Bangdat Dung Om Em Nua
"Không muốn về, thả ra!"Lai Bâng giữ chặt Hữu Đạt để em không quậy làm trò khó coi trong xe. Tài xế liếc mắt lên kính chiều hậu nhìn 2 người vật lộn mà cười thành tiếng.Đạt say quắc cần câu, người nồng nặc mùi bia, khuôn mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm những câu không đầu không đuôi"Lai Bâng...hức, người ta yêu nhau""Gì vậy?""Người ta yêu nhau. Mà không cho em biết.."Lai Bâng bật cười"Ai?""Tấn Khoa...yêu nhau...""Thằng quỷ, 2 người kia yêu nhau lâu rồi mà"Hữu Đạt ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng. "Rõ ràng em đẹp trai hơn mà. Đúng không? Lai Bâng""...Ừ""Vậy mà Tấn Khoa không yêu em...hic. Em đúng là cậu bé bất hạnh nhất thế giới"Lai Bâng khẽ nhếch môi. Bất lực trước một con sâu rượu đang nói năng linh tinh"Huhu...không có ai thương em hết trơn. Buồn anh luôn đó""Ai bảo không có ai?""Thiệt hôn""Ừ""Là ai?"Chưa kịp nghĩ câu trả lời hợp lí, Hữu Đạt ngủ mất rồi."Ngốc"
.
.
.
.
Về đến khách sạn, Lai Bâng phải vật lộn với cái thây này mãi. Không phải em nặng, mà là em quấy vcđ. Hết giãy đành đạch rồi không biết mơ cái mẹ gì mà khóc bù lu bù loa lên."Ông trời...chắc thấy mình đẹp trai quá...nên mới không cho mình yêu Khoa.."Lai Bâng trợn tròn mắt, rồi chợt phì cười. Cái tật khi say xấu thật...Cái miệng này bình thường đã hay nói bậy bạ, lúc say còn cà chớn gấp 10"Lai Bâng nè...""Gì?""Anh đừng có thích em nha"Lai Bâng dừng lại hành động, nhướn mày khó hiểu nhìn xuống đối phương"Vì?""Vì em đẹp trai quá mà, em không thích anh đâu, ức, em không muốn anh thất tình....hức"Lai Bâng búng nhẹ lên trán Đạt"Nói khùng điên"Sau đó, Hữu Đạt cứ lẩm nhẩm mấy câu không đầu không đuôi. Khua tay múa chân loạn xạ. Đạt mà cứ làm ồn như vậy, người khác sẽ ra mắng vốn cho coi. Đêm hôm tự nhiên có 2 thằng điên múa hát trong tòa nhà, hài hước.Lai Bâng khó chịu, vác Đạt lên như bao gạo, bất chấp tiếng hét thất thanh của em."Trời ơi!! Bạo lực quá nha! Tui bị người ta bắt cóc nè!""Em im mồm đi""Không đó! Có ai cứu tui với"Lai Bâng thở dài, buộc anh phải dùng biện pháp cuối cùng"Câm mồm đi em, mai anh mua kẹo cho"Hữu Đạt im bặt, thả lòng người"Hứa rồi đó nha, nuốt lời là em..""Em sao?"Không có tiếng hồi đáp. Ừ, lại ngủ rồi. Lên đến nơi, Lai Bâng đưa Đạt vào phòng rồi ném lên giường, giường đầu có suy nghĩ duy nhất: "Lần sau nhất định đéo cho thằng cu này nốc bia nữa".
.
Hôm sau, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Đạt mở mắt ra, khó khăn ngồi dậy. Không thấy Ngọc Quý ở đây...chắc qua phòng của Cá ngủ rồi
"Ư...Chết mất"
Em lầm bầm, cố gắng bò dậy nhưng cảm giác uể oải vô cùng. Mắt nhắm mắt mở nhìn xung quay, Hữu Đạt mới nhận ra mình đang ở trong phòng...nhưng mà bằng cách nào?
Đi ra ngoài, không thấy ai ngoài Lai Bâng. Cái phòng khách vắng vẻ. Có lẽ mọi người vẫn chưa dậy
Đạt thấy Lai Bâng đang còn ngồi lướt lướt gì đó. Chắc lại xem mấy video capcut giật giật về trận thắng hôm qua rồi tự đắc đây mà. Nghe tiếng động từ cửa phòng anh ngước lên, thấy Hữu Đạt đầu bù tóc rối đang nhìn anh mặt nhăn nhó.
"Lai Bâng, mọi người đâu rồi.."
"Ngủ, người thì không"
Ủa, là sao vậy? Nói năng khó hiểu quá
"Là sao?"
"Thằng Quý với Cá đi ra ngoài rồi. Thấy bảo đi chơi gì đó. Còn 2 thằng cha kia vẫn ôm nhau ngủ ở trong phòng kìa"
À, hiểu luôn. '2 thằng cha' là Khoa và Nam chứ ai. Giờ nghĩ lại thấy đau lòng quá...còn Quý Cá cũng quá đáng thật chứ, lâu lâu mới có dịp đến Hà Nội mà đánh lẻ đi 1 mình. Ngày mai là phải về lại Sài Gòn rồi
"Ủa, Lai Bâng. Hôm qua ai đưa em về vậy?"
Lai Bâng không nhìn, nhàn nhạt trả lời
"Tự bò về"
Hữu Đạt nhíu mày. Tự nhớ lại hôm qua về khách sạn bằng cách nào.
Bỗng em khựng lại, hình như có gì đó sai sai ở đây...Một loạt hình ảnh khó coi hiện ra trong đầu- la hét, khóc lóc, rồi còn...
Mặt Đạt cứng đờ, trắng bệch như không còn 1 giọt máu
"Chết mẹ"
Lai Bâng chậm rãi liếc nhìn lên
"Nhớ ra rồi?"
Hữu Đạt cười trừ
"À...có chút chút"
"Chút chút cái gì? Để anh nhắc lại cho nhớ nhé"
"Không cần!"
Đạt hoảng hồn, chạy vụt đến xua tay
Lai Bâng bật cười, đứng dậy chỉ tay vào bát phở để trên bàn
"Phở, ăn đi. Phở Hà Nội đó nhá"
Sau đó chỉ tay vào cốc nước cam bên cạnh
"Ăn xong rồi uống"
Nói rồi, Lai Bâng khoác áo định ra ngoài đi đâu đó
"Lai Bâng đi đâu vậy?"
"Mua kẹo"
Ủa, mua kẹo chi vậy. Em nhớ Lai Bâng đâu có thích ăn mấy thứ này đâu. Hay Lai Bâng mua cho người yêu?!! Bây giờ anh mà có người yêu là sốc lắm nè. Thành còn ten nóng hổi của team luôn.
"Uầy, anh mua cho người yêu hả?"
Lai Bâng khựng lại một chút, rồi khẽ nhếch miệng. Có vẻ em quên lời hứa của anh hôm qua rồi
"Ừ"
Đoạn Lai Bâng đi ra khỏi phòng, Đạt ngồi xuống ăn bát phở rồi tự nghĩ. Chắc chị gái nào phải đẹp gái, tài giỏi, nết na, đảm đang...nói chung là hoàn hảo lắm mới yêu được Lai Bâng.
Hữu Đạt đúng là ngu như bò.
______________
Dù truyện flop nhưng vẫn bằng niềm tin không lung layMọi người ơi=)) tui đang rửa bát thì nhớ ra lúc này mí ảnh vẫn đang ở Hà Nội. Ai đọc thấy cốt truyện ngu ngu thì thông cảm nha. Tại lâu rồi k viết nên lẫn...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me