Bang Chay Nuoc Chay Chung Ta Truong Thanh
---Sau khi trôi theo dòng sông lười Shoto dẫn Nyoko đi dọc theo một lối nhỏ lát đá trắng ven hồ, đến khi cả hai đứng trước một khu vực lấp lánh ánh sáng lơ lửng.Đó là một công viên nổi giữa mặt hồ nhân tạo, được tạo thành từ hàng trăm bệ phao nối liền nhau bằng cầu ván mềm, xung quanh là những quả cầu phát sáng đủ màu lơ lửng giữa không trung, xoay nhẹ theo gió. Cả không gian trông như một mảnh vũ trụ vừa đáp xuống mặt hồ.> “Woah…” – Nyoko khẽ thốt lên. Mắt cô ánh lên sự ngỡ ngàng, phản chiếu từng tia sáng từ những khối cầu đang xoay chậm trên cao.Cô giơ tay, búng nhẹ. Vài giọt nước từ không khí tụ lại thành những quả bong bóng nhỏ trong suốt, bay lượn quanh cô như đám đom đóm lỏng. Trông Nyoko lúc này như hòa vào không gian ảo mộng ấy, giống một tinh linh nước giữa ngân hà.Shoto đứng bên, giơ tay chạm vào từng quả bong bóng, đóng băng chúng ngay khi tiếp xúc. Mỗi lần như vậy, quả cầu băng vỡ vụn trong không khí kèm theo tiếng “ting” nhẹ nhàng như chuông gió.Cả hai nhìn nhau – rồi bật cười, không ai bảo ai, như thể họ đang chơi trò gì đó chỉ riêng hai người mới hiểu.---Họ bước sâu hơn vào khu phao trung tâm. Một chiếc đệm tròn lớn phủ nệm mềm đang lơ lửng, đung đưa nhẹ trên mặt nước. Họ cùng ngồi xuống, giày dép để sang bên. Nyoko buông người nằm ngửa ra, hai tay gối sau đầu, mắt nhìn lên không trung.> “Như kiểu đang trôi giữa vũ trụ ấy…” – cô khẽ nói.> “Cậu là kiểu người hợp với mấy trò thế này nhỉ.” – Shoto ngồi bên cạnh, co một chân, tay đặt lên đầu gối. “Thư giãn, không cần gồng lên chơi cho cố.”> “Ừm. Cậu thì không quen mấy trò ‘lười vận động’ chứ gì.” – Nyoko nhắm mắt, nói lửng lơ.> “Không quen thật.” – cậu đáp thật thà.> “Nhưng... nếu ngồi cạnh cậu thì lại thấy không chán.”Cô hé mắt nhìn sang cậu, ngập ngừng một giây, rồi quay đầu đi – không biết vì ngượng hay vì chưa nghĩ ra lời đáp trả đủ mạnh.---Tiếng hét bất ngờ vang lên từ phía xa:“Woaahh!! Cứu cháuuuuu!!”Một cậu bé chừng 5 tuổi, vừa bước lên bập bênh nổi đã bị trượt chân, rơi tõm xuống nước. Mẹ cậu bé hốt hoảng la lên, chạy theo mà không kịp.Không cần ai bảo, Nyoko bật dậy ngay. Phần thân dưới cô hóa nước, rồi lướt đi trên mặt hồ như một làn sóng mảnh, để lại vệt sáng lấp lánh kéo dài sau lưng. Chỉ mất vài giây, cô đã tới chỗ cậu bé, dùng tay bọc quanh em một lớp màng nước mềm rồi nâng bổng nhóc lên.“Không sao rồi, nhóc ổn chứ?” – giọng cô dịu hẳn.Cậu bé ho sặc vài cái, rồi dụi mắt, thở dốc. Khi nhìn thấy Nyoko, mái tóc ướt lòa xòa, gương mặt dịu dàng, đôi mắt ngân hà như phát sáng trong ánh hoàng hôn, cậu bé bỗng thốt lên:> “Chị là… tiên cá ạ?”Nyoko bật cười, đưa tay vuốt lại tóc:
> “Không đâu, chỉ là một cô gái biết... bơi hơi đặc biệt thôi.”Mẹ cậu bé đã chạy đến, cúi người cảm ơn rối rít. Nyoko giao đứa trẻ lại, rồi quay lại phía Shoto.Cậu đang lội nước đến gần, tay cầm theo một chiếc khăn lông.> “Cậu phản xạ nhanh thật.” – cậu đưa khăn cho cô.> “Không phản xạ nhanh thì… nhóc ngụp mất rồi.” – Nyoko đáp, vừa lau mặt vừa cười nhẹ.Shoto nhìn cô vài giây, ánh mắt có gì đó rất khác – vừa ngưỡng mộ, vừa trầm mặc.
> “Không, ý tớ là… cậu giỏi thật đấy.”--- Sau đó, họ ngồi lại ở một tấm phao mép hồ, chỗ nước cạn và sóng gợn nhẹ. Gió bắt đầu thổi mát hơn, những khối cầu sáng phía xa đổi sang ánh tím dịu dàng.> “Tớ từng học bơi hồi lớp 5, lớp 6 đấy.” – Nyoko lên tiếng, mắt nhìn mặt nước.Shoto nghiêng đầu: “Vậy à? Trông cậu khá chuyên nghiệp mà.”Nyoko bật cười, khẽ khàng:> “Chuyên nghiệp... giả trân thôi. Thật ra tớ không nổi được. Dù bố dạy rất kỹ, nhưng lúc nào cũng chìm nghỉm. Cứ như có cả chậu nước đè lên người.”Shoto im vài giây. Rồi hỏi:> “Vậy lúc nãy—?”> “Dùng Quirk đấy.” – cô đáp luôn. “Tớ hóa nửa cơ thể thành nước, giảm khối lượng. Nổi được, lướt được, bơi xoay vòng được. Nhưng thật ra là ‘cheating’ hết.”Cô phồng má nhẹ, vẻ bất mãn nhưng cũng buồn cười.Shoto nhìn cô một lúc, rồi bất giác mỉm cười – không gượng, không nửa miệng. Một nụ cười thật sự.> “Dù là nhờ Quirk thì vẫn là kỹ năng. Dùng năng lực đúng lúc, đúng cách – là bản lĩnh.”
> “Cậu không chê tớ hả?”> “Không.” – Cậu nhìn thẳng vào mắt cô. > “Tớ thấy… rất là Nyoko.”Cô không trả lời ngay, chỉ khẽ siết chiếc khăn trong tay, môi mím lại như đang giấu điều gì đó. Mãi một lúc sau, cô mới thì thầm:> “Cậu nói mấy câu dễ làm người ta rung động lắm.”Shoto nhìn cô, nghiêm túc:
> “Nếu muốn rung động thì… cho rung luôn cũng được.”> “Cái gì cơ?” – Nyoko lắp bắp.> “Đùa thôi.” – cậu thở ra, rồi nhìn trời – > “Nhưng thật đấy...”---Trời đã ngả chiều, mặt nước trong khuôn viên ánh lên sắc cam nhạt. Từng cụm mây lững lờ trôi qua phía chân trời, còn ánh đèn đầu tiên đã bắt đầu lên màu trong công viên.Shoto khẽ nghiêng đầu nhìn Nyoko khi hai người sánh bước trên lối đi lát đá, bàn tay lơ đãng đút trong túi áo.> “Tớ đưa cậu ra trạm xe nhé.”> “Ừm… mà—”Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở một nơi bên lề đường, lóe lên như bắt được kho báu.> “Chờ chút! Nhìn kìa!”Shoto quay đầu theo phản xạ. Một gian photobooth mini nằm lọt thỏm giữa những quầy hàng lưu niệm, nổi bật với đèn nhấp nháy hình trái tim và bảng hiệu ghi rõ:
> "Couple Snap – Chụp vui – Chụp chơi – Chụp để nhớ!"> “Đi vô đó chụp mấy tấm đi! Vui mà!” – Nyoko kéo tay áo Shoto, giọng hào hứng đến mức không cho cậu cơ hội từ chối.Bên trong tiệm là một không gian nhỏ gọn, đầy những phụ kiện treo tường – từ tai thú, mũ lông, mắt kính ngộ nghĩnh, đến sticker má với hình ngôi sao, dâu tây, hay cả… taco.Nyoko không cần suy nghĩ lâu. Cô chọn bờm tai mèo đen và một chiếc kính râm bản to màu đen sành điệu, đội lên đầu, đeo vào mũi rồi xoay người hỏi:> “Nhìn tớ ‘cool’ chưa?”Shoto mím môi, vừa gật đầu vừa… nhìn cô như đang cố nhịn cười.> “Còn cậu thì… thử cái này!” – Cô chìa ra bờm tai thỏ trắng và một cặp kính trái tim màu hồng chóe.> “…Cậu chắc chứ?” – Shoto hơi cau mày, nhưng vẫn nhận lấy.Sau một hồi “biến hình”, cả hai bước vào cabin. Màn hình hiển thị rõ ràng:
Chụp 4 kiểu – 10 giây đếm ngược mỗi tấm – chuẩn bị tư thế!> “OK! Tấm đầu tớ ở gần, cậu hơi nghiêng ra sau nhé!” – Nyoko nhanh nhảu chỉ đạo như một đạo diễn chụp hình chuyên nghiệp.Tấm 1: Cô đứng phía trước, giơ hai ngón tay chữ V và cười toe toét trong kính râm. Shoto hơi nghiêng người, đứng sau, tai thỏ trắng nổi bật trên nền tóc đỏ-trắng, ánh mắt lơ đãng như kiểu người bị ép chụp ảnh.Tấm 2: Đổi vai. Shoto đứng gần máy, giữ vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, còn Nyoko ở phía sau… giơ hai tay “giả sừng quỷ” sau đầu cậu. Đôi kính trái tim trên mặt Shoto vẫn còn đó, trông vừa "ngầu lòi" vừa sai vibe.Tấm 3: Cả hai cùng khoanh tay, mặt nghiêm như đang chụp poster phim hành động. Nhưng tai mèo, tai thỏ, và kính màu thì phản chủ hoàn toàn, khiến bức ảnh trở nên… lố dễ thương một cách hoàn hảo.Tấm 4: Vừa khi đồng hồ đếm còn 5 giây, Nyoko bất ngờ xoay sang áp má vào má Shoto, nắm tay cậu giơ lên tạo trái tim.
Shoto giật mình nhưng không phản kháng, mắt mở to trong 2 giây đầu, sau đó… đành để yên. Tai thỏ của cậu hơi lệch vì va vào tai mèo của Nyoko.Click!“Xong!” – Nyoko nhảy ra trước, vén tóc rồi nhìn màn hình chọn kiểu in. “Trời ơi, kiểu cuối siêu dễ thương luôn á!”Cô in hai bản, đợi vài giây cho máy chạy xong rồi đưa một bản cho Shoto:> “Của cậu nè. Nhớ giữ kỹ. Đây là bộ ảnh đầu tiên của tụi mình á.”Shoto đón lấy, ánh mắt dừng lâu ở bức ảnh thứ tư – nơi cả hai má kề má, đôi kính lố lăng không che được nụ cười nghiêng nghiêng của cô. Một thứ gì đó mơ hồ len nhẹ qua lòng ngực cậu.> “…Ừ. Tớ sẽ giữ.”Ngoài kia, ánh hoàng hôn gần tắt hẳn, nhưng ở đâu đó trong tay áo khoác, một kỷ niệm mới vừa được bỏ túi — đầy sắc màu, ngố tàu, và ngọt như vị kem dâu tan nhanh trong nắng chiều.---Sau khi được Shoto tiễn về, Nyoko lên phòng tắm rửa rồi thay bộ đồ mỏng nhẹ gọn gàng rồi nhanh chóng xuống lại sảnh. Cô Mika đã đứng chờ sẵn ở đó, tay cầm chiếc túi vải họa tiết sặc sỡ và gương mặt tươi rói như vừa gội sạch một ngày dài.> “Nyoko-chan~ Sẵn sàng chưa nè?” – cô Mika vẫy tay gọi, giọng vui vẻ như thể đây là buổi hẹn ăn tối giữa hai người bạn thân.> “Dạ, con xuống liền!” – Nyoko cười khẽ, rồi bước nhanh lại.Cả hai đi bộ một đoạn dọc theo con đường lát đá, rợp ánh đèn vàng. Nhà hàng mà cô Mika chọn nằm bên mép hồ trung tâm của Iiland – một nơi có view nhìn thẳng ra mặt nước lấp lánh dưới ánh đèn và những cụm hoa trang trí rực rỡ.Nhân viên đưa họ ra một bàn gần lan can, xung quanh là những chiếc đèn nhỏ treo cao và tiếng nhạc jazz êm dịu phát ra từ góc sân khấu bên trong.> “Đảo này xịn ghê luôn á, tổ chức được cả mấy nhà hàng như phim vậy đó,” – cô Mika vừa lật thực đơn vừa hào hứng.> “Vậy giờ mình ăn gì đó đọc lạ chút ha.”Nyoko gật đầu nhẹ, mắt vẫn mơ màng nhìn ra mặt hồ. Trong đầu cô vẫn là những tiếng cười, những tấm ảnh, và... nụ cười hiếm thấy của Shoto.> “Trông con vui đấy nha.” – cô Mika bất ngờ lên tiếng, nghiêng đầu nhìn sang với ánh mắt lém lỉnh.
> “Để cô đoán thử... Ai đó vừa có buổi đi chơi riêng với ai đó...”> “Ơ…” – Nyoko khựng lại–> “Dạ, cũng... đi dạo thôi ạ…”> “Ừ hén~ Dạo thôi nhỉ, cô cứ tưởng con sẽ gặp 1 anh chàng đẹp trai nào đó~” – Cô Mika bật cười khúc khích. > “Cô mà không biết con là con gái của ai thì chắc tưởng con hẹn hò thiệt đó nha~”Nyoko lúng túng, cười trừ. Cô đành gắp một miếng cá lên che miệng ăn cho đỡ bị hỏi tiếp.Cô Mika nhướng mày, nhưng rồi dịu lại. Cô nhấp một ngụm nước, rồi nói:> “Thật ra, mẹ con ngày xưa cũng kiểu vậy đó. Ai nhìn cũng tưởng lạnh lùng, nghiêm túc, ai dè hồi mới thích bố con là cũng ngại muốn chết mà không chịu nhận.”Nyoko ngẩng đầu, hơi bất ngờ. Cô chưa từng nghe mẹ mình được nhắc đến theo cách... dễ thương như thế bao giờ.> “Thiệt á hả cô?”> “Thiệt. Mẹ con là một trong những người khó gần nhất mà cô từng gặp, nhưng cũng là người tận tụy nhất. Chỉ là... ừm, hơi khắt khe quá trong cách yêu thương.”Câu nói khiến Nyoko hơi trầm lại. Nhưng cô Mika không đi sâu, chỉ lặng lẽ đặt tay lên bàn như muốn nói “cô hiểu”.Một lúc sau, Nyoko bật cười nhỏ, như để gỡ bầu không khí:> “Vậy... cô thấy con có giống mẹ không?”> “Ừm… Ngoại hình con y chang mẹ hồi đó...” – Cô Mika nghiêng đầu, rồi nháy mắt.
“Mà giống ở chỗ hay chối khi có tình cảm nè~ Nhưng khác ở chỗ... con biết cười tươi hơn nhiều đó.”Nyoko phì cười thật sự. Không khí giữa hai người thoải mái hẳn lên.Khi món tráng miệng được dọn ra – một phần bánh mousse chanh dây mát lạnh – cô Mika mới vừa ăn vừa nói:> “À mà... mai nhớ sắp xếp nha. Sáu giờ tối, cô qua đón con dự tiệc.”> “Tiệc... ạ?”> “Tiệc mời chiêu đãi. Khách mời chủ yếu là những người có thành tích nổi bật ở vòng này – và vài người từ liên đoàn anh hùng nữa. Gọi là bán chính thức nhưng mà ‘có mặt thì tốt’, hiểu hôn?”> “Dạ… vậy con mặc gì ạ?”> “Gọn gàng chỉnh chu xíu. Váy hay jumpsuit đều được, đừng xuề xòa là được. Cô nghe nói mẹ con đã đặt may riêng 1 bộ rồi nhỉ~ con cứ thế mà mặc là được.” – cô Mika vừa nói vừa nhón thêm một miếng bánh. > “À, với lại... tiệc này đồ ăn ngon lắm đó nha. Có buffet kiểu Nhật – Pháp, rồi quầy tráng miệng còn có cả mochi kem handmade. Cô thử năm ngoái rồi, mê luôn.”Mắt Nyoko chớp nhẹ một cái. Nghe đến đồ ăn là tinh thần tỉnh liền.> “Vậy… sáu giờ cô qua đón hở?”> “Ừ. Chuẩn bị sớm sớm một chút nha~ Cô nghe nói mấy đứa lớp con có đứa rủ nhau đi chung hết á. Lỡ không có ai đi với con thì đi với cô cũng được, cô chụp hình đẹp lắm đó nha!”> “Dạaaaa… con chuẩn bị từ sáng luôn ạ.” – Nyoko cười khúc khích, lòng bắt đầu lăn tăn không biết mai nên mặc gì... Hay đúng hơn là nên ăn gì.---Sau bữa tối ấm cúng với cô Mika và khi đã thay sang bộ đồ ngủ mỏng nhẹ, Nyoko ngồi xuống mép giường, tay cầm điện thoại, rồi bấm gọi cho Shoto.Chuông chưa đổ tới lần thứ ba, giọng cậu đã vang lên bên kia đầu dây:
> “Nyoko?”> “Là tớ nè.” – Cô nghiêng đầu, cười khẽ. > “Không phiền cậu lúc này chứ?”>“Không đâu,” – Shoto trả lời, giọng vẫn dịu như ánh đèn ngủ trong phòng. > “Tớ vừa định nhắn cho cậu.”> “Ừm… Hôm nay vui ghê. Cảm ơn cậu đã chịu lười biếng với tớ cả buổi.” – Nyoko vừa nói vừa xoay xoay đầu ngón tay cuộn tóc, mắt cô có chút nheo lại.> “Mai tớ hứa sẽ không lôi cậu đi mấy chỗ ‘hiền lành’ như vậy nữa đâu. Chuẩn bị tinh thần để vận động đi nhé.”Shoto bật cười nhẹ.
> “Tớ sẽ cố theo kịp.”> “À mà nè…” – Nyoko chợt nhớ ra, giọng trở nên háo hức. > “Tớ sẽ gửi cho cậu vài tấm ảnh chụp hôm nay, xem như... kỉ niệm riêng.”> “Ảnh à?” – Shoto có chút tò mò. “Là ảnh ở photobooth hả?”> “Không phải đâu~” – Cô cười bí ẩn, tay đã nhanh chóng bấm chọn vài bức ảnh trong album.> “Tớ còn chụp lén lúc cùng cậu ăn kem, với cả... lúc cậu nhìn trời ở công viên nước nữa.”> “…Hả?” – Shoto khựng lại, giọng thấp hẳn xuống một nhịp. “Lúc nào cơ?”> “Lúc cậu không để ý á,” – Nyoko bật cười tinh nghịch.> “Cậu cứ tưởng mình đang ngầu, ai dè bị tớ bắt trọn khoảnh khắc rồi nhé.”Một khoảng im lặng rất ngắn vang lên bên kia đầu dây, rồi Shoto đáp – vẫn bằng tông điềm tĩnh nhưng rõ là có chút bất ngờ:
><“…Tớ không nghĩ là cậu lại chụp cả mấy lúc đó.”> “Đấy là lý do nó dễ thương chứ sao~” – Nyoko khẽ chớp mắt, ngả người tựa lưng vào gối.> “Tớ sẽ gửi ngay bây giờ. Nhưng nhớ là chỉ được giữ riêng thôi nha.”Shoto cười nhẹ, giọng hơi trầm hơn lúc đầu.
> “Tớ hứa. Tớ... rất muốn xem.”Nyoko ngước nhìn trần nhà, miệng vẫn giữ nụ cười mỏng nhẹ.
> “Ừm, mai gặp lại nhé. Ngủ ngon nha, Todoroki.”> “Ừ, ngủ ngon, Nyoko.”Cuộc gọi kết thúc, và điện thoại rung nhẹ khi cô gửi đi loạt ảnh nhỏ – những mảnh ký ức được cất giữ bằng ánh mắt dịu dàng.---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me