Bajikazufuyu Dream Comes True
ĐoàngTrước ánh mắt đầy kinh ngạc của em, kẻ đó vẫn lạnh lùng như băng. Không mảy may chớp mắt..."M....mikey.."Nòng súng vẫn còn vương khói, nhưng kẻ đó vẫn chẳng vương chút tình nghĩa nào. Chỉ mới mười hai năm, sao một con người lại có thể thay đổi như thế...À...quên mất, bản thân mình không có tư cách để đặt câu hỏi cho người ta..."Tao đã nói trước rồi, do mày đi quá giới hạn đấy thôi.."Kẻ có mái đầu trắng, quầng mắt thâm đen cùng với làn da tái nhợt lên tiếng. Kazutora nhìn ra, cảm xúc trong đáy mắt vẫn không rúng động dù chỉ một chút nào. "Nhưng...nhưng....tao chỉ-""Mười hai năm trước..."Kazutora im bặt, câu nói ấy giống hệt một khẩu lệnh, vai trái đau nhức vẫn còn đang rỉ máu không ngừng run lên từng hồi. Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, nhưng tâm trí em đã không còn có thể tập trung vào nó nữa. Mà toàn bộ sự chú ý đã dồn cả vào người kia. Có lẽ cảm nhận được bản thân sắp không trụ được, viên đạn này sẽ không khiến Kazutora chết đi vì mất máu. Nhưng căn bệnh của em thì có. Vì thế, trước khi tất cả kết thúc, Kazutora chắc chắn phải hoàn thành tâm nguyện của mình. Hoá giải hiểu lầm khi xưa..."Phải...mười lăm năm về trước, tao đã mắc phải một sai lầm. Sai lầm ấy chính là...ực...là khởi nguồn cho toàn bộ sự thù hằn, hiểu lầm và ghét bỏ.."Kazutora thở dốc, gương mặt hết xanh rồi trắng, nhưng chung quy đều mang dáng vẻ hết sức khó coi. Vẫn gượng nói:"Shinchirou-san...đã chết trong tay tao, cảm giác đó đã ám ảnh tao cho đến tận bây giờ. Nó luôn hiện về vào mỗi giấc mơ của tao. Từng giây từng phút đều ám ảnh tâm trí tao...""Và chính vì vậy...ba năm sau đó...tao đã giết Baji...Keisuke...""Mày có xứng đáng nhắc đến tên họ không?"Kazutora bật cười, nụ cười cay đắng nhưng cũng mang theo chút gì đượm buồn. Em thủ thỉ:"Phải...không xứng...không bao giờ xứng.""Mikey..."Kazutora run lên, cơn đau quằng quại từ vai cộng thêm căn bệnh quái ác đang dần dần bào mòn em. "Nếu tao có được một lần sống tiếp...và chuộc lỗi...liệu mày sẽ...tha thứ cho tao..""Khục.."Kazutora phun ra ngụm máu, chính ngụm máu này đã đem đến cho em một ánh nhìn kinh ngạc của Manjirou. Vì sao...em lại thấy mãn nguyện nhỉ..Tầm nhìn dần trở nên mờ đục, Kazutora muốn tiếp tục nói nhưng hoàn cảnh lại không cho phép điều đó xảy ra. Cuối cùng, Kazutora chỉ kịp mỉm cười...Mọi thứ lại rơi vào mờ ảo, tâm trí em cứ đục dần. Tất thảy ký ức xưa cũ cho đến mới mẻ nhất đều tầng tầng lớp lớp hiện lên vụt qua tầm mắt như một cuốn phim. Cho đến khi em thấy một bóng dáng gầy gò đang ngồi xuống bên cạnh em, ôm chầm lấy cơ thể dần dần nguội lạnh này. Dù tai có đang ù đi, mọi thứ đều trở nên không thực tế...nhưng em vẫn nghe rất rõ..Rõ đến mức cứ nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác.."Tao sẽ tha thứ cho mày.......Nếu như...mày không kết thân với Baji"__________________________________Reng Reng RengReng Reng RengReng-RầmChiếc đồng hồ màu nâu sẫm khi nào vẫn còn mãnh liệt rung lên từng hồi, dường như nó phải dùng tất cả sức bình sinh từ khi được chế tạo ra để kêu gọi chủ nhân thức giấc. Nhưng thay vì vui vẻ tắt nó đi thì tên chủ nhân bất nhơn nào đó lại chọn nhẫn tâm ném nó đi một cách bạo lực nhất."Ugh...đầu mình...đau như búa bổ.."Trên chiếc giường lộn xộn, chăn gối nằm ngỗn ngang cả trên sàn. Có một cậu nhóc, thân thể gầy nhom, làn da trắng mịn nhưng lại đầy vết băng dán vết thương. Mặt mũi bơ phờ như vừa từ cõi thần tiên xuống..Cậu nhóc ngồi ngây ra, chưa kịp hiểu có chuyện gì đang xảy đến với mình thì bên ngoài đã vang lên tiếng nói ngọt ngào."Kazu-chan, bé con, mau dậy đi học nào. Đừng ngủ nướng nữa"Kazutora kinh ngạc, gương mặt đang lâng lâng như trên mây đột nhiên như rơi tuột xuống địa ngục. Hoảng hốt đến chẳng nói nên lời..Có lẽ do không hiểu được tâm trạng hỗn độn của em, người bên ngoài vẫn luôn miệng kêu: "Bé con, mau dậy đi nào. Nếu không sẽ trễ học mất !"Kazutora khẽ nuốt nước bọt, muốn cất tiếng đáp nhưng nhận ra cổ họng khô khốc. Muốn nói rồi lại thôi.Cảm giác sợ hãi, hoảng hốt đến tột cùng. Thay vì nói ngỡ ngàng vui sướng vì gặp lại được mẹ, nhưng Kazutora lại cảm thấy cực kì kinh hãi. Vì sao mẹ lại ở đây?Chẳng phải...mẹ đã...rời đi khi em còn đang phải trả giá cho việc làm sai trái của mình sao. Vì sao...?"Ha, thật là...nếu con ngủ nữa thì ba con sẽ..."Kazutora giật thót, lông trên người dường như muốn dựng đứng lên khi nghe thấy cái từ ngữ 'ba' đó. "C...con sẽ...sẽ dậy ngay ạ.."Người bên ngoài dường như hài lòng, một phần cũng thở dài. "Mau lên nhé, xuống ăn sáng này."Có lẽ muốn chứng thực điều này, em liền nhanh chóng lấy tay véo cái má của mình. Cảm giác đau nhanh chóng lan ra trên mặt, khiến em nheo mày ngay phút chốc. "Thật...sao?"Kazutora nhanh chóng chạy vào toilet, căn nhà này kì thực rất quen...ngay cả lối đi em cũng biết rõ mồn một. Nhìn vào gương, em thảng thốt: "Cái...cái mẹ gì đây !!" Sao mình lại...trẻ vậy...?Ugh...chẳng lẽ...Lúc ấy, khi sắp chết...mình đã...đã nói với Manjirou...nếu có thể được sống lại một lần...Em liều mạng lắc đầu, không thể nào ! Làm sao có thể linh đến vậy? Quan trọng là, một kẻ như em...thì làm sao có thể...may mắn trùng sinh?Quá đau đầu vì những điều đột ngột này, Kazutora vẫn không thể định hình nổi. Chỉ có thể dựa vào bồn rửa tay, cố gắng bình tĩnh lại.Hay...do mình đã chết? Ý nghĩ loé lên này nhanh chóng được Kazutora dập tắt, nếu em thực sự chết. Thì không thể cảm thấy đau đớn được. Nghĩ nửa ngày trời, vẫn không có lý do nào khiến Kazutora cảm thấy hợp lý và ưng bụng. Nên chỉ đành nhanh chóng đánh răng, rửa mặt rồi thận trọng bước xuống lầu.Không gian vẫn y hệt, không khác chút nào với ký ức của em. Nếu không phải do sự đau đớn lúc chết đi đó, thì có lẽ Kazutora thực sự cho rằng mình vẫn còn đang mơ. Và khi thức dậy, mọi thứ đều vỏn vẹn là mộng. Sự đau khổ, hai mươi bảy năm cuộc đời, vành mống ngựa đều chỉ là hư ảo, đều chỉ là mới trải qua một đêm mà thôi..Khi bước xuống lầu, Kazutora nhận ra ngay người đang vui vẻ ngồi xem tivi chính là người quan trọng nhất đối với mình. Người đã hy sinh thân mình, chịu sự đau đớn của những đòn roi để bảo vệ em khỏi cái chết cận kề. Dường như người phụ nữ ấy đã nhìn thấy em, liền híp mắt cong môi nói: "Mau ăn sáng đi con, bánh mì sẽ nguội mất"Kazutora ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cụp mắt bước vào ngoan ngoãn ngồi lên ghế và bắt đầu ăn uống. "Mẹ...con năm nay...mấy tuổi rồi?"Nghe thấy câu hỏi, mẹ em chợt bật cười, nhưng bên trong nụ cười ấy lại là sự đau đớn và xót xa. Nếu không nghe kĩ, có lẽ Kazutora đã cho rằng mình nghe lầm."Bé con à, con ngủ đến khờ rồi nhỉ. Con năm nay mười một tuổi"Trong khi đang phết mứt dâu lên bánh mì mới nướng xong, Kazutora chợt khựng lại. Mười một tuổi? Vậy chẳng lẽ...bây giờ...tại thời điểm năm nay chính là năm em gặp gỡ Baji Keisuke theo như ký ức kiếp trước?Thoáng sững sờ, sau đó em nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cảm giác lạnh gáy về cái chết cận kề đó, hay cái lúc bị giam trong tù, bên cạnh mấy kẻ bặm trợn đô con luôn sai vặt em vẫn y như lúc đầu. Nhìn lại bản thân, tay chân băng bó. Nếu không vì những miếng băng gạc này...chắc có lẽ em đã nghĩ kiếp này sẽ thực sự khác với kiếp trước. Cha em sẽ không nghiện ngập, bài bạc và đánh đập em. Mẹ sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc và làm cho em những món ăn ngon miệng..Nghĩ đến đây, nước mắt em chợt lăn dài trên má. Nghĩ đến ngày tháng hạnh phúc khi cha mẹ bên nhau em lại thấy lòng quặn thắt. Thời điểm này của kiếp trước, em chính là đứa trẻ ngu ngơ vẫn còn ham chơi khờ dại. Tham gia vào trận game ảo cùng với đám bạn và bỏ bê học hành. Mỗi ngày, cha mẹ em đều phải thay phiên nghe lời chỉ trích của thầy cô, nghe lời rì rầm của hàng xóm. Từ đó, cha em mới sa sút trong công việc, tìm đến sòng bạc giải khuây. Mẹ thì cũng trở nên ngại ngùng, ít nói. Có phải vì vậy mà gia đình em mới tan vỡ? Vậy là do em cả sao? Tất thảy đau thương đều do em gây nên, do em tạo ra cho họ?Nếu thế...có thể...làm lại được không?Kazutora giật mình....làm lại?Phải rồi, làm lại !! Em đang ở kiếp sống thứ hai, nếu bây giờ em không nghiện game. Không trốn học, không tụ tập bè bạn, cũng như sẽ không chạm trán Baji Keisuke. Vậy thì tất thảy đều được giải quyết, mọi khúc mắc dường như đều trở nên dễ dàng hơn. Em sẽ không được mời sinh nhật Mikey, cũng không giết Shinchirou-san ! Phải rồi, không còn hận thù nữa...Chỉ là...từ nay...tấm ảnh sáu người sẽ chỉ còn năm mà thôi...Nhưng em hiểu, vốn dĩ...tấm ảnh đó chỉ nên...là năm người !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me