Bao Boi Dung Ghet Toi
Tôi thích một người.Từ bốn năm đại học cho đến tận khi tốt nghiệp đi làm, vẫn luôn yêu thầm tới hiện tại, tổng cộng là sáu năm.Tôi thích Pond Naravit, nhưng anh ấy sắp kết hôn rồi !!Lúc nghe thấy tin này, cửa phòng trà bị Phuwin đẩy ra một khe nhỏ, lời buôn chuyện của đồng nghiệp không phòng bị mà chảy vào tai cậu.Bước chân cậu cứng lại, không biết nên tiến hay lùi.
Cậu vốn không phải là người có tính tò mò, nhưng cái tên Pond Naravit này ở trong lòng cậu đã quá nặng, Phuwin không thể không tiếp tục nghe.Người bên trong không phát hiện cậu nghe trộm ngoài cửa, lưu loát như cũ nói: "Tiếc thật, đàn ông ưu tú như thế, sau này lại biến thành người của người khác, có gia đình rồi, sao tôi lại không gặp được người đàn ông tốt như thế chứ?""Vợ anh ta là ai thế?""Nghe đồn là con gái ông chủ, là một tiểu thư chính hiệu, vì công việc gặp nhau rồi lâu ngày sinh tình, cũng xứng đôi vừa lứa lắm."Cậu nghe đến nhập tâm, không để ý thấy tiếng bước chân trong phòng hướng về phía mình.
Cho đến khi cửa bị kéo mạnh ra, hai đồng nghiệp thấy cậu như quỷ đứng ngoài cửa bất động thanh sắc.Một người bị sợ đến mặt trắng bệch, ôm lấy tim cằn nhằn: "Nè Phuwin! Sao cậu lại đứng đây không lên tiếng? Doạ tôi gần chết!"
Phuwin không nói gì, chỉ giương tay, đem cái cốc thuỷ tinh trong tay cho bọn họ xem.Ý là tôi đi lấy nước.Hai người trừng cậu một cái, cũng không chắc nữa, do cúi đầu nên không nhìn rõ.Lúc đi ngang qua nhau, lời nói trầm thấp của một người lọt vào tai cậu:"Quái thai."Phuwin ánh mặt không đổi đi vào phòng trà, coi như không nghe thấy lời này.Đương nhiên cũng không thể phủ nhận, đây là sự thực.Đúng thế, cậu là một thứ quái thai.U ám, kiệm lời, trên mặt lúc nào cũng đeo một cặp đít chai gọng đen, tóc mái dài che nửa gương mặt, là kiểu người gặp người ghét, giống như lão già quê mùa.Cậu biết, cậu không khiến người khác yêu thích, từ nhỏ đã vậy.Từ lúc cậu có ý thức, sinh vật sống duy nhất bên cạnh cậu là cha cậu.Trên mặt ông ta có một vết sẹo, nằm ngang trên trán rồi kéo đến sống mũi cuối cùng kết thúc ở góc miệng, giống như có một con rết ở trên mặt. Ông ta rất dữ, mở cửa cũng mạnh, lời nói nhiều nhất với cậu là: "Sao hôm nay mày ăn nhiều như vậy, con lợn cũng không ăn bằng mày! Mẹ nó đúng là chỉ biết ăn biết tiêu tiền của tao! Sao mày không đi chết đi!"Mỗi lần nói đến đây ông ta đều tức giận rút dây lưng quất cậu, dây lưng da rơi trên người chạm vào da thịt, so với pháo năm mới còn kêu to hơn.Phuwin không dám khóc, cũng không dám trốn, sợ bị đánh nặng hơn. Dưới mưa roi của ông ta, cậu chỉ có thể cố gắng cuộn người thành một con rùa, tưởng tượng lưng mình là một cái mai thật dày, nhịn đau đớn, nhỏ giọng gọi cha, cầu xin tha thứ.
Ông ta lại trù cậu chết đi, cậu cũng đau muốn chết, nhưng diêm vương lại không chịu thu nhận.Dưới đòn roi của ông ta Phuwin ngày một lớn, đến tuổi đi học.Cứ nghĩ đi học rời xa cha cuộc sống sẽ tốt hơn, nhưng ở trường học cũng chẳng ai thích cậu.Bạn học ném bùn vào người, nhét giun đất vào bình nước của cậu: "Cha mày là đồ hiếp dâm lớn, còn mày là đồ hiếp dâm nhỏ!"Bọn chúng nói cha cậu là đồ xấu xa, lúc ông ta còn trẻ đã cưỡng bức một nữ sinh đại học. Nữ sinh đại học kia là mẹ cậu, bà hận cha cậu, cũng hận người trong xương máu mang theo gen ông ta là Phuwin.Lúc nhỏ tôi không hiểu nếu như hận tôi như thế tại sao còn sinh ra tôi, sao lại phải trăm ngàn đau khổ sinh ra tôi rồi đem tôi vứt cho lão?
Sau này lớn lên rồi cậu mới nghĩ thông, là do bà hận. Bà muốn dày vò đồ hiếp dâm, cũng muốn dày vò một đứa tạp chủng. Tạp chủng lớn và tạp chủng nhỏ dày vò nhau, thế mới thống khoái.Cậu là khối u hôi thối màu xanh lục chui từ trong bụng bà ra, bà kinh tởm cậu đến buồn nôn. Kinh tởm mang thai cái cục u này.Phuwin ra đời là một sai lầm, không có ai hy vọng cậu đến thế giới này.Cậu không có mẹ, cái người mang con rết trên mặt kia cũng không phải cha cậu.Cậu là thứ tạp chủng không ai cần.Từ tiểu học đến cấp ba, Phuwin luôn bị gọi là "đồ hiếp dâm nhỏ".Mới đầu còn khóc lóc phản đối, sau này quen rồi, tê liệt rồi, kệ bọn họ thôi.Không ai nghe lời cậu nói, cũng không thể thay đổi được nhận định trong lòng của bọn họ. Bọn họ giống mẹ cậu, cho rằng trên người cậu mang theo gen của đồ con rết, kế thừa gen phạm tội của ông ta, lớn lên sớm muộn gì cũng đi hiếp dâm.
Cậu quyết định sau này không gọi ông ta là cha nữa, gọi là "con rết lớn".Con rết lớn đánh cậu như cơm bữa, đánh đến tận năm cậu học lớp 11, sau này cũng không đánh nữa.Đương nhiên không phải vì ông ta hối cải, mà là năm lớp 11 ấy cậu về nhà quên mua rượu cho ông ta, ông ta đạp Phuwin ngã trên bàn trà, kính trên mặt bàn trà vỡ tan đâm vào người cậu, máu chảy lênh láng.Ông ta hoảng sợ, không phải vì lo lắng cho cậu, mà vì ông ta có tiền án, sợ xảy ra án mạng lại phải vào trong kia, không thể không đưa Phuwin đi bệnh viện khâu.Đi bệnh viện khâu xong về nhà, ông ta muốn cậu nấu cơm cho ông ta, cậu nhẹ nhàng đi vào bếp, bỏ thuốc chuột vào trong thức ăn.Vừa bỏ thuốc vừa cười, nghĩ đến cảnh con rết to trúng độc dãy dụa sùi bọt mép, trong lòng Phuwin thấy thoải mái không chịu nổi.Tiếc là, đồ ăn còn chưa lên bàn, đã bị ông ta phát hiện rồi.Ông ta phát hiện Phuwin muốn bỏ thuốc chuột ông, muốn mạng sống của ông.Ông ta lại đánh cậu một trận, đánh đến mấy vết thương trên người cậu nứt ra, cả người toàn là máu, nhưng không sao ngăn được miệng cậu cười to. Và cậu không làm con rùa nữa, cậu nằm trên đất để cho ông ta đánh, nhìn chằm chằm vào con rết trên mặt ông ta, nói: "Ông phát hiện được một lần, có thể phát hiện thêm lần thứ hai sao? Lần này coi như ông may, có bản lĩnh cứ không ăn cơm, không ngủ đi, tôi nhất định sẽ nắm được cơ hội."Cậu nghĩ lúc đó mặt tôi phải rất ghê rợn, nếu không thì con rết lớn cũng không thể lộ ra biểu tình sợ hãi như vậy, cứ như thể nhìn thấy ma."Tao là cha mày!"Lúc ấy ông ta hô lên một câu như thế.Trò cười, đem cậu làm bao cát làm người hầu kẻ hạ nhiều năm như thế, tới lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm lại giả vờ làm cha.Cậu nhổ ra một ngụm nước bọt máu, bởi vì nằm mà không nhổ được lên mặt ông ta, quá là lãng phí."Ông là đồ con rết." Phuwin dở sống dở chết nói tiếp: "Là đồ hiếp dâm chết tiệt."Biểu tình của ông ta lúc ấy, quả thực rất thú vị.
Ông ta sợ chết, cậu thì không.Ông ta là con rết, những thứ có sinh mệnh đều sợ chết cả.Còn tôi á?Tôi thì là một cục u thối đến tận trời.
-------------------------------------------------------------------Vote giùm toai nhen các bà <
Cậu vốn không phải là người có tính tò mò, nhưng cái tên Pond Naravit này ở trong lòng cậu đã quá nặng, Phuwin không thể không tiếp tục nghe.Người bên trong không phát hiện cậu nghe trộm ngoài cửa, lưu loát như cũ nói: "Tiếc thật, đàn ông ưu tú như thế, sau này lại biến thành người của người khác, có gia đình rồi, sao tôi lại không gặp được người đàn ông tốt như thế chứ?""Vợ anh ta là ai thế?""Nghe đồn là con gái ông chủ, là một tiểu thư chính hiệu, vì công việc gặp nhau rồi lâu ngày sinh tình, cũng xứng đôi vừa lứa lắm."Cậu nghe đến nhập tâm, không để ý thấy tiếng bước chân trong phòng hướng về phía mình.
Cho đến khi cửa bị kéo mạnh ra, hai đồng nghiệp thấy cậu như quỷ đứng ngoài cửa bất động thanh sắc.Một người bị sợ đến mặt trắng bệch, ôm lấy tim cằn nhằn: "Nè Phuwin! Sao cậu lại đứng đây không lên tiếng? Doạ tôi gần chết!"
Phuwin không nói gì, chỉ giương tay, đem cái cốc thuỷ tinh trong tay cho bọn họ xem.Ý là tôi đi lấy nước.Hai người trừng cậu một cái, cũng không chắc nữa, do cúi đầu nên không nhìn rõ.Lúc đi ngang qua nhau, lời nói trầm thấp của một người lọt vào tai cậu:"Quái thai."Phuwin ánh mặt không đổi đi vào phòng trà, coi như không nghe thấy lời này.Đương nhiên cũng không thể phủ nhận, đây là sự thực.Đúng thế, cậu là một thứ quái thai.U ám, kiệm lời, trên mặt lúc nào cũng đeo một cặp đít chai gọng đen, tóc mái dài che nửa gương mặt, là kiểu người gặp người ghét, giống như lão già quê mùa.Cậu biết, cậu không khiến người khác yêu thích, từ nhỏ đã vậy.Từ lúc cậu có ý thức, sinh vật sống duy nhất bên cạnh cậu là cha cậu.Trên mặt ông ta có một vết sẹo, nằm ngang trên trán rồi kéo đến sống mũi cuối cùng kết thúc ở góc miệng, giống như có một con rết ở trên mặt. Ông ta rất dữ, mở cửa cũng mạnh, lời nói nhiều nhất với cậu là: "Sao hôm nay mày ăn nhiều như vậy, con lợn cũng không ăn bằng mày! Mẹ nó đúng là chỉ biết ăn biết tiêu tiền của tao! Sao mày không đi chết đi!"Mỗi lần nói đến đây ông ta đều tức giận rút dây lưng quất cậu, dây lưng da rơi trên người chạm vào da thịt, so với pháo năm mới còn kêu to hơn.Phuwin không dám khóc, cũng không dám trốn, sợ bị đánh nặng hơn. Dưới mưa roi của ông ta, cậu chỉ có thể cố gắng cuộn người thành một con rùa, tưởng tượng lưng mình là một cái mai thật dày, nhịn đau đớn, nhỏ giọng gọi cha, cầu xin tha thứ.
Ông ta lại trù cậu chết đi, cậu cũng đau muốn chết, nhưng diêm vương lại không chịu thu nhận.Dưới đòn roi của ông ta Phuwin ngày một lớn, đến tuổi đi học.Cứ nghĩ đi học rời xa cha cuộc sống sẽ tốt hơn, nhưng ở trường học cũng chẳng ai thích cậu.Bạn học ném bùn vào người, nhét giun đất vào bình nước của cậu: "Cha mày là đồ hiếp dâm lớn, còn mày là đồ hiếp dâm nhỏ!"Bọn chúng nói cha cậu là đồ xấu xa, lúc ông ta còn trẻ đã cưỡng bức một nữ sinh đại học. Nữ sinh đại học kia là mẹ cậu, bà hận cha cậu, cũng hận người trong xương máu mang theo gen ông ta là Phuwin.Lúc nhỏ tôi không hiểu nếu như hận tôi như thế tại sao còn sinh ra tôi, sao lại phải trăm ngàn đau khổ sinh ra tôi rồi đem tôi vứt cho lão?
Sau này lớn lên rồi cậu mới nghĩ thông, là do bà hận. Bà muốn dày vò đồ hiếp dâm, cũng muốn dày vò một đứa tạp chủng. Tạp chủng lớn và tạp chủng nhỏ dày vò nhau, thế mới thống khoái.Cậu là khối u hôi thối màu xanh lục chui từ trong bụng bà ra, bà kinh tởm cậu đến buồn nôn. Kinh tởm mang thai cái cục u này.Phuwin ra đời là một sai lầm, không có ai hy vọng cậu đến thế giới này.Cậu không có mẹ, cái người mang con rết trên mặt kia cũng không phải cha cậu.Cậu là thứ tạp chủng không ai cần.Từ tiểu học đến cấp ba, Phuwin luôn bị gọi là "đồ hiếp dâm nhỏ".Mới đầu còn khóc lóc phản đối, sau này quen rồi, tê liệt rồi, kệ bọn họ thôi.Không ai nghe lời cậu nói, cũng không thể thay đổi được nhận định trong lòng của bọn họ. Bọn họ giống mẹ cậu, cho rằng trên người cậu mang theo gen của đồ con rết, kế thừa gen phạm tội của ông ta, lớn lên sớm muộn gì cũng đi hiếp dâm.
Cậu quyết định sau này không gọi ông ta là cha nữa, gọi là "con rết lớn".Con rết lớn đánh cậu như cơm bữa, đánh đến tận năm cậu học lớp 11, sau này cũng không đánh nữa.Đương nhiên không phải vì ông ta hối cải, mà là năm lớp 11 ấy cậu về nhà quên mua rượu cho ông ta, ông ta đạp Phuwin ngã trên bàn trà, kính trên mặt bàn trà vỡ tan đâm vào người cậu, máu chảy lênh láng.Ông ta hoảng sợ, không phải vì lo lắng cho cậu, mà vì ông ta có tiền án, sợ xảy ra án mạng lại phải vào trong kia, không thể không đưa Phuwin đi bệnh viện khâu.Đi bệnh viện khâu xong về nhà, ông ta muốn cậu nấu cơm cho ông ta, cậu nhẹ nhàng đi vào bếp, bỏ thuốc chuột vào trong thức ăn.Vừa bỏ thuốc vừa cười, nghĩ đến cảnh con rết to trúng độc dãy dụa sùi bọt mép, trong lòng Phuwin thấy thoải mái không chịu nổi.Tiếc là, đồ ăn còn chưa lên bàn, đã bị ông ta phát hiện rồi.Ông ta phát hiện Phuwin muốn bỏ thuốc chuột ông, muốn mạng sống của ông.Ông ta lại đánh cậu một trận, đánh đến mấy vết thương trên người cậu nứt ra, cả người toàn là máu, nhưng không sao ngăn được miệng cậu cười to. Và cậu không làm con rùa nữa, cậu nằm trên đất để cho ông ta đánh, nhìn chằm chằm vào con rết trên mặt ông ta, nói: "Ông phát hiện được một lần, có thể phát hiện thêm lần thứ hai sao? Lần này coi như ông may, có bản lĩnh cứ không ăn cơm, không ngủ đi, tôi nhất định sẽ nắm được cơ hội."Cậu nghĩ lúc đó mặt tôi phải rất ghê rợn, nếu không thì con rết lớn cũng không thể lộ ra biểu tình sợ hãi như vậy, cứ như thể nhìn thấy ma."Tao là cha mày!"Lúc ấy ông ta hô lên một câu như thế.Trò cười, đem cậu làm bao cát làm người hầu kẻ hạ nhiều năm như thế, tới lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm lại giả vờ làm cha.Cậu nhổ ra một ngụm nước bọt máu, bởi vì nằm mà không nhổ được lên mặt ông ta, quá là lãng phí."Ông là đồ con rết." Phuwin dở sống dở chết nói tiếp: "Là đồ hiếp dâm chết tiệt."Biểu tình của ông ta lúc ấy, quả thực rất thú vị.
Ông ta sợ chết, cậu thì không.Ông ta là con rết, những thứ có sinh mệnh đều sợ chết cả.Còn tôi á?Tôi thì là một cục u thối đến tận trời.
-------------------------------------------------------------------Vote giùm toai nhen các bà <
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me