Bai Du Thi Event Irenic
Author: _gaushii_
Tên truyện: màu nắng sớm.
Cp: Taeguk
Thể loại: Việt văn.
———
là tháng năm sắp qua rồi.
Đằng sau nụ cười hạnh phúc,
là tiếng khóc lúc không người.*Sau ít ngày tôi hát ở phòng trà, tôi phát hiện ra một trai trẻ ngày nào cũng đến quán nghe tôi hát. Các bạn đừng hỏi vì sao tôi lại để ý đến cậu trai trẻ đó, vì bây giờ rất ít người trẻ chịu nghe nhạc phòng trà mà còn là con trai nữa, không để ý mới lạ.Tôi để mắt thấy ngày nào em cũng đến đợi tôi bước xuống khỏi bục rồi mới về, tự dưng, tôi thấy em dễ thương quá đỗi.Thế là tôi quyết định bắt chuyện với em sau một khoảng thời gian để ý.Chúng tôi ngồi lại thêm một chút nữa tại phòng trà. Em giới thiệu mình tên Điền Chính Quốc, năm nay vừa tròn hai mươi, tôi hỏi em vì sao lại thích nhạc phòng trà thì em cười qua loa rồi bảo:-"Vì em cũng thích nó giống anh thích nó vậy"Thịch, tim tôi bẫng đi một nhịp vì câu nói của em và vì... em cười đẹp quá. Nụ cười ấy tựa như màu nắng sớm đầy dịu dàng, ấm áp và ngọt ngào. Vậy là tôi với em thân nhau từ dạo đó.Sau hai năm tôi quen em, sự nghiệp của tôi cũng dần quay về quỹ đạo cũ, không chỉ sự nghiệp mà hầu như tất cả mọi thứ cũng trở về nơi chốn ban đầu, chỉ khác là trong tim tôi dần dần đã xuất hiện một đóa hoa tình yêu đầy xinh đẹp và thẹn thùng. Thế là tôi chần chừng mãi rồi cũng quyết định nói lời hẹn ước chung đôi với em vào ngày valentine thứ hai mươi tám trong cuộc đời của tôi.Và thật may là em đã gật đầu đồng ý. ---Em của năm hai mươi hai tuổi sẽ chăm chú ngồi phía dưới cùng cốc cà phê, vừa nhâm nhi vừa ngắm nhìn tôi hát. Còn tôi của năm ba tuổi sẽ ngồi trên bục sân khấu ngân nga vài khúc tình ca tặng riêng cho em.Mưa vừa ghé qua rằng, mưa vừa ôm em đấy.
Gió phiêu diêu tìm tóc em và tìm bờ môi phai.
Ghen với gió, giận cơn mưa, mong cho trời đứng lại.
Giật nụ hôn từ gió khát, làm trời cao để ôm mưa.
Đi kiếm nắng, tận mây xa, mong cho lòng ấm lại.
Để còn yêu mùi gió mới để còn say tình chênh vênh....Hát vu vơ về mây, về mưa, tình em giờ đây giữ riêng mình.
Múa vi vu ngàn câu, ngàn ca, vì nhớ ban mai.
Tính sao đây, tình em dòng sông giờ như mùa xuân úa phai màu.
Vẫn như ta đành thương, đành vương, đành nhớ thế thôi.**Hai năm bên nhau tôi chợt nhận ra mình chết mê chết mệt màu mắt, màu nụ cười của em, sao mà say đắm quá.Hai năm nói dài cũng chẳng dài, nói ngắn thì cũng chẳng ngắn, nhưng đủ để tôi nhận ra tình yêu có thể thay đổi mọi thứ, kể cả những điều vô lý nhất.Và cũng chợt nhận ra em đã cứu rỗi tôi và em chính là người đã khiến tôi nhận ra được giá trị của bản thân và nhận ra được rằng tôi đang sống. Sống cho chính mình, sống cho niềm đam mê của mình và sống cho cả tình yêu của đôi ta.Sài Gòn, vài dòng kỉ niệm viết vội.
Ngày 17/01/2004
—
Ghi chú:
*lời bài Màu Trắng của Hy
**lời bài Thương của Lê Cát Trọng Lý
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me