TruyenFull.Me

Ban Doi Ngoai Mong Muon Vuong Kim

Edit: Rau Má

Cố Phán ở trong bếp vội vàng làm cơm, Trầm Phi chỉ việc nằm ra ghế salông chơi di động, lâu lâu lại chạy tới nhà bếp hỏi có cần giúp một tay hay không đều bị Cố Phán đuổi ra.

Trầm Phi lăn tới bay lui như một làn khói lại nằm trên ghế salông tiếp tục chơi, đợi đến khi Cố Phán làm xong thức ăn chuẩn bị gọi Trầm Phi tới ăn đã nhìn thấy điện thoại rơi trên mặt đất, người cũng đã ngủ, Cố Phán thở dài nhặt lên di động, liếc một cái xuống màn hình, trên điện thoại lại còn đang mở 'kỹ xảo xóc lọ cho bạn tình'...

Cố Phán thật muốn chọi điện thoại vô mặt Trầm Phi một phát, nhưng mà nhìn thấy một mặt đầy mệt mỏi của Trầm Phi rồi lại không đành lòng, âm thầm đem điện thoại di động bỏ lên bàn trà, sau đó Trầm Phi đụng một cái.

Trầm Phi mở con mắt buồn ngủ mông lung nở một nụ cười sáng lạn với Cố Phán. Cố Phán nghĩ thầm cái tên này cười lên một cái thôi có thể mê hoặc hết một đống thiếu nữ ngây thơ, "Đừng để bụng đói ngủ, đối với dạ dày không tốt". Trầm Phi trở eo lười biếng, mũi nghe mùi ngon liền nhào tới bàn, Cố Phán toang la cậu đi rửa tay Trầm Phi đã há miệng lớn ăn, vừa ăn vừa nói : "Đồ ăn bên ngoài đều không ngon bằng anh làm, anh quả thật là một người vợ tốt".

Cố Phán vừa nghe cậu ta gọi hai chữ "Vợ tốt" đã đứng dậy cướp chén của Trầm Phi nói rằng: "Không cho ăn". Trầm Phi che chở bát: "Gọi anh, gọi anh mà".

Cố Phán lại cường điệu câu chuyện trước bữa ăn phải rửa tay trước.

Trầm Phi: "Biết rồi mà, anh sao lại nói giống bà nội em như vậy, mà em ngày hôm nay cũng không có mò cái gì bậy đâu". Bỗng nhiên Trầm Phi không nói nữa nhìn chằm chằm Cố Phán cười, mặt Cố Phán một hồi đỏ làm bộ không hiểu gì.[Nãy trong xe mò gì gì đấy đó :"> ] Hai người bọn họ cơm nước xong, Cố Phán chuẩn bị dọn dẹp bàn Trầm Phi đã chen tới muốn chịu trách nhiệm rửa chén.

Cố Phán hoài nghi hỏi "Cậu có thể rửa sạch sẽ sao?"

"Anh đang coi thường em sao, em tuy rằng ít làm việc nhà nhưng không có nghĩa là làm không được, chỉ cần anh mỗi ngày nấu ăn thì em bảo đảm có thể cầm chén rửa đến sạch bóng".

Cố Phán cởi tạp dề vòng qua eo Trầm Phi buộc lại dùm cậu, bản thân đi vào phòng ngủ cầm ra công văn thư thả xem. Trầm Phi rửa xong chén cũng theo vô phòng ngủ, cậu đi tới bên người Cố Phán, cúi đầu nhìn hỏi giấy tờ gì vậy?

" Nói thì cậu cũng không hiểu."

Trầm Phi đành đi tắm, tắm xong lại để mông trần đi ra, Cố Phán nhíu mày lại : "Cậu có đam mê thả rông à?"

Trầm Phi cào tóc mấy cái cười : "Quần lót giặt sạch rồi, không có cái khác để đổi". Cố Phán đành phải từ trong ngăn kéo lấy quần lót của mình ném vô ngực Trầm Phi. Trầm Phi: "Mặc quần lót của anh rồi em biết ngủ như nào đây? Anh hồi chiều mới tiết một lần trên cái quần giống vậy em còn nhớ như in". Cố Phán trừng hắn một cái: "Cậu không mặc thì để đó tôi, ngày mai cứ thả rông đi làm đi".

Trầm Phi không nói hai lời liền mặc vào, chui vào chăn, tựa ở lồng ngực Cố Phán ôm eo: "Nếu em là con gái liệu anh sẽ thích em không?" Cố Phán né đề tài này hỏi ngược Trầm Phi : "Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy?". Trầm Phi đáp: "Áp giải phạm nhân, mấy ngày nay ngủ cũng không dám, em đi làm cả ngày đều muốn được gọi điện thoại cho anh, có thể kéo em ra khỏi danh sách đen không? Cũng lâu rồi em không đi gym, hay mai chúng ta cùng đi đi, ngày mai cho em mượn quần áo của anh đi... càng nói âm thanh càng ngày càng nhỏ, cứ như vậy mà ngủ ở trong lồng ngực Cố Phán.

Cố Phán nhẹ nhàng đẩy đầu Trầm Phi thả lại lên gối, kéo kéo mền. Mấy tháng trước vẫn là vợ Liêu Lệ ngủ ở bên cạnh mình, vậy mà hiện tại nhưng là một người đàn ông, tất cả những thứ này thật giống nằm mơ khiến Cố Phán cảm thấy có phần không thực.

Cố Phán cầm điện thoại lên do dự một chút, kéo Trầm Phi từ danh sách đen ra. Lại tìm một bộ quần áo của mình đặt ở một bên đầu Trầm Phi, bản thân tiếp tục đọc sách. Sáng ngày thứ hai, Cố Phán đã làm tốt điểm tâm, chính mình ăn trước đi làm. Thời điểm Trầm Phi rời giường nhìn thấy Cố Phán chuẩn bị kỹ càng quần áo cho mình vui sướng hài lòng mặc vào, không khác nhau lắm về độ lớn, kỳ thực hai người bọn họ là mặc cùng một cỡ quần áo, đi tới phòng khách, thấy trên bàn đã nấu cháo, còn có bánh bao thịt, bánh quẩy.

Trầm Phi trong lòng một hồi cảm động, nam nhân tốt như vậy vì sao lại phải ly hôn? Đắc ý ăn hết, buổi tối Trầm Phi gọi điện thoại cho Cố Phán hẹn thời gian cẩn thận, cùng nhau tập thể hình Cố Phán đã đáp ứng cậu rồi.

Đã lâu không có tới phòng tập thể hình Trầm Phi, vội vàng cùng nam nam nữ nữ chào hỏi, đi tới quầy tiếp tân, cô bé hỏi huấn luyện viên Trầm cuối tuần này Chủ nhật tổ chức leo núi, hỏi anh có muốn đi không.

Trầm Phi hỏi "Có nhiều người đi không?" Tiếp tân: "Nhiều chứ, mỹ nữ còn nhiều hơn là khác" Trầm Phi cười hỏi "Có mời Cố Phán đi không?" Cô nương lấy ra danh sách dò dò : "Có anh ấy có đăng kí tham gia"

Trầm Phi lập tức liền viết tên mình đăng kí. Chờ lúc Cố Phán tới phòng gym, hai người vừa một bên luyện tập vừa thảo luận động tác, đôi khi còn giúp lẫn nhau, cứ như anh em bằng hữu bình thường.

Trầm Phi còn muốn luyện tập một giờ thuật đánh lộn, bảo Cố Phán về nhà trước. Cố Phán báo ngày mai con gái của anh sẽ về.

Trầm Phi : "Em biết rồi, vậy ngày mai em không qua, nhưng hôm nay thì em vẫn sẽ đến".

Đảo mắt cái đã đến chủ nhật, bởi vì ngày hôm qua là thứ bảy cuối tháng, con gái và vợ đều đang ở nhà ăn trưa.

Trầm Phi đến cùng cũng coi như không có tới quấy rầy hắn, sáng sớm năm giờ chủ nhật Cố Phán đã chuẩn bị xong hết thảy đồ vật đến điểm tập hợp phòng gym, tham gia hoạt động leo núi bọn họ, chạy tới địa điểm tập hợp bỗng nhiên nghe thấy có người gọi anh.

Cố Phán một chút liền nhận ra là Trầm Phi, Cố Phán nghĩ thầm, 'Cái tên này không phải thường bận rộn đến không có ngày nghỉ sao, sao hôm nay lại nhàn nhàn ở đây'.

Anh làm sao mà biết được, Trầm Phi đây là cố ý xin sở trường nghỉ một ngày, bảo rằng hôm nay có chuyện rất trọng yếu. Sở trưởng : " Đi cùng bạn gái?" Trầm Phi cười cười không trả lời, Sở trưởng vỗ vỗ bả vai hắn : " Được thôi ".

Tràm Phi ôm lão sở trường , hôn lên trán một cái bép: " Cảm ơn lãnh đạo " sau đó dọt vội ra ngoài , lão sở trưởng sờ sờ cái trán, cười lầm bầm lầu bầu, " Cái đứa nhỏ này vội vã gi , chỉ biết lo cho vợ bay ", nếu như ông biết vợ trong lòng Trầm Phi là một lão nam nhân gần 40 tuổi, ông sao có thể cho cậu nghỉ phép? . Vì lẽ đó ngày hôm nay Cố Phán mới có thể nhìn thấy một Trầm cảnh sát tinh thần đầy phấn chắn.

Tràm Phi chạy đến bên cạnh Cố Phán lôi kéo anh cùng mình ngồi chung một xe du lịch . Cố Phản nhón chân đẩy bọc đồ lên ngăn đựng hành lý trên đầu vào trong cùng, cả người xượt qua Trầm Phi, nhếch mông dùng sức mà đầy túi du lịch vào trong. Trầm Phi ngồi yên như tượng không nhúc nhích, hạ bộ Cố Phán như ẩn như hiện sát bên đầu, Trầm Phi : " Anh còn lắc nữa là em gặm cà rốt đó " , Cố Phán nghe vào không hiểu là có ý gì. Trầm Phi ngồi nhích lại để mặt ngay JJ làm Có Phản sợ đến lập tức ngồi xuống, nhìn chung quanh một chút, cũng may không có ai chú ý đến hai người bọn họ. Anh hạ thấp giọng : " Cậu có thể đừng bất chấp thời gian và địa điểm mà lúc nào cũng động dục được không ? "

Trầm Phi : " Đã mười ngày rồi , anh hỏi sao em không được động dục ? Anh, mấy ngày này anh tự giải quyết như thế nào vậy ? " Cố Phán không thèm để ý tới hắn nữa. Trầm Phi nhìn người bước lên xe ngày càng nhiều cũng thôi không trêu chọc Cố Phán nữa.

Ba chiếc xe nối đuôi nhau vững vàng mang theo cả nhóm chạy về phía địa phương non . xanh nước biếc tuy rằng đang là mùa đông nhưng bởi vì quanh đây đều là cây tùng tuyết , cây du tùng , thông đuôi ngựa , cây trắc bá, thuja Trung Quốc, Long bách, toàn những loại cây không rụng lá, vì lẽ đó dọc theo đường đi cũng không chán chường, khắp tầm mắt đều là màu xanh lục.Trầm Phi hỏi Cố Phản " Anh quen biết với chị dâu như thế nào? ". Cố Phán kể: " Bọn tôi là bạn thời đại học, gia cảnh cô ấy rất tốt , sinh ra trong gia đình làm cán bộ, còn nhà tôi là nông dân đầy vẻ quê mùa." Trầm Phi : " Vì vậy nên cô ấy chê anh?".

Cố Phán :" Không phải, chỉ là hai chúng tôi có mục tiêu sống cùng cách sinh hoạt không giống nhau, cô ấy thích làm cán bộ, tôi chỉ khá là thích đơn thuần sinh sống " .

Trầm Phi lại hỏi : " Hai người tách ra ở riêng rồi muốn ly hôn, cha mẹ hai bên thế mà đều đồng ý? " Cố Phán: "Cha mẹ cô ấy vốn không đồng ý hôn nhân của chúng tôi, còn cha mẹ tôi , tôi không có báo cho bọn họ biết " . Trầm Phi vẫn hỏi " Con gái anh có biết không ? " Cố Phán nói " Chờ con bé thi đại học xong tôi sẽ nói với nó ".

Cố Phán mở miệng : " Kể chút chuyện của cậu đi " . Trầm Phi : "Em sao, trong nhà là con một , cha mẹ quanh năm luôn ở bên ngoài bận chuyện làm ăn, không có thời gian quản em, em là được ông bà nội nuôi lớn. Từ nhỏ giờ chưa để bọn họ phải bận lòng, hồi nhỏ thuộc dạng học sinh ngoan." Cố Phán : " Nhìn cậu cũng thấy được điều đó, thế còn bạn gái ? Trầm Phi nhìn Cố Phán một chút , nói rằng có quen qua ba người , một là bạn học thời cao trung, lên đại học liền chia tay, một người là do đồng sự làm mai, vừa mở miệng đã gặn hỏi em có nhà không? Có xe không? Chỉ gặp mặt mấy lần rồi ngừng không liên hệ . Còn một là Lưu Quyên, cô gái này rất tốt, nếu như không phải nghe cô ấy kể việc anh muốn ly hôn, có khi chuyện em với cô ấy cũng thành. Cố Phán : " Nghe như tôi đã làm người thứ ba vậy". Trầm Phi :" Anh không tin tưởng nhất kiến chung tình sao? Vừa thấy anh, em đã lập tức muốn có được người". Cố Phán mặt không hề cảm xúc trả lời :" Khẩu vị cậu cũng thật nặng". Trầm Phi nhướng mày :" Không sai, nhưng mà em ăn được".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me