TruyenFull.Me

Bajikazufuyu Dream Comes True

Hanma cau mày, gương mặt căng thẳng tựa lưng vào tường nhìn hai con sâu vàng đang loay hoay trước mắt.

Gã liếc sang bên phía cây cầu, thấy hai đứa một lạ một quen đang tranh cãi gì đó. "Chậc", cái tính tò mò không tự chủ lại tái phát rồi. Nếu không phải vì hai tên nhóc lóc chóc này gã đã lượn đến nghe lén rồi.

Trước mặt Hanma đang cau có, Chifuyu và Takemichi đứng sát vào nhau, cùng đồng lòng lườm nguýt gã với biểu cảm căng thẳng.

Chifuyu dù mồ hôi lạnh đổ đầy lòng bàn tay, nhưng một linh cảm nào đó cho cậu biết cuộc trò chuyện giữa Baji và Kazutora nhất định không được để tên khốn này nghe thấy, ít nhất thì phải để hai người kia trò chuyện xong.

Vì thế, cậu dù trong lòng run rẩy, vẫn cương quyết ngăn cản Hanma tiến bất kì bước nào lên phía trước, mặc dù cậu biết nếu hắn muốn có thể một cước gục hai đứa này dễ như trở bàn tay.

"Hừm, chán chết"

Gã liếc nhìn hai kẻ bên cầu xoay lưng bước đi, sau khi nhả ra mấy chữ thể hiện sự hờn giận, Hanma đứng dậy, lon ton đi đến bên Kazutora vẫn đang ung dung bước đến gần.

"Ố ô, Kazutora ! Mày nói gì thế, vui không?"

Kazutora liếc gã, gương mặt không thu lại vẻ chán ghét. Em vươn tay đẩy gã ra, nhìn Chifuyu và Takemichi, nói một cách điềm tĩnh.

"Về đi"

Takemichi ngạc nhiên, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng Chifuyu nhanh chóng nắm lấy vai cậu ta, lắc đầu. Takemichi nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt bạn thân, liền cắn môi xoay người cùng Chifuyu quay trở về.

Trên đường đi, Takemichi trong lòng có vô vàn suy nghĩ, không hiểu vì sao Baji lại tức giận như thế, vì sao Chifuyu không cho Hanma tiếp cận họ, lại càng không hiểu làm sao Kazutora có thể khiến Baji tự nguyện quay trở về mà không tiếp tục gây rối.

Chifuyu dường như nhận ra sự bối rối của bạn mình, liền vỗ vỗ vai Takemichi. Cậu thở dài, lên tiếng: "Linh cảm thôi, tao cảm giác giữa Kazutora và Baji có khúc mắc gì đó, họ cần phải làm rõ. Với lại, tao có một thứ cảm giác rằng nếu để thằng Hanma nghe được cuộc trò chuyện đó sẽ không hay."

Takemichi bất ngờ khi Chifuyu lại lên tiếng giải thích, cậu ta mím môi, song lại gật đầu như thể đã hiểu. Bấy giờ, họ cùng nhau cuốc bộ trên phố Tokyo, nơi dòng người đông kịt như đàn kiến đang không ngừng tăng tốc dưới cái nắng gắt buổi sớm.

Bên phía Kazutora, sau khi Chifuyu và Takemichi rời đi, em cau mày né tránh sự động chạm của Hanma. Mắt liếc gã một cái đầy khó chịu nhưng rơi vào mắt Hanma lại làm dấy lên trong gã sự phấn khích khó hiểu.

"Nói cái gì? Mày muốn biết tao nói gì với nó à?"

Hanma cười cười, cái nụ cười đê tiện hệt như bản mặt gã. Kazutora thở dài, bước vào hộp game rồi ngồi lên chiếc ghế sopha da đã cũ, nhìn khung cảnh hoang tàn, trống trãi.

"Mày không cần biết, nhưng ngày mai, tao đảm bảo mày sẽ có bất ngờ."

Hanma khẽ cau mày, có lẽ thực sự gã khá tò mò vì cái sự bí hiểm này của em. Quả thật, viên ngọc quý gã lăm le cướp lấy từ Mikey đúng thật là khiến gã thích thú.

Kazutora trực tiếp lơ đi cái nhìn đầy nham hiểm đó của gã, xoay người gối đầu lên tay vịn sopha, dù cái đệm này khá cũ nhưng chất liệu so ra vẫn khá tốt, nằm không quá đau lưng.

Em thở ra một hơi nhỏ, nghĩ ngợi điều gì xa xôi, đắm chìm trong dòng kí ức một cách lơ đãng, đến mức Hanma gã ngồi xuống sopha lúc nào cũng chẳng hay.

Gã nhíu mày, nhìn vào Kazutora như thể muốn xuyên qua cái đầu nhỏ của em mà nhìn thấu suy nghĩ và biểu cảm đăm chiêu này. Thứ cảm xúc tò mò dấy lên trong lòng gã, không biết Kazutora đã trải qua điều gì, kinh khủng đến đâu mà lại có được những cảm xúc phức tạp như vậy.

Từ ánh nhìn lãnh cảm, đến thái độ hời hợt, nhưng quan trọng hơn là ứng biến vô cùng nhanh nhạy. Việc chơi cùng đám nhóc loi choi kia khiến Hanma ban đầu đã cho rằng Kazutora là một kẻ lóc chóc, ồn ào và quậy phá. Nhưng càng tiếp xúc, gã lại càng nhận thấy sự khác biệt rõ mồn một.

Kazutora khi bên cạnh bọn nhóc kia mang một dáng vẻ hoạt bát, có một chút dịu dàng và thoải mái. Nhưng khi một mình, em lại hoàn toàn biến thành một con người khác. Không cười, không cau có, chỉ là một biểu cảm thơ thẫn đến ngây ngốc. Dường như vẫn luôn có một xiềng xích nào đó kéo lấy tâm trí, dường như có một bức tường ngăn cản những xúc cảm vốn là của con người nhưng lại bị kẹt lại bên trong, không cách nào thoát ra.

Hanemiya Kazutora giống hệt một cây xương rồng, cứ trơ trọi, dù đứng bên cạnh ai vẫn mang một dáng vóc cô đơn đến không ngờ. Gã vốn cho rằng mình là một kẻ rất thâm sâu và khá nhạy với cảm xúc của người khác, nhưng cho đến khi bắt gặp kẻ này, Hanma vẫn luôn mang một khúc mắc không thể lý giải.

Gã là một bất lương, đã từng chứng kiến biết bao nhiêu thứ biểu cảm, từ vui, buồn, giận dữ, đau khổ, tuyệt vọng, cho đến hả hê hay căm hận. Có thể nói, Hanma dù chỉ mới mười sáu tuổi nhưng gã đã trải gần như cả cuộc đời. Cuộc sống gã không hề dễ dàng như bao đứa trẻ khác, gã trưởng thành từ sự lạnh lùng, dèm pha và những trận cãi vã. Gã vấp ngã trong những đòn roi, run rẩy trước những ánh mắt vô tình và lạnh lẽo rồi lại tự mình đứng lên trong biết bao sự miệt thị và chỉ trích.

Hanma gã chưa từng nghĩ mình sẽ có thể sống đến bây giờ, gã nghĩ lại, hẳn là bây giờ gã trông hệt như một tên hề, nhưng kẻ càng "hề" lại càng có "một quá khứ" dị biệt.

Như gã vậy.

Ngay từ đầu, Hanma cho rằng mình sẽ chỉ dùng Kazutora như một công cụ hoàn thành cho sứ mệnh của băng nhóm thiên sứ của mình. Nhưng rồi, gã lại nhận ra càng tiến gần, gã lại càng thích thú với sự điên rồ và chán ghét vô căn cứ của em.

Có lẽ vì điên, nên khi bắt gặp một kẻ điên hơn mình, gã lại thấy nó hệt như một thành tựu to lớn lắm. Đến mức ngay cả trong mơ, gã cũng thấy được dáng vẻ ung dung, thanh thoát của em.

Không kìm được, Hanma thả ra một tiếng rên khẽ trong cổ họng, suy nghĩ hưng phấn của gã không kìm được mà cứ dâng lên trong đầu.

Mãi suy nghĩ, gã bất ngờ kêu đau một tiếng, nhìn sang bên cạnh. Ngay lập tức, Hanma bắt được một ánh mắt lườm nguýt vô cùng nghi ngờ của em.

"Nghĩ gì trong đầu?"

Gã đảo mắt, liếc sang bên góc phòng, gương mặt hơi chột dạ. Nhưng tay vẫn không kìm được mà vuốt mấy cái trên chân em, khiến Kazutora khó chịu lại đạp đạp mấy cái.

"Không có, nghĩ gì được chứ"

Kazutora nghiến răng, cau mày bật dậy, đập đập mấy cái vào người Hanma làm gã la oai oái.

"Mày liệu hồn, cái tay dê xồm của mày coi chừng tao chặt đứt bây giờ !"

Gã giơ hai tay lên đầu ra hiệu đầu hàng, cười cười làm hoà.

"Xin lỗi, xin lỗi mò. Đừng giận, tao chỉ đùa chút thôi!"

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

Định tháng 8 sẽ quay lại nhưng rảnh hơn rồi nên up trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me