TruyenFull.Me

Baesull Love Theory

jinsol sau khi cân nhắc kĩ càng và kiên cường đưa ra một quyết định, theo thâm tâm mình cho rằng là đúng và hợp lí nhất.

chắn chắc không thể cứ mãi ngồi đây rồi mong bản thân quên nàng ngay tức khắc được, chẳng thể ở nơi luôn có hình bóng nàng xuất hiện, phải gặp nàng hằng ngày dù có cố tránh mặt cách mấy.

jinsol đấu tranh tư tưởng một tuần hơn mới dám chấp nhận đã đến lúc bản thân phải rời xa nàng, điều này dù biết khó chịu đựng nhưng sự thật là nó tốt cho cậu lẫn nàng, một sự thật có lẽ phũ phàng và không thể chối bỏ.

jinsol đồng ý với ba mẹ về việc sang nước ngoài ở cùng họ, cả hai đều thắc mắc vì hồi trước đã từng nói ra mong muốn cậu sang bển để gia đình gần gũi hơn nhưng jinsol nằng nặc bảo sống ở hàn quen không muốn di cư.

sợ không hòa nhập nổi rồi nào là lệch múi giờ, cậu lớn rồi muốn tự lập các thứ, ông bà bae cũng vui vẻ chấp nhận yêu cầu của cậu, jinsol vài tháng vẫn bay sang đức để thăm ba mẹ đều đều.

tưởng đã tìm được giải pháp êm xui nhất, đột nhiên ông bà bae bẻ kèo ngang hông bảo cậu cứ việc ở hàn không qua cũng không sao.

jinsol bị ba mẹ quay mòng mòng như chong chóng, cậu không kịp tiếp thu yêu cầu bậc phụ huynh vừa nêu, ông bae giải thích vì công ty bên này đã có người quản lí phụ một tay nên không còn vướng bận nhiều, hai người nhận tuổi mình đã nữa cửu tuần, bao năm sống tại đất khách quê người cũng nhớ quê hương lắm chứ, chuyến này về hàn định cư luôn, sẵn có việc lớn cần bàn bạc với jinsol.

bao nhiêu dự định kì công cứ thế đổ sông đổ biển, hết đường lui, không lẽ chuyển trường?

không được, giấy tờ rắc rối lắm với chắc gì ba mẹ đã đồng ý..

nghỉ học? chắc chắn là không ổn rồi..

jinsol suốt mấy tháng trời hết đến giảng đường xong thì lui về nhà, nó cứ lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn không thay đổi, jinsol từ chối mọi cuộc chơi và lời mời gọi của đám bồ tèo, suốt ngày tâm trạng luôn ủ dột nữa sống dở chết dở.

ông trời không tha cho cậu yên ổn giây nào, lúc trước đeo đuổi thì bản thân luôn phải chạy theo tìm kiếm nàng, có khi còn không gặp mặt nổi, bây giờ từ bỏ thì thế quái nào đi đâu cũng gặp nàng? đúng là chạy trời không khỏi nắng.

chuyện buồn cười nhất là mặc dù jinsol cứ ru rú trong lớp học nhằm tránh mặt nàng, cắt mọi đường giao lưu triệt để, cậu nghĩ mình đã an toàn nhưng không hiểu sao nàng ngày nào cũng đều đều xuất hiện trước dãy phòng học khu cậu.

ờ thì nàng nổi tiếng với tài ngoại giao tốt nên thiếu gì bạn, qua đây chơi chẳng lấy làm lạ.

có jinsol nghĩ mình bị hoa mắt hay tương tư nàng sắp điên đầu nên thành thử ảo tưởng, lâu lâu quay qua trộm nhìn nàng vài cái cho vơi bớt nổi nhớ nhung thì y như rằng đều bắt gặp nàng cũng nhìn cậu, mười lần như một, hai ánh mắt chạm nhau ngại ngùng đồng loạt thu lại.

jinsol trấn an lòng mình để tránh tưởng bở này nọ lại khổ, tự nhủ trong đầu rằng nàng chắc đang thầm thương cậu trai nào trong lớp cậu, vì đây thiếu gì trai đẹp học bá.

ngắm nàng gần đến vậy không tránh trái tim jinsol phản chủ, nó rung rinh đập liên hồi mỗi khi nàng cười, và vẻ lung linh xinh đẹp như tượng tạc thu hút vô cùng, má ơi jinsol chỉ ước có ai đó thọc mù mắt mình cho rồi, màn tra tấn tinh thần lẫn thể xác.

mấy thằng đực rựa nguyên khu thấy yoona cũng hù hét nháo nhào như đám điên trốn trại.

đứa nào đứa nấy thể hiện sự yêu mến nàng, hết tiến đến xin số rồi bắt chuyện, có đứa bạo gan hơn dám tỏ tình nàng trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ khiến máu ghen trong người jinsol sôi sùng sục như miệng núi lửa, mà chợt nghĩ mình có tư cách nào mà ghen với chả tuông vớ va vớ vẩn? có phải là gì của nhau đâu..

jinsol vui như trẩy hồi khi hóng từng đứa từng đứa một bị nàng từ chối, tuy nhẹ nhàng nhưng có sát thương, in hệt cách nàng gạc phăng hi vọng của cậu xuống lòng đất..

bả trợn nhất là hội anh em quân sư của jinsol chưa hề giải thể nhóm, mới tháng trước còn múa võ mồm khuyên ngăn đủ điều, giảng đạo lí đủ kiểu thì hôm nay xúm nhau lôi kéo cậu cho bằng được.

mỗi lần sang tìm cậu buôn dưa lê mà thấy yoona chễm chệ ở ban công lớp học sẽ không ngừng bày trò trêu ghẹo, ghép cặp tào lao làm như gameshow hẹn hò không bằng.

"rồi vui dữ chưa?" 

jinsol áp má xuống cuốn tập trắng tinh, không có chữ vì lúc giáo viên chăm chú giảng bài jinsol lo ngủ gật nên bao nhiêu chữ nghĩa trôi tuồn tuột về phương nào không hề vô đầu cậu.

"hay thiệt, người ta ai cũng thấy có mình bà chưa hay chưa biết."

kyujin ngậm cây kẹo mút, nó chẹp chẹp đôi môi, tay nó phây phẩy cuốn tập để quạt mát như ông bụt cầm cây phất trần.

"biết là biết cái gì? mấy người sao cứ thích mờ mờ ám ám."

jinsol mặt vẫn dán vào cái bàn không nhúc nhích, chán nản quét mắt nhìn từng người, chẳng hiểu nổi họ là đang có ý tứ muốn bàn luận về điều gì.

"biết gì tự hiểu, rành rành trước mắt vậy còn không thấy nói ra chắc mày chịu tin?" 

yunjin ngồi bàn đối diện, tay khoanh trước ngực, nhướng một bên mày thăm dò biểu hiện của jinsol.

có tin được không khi vàng rơi trước cửa còn không chịu lụm, tới lúc mất rồi lại hối hận, cơ hội jinsol cực khổ tìm kiếm bao lâu bây giờ ngay sát bên còn không biết bắt lấy thì đợi tới chừng nào, ngốc ơi là ngốc.

"kể chị jinsol thất tình cũng vui phết, ngày nào em cũng có người đàn guitar hát cho nghe, giải trí ghê." 

jiwoo cười cười vỗ nhẹ vào vai jinsol an ủi, ai không biết jinsol có máu nghệ sĩ trong người, đàn hát đều giỏi tất, biết viết nhạc viết văn làm thơ, đa sầu đa cảm, chỉ không muốn bộc lộ ra ngoài thôi.

thừa cơ hội thất tình được phép tràn hết một thể, mười ngày hết mười một ngày ôm khư khư cây guitar hát dăm ba bản tình ca buồn để giết bớt thời gian dài thườn thượt, cứ vậy hỏi sao không nhớ người ta hoài.

"ăn mày đòi xôi gấc, bình thường lăm le con người ta mắt tinh dữ lắm mà sao nay mù ngang vậy?" 

haewon nheo mày, ngũ quan co lại thể hiện sự không hài lòng, tự hỏi jinsol mù thật hay giả mù? mọi người đều thấy yoona miệng trò chuyện với bạn nhưng mắt và tâm tình chỉ dán lên mỗi jinsol, có mình cậu giả bộ không biết.

với ai đời rảnh đến độ muốn gặp bạn thì có khuôn viên chà bá lửa ở dưới, vườn hoa nhỏ trồng giữa khoảng trống dư ở hai bên vách của tòa nhà, vừa đẹp vừa tiện.

ban đầu nó dự định là nơi đặt phòng đựng dụng cụ nhưng do vài học sinh góp ý kiến muốn có nơi để vui chơi và thư giãn đầu óc sau khi hoàn thành những giờ học khó nhằn nên nhà kho thay thế bằng một vườn hoa tươi tốt, đa dạng nhiều chủng loại khác nhau, khung cảnh nên thơ, mát mẻ làm cho ai cũng dễ chịu, sảng khoái.

xuống dưới thuận tiện hơn và không cần phải leo lầu cực khổ, chỉ có mình jinsol lụy nàng nên ngày nào cũng vác sát bay từ bên này qua bên kia.

đây là nơi đầu tiên cậu và nàng gặp nhau, một buổi chiều hoàng hôn mơ màng, tiếng chuông báo hiệu kết thúc ngày học dài đằng đẵng vang lên, học sinh ào ào ra như đàn ong vỡ tổ.

jinsol bình nhiên ra về, tay xách cặp, tai đeo headphone mặc kệ mọi thứ xung quanh, tâm trí cậu bận du dương theo điệu nhạc dài chậm rãi.

đôi mắt jinsol hướng thẳng về phía trước, chăm chú ngó nghiêng để tránh chân này lẹo chân kia mà vấp ngã, hôm nay ánh mặt trời tháng tư hanh nóng đã dịu bớt phần nào.

nắng vàng cam nhuộm kín những đám mây và mọi vật dưới chân nó, khắp nơi tràn ngập màu hoàng hôn bình yên, chính thức khép lại một ngày với guồng quay tất bật của công việc và học tập.

những bông hoa nở rộ tỏa hương thơm, cả bầu không khí tràn ngập hương hoa ngào ngạt, khứu giác jinsol bị thu hút theo, cậu chuyển hướng men theo lớp gạch lót tiến đến chiếc ghế đá đặt cạnh buồng hoa.

còn khá sớm, jinsol sẽ nán lại một chút rồi hẳn về, hưởng cảnh đẹp cho tinh thần phấn chấn hơn, cậu còn đống luận văn cần hoàn thành mà hạn nộp thì sát sao quá nên không thể không áp lực.

nhờ âm nhạc và mỹ cảnh khiến tâm trạng jinsol thoải mái và đầu óc thoáng đãng, những suy nghĩ tiêu cực cứ thế bay biến theo làn gió chiều bình yên.

mặt trời đã lặn mất tăm sau tòa cao ốc, bụng jinsol kêu ọt ọt báo hiệu đến lúc phải ra về, cậu cần tắm rửa cho người ngợm thơm tho sau khi chạy đua với haewon về, vì chầu tokbokki mà người jinsol nhớp nháp mồ hôi, bà già chân ngắn kia chơi không lại nên ăn gian cậu đấy.

jinsol tưởng bây giờ chỉ có mình cậu ở đây nhưng giọng nữ trong trẻo từ đâu vang lên đánh bay đi suy nghĩ đó.

buồng hoa được chia thành ba phần xen kẻ nhau, có hai chiếc ghế đá được đặt theo thứ tự đó, jinsol và cô gái đó cách nhau một lớp hoa hướng dương cao và dày đặc những tán lá nên không thể thấy đối phương.

jinsol tò mò len lén dòm trộm nhưng không thể trông rõ khuôn mặt và hình thể như nào vì rặng hoa và lá cây chen lẫn nhau che mất tầm nhìn.

qua khe hở nhỏ của mấy chiếc lá xanh rờn jinsol thấy nàng cũng đang thu dọn đồ đạc, đa số là bút viết và hai ba cuốn sách dày cộm.

do đôi bàn tay bận bịu nhặt đồ bỏ vào balo nên nàng đẩy vai và nghiêng đầu kẹp chặt chiếc điện thoại, giọng mềm mại cất đều đều không ngắt quãng, jinsol nghe lỏm nãy giờ đoán mò chắc nàng nói chuyện với phụ huynh nên mang vẻ kính cẩn lắm.

tiếng nói dừng, nàng tắt điện thoại nhét vào túi áo khoác, jinsol bạo gan lú đầu qua xem kĩ nàng là ai và dung mạo ra sao, giọng nàng như mật rót vào tai, nếu tương đồng thì nhan sắc nàng cũng phải thuộc hạng mỹ nhân đây.

không ngoài dự kiến, chẳng những tuyệt đẹp mà còn hơn cả chữ 'tuyệt đẹp'.

jinsol muốn phát bệnh tim với nàng, cậu đứng hình mất năm giây, đầu jinsol choáng váng và cảm giác được chữa lành kì lạ len lỏi trong từng ngóc ngách cơ thể.

tồn tại giữa hai người là hàng ngàn đóa hoa đua nhau khoe sắc nhưng chúng đều bị dung nhan kiều diễm của nàng làm cho lưu mờ, jinsol cứ ngỡ nàng là bông hoa duy nhất ở đây vậy..

tbc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me