Ban Doi Ngoai Mong Muon Vuong Kim
Chương 1: Lại gặp mặt
♥Rau Má♥
Một chiều hoàng hôn đầu thu, những cơn gió thổi qua người mang theo từng đợt mát mẻ bỏ lại sau lưng những ngày mùa hè khô nóng, lá cây thỉnh thoảng đưa mình theo từng cơn gió vang lên âm thanh xào xạc, rồi lại rơi xuống vài chiếc lá vàng, xoay theo chiều gió vài vòng, rồi lại nằm xuống như bị vứt bỏ lẻ loi ở hai bên lối đi.Sáu giờ chiều Cố Phán mới được tan tầm, nhấc lên hai chân uể oải, anh chậm rãi lên đường trở về nhà. Cố Phán làm việc ở ngân hàng nên mỗi ngày phải đứng ở sảnh lớn hết tám tiếng, cũng phải tiếp xúc với muôn nghìn vạn trạng loại khách hàng, giờ hai chân anh mỏi đến muốn mất cảm giác, yết hầu cũng khô khốc, nói một câu thôi cũng không muốn, vừa về đến nhà liền lăn ra ghế salon trong chốc lát sau liền thiu thiu ngủ.Tỉnh lại sau giấc ngủ đã là bảy giờ tối, con gái anh năm nay học lớp 12 trọ ở lại trường, một tuần mới về thăm nhà 1 ngày, vợ lại thường hay đi xã giao, hầu như không có ăn cơm ở nhà, cuộc sống Cố Phán bây giờ chẳng khác gì đàn ông độc thân. Cố Phán tùy tiện ăn một bát mì, rồi đem theo đồ thể thao đi thẳng tới phòng gym, đây là thói quen nhiều năm nay của anh, cũng là sở thích duy nhất.Nhờ có thói quen vận động suốt nhiều năm nay, vì lẽ đó dù Cố Phán đã bước vào trung niên, nhưng từ ngoại hình cho đến tư tưởng, đều có vẻ nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với tuổi thực tế, bờ vai thì rộng, vòng eo lại thon thả mạnh mẽ, trên bụng cũng có sáu khối cơ bụng như ẩn như hiện, cái mông săn chắc khẽ ưỡn lên như hai miếng bánh mì nhỏ được giấu ở sau lớp quần, nhìn qua khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái cho đã.Hai chân thon dài thẳng tắp ẩn giấu ở dưới quần tây, áo sơ mi trắng được nhét gọn vào trong quần tây màu xanh lam thêm một cái dây lưng màu đen nhẹ nhàng thắt ở trên eo, càng phác hoạ nổi bật lên eo bụng săn chắc cùng với cái mông tròn của anh./josobl.wordpress.com/Nhưng đi cùng tướng mạo này lại là khí chất lạnh lẽo của anh thì không phù hợp lắm, Cố Phán thường hay im lặng cũng rất ít khi chủ động đến gần ai, mỗi ngày trừ ở trong công việc không thể không trả lời vấn đề của khách hàng thì anh hầu như không muốn cùng bất cứ ai giao lưu, trừ khi ngày hôm đó tâm trạng của anh tốt vô cùng, lẽ nào anh có vấn đề trong việc giao tiếp?Chính bản thân Cố Phán cũng không rõ nguyên nhân là vì đâu. Chỉ là càng lớn tuổi, anh thấy bản thân càng ngày càng trầm mặc, ngay cả nói chuyện cùng vợ cũng hầu như không có; vợ anh là một người phụ nữ giỏi giang lại độc lập, bởi vì thường phải tham gia các hoạt động xã giao, cũng không có thời gian để ý đến anh, vậy nên sinh hoạt vợ chồng một tháng cũng chỉ có một, hai lần vội vã cho xong việc, đã thế còn phải xem sắc mặt cùng tâm tình vợ ngày hôm đó như thế nào.Cố Phán có lúc cảm giác mình rất thất bại, không thể được như đại đa số gia đình Trung Quốc nam nhân lo việc bên ngoài, nữ nhân lo việc trong nhà. Anh cảm giác mình như là kẻ dư thừa trong cuộc sống của vợ mình, vợ anh đã nhiều lần khuyên anh nên cầu tiến hơn trong con đường sự nghiệp, nhưng có lẽ là vì Cố Phán không thích loại việc nỗ lực tranh giành vị trí cao này, nên vợ anh, Liêu Lệ, liền thay anh bắt đầu nỗ lực phấn đấu truy đuổi giấc mộng thương trường mà cô hằng mong muốn.Cố Phán đi xe hết nửa tiếng mới tới được phòng tập thể hình, bước vào khu vực tập tạ tràn ngập mùi hormone, mỗi ngày đều gặp những người cuồng nhiệt ham thích tập thể hình ở nơi đây, anh cũng lịch sự nói vài câu khách sáo rồi mỗi người liền tách ra tập luyện. Bởi vì công tác bị điều động, Cố Phán mới dọn nhà đến khu này, vậy nên cũng phải đổi chỗ tập thể hình đến gần đây, anh có chút lưu luyến chỗ cũ, nên với nơi này anh không thích lắm.Mỗi lần Cố Phán ở khu tập tạ, dù mồ hôi đổ như mưa thì xung quanh anh từ nam cho tới nữ đều sẽ không nhịn được ngó nhìn anh vài lần, Cố Phán cũng đã sớm quen bị nhìn như thế rồi.Bởi vì tính cách anh lạnh lùng nên Cố Phán rất ít khi nói chuyện xã giao, một tuần ba lần tập thể hình chưa từng bỏ buổi nào, cộng thêm cứ bốn ngày chạy bộ bên ngoài một lần, còn lại thì nằm ở nhà đọc tiểu thuyết, chỉ khi đến mỗi thứ bảy con gái Cố Hiểu về thăm nhà, anh sẽ làm đầy một bàn những món ăn con gái yêu thích, một nhà ba người cùng nhau ăn chung một bữa cơm đoàn viên. Cũng chỉ có những giây phút như thế này Cố Phán mới có cảm giác rằng mình là một người có gia đình. Cố Phán suy nghĩ, nếu như con gái lên đại học, liệu mình có có cần phải nuôi thêm một con chó không?/josobl.wordpress.com/Lúc Cố Phán đang lau mồ hôi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đến việc nuôi chó, chợt nghe có người đang gọi mình, anh quay đầu nhìn lại, hóa ra là cậu nhóc Trầm Phi- huấn luyện viên phòng gym trước đây, sao cậu ta cũng ở đây? Cố Phán nghĩ thầm.Trầm Phi so với Cố Phán thì thấp hơn chút xíu, chỉ có 1m78 ( Cố Phán 1m80 ), vừa mở miệng nói chuyện trong mắt đều mang ý cười, nói chuyện trôi chảy như rất thân thuộc, gặp ai cũng đều có thể tán gẫu mấy câu. Trầm Phi công tác chính là làm cảnh sát, nhưng bởi vì yêu thích tập thể hình, vậy nên buổi tối cũng kiêm luôn chức huấn luyện viên phòng gym.Cố Phán cũng đã học qua mấy buổi dạy của cậu, hai người tán gẫu không nhiều, cách nửa năm lại gặp nhau ở cái phòng gym này. Trầm Phi cười híp mắt đi tới nói chuyện cùng Cố Phán: quản lý Cố, sao anh lại tập ở nơi này, em còn mới nói sao bên phòng tập cũ mấy tháng rồi không thấy mặt anh đó.Cố Phán nở một nụ cười chuyên nghiệp khách khí, "Công việc nên tôi được điều đến bên này, đến phòng tập thể hình ở trung tâm thì xa quá, sao hôm nay cậu cũng tập ở bên này?"- Cố Phán hỏi.Đôi mắt nhỏ của Trầm Phi sáng lên: Trùng hợp quá, đây là phòng gym của bạn em mở, cậu ta bên này bị thiếu PT, nên nhờ em qua bên này hỗ trợ, nhờ tên bất tài này dạy giúp nó hai khóa, lát nữa anh có muốn qua phòng em dạy chơi 1 chút không. Cố Phán suy nghĩ một chút liền đồng ý.Chương 2: Bóng đèn
Có Trầm Phi trong lớp làm bầu không khí không tệ, vóc dáng người cân xứng, làn da màu vàng nhạt khỏe mạnh, là con trai nhưng lại có lông mày lá liễu, mắt lấp lánh như sao, mặt trái xoan, có lẽ là giống mẹ, cười lên còn có một đôi lúm đồng tiền nhỏ, mang đến cho người khác cảm thấy một loại ảo giác đủ loại phong tình. Trầm Phi còn đặc biệt hay cười, trêu mấy em gái đến phòng gym mỗi ngày đều đi theo sau mông gọi huấn luyện viên Trầm ới, huấn luyện viên Trầm ơi.
Cố Phán khi còn học từng nhìn Trầm Phi nghĩ thầm: vóc người cậu đường nét rất duyên dáng, nếu như cái tên này lại trắng lại vừa mềm, nhất định sẽ là một đại mỹ nữ.Nhưng đừng để nụ cười mê người của huấn luyện viên Trầm làm cho hiểu lầm là người dễ dãi mà rung động, cậu nổi danh toàn cục công an là một người tràn đầy ý chí quyết tâm và kiên định.Học xong thì mấy cô gái liền vây quanh Trầm Phi rủ cậu đi ra ngoài ăn đêm, Trầm Phi nhiều lần thoái thác, mấy cô gái liền làm nũng không chịu. Trầm Phi lại không muốn đi một mình, cậu vừa tới nơi này không lâu, người quen cũng không nhiều, đảo mắt liền thấy Cố Phán đang chuẩn bị đi về, lập tức chạy tới cầu cứu viện : Anh đợi lát một nữa rồi cùng bọn em ra ngoài ăn một bữa cơm được không, cả một nhóm toàn là thiếu nữ như vậy, có một mình em là nam, lúng túng lắm.Cố Phán vốn không thích loại xã giao này, nhưng đây là lần đầu Trầm Phi xin giúp đỡ, không tiện từ chối, lại nghĩ đến cậu cũng chỉ có một mình cuối cùng cũng đồng ý.Trầm Phi mặt mày hớn hở phất tay ra hiệu với mấy em gái, để các cô đợi thêm một lát nữa, quay về hướng phòng tắm lôi kéo Cố Phán cùng tiến vào.Cố Phán cởi sạch từ quần đến áo, làn da trắng đến chói mắt dưới ánh đèn, khiến Trầm Phi ước ao muốn chết, Trầm Phi hỏi: Anh, sao mà anh trắng dữ vậy, ngày nào cũng dùng sữa bò tắm rửa sao?Cố Phán dùng tay vuốt lại mấy sợi tóc bị ướt, xoay người đối diện với Trầm Phi : Trời sinh.Trầm Phi không chút khách khí đánh giá người đàn ông này từ đầu đến chân một lượt, vóc người tam giác đúng chuẩn, một vật màu đỏ nhạt độ lớn vừa đủ lẳng lặng nằm ở trên chùm lông màu đen từ hạ thân kéo dài đến rốn, cùng với động tác chủ nhân tắm rửa lâu lâu run lên mấy lần, có vài giọt thủy châu óng ánh đọng lại ở quy trên đầu, có vẻ đáng yêu lại mê người.Trầm Phi nghĩ thầm, đại đa số "hàng" của đàn ông đều đen thui, tại sao Cố Phán lại là màu đỏ nhạt vậy? Trông cứ như một trái cà rốt bự. Trầm Phi lại cuối xuống nhìn cậu em của mình, tuy rằng không phải rất đen, được giấu ở sau trong lông, nhưng ngoại trừ to thì chính là dạng vừa cứng vừa hung, không thể dùng từ 'đáng yêu' cho thứ này nổi! Hên là hắn có một khuôn mặt đáng yêu, Trầm Phi nhanh chóng tìm kiếm ưu điểm bản thân để bù đắp lại.Chỉ chốc lát sau Cố Phán đã tắm sạch liền đi tới phòng thay quần áo, Trầm Phi vừa nhìn thấy cũng nhanh chóng xoa vội lung tung vài cái rồi đi ra theo. Một lúc sau liền có hai anh chàng đẹp trai xuất hiện ở trước mặt mấy cô gái, một đen một trắng, một vẻ mặt tươi cười, một mặt không có chút cảm xúc.Mấy cô em thấy hai cái anh chàng đẹp trai đi ra từ cửa, nhao nhao nhảy nhót ùa tới hỏi Trầm Phi: Huấn luyện viên, anh muốn ăn cái gì?Trầm Phi lại hỏi Cố Phán đứng bên cạnh: " Anh có biết nơi nào ăn ngon không?"Cố Phán chỉ nhàn nhạt trả lời: "Tùy mọi người chọn".Trầm Phi liền đề nghị mọi người đi ăn xiên nướng ở gần đây. Mấy em gái vừa nghe liền vỗ tay đồng ý, cả đoàn người đi tới quán ăn xiên nướng ven đường gần đó, gọi ra mấy lon bia cùng trò chuyện với nhau thật vui, trong bữa ăn mấy em gái đều vây quanh Trầm Phi không ngừng hỏi cậu nào là bao nhiêu tuổi ,đi làm ở đâu, đã có bạn gái chưa? /josobl.wordpress.com/"Huấn luyện viên Trầm, anh cười lên đẹp mắt lắm, là con trai mà lại có lúm đồng tiền, còn màu da này nữa, có phải là anh cố ý dưỡng ra màu này không ?"Trầm Phi cười : "Tôi ăn no không có chuyện làm nên ngày nào cũng ra phơi nắng, công việc của tôi vốn là phải chạy cả ngày ở bên ngoài."Toàn bộ bầu không khí ngưng lại nhìn Trầm Phi thật có gan phơi da như vậy.Mà Cố Phán ở bên cạnh chỉ thờ ơ ăn đồ vật, không có chút ý tứ muốn giúp cậu giải vây. Anh tính cách cao lãnh, mấy em gái không dám tùy tiện đùa giỡn, chỉ có thể từng người một đến chúc rượu, ai đến mời Cố Phán cũng không cự tuyệt.Một bữa cơm ăn tối này đến gần mười một giờ mới tan, không đưa những đứa bé này đến nhà không thể yên tâm được, người Cố Phán đi đứng có chút nghiêng ngả, Trầm Phi không nghĩ tới tửu lượng anh kém như vậy, giúp các cô gái gọi một chiếc xe rồi đưa các cô lên xe, còn Cố Phán thì khẳng định không thể tự mình chạy xe về nhà rồi.Trầm Phi hỏi nơi ở của Cố Phán, không ngờ thế mà lại tiện đường, liền đề nghị đưa anh về nhà, Cố Phán cũng không khách khí. Vừa lên xe Cố Phán trong chốc lát đã ngủ, Trầm Phi nhìn thấy làn da anh chầm chậm nổi lên màu đỏ nhạt, nghĩ không ra người này như thế vậy thì bình thường ở trên bàn rượu biết xã giao kiểu gì.Xe taxi dừng lại trước nhà Cố Phán, Trầm Phi nhờ tài xế ở trên xe chờ cậu, sau đó đánh thức Cố Phán.Trầm Phi : "Ngày mai anh không có xe để đi rồi, hay để ngày mai em đưa anh đi làm?"Cố Phán : "Không sao đâu, ngày mai tôi gọi taxi hay ngồi xe buýt đều được."Trầm Phi : "Như vậy phiền lắm, tài xế còn đang chờ kìa, số điện thoại anh là bao nhiêu, ngày mai em sẽ gọi cho anh." Cố Phán đành phải nói ra số điện thoại di động rồi đi tiến vào tiểu khu. Trầm Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Phán đến khi có chút si ngốc mới để tài xế chở đi.Về đến nhà thấy vợ đã ngủ, Cố Phán liền một thân ngủ thẳng ở phòng khách, anh sợ đánh thức vợ, hơn nữa trên người anh có mùi rượu, nếu cô ngửi thấy được sẽ không cao hứng, tuy rằng vợ anh, Liêu Lệ, cũng thường hay uống đến bất tỉnh nhân sự.Cố Phán kéo gối qua, quần áo cũng không buồn cởi, lăn một phát lên trên ghế ụp đầu xuống gối liền ngủ.Chương 3: Nói mà không chịu suy tính
Lát sau Trầm Phi cũng về đến nhà, cậu ở nhà thuê một người ở, vị trí này đến đơn vị hay phòng tập đều gần, mở cửa phòng ra thì chỉ có thể dùng hai từ 'ổ chó' để đánh giá nhà của cậu lúc này: mền gối trên giường bị vo thành một nùi, phòng bếp để rải rác trên bệ một dãy hộp mì ăn liền không biết đã có từ khi nào, trong bệ rửa chén còn ngâm mấy cái bát dơ, máy giặt cũng bị quần áo dơ cùng tất thối bao nhiêu ngày cùng nhồi vào, trên ghế salông có 1 bộ quyền anh bị vứt lăn lốc cùng mấy cái khăn mặt nhìn không ra nổi màu sắc gì, góc phòng khách bày ra một bao cát boxing với một cặp tạ tay.Ngoài cửa vứt bừa năm, sáu đôi giày ngang dọc tứ tung, trên bàn sách chồng chất mấy chồng thư nghiệp vụ công an, còn có mấy quyển bỏ gối một bên.Trầm Phi từ nhỏ đã là động vật được nuôi thả, cha mẹ cho cậu đầy đủ không gian cá nhân, ngay cả thời điểm lớp 12 biết cậu yêu đương mẹ Trầm Phi chỉ nói hai câu: "Đừng để ảnh hưởng đến học tập là được, chú ý mang bao."Đương nhiên Trầm Phi vẫn là sau khi đạt được thành tích thi vào đại học ra sau đó mới có dịp dùng cái đó, bởi vì cùng bạn gái yêu đương 3 năm, cô nàng muốn Trầm Phi vĩnh viễn nhớ kỹ nàng là người đầu tiên của cậu./josobl.wordpress.com/Lần thứ nhất của Trầm Phi đầy căng thẳng cũng rất hưng phấn, cậu mang tâm tư có điểm hiếu kỳ đẩy ra hai chân bạn gái ra tìm kiếm lối vào, kết quả vừa tiến vào nơi ấm áp ẩm ướt tư mật bởi vì quá kích động nên không được mấy lần liền tiết khiến Trầm Phi cảm thấy rất mất mặt. Có thể là từ lúc hai người đậu vào hai trường đại học khác nhau, liên lạc với nhau càng ngày càng ít, kết quả là sau khi tốt nghiệp liền đường ai nấy đi.Trầm Phi lúc này nằm trên ghế chắp hai tay sau ót, nghĩ đến vị tiên sinh ở phòng tập thể hình quen biết nhau đã mấy năm, nhưng vĩnh viễn vẫn là một loại vẻ mặt người không nhiều lời. Ngày hôm nay coi như uống rượu vào, nói thêm cũng không được nhiều mấy câu, người như này đến cùng có thời khắc nào sẽ kích động không, có phẫn nộ hay không, có thoải mái cười to hay không, lẽ nào trong lúc làm tình anh ta cũng sẽ có vẻ mặt không quan tâm hơn thua?Trầm Phi bị ý nghĩ bỗng nhiên bật lên của mình hù cho sợ hết hồn, bản thân tại sao lại nghĩ tới dáng vẻ lúc làm tình của một người đàn ông khác, có thể là do ở trên người Cố Phán luôn có một loại cảm giác thần bí, khiến người ta nhìn không thấu được anh ta đến cùng là một hạng người gì.Ở phòng tập thể hình cũ thường nhìn thấy bóng người quen thuộc của Cố Phán, bỗng nhiên bẵng đi một đoạn thời gian không thấy anh, làm cho Trầm Phi còn có chút ghi nhớ, không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này đụng mặt nhau .Trầm Phi tự mình suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, cầm lấy nhìn liền thấy là điện thoại từ đơn vị, Trầm Phi lập tức từ trên giường ngồi dậy đón nhận điện thoại, trả lời được mấy cái dạ dạ, vâng vâng liền cúp điện thoại, mặc vào đồng phục chạy thẳng đến đơn vị.Trầm Phi chạy một mạch tới đơn vị nghe có người báo cáo hiện có một nhóm thanh niên trẻ tuổi hút hít heroin sau đó high lên ở trên đường lớn múa đao đâm chém lung tung, sở trưởng liền triệu tập đầy đủ toàn thể dân cảnh chạy thẳng tới hiện trường, quả nhiên nhìn thấy một thằng nhóc gầy gò, khuôn mặt bệnh trạng, rung đùi đắc ý tay nắm lấy một thanh trường đao, ai dám tới gần hắn, liền hướng tới người đó quơ đao chém bừa, đồng bọn bên cạnh cũng không chịu thua kém đồng thời doạ nạt ồn ào cả một khu.Trầm Phi nhíu nhíu đôi lông mày lá liễu, bàn bạc cùng với sở trưởng : "Lãnh đạo à, chú gọi mấy người phân tán sự chú ý của bọn nó được không, để tiện cho cháu hành động, cháu có cách bắt giữ được hắn."Sở trưởng không yên lòng trả lời: "Nhóc con, cháu có chắc chắn không? An toàn là số một."Trầm Phi : "Không sao đâu, chú tin cháu đi."Sau đó Trầm Phi nhanh chóng đổi thường phục, giả bộ làm quần chúng hiếu kì, lẫn vào trong đám người, thừa lúc đồng sự cùng những kẻ nghiện nói chuyện công phu, nhân lúc chúng mất tập trung, thần tốc xông tới dùng hai tay chụp lấy cổ tay phải của nó, thân thể nhanh chóng di chuyển, hai tay hợp lực đưa khuỷu tay nhỏ của đối phương bẻ ngoặc ra sau, đặt lên bả vai, vai trái hướng đằng trước đè xuống đồng thời cánh tay dùng sức kéo, hai lực hợp nhất, bẻ trật khớp tay cầm đao, lập tức truyền tới cả người đau đớn không chịu nổi, chỉ còn cách ném đao chịu trói.Trầm Phi quay người, giữ chặt cổ tay còng lại, làm mấy động tác trong nháy mắt liền hoàn thành khiến cả đám đông quần chúng cùng vỗ tay khen ngợi.Đồng sự đưa cả nhóm thanh niên gây sự này về lại trụ sở, soát người từng tên một, xác định thân phận, làm xét nghiệm, thẩm vấn, điều tra, tạm giam tất cả, quần quật tới lui làm xong hết những việc này nhìn lại đã là mười giờ sáng.Trầm Phi xoa xoa đôi mắt vằn lên vài tia máu, vừa ngáp vừa duỗi người, nhìn di động một chút, chợt nhớ tới ngày hôm qua còn nói muốn đưa Cố Phán đi làm, liền gọi điện thoại vậy mà đợi nửa ngày vẫn thấy không ai nghe máy thẳng cho tới giữa trưa.Cố Phán trả lời điện thoại tới hỏi: "Ai đang gọi cho tôi vậy?"Trầm Phi vừa nghe trong lòng có chút không cao hứng, người này thế mà không lưu số của mình lại, nhưng nghĩ lại không phải do ngày hôm qua anh ấy uống say nên mới vậy sao./josobl.wordpress.com/Trầm Phi nhanh chóng trả lời: " Là em, Trầm Phi đây, vốn là hứa với anh ngày hôm nay đưa anh đi làm, nhưng tối hôm qua bên đơn vị có việc phải tăng ca, vậy nên thật xin lỗi."Cố Phán căn bản không để tâm đến việc này, liền nói : "Không cần áy náy, công tác quan trọng hơn."Trầm Phi lại hỏi: " Anh đêm nay có đi tập không?"Cố Phán : "Sẽ đi, xe tôi còn để ở đó."Trầm Phi nghe Cố Phán nói đi liền trả lời: "Vậy tối gặp lại anh".Cố Phán được một câu liền cúp điện thoại. Kỳ thực Trầm Phi tối hôm nay đặc biệt định ở nhà ngủ bù một giấc.——————RM——————
Hú hồn tuôi làm một lèo mấy chương luôn mà cứ tưởng mới được 1 chương nên thấy nó dài dễ sợ luôn ó :< Lúc đọc tuôi thấy nhanh lắm mà đến khi làm là ngồi muốn ngu mặt ra luôn :"> Project mới nhé, chúc mọi người đọc vui vẻ, có góp ý đóng góp gì mọi người cứ cmt nhé~~Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me