TruyenFull.Me

Bangtan Title The Series

"Tình yêu của chúng ta chính là một mê cung rộng lớn."

"Mê cung tình yêu sao? Chúng ta?"

"Phải! Vì cả anh và em, chúng ta luôn tìm cách để thoát ra."

-------------------------------------------

Dòng chảy thời gian vốn là một lưỡi dao vô hình, bào mòn tất thảy những xúc cảm thuở ban sơ. Có người được chữa lành, có người lại bị xé toạc một vết thương mới. 

Namjoon đã gửi lại ở nơi xa một trái tim đỏ hỏn chất chứa đầy tình yêu thời niên thiếu. Nơi mà cậu chắc chắn anh đã gói ghém cất đi tình yêu của cậu vào một góc trong thế giới nhỏ bé của anh. Anh nói rằng không phải họ chưa từng yêu, mà đơn giản là họ yêu nhau xong rồi. Yêu xong rồi... 

Nhưng anh ơi, hình như anh sai rồi, em vốn chưa từng tìm cách thoát khỏi mê cung tình yêu của đôi mình. Em đã nghĩ cho dù có bị tình yêu này chôn vùi dưới đống đổ nát, em cũng chưa từng muốn buông tay anh!

"Giám đốc, hoa được chuyển đến rồi. Lịch trình hôm nay em cũng dời lại vào ngày khác cho anh. Hôm nay anh đừng ở đó lâu quá, cuộc họp cổ đông ngày mai sẽ được tổ chức khá sớm đó." - Cậu thư ký đặt giỏ hoa lên bàn, nhẹ giọng nhắc nhở vài câu trước khi ra ngoài. 

Anh từng nói, anh thích lắm những đóa Anh Thảo, vì Anh Thảo tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng. Tình yêu thầm lặng, như cách cậu yêu anh. Còn cậu, cậu thích lắm những đóa Mộc Liên, vì Mộc Liên sớm nở tối tàn. Tình yêu chớm nở mau phai, như cách cuộc tình họ bắt đầu và kết thúc.

Cậu vô thức mân mê hai chiếc nhẫn trên cổ. Một chiếc khắc "Kim Namjoon", chiếc còn lại khắc "Kim Seokjin". Một tình yêu thầm lặng sớm nở tối tàn. Mỗi năm cậu đều tặng anh một giỏ hoa như thế. Giỏ hoa cắm đan xen những nhánh Anh Thảo và những cành Mộc Liên, chưa năm nào cậu quên không tặng, cậu không muốn anh buồn.

Kim Seokjin, cái tên này in hằn mãi trong cuộc đời cậu từ những năm tháng tuổi trẻ, đến khi cậu là một người đàn ông thành công và trưởng thành cũng chưa từng phai nhạt đi. Anh trong cậu là tín ngưỡng cả cuộc đời. 

Seokjin đến bên cuộc đời Namjoon vào một ngày trời ngập nắng. Anh cứ nhẹ nhàng từng bước chiếm cho mình một góc trong tim cậu, mang theo những vệt nắng cuối trời ấm áp, "hong khô thêm những nỗi cô đơn vội êm".

"Namjoon, hay là chúng ta cứ thế này mãi là được rồi. Không cần sang Mỹ, không cần kết hôn. Anh mỗi ngày ở nhà nấu những món em thích, đợi em tan tầm lúc 5h chiều. Tối đến lại cùng nhau đạp xe, cứ để thành phố này ôm tình yêu chúng ta vào lòng."

Lúc nói ra những lời này, anh đang cuộn người mình trong vòng tay cậu. Năm cậu 22 tuổi, ôm anh trong lòng như đã ôm được cả thế giới.

"Jinie, em muốn mang đến cho anh những gì tốt nhất em có được. Jinie, xin anh đừng bao giờ từ bỏ."

Cậu khẩn thiết ghì chặt lấy anh. Cậu sợ mỗi sớm thức dậy, bên cạnh là một khoảng trống. Thế nhưng... Cuộc đời vốn không cho phép chúng ta sợ hãi, cậu bây giờ mỗi ngày đều đối mặt với nỗi sợ ấy suốt bốn năm.

Kim Namjoon nào biết được, đêm hôm đó anh đã khóc ướt gối. Anh nuốt vào những nỗi đau, anh giữ lại cho mình những uất nghẹn không muốn cậu nhận ra. Anh đã hứa sẽ cùng Namjoon nắm tay đi hết một cuộc đời bình dị, không hối hả, không mưu cầu. Chỉ là, lời hứa này anh xin thực hiện ở một cuộc đời khác. Một cuộc đời mà cậu chỉ yêu anh ít thôi, để anh được yêu cậu nhiều hơn chút nữa.

"Namjoon xem này, là hoa Anh Thảo. Em mua cho anh được không?" - Anh dừng lại bên một cửa hàng hoa, tay nắm chặt tay cậu, và anh cười đẹp lắm. Nụ cười đẹp đến mức hằn sâu trong tâm can của cậu những luyến lưu.

"Được. Anh thích cái gì, em đều mua cho anh."

"Anh thật sự rất thích hoa Anh Thảo. Nếu sau này anh có chết đi, chỉ mong mỗi năm đều được đặt một nhánh Anh Thảo trên mộ mình. Nhận một chút tình yêu thầm lặng để không phải cô đơn một mình bước vào cõi vĩnh hằng."

"Jinie, xin anh! Đừng bao giờ có ý định rời khỏi em. Dù bằng bất cứ cách nào."

Năm tháng dẫu dài, cũng chỉ là một cái chớp mắt. Chớp mắt... cậu đã đều đặn đến tặng anh giỏ hoa Anh Thảo lẫn Mộc Liên suốt bốn năm. Seokjin của cậu, nụ cười đẹp nhất của cậu, tâm can của cậu, ấy thế mà không màng đến lời cậu thổn thức cầu xin, rời bỏ cậu đến nay đã bốn năm.

Namjoon đặt giỏ hoa xuống đất, rút ra từng nhành hoa cắm xung quanh mộ anh. Ngôi mộ ảm đạm phút chốc rực rỡ sắc màu, rực rỡ... như anh xinh đẹp vẫn ở đó, vẫn nồng ấm trong vòng tay cậu mỗi sớm mai. 

"Jinie, lại thêm một năm nữa trôi qua. Anh lại ngủ vùi thêm một năm rồi. Chúc mừng sinh nhật, tuổi 28 thật đẹp nhé, bạn đời."

Namjoon kết hôn rồi. Kết hôn với Seokjin, trước một ngày anh mất. 

Seokjin có bệnh, bệnh không thể chữa. Anh thế mà lại không chịu nói, cứ âm thầm mang nỗi đau. Anh nói tình yêu của họ là mê cung, anh muốn tìm cách thoát ra, thoát khỏi sự hy sinh cao thượng cậu dành cho anh. Vì nếu còn ở lại, anh sẽ không cam lòng nhắm mắt. Anh nói họ yêu nhau xong rồi, xong rồi một kiếp người, nhưng anh có giây phút nào ngừng yêu cậu đâu? Anh càng cố đẩy cậu ra xa, cậu lại càng vững vàng ôm lấy anh vào lòng. Mê cung này chẳng cần phải thoát ra, tình yêu này mãi sẽ không chấm dứt.

Nếu không phải hôm đó thấy anh ho ra máu, cậu chắc chắn sẽ ngu ngốc không hề nhận ra anh vốn đã gầy rộc hẳn đi, sắc mặt xanh xao tiều tụy, và những thứ thuốc anh uống sau mỗi bữa ăn vốn không phải thuốc bổ. Namjoon giận, giận anh chịu đựng đau đớn không nói, giận mình vô dụng trơ mắt anh ngày một xa dần, giận cuộc đời cho họ đến với nhau chóng vánh, một lần rời xa này là rời xa cả đời.

"Jinie, ông xã của anh bây giờ đã có thể đưa anh đi khắp mọi nơi trên thế giới. Ông xã của anh bây giờ đã có thể trồng cho anh một vườn Anh Thảo rộng lớn bạt ngàn. Nhà mình, lúc nào cũng thơm ngát hương hoa anh thích."

"Jinie, bốn năm rồi, anh không thể về với em sao?"

"Jinie của em có cô đơn không? Hay là, em đến với anh nhé?"

Không phải cậu chưa từng muốn chết. Ngày anh mất, cậu như chết đi một nửa linh hồn. Đã thử mọi cách rồi, thế nhưng vẫn phải gắng gượng sống tiếp. Seokjin rời đi, để lại một Namjoon sống không chủ đích. Seokjin rời đi, để lại một Namjoon rỗng tuếch nơi lồng ngực. Seokjin rời đi, để lại một Namjoon sống mãi dưới những cơn mưa, không còn mỗi sớm mai vàng rọi nắng. 

Phải chi đừng hứa với anh rằng cậu sẽ nuôi dưỡng tình yêu mà sống tiếp, chắc có lẽ bây giờ đã được gặp anh rồi. 

"Anh ác thật đấy, em nuôi dưỡng tình yêu mình kiểu gì, khi mà anh đã chẳng còn ở bên..."

"Anh ơi, em thật sự chịu không nổi nữa rồi. Jinie ơi, cho em theo anh với."

Cậu cứ thế ngồi trước mộ anh, nấc nghẹn lên từng tiếng. Cậu nhớ anh thật nhiều. Cả cuộc đời này, Namjoon yêu Seokjin thật nhiều. Bây giờ cậu có tất cả rồi, cậu đã làm được những việc mà cậu muốn làm cho anh. Cậu xây được một ngôi nhà cao tầng đẹp mắt, cậu cứu rỗi được cuộc đời của những đứa trẻ mồ côi, cậu chu toàn cho hai bên gia đình có cuộc sống sung túc. Cậu làm được hết rồi, những ước nguyện của anh lúc sinh thời. 

"Lần này, Jinie cho em xin lỗi nhé. Jinie thất hứa với em một lần, đến lượt em thất hứa với Jinie thôi."

Cuối cùng thì, một đời người dài ngắn không quan trọng. Quan trọng là được trải qua một đời người bình dị với anh. Cuộc đời của Kim Seokjin dừng lại ở tuổi 24, thế nhưng những ngày tháng cuối con đường, anh có cậu bên cạnh. Cuộc đời của Kim Namjoon dừng lại ở tuổi 26, chi ít cậu có một chấp niệm để ôm lấy, chi ít cậu thấy mãn nguyện.

Namjoon nằm đó, an yên như cậu chưa từng rời đi. Một tay nắm chặt đôi nhẫn cưới, tay còn lại ôm lấy ngôi mộ trắng như thể đang ôm anh vào lòng. Namjoon nằm đó, khóe môi cong lên nụ cười hiếm hoi. Hình như cậu gặp anh rồi, nên trông mới vui vẻ như thế. Trong túi áo của Namjoon, người ta tìm thấy một mảnh giấy cũ đã phai ố theo thời gian:

"Namjoon của anh! Cảm ơn cuộc đời này đã cho anh gặp được em. Cảm ơn vì chúng ta đã yêu nhau như thế. Hẹn gặp lại em ở một cuộc đời khác. Lúc đó anh vẫn sẽ ở nhà đợi em tan tầm nhé, ta lại cùng nhau viết tiếp tình yêu dang dở ở kiếp này. Namjoon của anh đừng khóc nhé! Anh vẫn sẽ là Jinie của em thôi, sẽ là cơn gió, sẽ là giọt mưa, sẽ là ánh dương rạng rỡ ở bên em mỗi ngày. Anh yêu em!"

Có lẽ, kết thúc có hậu nhất là được ở bên cạnh nhau, là không phải chịu đựng cái đau đớn nát lòng ở thời khắc sinh ly tử biệt. Nếu không thể hạnh phúc nơi dương thế, ta sẽ nắm tay nhau nơi chốn vĩnh hằng. 

-------------------------------------------

Đừng buông đôi tay em nhé. Vì chúng mình phải ở bên cạnh nhau. - Love maze (BTS)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me