TruyenFull.Me

Bajikazufuyu Dream Comes True

Vù vù tiếng gió thổi, những tán cây đua nhau lượn vòng trên không trung. Lá vàng khô héo rụng đầy đất, bị dòng người nhẫn tâm đạp nát.

Nhìn những chiếc lá úa màu cuối thu đang nằm rải rác trên mặt đất, như kéo theo tất cả tuổi trẻ, thanh xuân một vòng đời của chính chiếc lá ấy.

Thật giống, giống hệt như Kazutora.

Chiếc lá rơi rụng màu vàng oạch, nửa phần dưới đã chuyển sang đỏ nâu. Em cầm chiếc lá vừa rơi ngay bên cạnh, ngắm nghía thật lâu. Cho đến khi dường như đã không còn một khía cạnh nào của chiếc lá là chưa bị nhìn ngắm qua thì em mới buông tha cho nó. Kazutora thở ra hơi lạnh, cảm nhận khí trời hôm nay, có vẻ đang dần chuyển sang đông. Năm nay hẳn là nóng hơn mọi năm, nên đến tận cuối tháng mười rồi vẫn chưa thực sự buốt lạnh.

Đột nhiên từ đâu, một nhóm nhóc con kề vai bá cổ nhau đi ngang qua chỗ Kazutora ngồi. Bọn nhóc vui vẻ nói cười, trêu chọc nhau tự nhiên như đã thân thuộc với điều ấy. Chợt Kazutora thấy được những bóng dáng quen đến kì lạ hiện hữu trên những đứa trẻ đó.

Phải, nó giống hệt Touman, giống hệt Touman của năm Kazutora mười một, mười hai tuổi. Nhưng không phải kiếp này, không phải...

Mà là của kiếp trước.

Kazutora nhớ, nhớ mình từng quàng vai bá cổ người anh em Baji, cũng nhớ rằng mình từng bị Mikey quấn lấy đòi ăn Taiyaki thế nào. Kazutora nhớ rõ những kỉ niệm đẹp đẽ nhất cùng tụi bạn Draken, Pachin hay Mitsuya.

Bãi biển năm đó thật trong trẻo, hệt như những tâm hồn non dại chưa bị vấy bẩn bởi sự tàn khốc của thời gian. Lúc ấy vui vẻ biết bao, tự do biết nhường nào, hạnh phúc đến mức chẳng thể đem ra so sánh với bất kì điều gì được nữa.

Đó chính là, đó chính là những khoảng thời gian yên bình nhất cuộc đời sóng gió của Kazutora. Hoặc nói đúng hơn, lúc ấy là lúc Kazutora chập chững bước vào đời, khi bị bắt nạt, hãm hại bởi tụi bạn cùng lớp. Em cứ nghĩ đó là lúc tuyệt vọng nhất, dường như sẽ chẳng có ai có thể cứu rỗi được Kazutora thì Baji, kẻ đầu tiên sẵn sàng vươn tay ra, nắm lấy và nâng đỡ cho một tên vô dụng như em. Thật rộng lượng !

"Có lẽ...từ lúc ấy, tao đã mang ơn mày mất rồi..."

Nhưng cách tao trả ơn, thực sự ngu đến không tả xiết.

Tao cướp đi hạnh phúc của bạn mày, của bạn tao, của mày và cả tao.

Chậc, tao thật ngu ngốc !

Tao xin lỗi, dù thực sự...tao được sống lại một lần nữa. Nhưng bây giờ đã không còn là chúng ta của những năm tháng đó rồi. Tao...đã không còn sự ngây thơ năm mười mấy tuổi ấy nữa, cũng chẳng còn bồng bột, háo thắng và tranh giành.

Cuộc đời đã gọt giũa Hanemiya Kazutora này trở thành một cái cây gai góc và sần sùi. Chẳng còn gì là dáng vẻ loai choai, trẻ con thuở thiếu thời. Chỉ còn lại dáng vẻ lạnh nhạt, hiểu chuyện và cam chịu của một ông già u30 mà thôi.

Bản thân mày già rồi - em nói với chính bản thân.

Kazutora tựa lưng vào ghế, băng ghế gỗ với những thanh sắt lạnh lẽo bắt ngang, chạm vào chiếc áo khoác dày, nhưng Kazutora lại dường như có thể cảm nhận được hơi lạnh toả ra từ nó.

"Mình đúng là...lại làm bọn nó khổ não nữa rồi.."

Nói đoạn, em thở dài, đứng dậy đút tay vào túi rồi bước chậm rãi trên đoạn đường quen thuộc. Vừa đi, Kazutora vừa nhớ lại vài tiếng trước.

Trên sân đền lát đá phẳng phiu, có vô số những đôi giày giống hệt nhau đứng san sát, xếp thành hàng ngay ngắn. Em nhẩm đếm sĩ số, có vẻ cốt cán đã đủ cả, thậm chí là còn có thêm Kisaki Tetta - một tên nhóc vô cùng thú vị.

Đoạn, em thấy Mikey đút tay vào túi, vẫn đang nhai viên kẹo bạc hà em đút cho hắn ban nãy, vừa chăm chăm nhìn mình. Kazutora hơi nhột, cảm thấy cái nhìn của Mikey như có gì đó xuyên thấu qua trái tim Kazutora vậy.

Đến khi thời điểm chín mùi, Manjirou đứng thẳng dậy khỏi cái cột đá của đền. Sau đó nhìn một lượt xung quanh, hắn đảo lưỡi, cảm nhận cái ngọt còn vương nơi khoé miệng, nhìn sang Kazutora.

"Lên đây nào"

Kazutora gật đầu, chậm rãi đi lên phía trên Manjirou. Nhưng đến khi đứng bên cạnh hắn, Kazutora lại nghe được giọng nói nhỏ thì thầm bên tai mình.

"Mày muốn họp, là vì điều gì đó quan trọng lắm sao?"

Kazutora: "..."

"Sao mày lại nghĩ vậy?" - Kazutora liếm cái môi khô khốc của mình, nhìn Manjirou một cách thận trọng.

Manjirou cười cười: "Trực giác thôi"

Kazutora: "..." Đỉnh đấy, mày thuần thục 6 giác quan luôn à?

Kazutora đút tay vào túi, hít vào một hơi thật sâu rồi thở chậm rãi. Em liếc xung quanh, rồi lại mỉm cười, nụ cười đầy tính "phản diện".

"Tao ở Touman cũng lâu rồi nhỉ, nhìn chung cũng chẳng có gì thú vị. Nhưng mày biết mà, con người tao ghét sự nhàm chán"

Kazutora nói, đủ lớn để tất cả những kẻ đang đứng ở đây có thể nghe thấy. Em vuốt vuốt tóc, lơ đãng nhìn quanh biểu cảm khó hiểu của mọi người.

"Ý mày là sao?" - Manjirou lên tiếng, sau đó hắn im lặng nhìn về phía Kazutora. Như chờ đợi một đáp án hợp lý, hy vọng rằng không phải như hắn dự đoán.

"Manjirou à, mày cũng khá. Sao lại không hiểu lời tao đang nói?". Kazutora đáp, bước về phía hắn. Gỡ viên kẹo vị chanh ra khỏi vỏ, thuận tay nhét vào miệng Manjirou.

"Là tao chán rồi, muốn tìm trò chơi khác vui hơn. Tao không thích dưới trướng mày nữa, mà thứ tao muốn..."

Em mỉm cười, bước chậm rãi xuống từng bậc thang mình vừa đi lên ban nãy. Nghênh ngang như một con sói hoang, gương mặt đầy vẻ bỡn cợt.

Chifuyu đứng bên dưới, ngước lên nhìn con người đang từ trên kia xuống, bất giác cảm thấy có chút thân quen. Hình như biểu cảm này cậu ta đã thấy nó ở đâu đó...

Cậu ta bất giác chửi thề một câu, khiến Baji bên cạnh cũng bất ngờ. Rồi lại nghe Chifuyu lẩm bẩm: "Chó chết, sao trông giống hệt thằng khốn Hanma vậy?"

Baji ngước lên, theo lời Chifuyu nói hình như là đang ám chỉ Kazutora, gã nhận ra rằng đúng là Kazutora bây giờ trông giống hệt thằng khốn xương cốt đó.

"Thôi thấy mẹ, có khi nào thằng Kazutora bị nhập không? Tao có nên lên đó đánh ngất nó, rải muối trừ tà không?"

Baji nhìn sang Chifuyu, trong đáy mắt hiện lên tia lo lắng.

Chifuyu: "..."

Cậu im lặng, nhìn lại tên đội trưởng gắn bó bao năm của mình. Kêu thầy thì nên trục vong cho anh trước nhỉ Baji-san? Em thấy có khi trục cho anh xong Kazutora ắt sẽ trở lại như cũ...

Nhìn thấy ánh mắt quá đỗi khinh bỉ của Chifuyu, gã kìm nén cơn tò mò của mình, quay lại nhìn Kazutora.

Lúc này, em đã xuống đến nơi, chợt giọng nói Manjirou vang lên níu lại bước chân đang rảo nhanh trên nền đất.

"Là ai, là thằng chó đó sao?"

Kazutora khựng lại, im lặng nhìn ánh mắt của mọi người đổ dồn lên mình. Em bật cười, xoay đầu nhìn Manjirou.

"Manjirou, thứ tao muốn...bây giờ chính là..."

Em nói, ngắt quãng. Nở nụ cười gian tà, nhìn sang những cốt cán khác.

Kazutora: "Hạ bệ Mikey! Mong rằng tụi mày đừng làm tao thất vọng nhé, bạn yêu~"

Nói đoạn, em bước đi không ngoảnh lại sau khi quăng thêm một câu nói về phía tổng trưởng chibi của mình.

"Trực giác của mày...thú vị đó."

Xung quanh mọi người đều xôn xao, nhao nhao ầm ĩ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Vì sao một kẻ sáng lập, cốt cán Touman lại phản bội Mikey, muốn quay sang đánh với hắn?

Mitsuya nhìn thấy Kazutora sắp đi xa, liền nhấc chân muốn chạy theo ngăn cản nhưng nhanh chóng bị Draken giữ vai lại. Anh nhìn Mitsuya, khẽ lắc đầu.

Sự việc diễn ra sau đó, Kazutora thực sự không biết được. Nhưng thôi kệ, bước đầu kế hoạch thành công rồi. Em cũng không cần quá lo lắng nữa, chỉ là...không biết giữa chừng có biến hay không thôi.

"Mong là không có biến"

Chậc, mệt quá, về nhà ngủ thôi..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me