu sáng bởi một hai ngọn lửa lơ lửng phía trên cao. Taeyeon có chút dè chừng mỗi khi mấy ngọn lửa đỏ có xu hướng bay la đà đến gần cô.- Đừng sợ! Chỉ là lửa con để chiếu sáng thôi, bọn chúng rất ngoan và nghe lời! - Baekhyun trấn an Taeyeon rồi đưa một tay ra phía trước, lặp tức một ngọn lửa nhỏ nhảy vào lòng bàn tay của anh, soi sáng một gương mặt điển trai nhưng cũng rất lãnh cảm.Ở cùng với Baekhyun, đôi lúc Taeyeon cảm thấy anh có chút nguy hiểm, song đó lại là một người chu đáo và tinh ý. Tuy nhiên cô không hề quên việc anh đã chơi khăm cô lúc họ ở trên thuyền và sẽ tìm cách trả đũa khi có thể.Ngọn lửa con hiếu động nhảy lên xuống trong lòng bàn tay của Baekhyun, nó có vẻ như rất phấn khích vì được vị sứ giả chọn làm ngọn đèn soi sáng đường đi. Taeyeon nhận ra họ đang đi giữa một con phố, một con phố nhỏ trong một thành phố dưới lòng đất.Nín lặng trước khung cảnh bên trong, Taeyeon say mê nhìn ngắm mọi thứ mà cô đi qua trong khi bên tai văng vẳng giọng nói lành lạnh của Baekhyun.- Nguyên khí có được từ việc tích tụ cả âm lẫn dương khí! - Ban đầu Taeyeon không hiểu Baekhyun đang nói gì nhưng cô sực nhớ ra, mình vừa mới hỏi anh về việc nguồn gốc của nguyên khí.Baekhyun tiếp tục giải thích khi họ đi qua một con phố khác, chỗ này bắt đầu có thêm sự tham gia của nhiều linh hồn khác. Và thật ngạc nhiên, họ sinh hoạt và đi đứng như một cộng đồng con người thực sự trên trần gian. Còn quá nhiều thứ Taeyeon muốn hỏi, nhưng trước hết phải lắng nghe về khái niệm nguyên khí.- Âm khí đến từ những linh hồn đã chết và dương khí đến từ những linh hồn còn sống, như cô chẳng hạn! - Baekhyun tiếp tục sự nghiệp làm từ điển sống cho một cô gái hiếu kì.Châu mày suy nghĩ, Taeyeon ngờ ngợ nói và trong người cảm thấy có chút rờn rợn.- Vậy ý anh là, anh tích tụ nguyên khí từ những linh hồn?- Đúng vậy! Nguyên khí tích tụ được khi chúng tôi ăn những linh hồn đã chết! - Trước đôi mắt trợn tròn có chút kinh hoàng của Taeyeon, Baekhyun cười nửa miệng - Linh hồn sống tuy cung cấp nguyên khí gấp trăm lần một linh hồn đã tận số nhưng không được chạm đến, đó là phạm lại với luật Địa Ngục! Baekhyun thêm vào như để làm an tâm hơn một Taeyeon có vẻ vẫn chưa hết hoảng sợ.- Một sứ giả thực hiện tốt công việc của mình sẽ được thưởng bằng một linh hồn chết! Tuy nhiên, chúng tôi không được ăn bừa bãi! Thức ăn thường là những linh hồn với tội ác vượt quá tầng thứ mười tám, liệt vào tội không thể nào tha thứ! Và họ sẽ phải bị hủy diệt hoàn toàn, mãi mãi không thể siêu sinh!Taeyeon không giấu được cái rùng mình trước những chia sẻ quá chân thật của Baekhyun. Mặc dù theo anh, cô là một linh hồn sống, không được xâm phạm nhưng khi hấp thụ cô, họ sẽ có được nguồn nguyên khí rất lớn. Taeyeon cảm thấy sự nguy hiểm như đang rình rập và sẽ nhảy bổ vào cô bất cứ lúc nào. Mồ hôi lạnh như túa ra sau gáy, Taeyeon bắt đầu đi sát vào cơ thể cao lớn bên cạnh của cô hơn.
- Cô nhát gan như vậy sao ban đầu lại hùng hổ yêu cầu tôi dẫn xuống đây? - Baekhyun nheo mắt, khoanh tay nhìn cô gái nhút nhát nép vào sau lưng anh với đôi mắt cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Taeyeon lúc đó chỉ nghĩ đến việc tìm lại người thân của cô thôi, nào nghĩ đến những nguy hiểm chực chờ khi cô chu du đến nơi đầy rẩy những trò giết chóc này. Taeyeon cũng không muốn giấu Baekhyun nữa, cô lí nhí nói ra nguyện vọng của mình.- Thực ra tôi muốn tìm người thân!Đôi mày đen của Baekhyun có dịp dính sát lại với nhau hơn nữa và nó gần như là một đường thẳng bắt ngang qua vầng trán xán lạn của anh.- Người thân? - Đúng vậy! - Taeyeon gật đầu, hai mắt cô nhìn anh chứa đầy sự thành khẩn - Anh có thể giúp tôi tìm bà ngoại không? Bà đã mất cách đây ba năm!Thì ra cô gái này không ngại nguy hiểm mà cố theo anh xuống đến tận đây, tất cả là vì tìm kiếm một người thân đã mất. Baekhyun ngày càng thấy khó đoán trước cô gái kì lạ này, Taeyeon không giống bất cứ linh hồn nào mà trước đây anh từng tiếp xúc.- Cô nhớ ngày, giờ qua đời của bà mình không? Baekhyun không dễ giúp đỡ ai trước đây, vậy mà Taeyeon lần lượt lấy đi hết những nguyên tắc mà anh đã đặt ra cho bản thân mình.
...
Địa Ngục
Tầng thứ 3
Ngày giờ không thể xác định
Taeyeon nhìn cửa thang máy đang từ từ đóng lại và có chút tức cười khi ở Địa Ngục người ta vẫn sử dụng loại máy móc như trên trần thế. - Cái này là ở đây có trước đấy! Những người chúng tôi bỏ sót không xóa trí nhớ đã thiết kế lại nó khi họ chuyển thế!Baekhyun chỉnh đốn lại suy nghĩ của Taeyeon khi anh thấy cô nhìn vào hệ thống thang máy mà cười cợt.Anh đã dẫn cô đi vào một tòa nhà rất lớn, nhìn cứ như tổng hành dinh của một đại lãnh tụ. Bên trong có hằng hà sa số hệ thống thang máy, và họ không phải là những người duy nhất sử dụng nó.Taeyeon để ý có rất nhiều người vận trang phục tối màu như Baekhyun, vài người đi cùng với linh hồn, số còn lại thì không. Một ít sứ giả khi đi ngang có nhìn lại về phía cô, ánh mắt họ nán lại độ chừng hai giây, lóe lên vài tia suy tính nhưng đều bị Baekhyun xua đi.- Đừng bao giờ rời khỏi tôi! - Baekhyun đột ngột xì xầm bên cạnh lỗ tai cô, hơi lạnh ùa vào khiến Taeyeon giật mình.Sợ cô hiểu sai ý mình, Baekhyun hắng giọng, chỉnh lại.- Ở đây rất nguy hiểm, cô nên theo sát tôi!Gương mặt tỉnh ruồi ruội của Baekhyun có chút tức cười và, thật lòng mà thừa nhận thì trông vô cùng đáng yêu. Tuy nhiên, Taeyeon không dám thể hiện ra mặt, cô chỉ ngoan ngoãn nối bước theo sau anh khi cửa thang máy mở ra ở con số ba màu đỏ chói lọi.Bước ra ngoài thang máy là một dãy hành lang dài, cũng như cảnh vật ở đây từ lúc cô tiếp cận cho đến bây giờ, mọi thứ đều chìm trong bóng tối.Baekhyun dẫn cô đi sâu vào trong hành lang trải thảm đỏ thẫm với hai bên là hàng chục, hàng trăm cánh cửa bằng gỗ nâu được đóng kín kẽ với những con số màu vàng phát sáng.Taeyeon vẫn đều bước theo sau Baekhyun, người đang nhẩm tính gì đó với riêng mình anh. Sau hơn hai trăm mét, Baekhyun cũng giảm tốc độ di chuyển của anh và dừng hẳn trước cánh cửa với con số 309 hiện phía trên.Anh quay sang nhìn cô gái thấp hơn, có chút do dự.- Tôi không chắc có nên làm điều này hay không?Dựa vào giọng nói và nét mặt e ngại của anh, Taeyeon linh cảm được bên trong cánh cửa này là một điều gì đó không hay đang diễn ra. Và tất nhiên, nó có liên quan đến bà ngoại của cô. Tự khích lệ bản thân mình, Taeyeon chống lại cảm giác lo sợ vì cô thực sự muốn gặp lại người bà mà cô yêu thương hơn hết thảy, người đã không ngại gian nan, vất vả để nuôi lớn cô cho đến khi trưởng thành.- Không sao! Tôi đã chuẩn bị tinh thần! - Taeyeon nhìn vị sứ giả cao lớn đứng bên cạnh cô bằng một đôi mắt sáng rực niềm tin và nổi mong muốn cháy bổng được gặp lại người thân của mình.
Trước khi mở cánh cửa, Baekhyun gõ tay nhẹ vào mặt gỗ trơn nhẵn. Lặp tức trên đó hiện ra một bảng cáo trạng."Hồn ma: Park Hyemi
Hưởng dương: 68 năm
Niên ngục: 6 năm (Giờ Trần Gian)
Loại hình phạt: Dầu sôi, Lửa luyện ngục, Song sắt, Mão gai và Bàn đinh"Đọc dòng chữ viết trên cánh cửa mà Taeyeon lạnh cả người, hai mắt cô nhìn như muốn đốt cháy hai dòng chữ cuối cùng. Bà ngoại của cô sinh thời luôn là một người hiền hậu và tự tế, vì sao lại phải gánh chịu những hình phạt tra tấn dã man này?- Anh...anh đến có đúng phòng không? - Cô run rẩy hỏi mà hy vọng rằng Baekhyun sẽ xem xét lại số phòng của bà ngoại mình.Baekhyun chạm một lần nữa vào cánh cửa, dòng cáo trạng biến mất và thay vào đó chính là tấm ảnh chân dung của một người phụ nữ cao tuổi hiện lên. Chỉ là một bức hình trắng đen nhưng vẫn đủ để Taeyeon nhận ra gương mặt nhân hậu của người bà mà cô yêu thương. Taeyeon lúc này chỉ muốn mong chóng được gặp bà, nếu có thể cô sẽ mang bà ngoại thoát khỏi nơi ngục tù khổ sai này.- Đúng là ngoại của tôi! Baekhyun, xin anh hãy cho tôi được gặp bà!Đây là lần đầu tiên Taeyeon gọi thẳng tên anh, nó khiến Baekhyun có một cảm giác mới lạ xâm chiếm. Tuy nhiên anh lơ nó đi, chầm chậm tìm chìa khóa trong túi quần âu của anh và tra nó vào ổ khóa trên cánh cửa.Khi cánh cửa bật mở, Taeyeon nhanh chóng đi vào trong mặc cho Baekhyun càu nhàu nhắc nhở ở phía sau lưng. Bên trong lại là một không gian tăm tối khác. Và ở phía cuối căn phòng rộng lớn kia, đó không ai khác chính là người mà Taeyeon khao khát được gặp lại.- Bà Ngoại! - Cô gọi lớn. Đoạn mừng rỡ muốn chạy lại ôm lấy người bà yêu quí thì bị một hơi lạnh nhanh chóng kèm cặp - Anh làm gì vậy? Thả tôi ra! - Taeyeon xoay người phản kháng nhưng Baekhyun mạnh hơn cô nghĩ, anh đang cố khống chế cô, không cho cô chạy đến chỗ bà ngoại.
Taeyeon mãi lo chống cự thoát ra khỏi vòng tay chặt cứng của Baekhyun thì phía xa, một tiếng hét rất lớn vang lên như xé nát không gian.- Ahhh! Ta đau quá, Taeyeon! Taeyeon, cứu ta! Cứu ta! AHHHH!!!Mọi động thái đều bị đình chỉ khi Taeyeon chứng kiến cảnh tượng bà ngoại của cô, đầu đội mũ gai, chân đứng trên một bàn đầy định nhọn, người thì bị trói vào một cây cột sắt. Bổng đâu một tên nha sai đứng gần đó, liên tục dùng lửa đỏ rừng rực thổi vào cơ thể quằn quại đau đớn của bà Park. Máu và tiếng la hét thất thanh như những con dao sắc lẹm cứa vào lòng Taeyeon.- Bà ngoại! - Hai mắt Taeyeon ràn giụa nước khi cô chứng kiến cảnh tượng bà ngoại mình bị tra tấn. Cô muốn chạy đến bên bà, giải thoát bà khỏi nhục hình nhưng sức mạnh phía sau vẫn không nới lỏng - Xin anh, Baekhyun! Làm ơn cho tôi cứu bà ngoại của mình!- Tôi đã cảnh báo trước với cô rồi! - Baekhyun bình tĩnh đến mức ngạc nhiên trước những phản ứng kịch liệt của Taeyeon khi phía xa là cảnh bà ngoại của cô bị nha sai tra tấn.Phía xa, người đàn bà lại tiếp tục gào thét, giãy dụa vì cực hình, điều đó làm cho Taeyeon thực sự rất đau lòng. Cô khụy xuống, không ngừng van xin và lạy lục.- Tôi xin anh, xin anh tha cho bà tôi! Hãy để tôi thay thế cho bà ở vị trí đó có được không? Baekhyun, tôi van anh!Baekhuyn thở dài, anh tuy là một vị sứ giả đắc lực của Thần Chết nhưng không có nghĩa anh có quyền định đoạt trong chuyện này. Những gì mà anh có thể làm lúc này là dùng sức kéo cô gái gào khóc bên dưới sàn ra khỏi căn phòng đầy hơi nóng của lửa luyện ngục và tiếng thét lanh lãnh của hồn ma kia. Cho phép cô vào trong có lẽ là một việc hoàn toàn sai lầm đối với anh.- Buông tôi ra! Thả tôi ra!Mặc dù vô cùng khó khăn nhưng cuối cùng Baekhyun cũng lôi được một Kim Taeyeon đang giãy giụa quyết liệt ra khỏi căn phòng man rợ ấy.- Đồ xấu xa! - Taeyeon vẫn còn khóc rất lớn, hai tay cô không ngừng đánh vào ngực áo của Baekhuyn. Với sức lực đó cùng với dương khí tràn trề của cô, làm anh rất đau nhưng Baekhyun lại không né tránh. Anh đứng yên để cho cô vừa khóc lóc thảm thiết vừa không ngừng đánh vào vai mình.Sau một hồi lâu, cuối cùng Taeyeon cũng đành phải chấp nhận sự thật rằng cô chẳng thể thay đổi được tình thế. Bà ngoại của cô đang phải chịu đau đớn bởi những hình phạt quá dã man, nhưng cô vô vọng trong việc cứu bà thoát khỏi nơi này. Taeyeon cảm thấy tuyệt vọng và đau xót, cô mặc kệ mọi thứ và ôm lấy người duy nhất cô có thế dựa vào lúc này để khóc cho thỏa thích.
Mọi cảm xúc tiêu cực mà cô đã cố gắng dồn nén từ lúc biết mình bị bạn trai lừa dối, bạn thân phản bội và bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, cô không kiềm lại nữa mà mặc cho nó điều khiển hành động của mình. Taeyeon ôm chặt Baekhyun, vùi đầu vào bờ ngực vững chải và lạnh giá của anh, nước mắt thi nhau rơi làm ướt đẫm một phần y phục của vị sứ giả.Baekhyun ban đầu có ý định đẩy người này ra khỏi mình nhưng Taeyeon lúc này vô cùng đáng thương. Cô khóc rất nhiều và ôm siết lấy anh như muốn nổi đau trong lòng cô sẽ vơi bớt đi. Nghĩ cũng phải, chỉ trong vòng một ngày, Taeyeon đã mất đi gần như tất cả mọi thứ, người mà cô yêu say đắm, một người bạn thân và lại lâm vào giai đoạn nguy hiểm với những chấn thương vô cùng nghiêm trọng sau tai nạn giao thông. Một cô gái nhỏ bé, căn bản không thể chịu đựng nổi những cú sốc quá lớn dồn dập xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn như thế. Đột nhiên, anh đưa tay lên, áp nhẹ mái tóc đen vào ngực mình, và tay còn lại, anh dùng nó để vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng gầy gò, run bần bật của Taeyeon. Hành động của anh, tuy vụng về nhưng chứa đựng sự đồng cảm và mong muốn phần nào san sẻ nổi đau.Baekhyun không cần phải nói một lời nào nhưng hành động giản đơn của anh cũng phần nào làm cho cô cảm thấy tốt hơn. Sau một lúc lâu, Taeyeon cũng chẳng còn sức lực để khóc nữa, người cô mệt lã như chạy bộ cả trăm cây số liên tiếp. Dồn hết trọng lực vào cơ thể mạnh mẽ của Baekhyun, hai chân cô chẳng còn đứng vững nữa rồi.- Cô sao vậy?Taeyeon nghe giọng nói quen thuộc ở rất gần rồi như xa xăm dần. Sau đó mọi vật gần như đảo lộn, trước mắt cô là bóng đêm đặc quánh để rồi tiếp theo đó, Taeyeon mất hẳn đi ý thức của mình....Địa Ngục
Căn hộ Sứ giả số 4
Ngày giờ không thể xác định
Taeyeon không biết cô đã thiếp đi bao lâu, chỉ biết tỉnh lại thì thấy đầu óc lâng lâng khó chịu vô cùng. Không khí xung quanh vẫn lạnh lẽo và âm u, điều đó cho cô biết rằng cô vẫn còn là một linh hồn dưới Địa Ngục.Vừa rồi trước khi ngất đi, tiềm thức của cô vẫn luôn sợ sệt và hoang mang, không biết khi tỉnh lại có phải đã nhập xác rồi hay không? Tuy nhiên không gian u tịch và lạnh giá này, không thể nào có trên trần thế.
Khi đã tỉnh táo hẳn, Taeyeon bắt đầu chú ý đến căn phòng mà cô đang ở. Không khác gì kết cấu của những ngôi nhà chốn nhân gian, căn phòng có dạng hình hộp với xung quanh là bốn bức tường màu ghi sẫm, bay la đà tứ hướng là mấy ngọn lửa con có vẻ như đang đùa giỡn với nhau. Đồ vật bên trong phòng không nhiều, vọn vẻn chỉ có cái giường phủ drab nâu mà cô đang nằm, một cái tủ gỗ ốp tường và một khung hình chân dung treo trên tường. Taeyeon bị khung hình phía xa thu hút, cô chầm chậm bước xuống giường và đi đến gần bức ảnh hơn.Đó là một bức ảnh chân dung gia đình, gồm cả thảy bốn người. Taeyeon ngay lặp tức nhận ra một trong số ấy chính là Baekhyun. Anh nhìn lịch lãm và phong nhã trong một bộ vest cắt may hoàn hảo. Nụ cười quen thuộc trên gương mặt điển trai nhưng rất con người, da vẻ anh hồng hào và đôi mắt đen lanh lợi chứ không nhợt nhạt như bây giờ.Ngồi phía trước Baekhyun trong tấm ảnh có lẽ là bố và mẹ của anh. Còn một người khác nữa, khá nhỏ bé đứng cạnh Baekhyun, Taeyeon đoán cô bé là em gái của anh vì thoạt nhìn họ rất giống nhau.Cả bốn người trong gia đình đều có một điểm chung, đó chính là gương mặt hạnh phúc bên những nụ cười tươi rạng rỡ. Niềm vui của họ, kì diệu thay, tựa như có thể lan truyền vì trong lồng ngực, Taeyeon cảm nhận được có một dòng suối ấm áp chảy qua.Say mê ngắm nhìn một lâu sau, Taeyeon bị phân tâm bởi một vài tiếng động phát ra từ bên ngoài căn phòng nhỏ. Cô gái tóc đen không thể kiềm được sự hiếu kì, Taeyeon quyết định mở cửa bước ra bên ngoài.Taeyeon đoán cô đang có mặt ở một căn hộ, và có lẽ chính là một căn hộ riêng của Baekhyun. Bên ngoài căn phòng vừa rồi, Taeyeon đi giữa một hành lang không rộng nhưng cũng chẳng hẹp, một vài lửa con từ trong phòng bay ra, lơ lửng bên cạnh Taeyeon để soi sáng cho cô.- Cảm ơn! - Taeyeon bắt đầu thấy quý lũ ánh sáng dễ thương này rồi. Cô mỉm cười với nó trong lúc đưa tay ra cho ngọn lửa nhỏ đáp xuống.Đi hết chiều dài của hành lang, Taeyeon đối diện với một căn phòng mới, to hơn và có vẻ sáng sủa hơn phòng ngủ khi nãy.Mặc dù không gian nơi âm phủ vẫn tĩnh mịt và lạnh lẽo nhưng căn phòng này đặc biệt ấm hơn. Còn có một mùi hương rất quen thuộc bay đến, nó khiến Taeyeon nhớ đến khi còn là một con người. Đó chính xác là mùi trầm hương, Taeyeon nhận ra khi hít ngửi tích cực hơn hương thơm thân quen ấy.Khi cô có mặt ở phòng khách thì Baekhyun đã có ở đó, tuy nhiên anh đang say mê theo dõi gì đó, tạm thời chưa nhận ra sự tham gia của một người khác.Taeyeon có chút ngạc nhiên vì thấy vị sứ giả đang mải mê với màn hình ti vi ở phía trước. Đó đúng thật là một cái ti vi khi Taeyeon cố gắng nhìn thật kĩ. Một chiếc ti vi với màn hình đặc biệt to và rất mỏng.Baekhyun vẫn chăm chú bên màn hình mà chưa nhận ra sự có mặt của cô. Taeyeon nhẹ nhàng thu hẹp khoảng cách, cô muốn xem rốt cuộc người đàn ông kia đang chú tâm vào chương trình gì.Trên màn hình ti vi là một cảnh vật khá quen thuộc, dựa vào ánh sáng và sự sinh động của màu sắc, Taeyeon đoán đây chính là khung cảnh ở trần gian vào buổi sáng.Đó là một dãy nhà phố nằm trên một con đường khá dốc với những dãy thường xuân xanh ngát leo dọc từng hàng rào. Con đường buổi sớm lác đác vài người bước ra từ căn hộ của mình, một ít trong số đó đang chạy bộ, ít người còn lại quần áo tươm tất để đi làm. Rồi khi quan sát kĩ, Taeyeon đặc biệt chú ý đến một người phụ nữ đứng tuổi, bà đang khóa lại cánh cửa sau khi xách một cái giỏ đi chợ, bước ra ngoài từ trong nhà. Dáng người thì Taeyeon không chắc lắm, nhưng gương mặt này thì cô không thể nào không nhận ra. Những nét phúc hậu có trên gương mặt người phụ nữ này giống hệt như một người mà cô trông thấy trên bức chân dung gia đình treo trong phòng ngủ của Baekhyun. Bà chính là mẹ của anh, Taeyeon cam đoan. Vô thức tiến lại gần hơn, cố xem rõ để biết thêm về bà nhưng cũng chính lúc ấy, Baekhyun nhận ra sự có mặt của cô.- Cô tỉnh rồi à? - Thấy có người lạ, Baekhyun phất tay, lặp tức màn hình ti vi biến mất.- Anh có thể xem được những gì đang diễn ra trên trần gian sao? - Sự tò mò và hiếu kì của Taeyeon luôn tỉ lệ nghịch với chiều cao khiêm tốn của cô.Baekhyun nghĩ khi anh kịp thời tắt đi thì sẽ thoát khỏi sự bao vây của những câu hỏi không có hồi kết từ cô gái tóc đen, nhưng anh đã sai. Vì vậy, vị sứ giả chỉ biết thở dài ngao ngán, đáp qua loa.- Có thể được xem là vậy!Taeyeon chẳng hài lòng với lời đáp trả như thế đâu. Cô lại đến ngồi cạnh anh trên chiếc ghế sofa bằng da có màu đen bóng loáng.- Người vừa nãy chính là mẹ của anh?Đó không hẳn là một câu hỏi vì chất giọng của Taeyeon rõ ràng như một lời khẳng định.Baekhyun thầm thán phục sự quan sát và tinh ý của linh hồn họ Kim. Tuy nhiên anh không thể hiện nó ra mà bắt chéo chân, ngồi nhàn hạ tựa lưng vào ghế.- Cô đã biết rồi sao còn phải nhọc công hỏi?Hệ thống phân tích thông tin trong đầu Taeyeon không bị cơn ngất đi trước đó ảnh hưởng mà ngược lại, càng thêm hoạt động mạnh mẽ.- Đó là lí do anh không chịu chuyển kiếp mà chọn cách ở lại đây để có thể thấy được người thân đang còn sống của mình! Có đúng không?- Này, cô bắt đầu chuyển sang tọc mạch rồi đấy! - Baekhyun trợn mắt nói, anh có vẻ không vui vì cô phần nào biết được chuyện gia đình của mình.Thu hẹp khoảng cách với vị sứ giả một cách không ngại ngùng, Taeyeon nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh.- Nè, kể tôi nghe về chuyện của anh đi! Vì sao anh chết và tại sao lại không chịu đầu thai?Baekhyun có chút bối rối, anh kiên quyết ngồi xa hơn, giữ một khoảng cách nhất định với cô gái luôn muốn khai thác mọi thông tin này.
- Chuyện đó không liên quan đến cô!Taeyeon đâu phải tuýp người hay bỏ cuộc, cô dai dẳn rút ngắn khoảng cách với anh và bắt đầu nói.- Anh luôn bảo rằng tôi nhất định sẽ hối hận nếu không trở lại làm người! Có phải anh đã có nhiều chuyện không vui và hối tiếc khi còn sống không? Tôi thực sự rất muốn nghe!Đôi mắt màu nâu đầy sự chân thành của Taeyeon một lần nữa làm cho vị sứ giả yếu lòng. Anh thề rằng anh không hề biết vì sao bản thân lại mở lòng với cô hết lần này đến lần khác mặc cho lí trí của anh nghìn lần cản ngăn.
- Tôi không chắc nữa! - Baekhyun nghe giọng nói của anh mơ hồ vọng lại từ xa xăm - Ban đầu gặp cô, tôi như thấy chính bản thân của mình trong đó! Khẽ cau mày suy nghĩ, Taeyeon đoán mò.- Anh cũng là một linh hồn sống không chịu nhập xác sao?Tuy nhiên, Baekhyun chỉ cười buồn và lắc đầu.- Tôi ước gì tôi có thể làm được điều đó! Nhưng thể xác của tôi đã chết, số tôi đã tận!Một nổi buồn và sự ngậm ngùi hiện rõ trên gương mặt nhợt nhạt của Baekhyun khi anh hồi tưởng lại những gì đã xảy ra lúc sinh thời. Việc đó khiến cho Taeyeon khao khát được biết câu chuyện về cuộc đời của anh hơn bao giờ hết. Khi cô chăm chú chờ đợi anh sẽ chia sẻ với mình thì Baekhyun chỉ im lặng. Anh chỉ tay về phía trước, Taeyeon nhìn theo hướng đó thì thấy màn hình ti vi rất lớn như vừa rồi hiện ra.Vẫn là khung cảnh tươi sáng, ngập tràn ánh nắng mặt trời của trần gian trên một khoảnh sân rộng của một tòa chung cư. Sân thượng vắng vẻ, không một ai lai vãng trừ bóng lưng của ai đó phía xa xa. Thân ảnh dần được thu hẹp và đó không ai khác chính là vị sứ giả khi còn tại thế. Anh đứng yên như một pho tượng sống động trong một bộ vest cẩu thả, mái tóc rối bù và gương mặt xanh xao lún phún râu đen. Taeyeon không thể nhận ra người kia chính là Baekhyun nếu như anh ta không mang theo đôi mắt đen, dài và sâu của anh. Người đàn ông đứng trầm luân bên rìa của sân thượng, nhìn về phía không gian bên dưới bằng đôi mắt chán chường, tuyệt vọng.Taeyeon chỉ vừa nhận ra được anh dự định làm gì ba giây trước khi thân hình cao lớn của người đàn ông thả lỏng, rơi tự do từ tòa cao ốc hơn năm mươi tầng.Đặt tay lên môi để che đi tiếng ré lên vì quá kinh hoàng của mình, Taeyeon không ngờ nguyên nhân đưa Baekhyun đến Địa Ngục là vì anh đã tự vẫn. - Công ty của tôi bị phá sản, nợ vây tứ phía! Hơn thế, vị hôn thê mà tôi nhất mực yêu thương lại bỏ rơi tôi, đi theo tên Tổng giám đốc khốn kiếp đã hãm hại tôi! Lúc đó tôi không còn có thể nghĩ đến ai khác ngoài nổi đau và sự thất bại thảm hại của mình! - Taeyeon ngồi lặng nghe tiếng nói của Baekhyun, giọng anh không còn lạnh giá như mọi lúc nữa mà yếu ớt lắm, nghe như vọng đến từ một nơi sâu thẳm nào đó - Tôi chọn cách tự sát để giải thoát! Trước khi giải linh hồn tôi về Địa Ngục, Xiumin hyung đã cho tôi gặp gia đình của mình lần cuối!Khung cảnh trên sân thượng mờ đi rồi dần dần biến mất, thay vào đó là một không gian ảm đạm và thê lương. Hai người lớn tuổi quỳ mọp bên một cỗ quan tài, không ngừng kêu khóc đến thảm thiết. Người mẹ vì quá lao lực và xúc động nên lịm đi, cô gái trẻ lập tức đỡ lấy. Cô gái khóc lớn, vừa ôm lấy bố mẹ của mình mà không ngừng gào thét."Anh ác lắm! Baekhyun, anh ác lắm! Sao anh lại để bố mẹ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này? Sao anh để em phải mất đi một người anh trai mà em luôn tự hào và yêu quý? Anh giết chết anh tôi rồi! Anh ác lắm!"Cho đến khi cảm thấy vị mặn đắng trong miệng, Taeyeon chợt nhận ra cô đã vô thức rơi lệ trước khung cảnh chia li đầy nghiệt ngã ấy. Cô quệt tay qua má, không thể để cho Baekhyun nhìn thấy cô khóc, nếu không anh lại thấy buồn hơn.- Sau đó tôi bị đày xuống tầng thứ mười tám! - Trước cái trợn mắt của Taeyeon cả kinh, Baekhyun giải thích thêm - Vì tôi đã giết chính mạng sống của mình, đó cũng phải xét vào tội giết người, đáng bị trừng phạt ở tầng cao nhất! - S-Sau đó thì sao? Baekhyun nhún vai, xem như những trận tra tấn man rợ trong quá khứ chỉ là một điều gì đó nhỏ nhoi:- Tôi đã vượt qua và xin Thần Chết được ở đây phục vụ Ngài! Ban đầu sẽ là những người giúp việc vặt trong lãnh địa của Thần Chết! Khi tôi làm tốt hơn, thì được Ngài phong làm sứ giả, có nhiệm vụ giải các linh hồn về nơi xét xử và đưa những linh hồn chưa tận số về đúng với thể xác của họ!
- Nó có...nó có khủng khiếp không? Tầng thứ Mười tám ấy? - Taeyeon hỏi và không thể không nhớ lại những hình phạt đáng sợ mà cô đã tận mắt chứng kiến bà ngoại phải chịu đựng ở tầng thứ Ba.
Nụ cưởi nửa miệng thường trực lại có dịp xuất hiện trên đôi môi màu máu đỏ, Baekhyun hỏi với ngữ điệu đầy sự thách thức.
- Cô có muốn xem thử không?
End Chap.
Thanks For Reading!Bình chọn và Bình luận của các bạn luôn là động lực của mình :)
----
Au's note: Cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ mình ^^~ Mình sẽ cố gắng ra chap thường xuyên ^_< Vì mình vẫn chưa hoàn thành đoạn kết nên có bạn nào có ý tưởng gì hay thì cho mình xin nhé hehe! Sad Ending hay Happy Ending, hãy tiếp tục chờ xem nè ehehe! Good night all <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me