TruyenFull.Me

Bạn Trai Nguy Hiểm Trong Thế Giới Quỷ Dị

Chương 18

lacthan824

"Huệ..!"

Cảnh tượng trước mắt quá mức kinh khủng, khiến thần kinh Vương Nhất Hàm như bị đánh một cú chí mạng. Vừa thấy mấy con sâu còn đang ngọ nguậy, hắn chỉ hận không thể móc cả cổ họng mình ra để nôn tiếp. Nhưng khổ nỗi, những gì trong bụng đã nôn sạch từ trước, giờ chỉ còn ít nước chua trào lên cổ họng.

Vương Kiều Kiều liên tục hét chói tai: "A a a a! Ghê tởm quá!"

Cô cũng muốn nôn, nhưng bụng đã đói đến mức co rút, không có gì để nôn ra cả, chỉ có thể nôn khan. Mà cái kiểu nôn khan này, so với nôn thật còn khó chịu hơn gấp mấy lần.

Lý Đan ban đầu còn nghĩ Vương Kiều Kiều bị thần kinh, nhưng đến lúc này cũng không nhịn được lên tiếng chất vấn: "Đàm Việt, chúng ta đều là bạn học, sao cậu lại bỏ sâu vào đồ ăn?"

Lâm Thanh Tuyết, học giỏi toàn diện, đặc biệt là môn Sinh, vội vàng bước ra bênh vực: "Đó là sâu đậu Hà Lan. Côn trùng ký sinh trong đậu này thường là sâu đậu, con trưởng thành dài khoảng 5mm, màu nâu vàng. Có thể là mấy con sâu này đã ăn sạch hạt đậu từ bên trong, Đàm Việt không để ý thấy thôi, chứ chắc không phải cố ý."

Đàm Việt nhìn cô một cái, Lâm Thanh Tuyết tuy có kiến thức về sinh vật nhưng đáng tiếc hiểu không nhiều: "Cậu biết giống đậu Hà Lan này chỉ dài 5 đến 9mm, mà sâu trưởng thành cũng đã dài 5mm, bị sâu đục rỗng thì sẽ rất dễ nhận ra...."

Đàm Việt dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lùi một vạn bước mà nói, nếu thật sự là sâu có sẵn trong đồ ăn, thì nấu sôi hầm kỹ suốt 30 phút, chúng nó đã phải chết sạch từ lâu rồi. Nhưng Vương Nhất Hàm nôn ra sâu vẫn còn sống, tôi cũng không đến mức rảnh rỗi đi thả sâu vào cơm người khác."

Cha anh là giáo viên sinh học, từ nhỏ đã bồi dưỡng cho anh một nền tảng kiến thức khá vững. Đàm Việt bổ sung: "Mấy con sâu màu vàng nâu kia cũng không phải sâu đậu Hà Lan, mà là hoàng nhện giáp."

Tống Du truy vấn nói: "Hoàng nhện giáp là cái gì?"

Đàm Việt đáp: "Cả ấu trùng lẫn thành trùng* của hoàng nhện giáp đều là côn trùng ký sinh trong yên thảo, không hề liên quan gì đến đậu Hà Lan."

*Thành trùng (hay còn gọi là imago trong tiếng Latin) là giai đoạn cuối cùng, lúc côn trùng đã trưởng thành hoàn toàn, có khả năng sinh sản và thường có đầy đủ cánh (nếu loài đó có cánh).

Nghe tới đây, Vương Kiều Kiều liền quay sang nhìn Vương Nhất Hàm với ánh mắt kỳ dị: "Chẳng lẽ cậu nghiện yên thảo, rồi nuốt sâu? Cậu bị biến thái à?"

Cô biết rõ Vương Nhất Hàm có hút yên thảo. Hồi học sơ trung đã bắt chước người lớn hút thuốc, lên cấp ba thì đã là "lão làng" với ba năm kinh nghiệm... nghiện yên thảo.

Đàm Việt dường như đang suy nghĩ gì đó: "Trong vườn của bà Lý có trồng khá nhiều yên thảo. Ở vùng núi như thế này, gieo trồng không dễ, yên thảo là một loại cây công nghiệp quan trọng. Mấy chuyện kỳ lạ hai ngày nay, có khi là do bọn họ nghiện yên thảo phát tác, dẫn tới ảo giác."

Y liếc nhìn Vương Nhất Hàm bằng ánh mắt có phần ghét bỏ: "Cơm tối nay không có phần của cậu. Một trăm cũng không trả lại, coi như phí tổn thất danh dự."

Vương Nhất Hàm vội vàng kêu oan: "Tôi đâu có nghiêm trọng tới mức nghiện! Cũng tuyệt đối không có chuyện tôi nuốt sâu trên yên thảo vào người!"

Đàm Việt chẳng thèm phản ứng lại, quay đầu đi vào trong sân, lát sau xách ra một cái xẻng. Y dúi mạnh vào tay Vương Nhất Hàm: "Đào đất đi. Mau thu dọn sạch cái đống cậu vừa nôn ra. Cho cậu mười phút, lát nữa tôi ra mà không xong là tôi đánh đấy!"

Nơi này là trước cổng nhà Quan Sơn. Sớm biết xảy ra chuyện này, anh đã chẳng buồn quan tâm Vương Nhất Hàm đói hay không đói, càng không đời nào bán đồ ăn cho tên này.

Vương Nhất Hàm khóc không ra nước mắt, đành ngoan ngoãn cầm xẻng xúc đất lấp đống bầy nhầy kia. Vừa làm, hắn vừa lầm bầm biện giải: "Tôi đâu có ngu mà đi ăn cả sâu vào bụng chứ..."

Mấy nữ sinh thì ai nấy đều ghét bỏ nhìn Vương Nhất Hàm. Ngược lại, chỉ có Tống Du là lên tiếng bênh vực: "Chưa chắc đó đã là hoàng nhện giáp... Ít nhất, không phải loại bình thường. Có khi đó là cổ trùng, do người địa phương cố ý nuôi dưỡng!"

Trong đầu Tống Du hiện lên suy đoán lúc trước của Vương Nhất Hàm: "Sâu bình thường, nuốt vào là chết liền. Ăn vào cũng phải có phản ứng ngay tức thì! Trừ phi đó không phải là loại sâu bình thường!"

Chàng trai đeo kính với vẻ ngoài văn nhã, nhưng lúc này lại siết chặt nắm tay: "Hơn nữa, mọi người có để ý không, mấy con sâu đó sau khi bị nôn ra rất nhanh liền biến thành nước màu vàng xanh. Lúc trước Đàm Việt xốc nắp cái lu lớn, tôi đã thấy nước bên trong cũng có màu vàng xanh... Còn nhớ trên tóc bà Lý, lúc ấy cũng chảy xuống từng giọt nước vàng xanh... Các cậu còn nhớ không? Bà Lý từng nấu nồi cháo kỳ quái cho mọi người ăn, mà cả nồi đó cũng toàn một màu vàng xanh."

Lâm Thanh Tuyết nhanh chóng theo kịp dòng suy nghĩ của Tống Du: "Ý cậu là, ngay từ khi chúng ta bước chân vào trại này, đã bị theo dõi? Thậm chí cả hướng dẫn viên lẫn tài xế cũng là người trong trại?"

Đúng vậy, từ lúc bọn họ ngồi lên chiếc xe buýt đó, mọi thứ đã rất kỳ lạ.

Hôm đó, trời thực ra không mưa lớn, nhưng cả nhóm lại bị đưa đến một trại không tên, nơi mà tín hiệu điện thoại di động đột ngột mất hoàn toàn.

Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, chiếc xe buýt đó... liệu có thật sự là chiếc xe mà bọn họ đã ngồi từ đầu không?

Cả ngón tay Lâm Thanh Tuyết cũng đang run rẩy: "Tôi... tôi nhớ ra rồi! Hướng dẫn viên du lịch của đoàn chúng ta là một người nam! Hơn nữa, ban đầu trên xe có hơn 30 du khách, nhưng giờ đây chỉ còn lại 16 người."

Hướng dẫn viên, tài xế và cả mười mấy du khách khác đã biến mất từ cái đêm tối tăm ấy, chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Vương Nhất Hàm liền tiếp lời: "Vẫn là hai người các cậu thông minh! Tôi đã sớm nói rồi, đây là cổ trùng! Cái trại này quá tà môn, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường mà lý giải!"

Tống Du hỏi hắn: "Lão Vương, giờ cậu cảm thấy thế nào? Bụng còn đau không? Trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Vương Nhất Hàm xoa bụng, rồi lại xoa đầu, sờ khắp người một lượt: "Không đau, chỉ là cảm thấy hơi yếu, rất đói, hai chân thì mềm nhũn."

Tống Du ngược lại bật cười: "Cậu đi lâu như vậy, chân mỏi là chuyện thường. Ăn rồi lại nôn ra, không đói mới lạ."

Vương Kiều Kiều bất mãn nói: "Lúc này mà cậu còn cười được sao? Nếu đúng như cậu nói, thì chúng ta phải làm gì đây? Chờ chết à?"

Lý Đan cũng yếu ớt nói: "Đúng vậy, tớ cảm thấy cho dù không bị trúng cổ, nếu cứ không tìm được đường ra, sớm muộn gì cũng chết đói."

Mọi người đã ăn gần hết đồ ăn vặt và kẹo mang theo. Trước đó còn được ăn cháo, nhưng cả ngày hôm nay đi đường mãi mà chẳng có gì để lót dạ.

Dù mệt mỏi đến mức không muốn ăn uống, nhưng khi nghỉ ngơi, cơ thể lại điên cuồng kêu gào đòi thức ăn. Phải biết rằng, khi đói đến mức hoa mắt, con người sẽ bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Cô gái còn lại trong nhóm vẫn luôn giữ im lặng, bất kể ai nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu. Cô quá đói và việc ít nói sẽ giúp cô bảo tồn thể lực.

"Vương Nhất Hàm, cậu đem cái xẻng lấp đất lại cho gọn. Chúng ta thử tìm Đàm Việt xem sao! Biết đâu cậu ta có thể liên lạc với tiếp viện." Tống Du nói, "Nếu Đàm Việt không nói dối, thì khả năng cậu ta thực sự có bạn trai đấy!"

Có những thứ dù không nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là không thể chạm tới.

Nếu ví họ như những kẻ bất hạnh bị kéo vào một trò chơi kinh dị, thì Đàm Việt chẳng khác nào một NPC thiện lương nhưng vô cùng quan trọng. Không chỉ nhắc nhở họ về vấn đề của trại, cậu ta còn cung cấp những trợ giúp cần thiết.

Nếu suy đoán của mình là đúng, thì trong cơ thể mỗi người đều có cổ trùng. Và việc càng cung cấp đồ ăn sẽ khiến cổ trùng có cơ hội trồi ra khỏi cơ thể!

Trương Hùng ăn quá nhiều, nên cổ trùng trong cơ thể hắn cũng sinh sôi mạnh mẽ hơn. Nhưng vì hắn từng làm Đàm Việt tức giận, mức độ thiện cảm của Đàm Việt với Trương Hùng đã giảm đáng kể!

Những ai từng chơi game đều biết, mức độ thiện cảm của NPC là cực kỳ quan trọng. Nếu thiện cảm quá thấp, NPC sẽ không muốn giao dịch với bạn, chứ đừng nói đến việc trao cho bạn vật phẩm nhiệm vụ.

Tuy nhiên, Đàm Việt không phải người trong trại, mà là bạn học của họ. Vì vậy, chính xác hơn, người mà Đàm Việt nhiều lần nhắc đến với danh xưng "bạn trai" mới thực sự là nhân vật cốt lõi trong câu chuyện - một NPC quan trọng. Rất có thể manh mối giúp họ rời khỏi trại đều nằm trong tay nhân vật bí ẩn mà mọi người không thể nhìn thấy này.

Chỉ là, Đàm Việt dường như đã may mắn đạt được mức thiện cảm cao từ NPC đó, thậm chí còn nhận được nhiệm vụ ẩn duy nhất với phần thưởng phong phú.

Nhưng không, có lẽ không hẳn là do may mắn. Nhóm của họ có lẽ không đủ điều kiện phù hợp để kích hoạt nhiệm vụ. So với Tống Du và Lâm Thanh Tuyết là một đôi, hay Vương Kiều Kiều và Trương Hùng đang có mối quan hệ mập mờ, Đàm Việt lại nổi bật hơn.

Quan trọng nhất là, nếu so về ngoại hình hay sự cuốn hút, tất cả bọn họ cộng lại cũng không bằng Đàm Việt. Nếu NPC đặc biệt đó thật sự đang tìm kiếm một đối tượng lý tưởng, việc lựa chọn Đàm Việt cũng hoàn toàn hợp lý.

Nếu nói Vương Nhất Hàm có trực giác nhạy bén như loài động vật, lại thêm chút vận may, thì Tống Du là một người thông minh, giỏi phân tích. Dù điều kiện hạn chế, cậu vẫn nhanh nhạy suy luận ra những manh mối gần nhất với chân tướng.

"Chúng ta phải nghĩ cách, thông qua Đàm Việt để nắm bắt được những manh mối quan trọng. Nhất định phải mau chóng tìm cách rời khỏi nơi này! Tốt nhất là mọi người đều nên ăn một phần cơm mà bạn trai của Đàm Việt cung cấp!"

Ai cũng hiểu, dịch dạ dày của con người vốn không có tác dụng ăn mòn mạnh mẽ như vậy.

Mặc dù dịch dạ dày là một chất lỏng có tính axit mạnh, có khả năng tiêu diệt một số ký sinh trùng, nhưng hiệu quả diệt trừ chỉ ở mức giới hạn. Việc làm tan rã hoặc tiêu diệt hoàn toàn các ký sinh trùng như cổ trùng nhanh chóng như vậy là điều không thể.

Họ suy đoán không sai, mỗi người trong cơ thể đều có cổ trùng và số lượng chắc chắn còn nhiều hơn trong bụng Vương Nhất Hàm. Việc sâu biến thành màu vàng xanh rõ ràng là do những con cổ trùng bị bát canh đậu Hà Lan kia tiêu diệt!

Ngay cả khi may mắn thoát khỏi nơi này, ai mà biết được liệu bản thân có bị những con cổ trùng trưởng thành ăn thịt hay không. Vì thế, việc ăn những món đặc biệt như canh đậu Hà Lan là điều cần thiết để tiêu diệt chúng.

"Nhưng tớ đã lỡ đắc tội với Đàm Việt, cậu ta không bán cơm cho tớ thì sao bây giờ!" Vương Kiều Kiều bối rối. Cô hối hận: "Sớm biết vậy, tớ cũng giống Vương Nhất Hàm ôm đùi Đàm Việt. Nếu cậu ta không chịu... thì tớ túm quần cậu ta luôn!"

"A pi! A pi! A pi!" Đàm Việt đột nhiên hắt hơi liên tục, y vừa xoa mũi, vừa lộ vẻ mặt đầy oán thán, "Mấy người kia chắc chắn đang nói xấu tôi!"

Quan Sơn phân một phần ý thức quan sát ngoài sân, lặng lẽ nghe những suy đoán của nhóm học sinh. Đôi mắt hắn tối sầm, không phải ai cũng có tư cách tính toán với hắn.

Bỗng nhiên, một cơn cuồng phong dữ dội thổi qua sân. Những người đứng bên ngoài bị gió quật ngã, chật vật bám vào bất kỳ thứ gì có thể để giữ thăng bằng.

Chưa dừng lại ở đó, bầu trời vốn trong xanh bất ngờ kéo đến một đám mây đen khổng lồ, che khuất cả bầu trời phía trên nhóm người.

"Xoạt xoạt......."

Mưa to trút xuống ào ào, chẳng chút báo trước. Nhưng cơn mưa này không chỉ có nước, từng viên mưa đá lớn cũng rơi xuống, đập vào người, khiến vài người hét lên hoảng loạn.

Đặc biệt là Vương Kiều Kiều, người vừa tuyên bố sẽ túm quần Đàm Việt, lại bị mưa đá tấn công thê thảm nhất. Trên đầu sưng lên mấy cục u lớn, nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.

Đàm Việt tức giận đùng đùng, vén tay áo, bước ra cửa: "Các người ở ngoài đó la hét cái gì hả?" Kêu khóc như quỷ, phá hết không khí lãng mạn của anh với A Sơn!

Vừa bước ra sân, anh nhìn thoáng qua chỗ đã nôn trước đó. Vị trí ấy được đắp đất cẩn thận, nhưng khi nhìn đến nhóm bạn học, thức khắc buột miệng: "Các người rốt cuộc đã làm chuyện xấu gì? Chọc trời nổi giận phạt các người hả?"

Ngay lúc đó, đám mây đen kia lại di chuyển, kéo theo sấm sét và mưa đá, nhanh chóng bay lơ lửng ngay trên đầu Đàm Việt.

Đàm Việt vội vàng che miệng, lùi sang bên hai bước. Nhưng kỳ lạ thay, đám mây đen cũng đuổi theo y.

Nhìn thấy Đàm Việt sắp gặp xui xẻo, ngay cả Vương Nhất Hàm cũng không nhịn được mà tỏ ra vui sướng khi người khác gặp họa.

Thế nhưng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đám mây đen sì kia bỗng phịch một tiếng, hóa thành một đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông gòn. Ánh nắng hè chói chang xuyên qua mây trắng, dịu dàng chiếu lên khuôn mặt Đàm Việt. Sau cơn mưa, một chiếc cầu vồng nhỏ nhắn hiện ra trên đỉnh đầu y.

Ánh sáng bảy màu rực rỡ cùng với ánh vàng từ mặt trời khiến Đàm Việt trông như một thiên sứ vừa bước ra từ thiên đường - thánh khiết, thuần khiết, hoàn mỹ không tì vết.

Đàm Việt ngửa đầu, nhìn đám mây trắng thiện lương kia, mỉm cười rạng rỡ: (>v<)

Cả nhóm nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng ấy: Không phải chứ, thời buổi này đến cả mây đen cũng biết nhìn mặt sao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me