Bao Binh Harem Toi Yeu Em Bao Binh
Nhà Fujio" Kính cong...." Cánh cửa mở ra, một bà bà khoảng chừng 60 đến 70 tuổi, gương mặt hiền hậu mặc trên mình bộ đồ của người hầu ra mở cửa. " Xin hỏi các cậu là ai ?! " " Chúng tôi đến tìm ông Fujio. Cho hỏi ông ấy có nhà không ?! " Ma Kết lịch thiệp đáp" Các cậu ở đây đợi tôi vào báo với ông chủ. " Bà bà ấy đóng cửa để mười một chàng trai đứng bên ngoài chờ đợi. " Thưa ông chủ, có mười một thanh niên nói đến tìm ông. " " Mười một người ?! Tuổi tác của họ như thế nào. " Fujio đang ngồi đọc báo trên phòng khách liền có chút giật mình nhưng rồi cũng điềm tĩnh hỏi" Họ có lẽ ngang tuổi với Bảo Bình tiểu thư. " Bà bà đáp" Được rồi, bà vào trong pha trà tự tôi sẽ ra mở cửa cho họ. " Nói rồi Kanji để tờ báo xuống bàn và đi ra ngoài cửa. Kanji mở cửa ra nhìn sơ một lược mười một người trong lòng tuy có chút tức giận nhưng vẫn phải lịch sự. " Các cậu đến tìm tôi ?! Chúng ta hình như chưa từng gặp nhau thì phải. " " Chào ông Fujio. Chúng tôi là bạn của Bảo Bình được biết cô ấy đang ở đây nên chúng tôi đến đón cô ấy. " Lần này là Xữ Nữ mở lời" Trước hết mời các cậu vào trong. " Kanji mở cửa mời mười một người họ vào trong. Họ vào trong nhìn sơ qua một lần, thật đúng là người giữ được truyền thống của dân tộc mình. Toàn bộ căn nhà đều theo lối xưa chỉ là có một số đồ hiện đại không đáng là bao. Ngồi xuống ghế, họ cố tình nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé ấy nhưng rốt cuộc chẳng thấy cô đâu. " Bảo Bình đã đi ra ngoài rồi, các cậu ngồi đây đợi con bé một chút sẽ về ngay. " Tokomi bưng trà ra ngoài giọng nói dịu dàng ánh mắt hiền hậu nhìn mười một người" Chuyện các cậu đối xử với Bảo Bình nhà tôi ra sao, chúng tôi đã biết hết. Rất cảm ơn các cậu thời gian qua đã chăm sóc con bé, nhưng..." Kanji đang nói được câu đầu rất là vui cho đến chữ " nhưng " thì cả gương mặt lẫn sắc thái đều thay đổi khiến cho mười một người họ nuốt nước bọt. Cứ như đang ở trong trại ngục bị hỏi cung vậy. " Các cậu làm con bé chịu tổn thương không chỉ về tinh thần lẫn cả thể xác. Những vết thương trên cơ thể của con bé tôi đều đã kiểm tra qua, tuy chúng đã hồi phục được 80%. Điều khiến tôi tức giận nhất là vết thương trên đầu con bé, không ảnh hưởng đến bộ não nhưng nếu để tại nạn một lần nữa sẽ có thể tích tụ máu bầm nguy cơ tử vong lên đến 90%. Tôi không quan tâm các cậu là yêu con bé thật lòng hay giả dối nhưng tôi mong các cậu đừng để tôi biết Bảo Bình chịu thêm bất kỳ vết thương nào. Tôi nhất định sẽ không tha thứ. " Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Giống như mười một người bọn họ đang bị kết tội gây thương tích cho người khác và sẽ bị phán xét là tử hình vậy. Đúng là họ gây cho cô nhiều vết thương từ thể xác đến cả tinh thần nhưng liệu người đàn ông trước mặt họ có biết cô ấy gây ra bao nhiêu vết thương lòng cho họ. " Mong các cậu đừng suy nghĩ quá nhiều. Chỉ là chồng tôi xem Bảo Bình như em gái ruột của mình, cưng chiều nó từ lâu bỗng dưng thấy con bé thành ra như thế có chút kích động một chút. Tôi hiểu các cậu đang suy nghĩ như thế nào nhưng tôi mong các cậu có thể tìm cách nào giải quyết ổn thỏa hơn và có thể kiềm chế sự nóng tính của mình lại. " Tokomi lên tiếng hòa giải cho bầu không khí ngột ngạt này. Lời của Tokomi như một lời cổ vũ, động viên phần nào cho họ có can đảm nói lời tận sâu tim mình cho cô biết vậy. Rồi bất chợt, bên ngoài lối vào vang lên tiếng cười nói vui vẻ của một đứa trẻ và một cô gái khiến họ chú ý." Mẹ sẽ ở lại chơi với Jenki bao lâu ạ ?! " Jenki nắm tay Bảo Bình, đầu ngẩng cao nhìn cô" Thế Jenki của mẹ muốn mẹ ở chơi với con bao lâu. " Bảo Bình khom người xuống mỉm cười nhìn Jenki" 1 tháng được chứ ạ. " Jenki mắt sáng rực nhìn Bảo Bình" Mẹ xin lỗi con. Mẹ vài ngày nữa phải đi học nên không thể ở chơi với con lâu được rồi. Nhưng nhất định hè mẹ sẽ đến chơi với Jenki hẳn 1 tháng có chịu không. " Bảo Bình mặt buồn xoa đầu đứa con trai bé bỏng của mình" Vâng, được ạ. " Jenki vui vẻ cười tít mắt nhìn Bảo Bình. Bảo Bình cũng cười lại với Jenki rồi hai mẹ con nắm tay nhau đi vào trong nhà nhưng rồi Bảo Bình đứng khựng lại trước cửa, ánh mắt có chút giật mình lại có chút sợ hãi nhìn mười một người con trai trước mắt mình. Sao họ có thể biết được cô ở đây chứ, cô chưa từng nói cho họ biết về gia đình của anh Kanji kia mà. Sao lại có thể...." Bảo Bình, chúng ta về thôi. " Xữ Nữ gặp được Bảo Bình trong lòng vô cùng yên tâm vì biết cô vẫn bình an vô sự. Liền tiến đến vươn tay muốn kéo vô về phía mình liền làm cho Bảo Bình nhớ đến cảnh tượng lúc sáng. Khiến cô sợ hãi mà lùi về sau mấy bước giọng sợ hãi hét lên :" Anh không được bước qua đây. Tôi không muốn gặp các người. " " Mấy chú không được ăn hiếp mẹ Bảo Bình của con. " Jenki vốn thông minh nhìn thấy sắc thái trên gương mặt của Bảo Bình liền giang tay chắn Xữ Nữ không cho anh lại gần Bảo Bình." Jenki đến giờ con phải đi làm bài tập của mình rồi. Đi thôi ! " Tokomi nhìn thấy hành động của con mình liền đi đến ôm lấy Jenki rồi đưa nhóc con lên lầu mặc cho nhóc con gào thét vùng vẫy. Không còn Jenki ở đây Bảo Bình càng lúc càng sợ hãi, một lần nữa cô quay đầu bỏ chạy. Chỉ vừa chạy được đến cửa thì đã bị người phía sau kéo lại." Em còn muốn bỏ chạy. Em có biết chúng tôi tìm em cực khổ lắm không ?! " Xữ Nữ một lần nữa như phát điên mà quát lớn" Bỏ tôi ra, tôi không muốn về. " Bảo Bình vừa khóc vừa dùng tay đánh vào lưng anh không ngừng" Em muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được nhưng xin em đừng rời xa tôi. Năm năm đối với tôi như thế là quá đủ rồi. Xin lỗi em vì tôi không kiềm chế được mình, xin lỗi em vì tất cả. Chỉ cần em đừng bỏ đi như năm đó thì em muốn tôi làm gì cũng được. " Xữ Nữ ôm chặt Bảo Bình tựa hồ như sợ chỉ một giây buông lỏng cô lại biến mất như năm đó. Khi cô biến mất, xung quanh mọi thứ chỉ còn lại hai màu trắng và đen vô vị. Anh trải qua năm năm vô vị không có cô mặc cho những cô gái kia có vì anh làm nhiều thứ thì đối với anh ngoài cô ra thì không ai chiếm được vị trí tim anh nhiều đến vậy. Đến khi cô quay về, xung quanh anh lại một lần nữa có sắc màu. Cùng cô vui cười, ganh đua, lo lắng, quan tâm dường như tất cả đều đã trở về quy củ của nó. Cho đến khi anh biết được những người bạn của mình cũng có tình cảm với cô thì trong anh lúc nào cũng có sự ghen tuông mà trước giờ chưa từng xảy ra. Những hành động cùng suy nghĩ dường như mất kiểm soát đối với anh và anh lại vô tình làm tổn thương người con gái anh yêu. Bảo Bình dừng tất cả hành động của mình lại mà lắng nghe từng lời anh nói, cảm nhận những cái run nhẹ từ bả vai, thấu hiểu những nỗi đau anh đã trải qua. Lại ngước nhìn mười chàng trai kia, họ cùng cảm giác như nhau, đều đau khổ khi yêu cô. Cô biết mình ích kỷ khi muốn giữ họ lại bên cạnh mình mà vô tình đã gây tổn thương đến họ, nước mắt vô thức rơi xuống, bàn tay nhỏ ôm lấy tấm thân đang run ấy." Xin lỗi vì đã quá ích kỉ. Chúng ta cùng nhau về. "" Em sẽ không bỏ tôi như năm năm trước nữa phải không. " Xữ Nữ vui mừng đẩy cô ra, mặt đối mặt" Sẽ không bỏ đi nữa. " Bảo Bình nhẹ mỉm cười nhưng nước mắt vẫn cứ rơi" Bảo Bình. " Kanji từ phía xa bước tới nhìn Bảo Bình" Kanji-nii-chan. " Bảo Bình chạy đến ôm lấy Kanji" Sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra, em có thể đến đây bất cứ khi nào em muốn. Nơi đây sẽ mãi là nhà của em. " Kanji ôn nhu xoa đầu Bảo Bình nhẹ nhàng nói" Em biết rồi. " Bảo Bình chào tạm biệt gia đình Fujio rồi cùng mười một người họ đi về. Bảo Bình ngồi trên xe cùng Ma Kết, Song Tử và Xữ Nữ. Không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết, không ai nói với ai một lời, kể cả Song Tử lắm lời thì nay cũng im lặng mà đi theo dòng suy nghĩ của mình." Chúng tôi có chuyện cần nói với em, Bảo Bình. "
~~*~~
Edit : 6/4/2018Ngày đăng : 30/4/2018Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me