III. About Kacchan (1)
.
.
.
Hắn nhìn vào tấm lịch trên tường, gạch một dấu x màu đỏ qua mỗi ô vuông khi màn đêm buông xuống. Ngày hắn tròn 17 tuổi được đánh dấu bằng một vòng tròn xung quanh. Là cột mốc cho thấy hắn hơn em 3 tuổi. Chỉ còn vài ngày nữa thôi.Katsuki lùi bước khỏi tờ lịch trên tường. Đây có lẽ là điều duy nhất làm hắn nhận thức được dòng thời gian đang trôi dần - bản án lương tâm dành cho hắn. Mỗi ngày hắn tỉnh giấc là mỗi ngày không có em bên cạnh. Hắn chỉ dám cho phép bản thân mình nghĩ về em, mục rữa sống qua ngày.Đã gần ba năm trôi qua, mùi khói vẫn khiến hắn ngạt thở. Những giấc mơ của hắn như một vòng lặp vô tận của cái ngày em mất - khoảnh khắc định mệnh ấy. Hắn thấy được gương mặt đầy hoảng sợ nhưng cũng rất cương quyết, mong muốn cứu rỗi lập loè hiện qua những dòng lệ của em. Bỗng dưng chân của tớ tự di chuyển. Katsuki nhớ em đã bất lực như nào khi vươn tay với lấy hắn, vẫn nhớ tới ký ức khi hai cánh tay của hắn bị kiểm soát, chính đôi bàn tay nhuốm máu này - đã xé toạc em.Hắn nhớ All Might đã không thể tới kịp lúc. Kịp để cứu hắn, nhưng chẳng kịp để cứu Izuku. Hắn thống hận điều đó, nhưng chưa bao giờ đổ lỗi cho All Might giống như cách mà hắn đang tự tra tấn bản thân.Đã gần ba năm trôi qua, và hắn chỉ dám tới được đến cổng nghĩa trang - nơi em yên nghỉ.Lại có một điều gì đó thôi thúc hắn đến trước cửa căn hộ nơi lẽ ra Izuku sẽ về nhà sau mỗi giờ học. Inko mở cửa và mời hắn vào nhà như mọi khi. Katsuki lưỡng lự đứng trước ngưỡng cửa. Dù có đến thăm bao lần đi chăng nữa, hắn vẫn cảm thấy lạc lõng, giống như một tên lính địch được chào đón vào lãnh thổ, nơi mà hắn đã tàn phá. Cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai và quấn quanh khí quản hắn.Hắn khoác trên mình bộ đồng phục của UA—bộ đồng phục mà đôi khi hắn tự hỏi Izuku sẽ trông như thế nào khi em mặc lên. Bốn bức tường phòng em vẫn còn dán poster All Might. Katsuki cố gắng không nhìn vào nó khi đang trò chuyện với mẹ Inko. Tới cô hắn còn chẳng dám nhìn nữa là. Mỗi lần hắn ngước lên, tất cả những gì hắn có thể thấy là đôi mắt tròn xanh lá và khuôn mặt đầy tàn nhang ấy."Sắp đến sinh nhật con rồi phải không, Katsuki-kun?" Mẹ Inko hỏi."Con—" Hắn nuốt cục nghẹn trong cổ họng. "Dạ vâng."Thế quái nào mà hắn lại chọn hôm nay để đi đến thăm cô chứ? Mà tại sao hắn lại chọn đến thăm cô? Một phần trong hắn muốn ghét bỏ cô vì sự lương thiện ấy. Ghét bỏ cái cách cô vẫn có thể đối xử dịu dàng với hắn. Ghét bỏ cái cách cô không bao giờ oán trách, gắt gỏng hay khó chịu vì hắn đang ngồi ở nơi mà con trai cô nên ngồi."Con đợi ở đây chút nhé, cô sẽ quay lại liền." Mẹ Inko nói.Katsuki nhìn lên và thấy cô ấy đứng dậy rồi đi xuống hành lang. Hắn đột nhiên cảm thấy nỗi sợ không tên tích tụ trong dạ dày của mình. Lòng tốt của cô sẽ chỉ làm cho cảm giác tội lỗi đè nặng lên hắn hơn thôi. Hắn biết đây chính là sự tra tấn dành cho hắn mỗi khi bước vào căn hộ này, nhưng bản thân vẫn cố chấp làm."Cô tìm thấy cái này khi đang dọn phòng thằng bé." Mẹ Inko nói khi cô quay lại.Hắn nhìn vào cuốn sổ trên tay cô. Nó là một trong những cuốn sổ chết tiệt ấy. Nó gần giống với cái mà hắn để trên kệ trong phòng ngủ và chẳng bao giờ mở ra. Nhưng cái này không bị đốt hỏng. Chiếc bìa cuốn sổ cũng không mang chữ số 13 hay dòng chữ For the future.Nó còn kinh khủng hơn cả vậy.About Kacchan.Chữ viết này không nhầm đi đâu được, nó là của Izuku, và tiêu đề - Kacchan. Hắn đã từng đánh đập những ai dám gọi hắn bằng cái tên này. Phải, chỉ là đã từng mà thôi."Cô nghĩ chắc con sẽ muốn đọc nó."Katsuki chăm chú nhìn."Cô biết đây có lẽ không phải món quà sinh nhật tuyệt vời nhất." Mẹ Inko lên tiếng. "Nhưng mong con hãy nhận lấy."Đôi bàn tay vốn đã run rẩy không ngừng như càng rung lắc dữ dội hơn khi chạm lấy cuốn sổ. Tấm bìa mướt lạnh dưới cái vuốt nhẹ của ngón tay thon dài. Lạnh cũng đúng thôi, vì đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối nó được chủ nhân chạm vào. Đôi mắt hắn lần theo các chữ cái trong tên mình. Hắn có thể cảm thấy những giọt lệ cay xè trào ra. Katsuki vội vàng cảm ơn trước khi rời khỏi căn nhà.Cha mẹ hắn dõi theo và trao đổi nhau cái nhìn thấu hiểu khi hắn đóng sầm cửa phòng mình. Không phải là họ không cố gắng trò chuyện với hắn, nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt và xa cách. Mitsuki đã từng thử khiến hắn vực dậy tinh thần, nhưng ngay cả khi đã la mắng và làm mọi biện pháp khác, cũng chẳng có từ ngữ nào có thể lọt tai Katsuki để khiến hắn tin rằng mình chỉ là một đứa trẻ vô tư chưa đủ trưởng thành lúc bấy giờ. Sự cố với tên ác nhân bùn nhớt đó mặc dù là điều kinh khủng nhất — cũng là sự kiện cuối cùng xảy đến với em — nhưng đó lại không phải lần duy nhất hắn thương tổn Izuku.Cuốn sổ số 13 là thứ đầu tiên đập vào mắt hắn khi bước chân vào phòng ngủ. Chiếc cặp sách của Izuku được đặt ngay ngắn ở cạnh bàn. Nó vẫn đầy đủ các đồ dùng học tập như ngày em còn ở.Katsuki sẽ chỉ chạm vào nó trong trường hợp hắn phải di chuyển đồ đạc trong phòng. Nắm chặt cuốn sổ mới trên tay, một phần trong hắn muốn đặt hai thứ cạnh nhau và để nó nguyên trạng như vậy. Nhưng một phần trong hắn lại thôi thúc sự tò mò của bản thân. Hắn muốn biết em viết gì, muốn được những dòng chữ của em trấn an, có lẽ Izuku chưa từng ghét bỏ hắn như hắn đang đối đãi với chính mình.
.
.
.
.
.
Hắn nhìn vào tấm lịch trên tường, gạch một dấu x màu đỏ qua mỗi ô vuông khi màn đêm buông xuống. Ngày hắn tròn 17 tuổi được đánh dấu bằng một vòng tròn xung quanh. Là cột mốc cho thấy hắn hơn em 3 tuổi. Chỉ còn vài ngày nữa thôi.Katsuki lùi bước khỏi tờ lịch trên tường. Đây có lẽ là điều duy nhất làm hắn nhận thức được dòng thời gian đang trôi dần - bản án lương tâm dành cho hắn. Mỗi ngày hắn tỉnh giấc là mỗi ngày không có em bên cạnh. Hắn chỉ dám cho phép bản thân mình nghĩ về em, mục rữa sống qua ngày.Đã gần ba năm trôi qua, mùi khói vẫn khiến hắn ngạt thở. Những giấc mơ của hắn như một vòng lặp vô tận của cái ngày em mất - khoảnh khắc định mệnh ấy. Hắn thấy được gương mặt đầy hoảng sợ nhưng cũng rất cương quyết, mong muốn cứu rỗi lập loè hiện qua những dòng lệ của em. Bỗng dưng chân của tớ tự di chuyển. Katsuki nhớ em đã bất lực như nào khi vươn tay với lấy hắn, vẫn nhớ tới ký ức khi hai cánh tay của hắn bị kiểm soát, chính đôi bàn tay nhuốm máu này - đã xé toạc em.Hắn nhớ All Might đã không thể tới kịp lúc. Kịp để cứu hắn, nhưng chẳng kịp để cứu Izuku. Hắn thống hận điều đó, nhưng chưa bao giờ đổ lỗi cho All Might giống như cách mà hắn đang tự tra tấn bản thân.Đã gần ba năm trôi qua, và hắn chỉ dám tới được đến cổng nghĩa trang - nơi em yên nghỉ.Lại có một điều gì đó thôi thúc hắn đến trước cửa căn hộ nơi lẽ ra Izuku sẽ về nhà sau mỗi giờ học. Inko mở cửa và mời hắn vào nhà như mọi khi. Katsuki lưỡng lự đứng trước ngưỡng cửa. Dù có đến thăm bao lần đi chăng nữa, hắn vẫn cảm thấy lạc lõng, giống như một tên lính địch được chào đón vào lãnh thổ, nơi mà hắn đã tàn phá. Cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai và quấn quanh khí quản hắn.Hắn khoác trên mình bộ đồng phục của UA—bộ đồng phục mà đôi khi hắn tự hỏi Izuku sẽ trông như thế nào khi em mặc lên. Bốn bức tường phòng em vẫn còn dán poster All Might. Katsuki cố gắng không nhìn vào nó khi đang trò chuyện với mẹ Inko. Tới cô hắn còn chẳng dám nhìn nữa là. Mỗi lần hắn ngước lên, tất cả những gì hắn có thể thấy là đôi mắt tròn xanh lá và khuôn mặt đầy tàn nhang ấy."Sắp đến sinh nhật con rồi phải không, Katsuki-kun?" Mẹ Inko hỏi."Con—" Hắn nuốt cục nghẹn trong cổ họng. "Dạ vâng."Thế quái nào mà hắn lại chọn hôm nay để đi đến thăm cô chứ? Mà tại sao hắn lại chọn đến thăm cô? Một phần trong hắn muốn ghét bỏ cô vì sự lương thiện ấy. Ghét bỏ cái cách cô vẫn có thể đối xử dịu dàng với hắn. Ghét bỏ cái cách cô không bao giờ oán trách, gắt gỏng hay khó chịu vì hắn đang ngồi ở nơi mà con trai cô nên ngồi."Con đợi ở đây chút nhé, cô sẽ quay lại liền." Mẹ Inko nói.Katsuki nhìn lên và thấy cô ấy đứng dậy rồi đi xuống hành lang. Hắn đột nhiên cảm thấy nỗi sợ không tên tích tụ trong dạ dày của mình. Lòng tốt của cô sẽ chỉ làm cho cảm giác tội lỗi đè nặng lên hắn hơn thôi. Hắn biết đây chính là sự tra tấn dành cho hắn mỗi khi bước vào căn hộ này, nhưng bản thân vẫn cố chấp làm."Cô tìm thấy cái này khi đang dọn phòng thằng bé." Mẹ Inko nói khi cô quay lại.Hắn nhìn vào cuốn sổ trên tay cô. Nó là một trong những cuốn sổ chết tiệt ấy. Nó gần giống với cái mà hắn để trên kệ trong phòng ngủ và chẳng bao giờ mở ra. Nhưng cái này không bị đốt hỏng. Chiếc bìa cuốn sổ cũng không mang chữ số 13 hay dòng chữ For the future.Nó còn kinh khủng hơn cả vậy.About Kacchan.Chữ viết này không nhầm đi đâu được, nó là của Izuku, và tiêu đề - Kacchan. Hắn đã từng đánh đập những ai dám gọi hắn bằng cái tên này. Phải, chỉ là đã từng mà thôi."Cô nghĩ chắc con sẽ muốn đọc nó."Katsuki chăm chú nhìn."Cô biết đây có lẽ không phải món quà sinh nhật tuyệt vời nhất." Mẹ Inko lên tiếng. "Nhưng mong con hãy nhận lấy."Đôi bàn tay vốn đã run rẩy không ngừng như càng rung lắc dữ dội hơn khi chạm lấy cuốn sổ. Tấm bìa mướt lạnh dưới cái vuốt nhẹ của ngón tay thon dài. Lạnh cũng đúng thôi, vì đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối nó được chủ nhân chạm vào. Đôi mắt hắn lần theo các chữ cái trong tên mình. Hắn có thể cảm thấy những giọt lệ cay xè trào ra. Katsuki vội vàng cảm ơn trước khi rời khỏi căn nhà.Cha mẹ hắn dõi theo và trao đổi nhau cái nhìn thấu hiểu khi hắn đóng sầm cửa phòng mình. Không phải là họ không cố gắng trò chuyện với hắn, nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt và xa cách. Mitsuki đã từng thử khiến hắn vực dậy tinh thần, nhưng ngay cả khi đã la mắng và làm mọi biện pháp khác, cũng chẳng có từ ngữ nào có thể lọt tai Katsuki để khiến hắn tin rằng mình chỉ là một đứa trẻ vô tư chưa đủ trưởng thành lúc bấy giờ. Sự cố với tên ác nhân bùn nhớt đó mặc dù là điều kinh khủng nhất — cũng là sự kiện cuối cùng xảy đến với em — nhưng đó lại không phải lần duy nhất hắn thương tổn Izuku.Cuốn sổ số 13 là thứ đầu tiên đập vào mắt hắn khi bước chân vào phòng ngủ. Chiếc cặp sách của Izuku được đặt ngay ngắn ở cạnh bàn. Nó vẫn đầy đủ các đồ dùng học tập như ngày em còn ở.Katsuki sẽ chỉ chạm vào nó trong trường hợp hắn phải di chuyển đồ đạc trong phòng. Nắm chặt cuốn sổ mới trên tay, một phần trong hắn muốn đặt hai thứ cạnh nhau và để nó nguyên trạng như vậy. Nhưng một phần trong hắn lại thôi thúc sự tò mò của bản thân. Hắn muốn biết em viết gì, muốn được những dòng chữ của em trấn an, có lẽ Izuku chưa từng ghét bỏ hắn như hắn đang đối đãi với chính mình.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me