TruyenFull.Me

Bang Cuu Muu Su Tai Nhan Thanh Su Tai Thien

Cứ như vậy, Thẩm Thanh Thu mang theo Lạc Băng Hà luyện kiếm trong vài ngày.

Nhưng ngay khi Lạc Băng Hà đã đem chuyện này thành thói quen thì Thẩm Thanh Thu lại bỏ chạy.

"Bổn tọa hỏi ngươi một lần nữa, Thẩm Thanh Thu đi đâu?" Lạc Băng Hà ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, nhìn chằm chằm Tiểu Thúy đang quỳ bò trên mặt đất dập đầu như giã tỏi.

"Nô tỳ ... Nô tỳ thật sự không biết, Thẩm tiên sư ngài ấy ... ... Ngài ấy sai nô tỳ xuống bếp nấu một bát cháo nhỏ, nô tỳ liền đi, lúc trở lại, Thẩm tiên sư đã không thấy tăm hơi, nô tỳ thật sự không biết Thẩm tiên sư đi đâu."

Mà một bên khác, Thẩm Thanh Thu đang liều mạng chạy ra ngoài, mặc dù biết y sẽ trốn không thoát.

Ma giới toàn một mảnh hoang vu, không có lấy một nhánh cây ngọn cỏ, hoàn toàn không có chỗ nào có thể ẩn nấp. Y chỉ có thể chạy trốn tới nhân giới, hoặc là trở lại Thương Khung Sơn phái.

Nhưng mà, thân thể Thẩm Thanh Thu hiện giờ chỉ là một phàm nhân, mặc dù y đã tự mình rèn luyện, nhưng thể lực cũng không thể nào bằng với trước kia.

Y thật sự chạy không nổi nữa, bèn ngồi trên một tảng đá, thở hồng hộc, hồi phục lại sức lực.

Đúng lúc này, thanh âm của Lạc Băng Hà bỗng vang lên:

"Thẩm Thanh Thu, ngươi thật to gan, cũng dám chạy trốn!"

"Lạc Băng Hà, ngươi sao lại càng ngày càng nói nhảm vậy?" Thẩm Thanh Thu cực kỳ bình tĩnh, như thể người tiếp theo sắp bị bắt không phải là mình.

Lạc Băng Hà rất nhanh liền hiện thân, hắn bước đi cực nhanh đến bên người Thẩm Thanh Thu, bóp lấy cổ y, nhưng không hề dùng lực.

"Thẩm Thanh Thu, ngươi chẳng phải ở ma cung sống rất tốt sao, tại sao còn muốn chạy?" Lạc Băng Hà cực kỳ tức giận.

"Cớ gì ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi lại không nghe, nói cũng vô ích." Thẩm Thanh Thu thoạt nhìn không có chút sợ hãi nào.

Lạc Băng Hà hít sâu vài hơi, quả thực gạt ra một ít kiên nhẫn, nói: "Ngươi nói, ta nghe."

"Bởi vì ta không thích ngươi, nhìn thấy gương mặt này của ngươi ta liền buồn nôn." Thẩm Thanh Thu cứ lặp đi lặp lại nhảy tới nhảy lui trên bờ giới hạn bùng nổ của Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà có chút bị tức đến thở hổn hển, nâng tay lên nửa chừng lại hạ xuống, ngược lại hôn Thẩm Thanh Thu, tức giận đến hôn y không kịp thở mới bằng lòng bỏ qua.

"Thẩm Thanh Thu, ngươi nghĩ là muốn tức chết ta à!" Lạc Băng Hà nghiến răng nghiến lợi, hàm răng đều nhanh muốn nát.

"Dù sao cũng đều là chết, tức chết cũng không phải không thể." Thẩm Thanh Thu thật đúng là bắt đầu tự hỏi lên.

Ngực Lạc Băng Hà kịch liệt phập phồng, hắn hiện tại không thể lại nghe Thẩm Thanh Thu nói tiếp, thế là đánh một cái tiểu pháp thuật, khiến Thẩm Thanh Thu ngủ thiếp đi.

Khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại lần nữa, chính là ở trên giường.

Y muốn cử động tay chân của mình, phát hiện bản thân vậy mà lại bị dây xích sắt khóa chặt, đôi mắt bị miếng vải đen che lại.

"Nha, sư tôn tỉnh?" Lạc Băng Hà đi tới.

"Lạc Băng Hà, ngươi lại chơi cái trò gì?" Thẩm Thanh Thu lạnh giọng hỏi.

"Sư tôn hiện tại vẫn là tranh thủ biện cái lý do gì đến lừa gạt ta thì tốt hơn đó." Lạc Băng Hà ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve bờ ngực của y.

Thân thể Thẩm Thanh Thu run lên, lúc này mới phát giác, y phục của mình đã bị giải khai.

_________________

Không lẽ ..... Chương sau là trói buộc play ??????????

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me