Bao Giong Cuoc Doi
-- Anh ơi là anh .. có gì khó đâu. Muốn thì theo đuổi người ta đi.
-- Sao không khó. Có biết cổ ở đâu đâu mà theo với đuổi.
Trọng Quý bực dọc uống cạn ly rượu.
-- Bởi nói anh nhát gái là không có sai mà. Sốp phơ nói cô nọ có chị gái gả cho nhà may Thanh Xuân thì anh tới đó dò hỏi là ra mối chớ gì. Còn bằng không gặp thì anh lại ngay trường nữ sinh, bộ cô đó nghĩ học luôn sao mà anh sợ hổng gặp mặt người ta được.
-- Ờ hen ..
-- Để sáng mai đi tôi với anh đến nhà may Thanh Xuân cho anh dò hỏi tin tức của cổ. Sẵn tiện tôi mua vài bộ đồ mát đặn về có mà bận. Xứ mình nóng quá chịu không nỗi.
-- Ừ..
-- Thôi ăn đi anh.
Hai anh em ăn uống no nê rồi đi dạo Sài Thành chơi một lúc mới chịu về nghĩ.
Mới sáng sớm Trọng Quý đã thức dậy đánh răng chải tóc, thay đổi áo quần lịch sự. Nói trắng ra là cả một đêm cậu không hề ngủ được chút nào. Cứ hễ nhắm mắt là hình ảnh của cô Linh Lan nọ hiện ra khiến cậu bồn chồn, mê mệt. Thuở nay cậu gặp không biết bao nhiêu con gái mà có cảm giác này đâu. Duy chỉ có cô nọ là cậu nhớ mong lung như vậy.
-- Uý anh hai thức sớm dữ ..
Trọng Huy thức sau cũng thay quần đổi áo xuống dưới tầng ăn lót lòng. Rồi mới leo lên xe để sốp phơ chở đến nhà may Thanh Xuân nức tiếng. Ngồi trên xe thấy điệu bộ thấp thỏm không yên của anh trai, cậu ba Huy mới cười nói chọc:
-- Cha chả không biết cô nọ sắc nước hương trời cỡ nào mà khiến anh hai tôi đứng ngồi không yên vậy nè.
-- Bảo đảm không khiến chú mày thất vọng.
-- Anh thích vậy hay là về nói cha má cưới cho anh đi. Dù gì cũng biết gốc gác nhà cổ mà.
-- Ừm hương giáo thì chắc tử tế đó. Mà không biết má có ưng không nữa.
-- Má hay chê người ta nghèo lắm. Tôi ghét cái tánh đó của má ghê á.
Trọng Quý có thiên hướng suy nghĩ giống má mình. Xúi quẩy sao ông trời lại cho cậu gặp ngay người con gái này như tình yêu sét đánh. Cái gì quyền quý hay không, tiền muôn bạc vạn cậu cũng không màn. Dẫu cô nọ có nghèo rớt mồng tơi hay phường buôn phấn bán hương cậu cũng quyết cưới cho bằng được. Huống hồ chi Linh Lan của cậu là học trò, lại là con nhà hương giáo tử tế. Cha má không chịu cô, cậu cũng chả thèm lấy ai khác.
-- Môn đăng hộ đối thì cũng tốt nhưng mà cũng tuỳ người.
Cậu ba Huy lắc đầu cười nhạt, mấy năm nay cậu sống bên Tây thấm nhiều cái tư tưởng tân tiến bình đẳng của họ. Trai gái trong thiên hạ đều mang trái tim máu đỏ như nhau. Có đàn bà nào lại muốn chia xớt chồng mình với người khác. Cũng có cô nào sinh ra đã muốn làm vợ bé vợ lẽ cho người ta. Hai chữ sang hèn cũng chỉ là tấm màn, che lấp đi sự thất bại hình thành trên lối tư tưởng cũ kĩ, thối nát. Sự thất bại của cả một tư tưởng cổ hủ mà thôi.
-- Không có bạc mình vẫn sống được mà. Giàu nghèo có quan trọng đâu anh. Quan trọng là ở chỗ này này.
Cậu chỉ lên ngực của mình, nơi trái tim đang đập từng nhịp duy trì sự sống về mặt vật chất lẫn tinh thần. Trọng Quý không tranh cãi với em trai nữa. Cậu nóng lòng nhìn xe chạy đến nhà may Thanh Xuân.
Nhà may Thanh Xuân này là của bà Tư Kim. Toạ lạc trên một con phố sầm uất. Là một dãy lầu năm căn được bà mua lại của một chủ người Tàu. Bà Tư Kim cho thuê hết ba căn, hai căn còn lại thông vách tường nhau cho rộng rãi hơn để đặt mấy bàn máy may với có chỗ trưng bày vải vốc, phía trước có một bộ ghế cây để tiếp khách. Tiệm này có danh may khéo, lại chịu khó chạy theo mốt mới nên rất được lòng khách. Từ lục tỉnh Nam Kì cho đến ngược lên Biên Hoà. Bà Tư Kim ngoài năm mươi, có cậu con trai làm thầy thuốc Biện. Cưới Linh Châu, con gái thứ tư của hương giáo Tỵ lúc cô này lên đây học may. Bà Tư Kim tóc cắt cao, uốn xoăn, mà tóc chưa bạc, răng còn chắc. Bà bổn tánh bãi buôi, vui vẻ, nhưng mà bà không ưa thói nhõng nhẽo hoặc gian tà, hễ thấy việc gì trái đạo lý thì bà nói ngay, không sợ mích lòng ai, bới vậy mấy cô thợ may thương bà mà cũng kính trọng bà lắm.
Tiệm may có danh tiếng, nên từ sớm mơi cho tới chiều khách ra vô đặt may đồ dập dìu, trong tiệm thường thường phải có chín mười cô thợ.
Trọng Quý vừa bước xuống xe đã đi vào ngay, còn cậu ba Huy thì đút tay túi quần thong thả đi theo sau.
Một cô thợ nhanh nhảu bước ra tiếp khách mới vào đó.
-- Thầy muốn may đồ hay có việc chi?
Trọng Quý đầu tiên là nhìn quanh một vòng tiệm, nghe cô thợ hỏi thì khựng lại nhất thời không biết trả lời như thế nào. Mất một lúc khi cậu ba Huy đi tới cậu mới nghĩ ra đáp án:
-- Tôi tìm người.
-- Thầy tìm bà chủ hay sao? Hôm nay bà chủ có việc nên đi sớm rồi. Chỉ có mợ ở đây thôi.
-- Ờ ờ đúng rồi. Tôi tìm mợ con hương giáo ấy.
Vừa lúc đó sau tấm sao trúc màu lục trang nhã có một người mặc áo xuyến cũng mà lục đậu dở tấm sáo bước ra. Khuôn mặt có bảy tám phần giống với cô Linh Lan nhưng đứng tuổi hơn, lại tóc vấn cao theo kiểu đờn bà đã có chồng. Trọng Quý vừa nhìn đã đoán ra mợ này là chị của cô Linh Lan kia.
-- Thầy này tìm mợ.
-- Ờ để đó tôi tiếp cho.. chị đi đột lại mấy dây cườm cổ áo dài cho cô thôn Mẫn đi. Chiều chiều người ở nhà cổ lại lấy có mà giao.
Nói rồi mợ nọ thủng thẳng đi lại trước mặt anh em Trọng Quý, dùng gương mặt tươi cười xởi lởi của chủ cả tiếp đãi:
-- Hai thầy kiếm tôi có chuyện chi?
-- Tôi .. tôi.
Trọng Quý ú ớ. Cậu ba Huy hớt mà trả lời:
-- Cho tôi hỏi thăm mợ đây có phải là con gái của hương giáo Tỵ, chị của cô.. cô Linh Lan không ạ?
-- Đúng là tôi đây. Hai thầy có quen cha với em gái tôi sao?
-- Chẳng giấu gì mợ .. tôi là người quen của cô Linh Lan mới bên Tây về. Nghe nói cô Linh Lan đang học ở Sài Gòn nên muốn hỏi mợ địa chỉ của cổ để hàn huyên ấy mà.
Mợ nọ chau mài chỉ tay xuống ghế mời khách ngồi. Bàn tay dịu nhiễu no tròn vừa rót trà vừa đáp lời:
-- Em út tôi đúng là đang học ở trên nầy. Nhưng mà nó ở kí túc xá của trường.. chỉ cuối tuần mới ra đây chơi với tôi thôi. Hai thầy muốn gặp thì cuối tuần đến có thể sẽ gặp nó. Có gì hai thầy cứ dặn khi gặp nó tôi sẽ chuyển lời dùm cho.
Trọng Quý nghe vậy thì mặt hớn hở nhưng sợ lộ chuyện nên nói.
-- Cám ơn mợ.. cũng không có gì. Huy.. em coi lựa vải đi ..
Trọng Quý huýt huýt vai em trai. Cậu ba Huy cũng đứng dậy đi lựa mấy sấp vải lụa trắng. Thợ lấy thước dây ra đo cho cậu. Mợ chủ nhìn hai người đàn ông này một chút. Ngó bộ đều đã hơn hai mươi chứ không dưới, em gái mình làm sao quen biết người lớn tuổi hơn như vậy. Nghĩ vậy nhưng mợ cũng không nói ra, ghi số đo ra giấy rồi tính bạc hẹn ngày giao đồ cho cậu. Hai cậu vui vẻ từ giã rồi leo lên xe huê kỳ đi.
Chiều hôm đó, hai cậu lại cho xe thả ngang qua trường nữ sinh có ý muốn nhìn cô Linh Lan nhưng mãi không thấy. Trọng Quý trở về nhà nghỉ nằm dàu dàu:
-- Có chi mà anh buồn lung vậy. Nay không gặp thì mai gặp chớ có gì đâu.
Trọng Quý vươn cái chữ tình trong bụng nên thở dài:
-- Em không hiểu được đâu.
Cậu ba Huy lắc đầu:
-- Đúng là con người ta có tình yêu cái khác hẳn.
-- Sao không khó. Có biết cổ ở đâu đâu mà theo với đuổi.
Trọng Quý bực dọc uống cạn ly rượu.
-- Bởi nói anh nhát gái là không có sai mà. Sốp phơ nói cô nọ có chị gái gả cho nhà may Thanh Xuân thì anh tới đó dò hỏi là ra mối chớ gì. Còn bằng không gặp thì anh lại ngay trường nữ sinh, bộ cô đó nghĩ học luôn sao mà anh sợ hổng gặp mặt người ta được.
-- Ờ hen ..
-- Để sáng mai đi tôi với anh đến nhà may Thanh Xuân cho anh dò hỏi tin tức của cổ. Sẵn tiện tôi mua vài bộ đồ mát đặn về có mà bận. Xứ mình nóng quá chịu không nỗi.
-- Ừ..
-- Thôi ăn đi anh.
Hai anh em ăn uống no nê rồi đi dạo Sài Thành chơi một lúc mới chịu về nghĩ.
Mới sáng sớm Trọng Quý đã thức dậy đánh răng chải tóc, thay đổi áo quần lịch sự. Nói trắng ra là cả một đêm cậu không hề ngủ được chút nào. Cứ hễ nhắm mắt là hình ảnh của cô Linh Lan nọ hiện ra khiến cậu bồn chồn, mê mệt. Thuở nay cậu gặp không biết bao nhiêu con gái mà có cảm giác này đâu. Duy chỉ có cô nọ là cậu nhớ mong lung như vậy.
-- Uý anh hai thức sớm dữ ..
Trọng Huy thức sau cũng thay quần đổi áo xuống dưới tầng ăn lót lòng. Rồi mới leo lên xe để sốp phơ chở đến nhà may Thanh Xuân nức tiếng. Ngồi trên xe thấy điệu bộ thấp thỏm không yên của anh trai, cậu ba Huy mới cười nói chọc:
-- Cha chả không biết cô nọ sắc nước hương trời cỡ nào mà khiến anh hai tôi đứng ngồi không yên vậy nè.
-- Bảo đảm không khiến chú mày thất vọng.
-- Anh thích vậy hay là về nói cha má cưới cho anh đi. Dù gì cũng biết gốc gác nhà cổ mà.
-- Ừm hương giáo thì chắc tử tế đó. Mà không biết má có ưng không nữa.
-- Má hay chê người ta nghèo lắm. Tôi ghét cái tánh đó của má ghê á.
Trọng Quý có thiên hướng suy nghĩ giống má mình. Xúi quẩy sao ông trời lại cho cậu gặp ngay người con gái này như tình yêu sét đánh. Cái gì quyền quý hay không, tiền muôn bạc vạn cậu cũng không màn. Dẫu cô nọ có nghèo rớt mồng tơi hay phường buôn phấn bán hương cậu cũng quyết cưới cho bằng được. Huống hồ chi Linh Lan của cậu là học trò, lại là con nhà hương giáo tử tế. Cha má không chịu cô, cậu cũng chả thèm lấy ai khác.
-- Môn đăng hộ đối thì cũng tốt nhưng mà cũng tuỳ người.
Cậu ba Huy lắc đầu cười nhạt, mấy năm nay cậu sống bên Tây thấm nhiều cái tư tưởng tân tiến bình đẳng của họ. Trai gái trong thiên hạ đều mang trái tim máu đỏ như nhau. Có đàn bà nào lại muốn chia xớt chồng mình với người khác. Cũng có cô nào sinh ra đã muốn làm vợ bé vợ lẽ cho người ta. Hai chữ sang hèn cũng chỉ là tấm màn, che lấp đi sự thất bại hình thành trên lối tư tưởng cũ kĩ, thối nát. Sự thất bại của cả một tư tưởng cổ hủ mà thôi.
-- Không có bạc mình vẫn sống được mà. Giàu nghèo có quan trọng đâu anh. Quan trọng là ở chỗ này này.
Cậu chỉ lên ngực của mình, nơi trái tim đang đập từng nhịp duy trì sự sống về mặt vật chất lẫn tinh thần. Trọng Quý không tranh cãi với em trai nữa. Cậu nóng lòng nhìn xe chạy đến nhà may Thanh Xuân.
Nhà may Thanh Xuân này là của bà Tư Kim. Toạ lạc trên một con phố sầm uất. Là một dãy lầu năm căn được bà mua lại của một chủ người Tàu. Bà Tư Kim cho thuê hết ba căn, hai căn còn lại thông vách tường nhau cho rộng rãi hơn để đặt mấy bàn máy may với có chỗ trưng bày vải vốc, phía trước có một bộ ghế cây để tiếp khách. Tiệm này có danh may khéo, lại chịu khó chạy theo mốt mới nên rất được lòng khách. Từ lục tỉnh Nam Kì cho đến ngược lên Biên Hoà. Bà Tư Kim ngoài năm mươi, có cậu con trai làm thầy thuốc Biện. Cưới Linh Châu, con gái thứ tư của hương giáo Tỵ lúc cô này lên đây học may. Bà Tư Kim tóc cắt cao, uốn xoăn, mà tóc chưa bạc, răng còn chắc. Bà bổn tánh bãi buôi, vui vẻ, nhưng mà bà không ưa thói nhõng nhẽo hoặc gian tà, hễ thấy việc gì trái đạo lý thì bà nói ngay, không sợ mích lòng ai, bới vậy mấy cô thợ may thương bà mà cũng kính trọng bà lắm.
Tiệm may có danh tiếng, nên từ sớm mơi cho tới chiều khách ra vô đặt may đồ dập dìu, trong tiệm thường thường phải có chín mười cô thợ.
Trọng Quý vừa bước xuống xe đã đi vào ngay, còn cậu ba Huy thì đút tay túi quần thong thả đi theo sau.
Một cô thợ nhanh nhảu bước ra tiếp khách mới vào đó.
-- Thầy muốn may đồ hay có việc chi?
Trọng Quý đầu tiên là nhìn quanh một vòng tiệm, nghe cô thợ hỏi thì khựng lại nhất thời không biết trả lời như thế nào. Mất một lúc khi cậu ba Huy đi tới cậu mới nghĩ ra đáp án:
-- Tôi tìm người.
-- Thầy tìm bà chủ hay sao? Hôm nay bà chủ có việc nên đi sớm rồi. Chỉ có mợ ở đây thôi.
-- Ờ ờ đúng rồi. Tôi tìm mợ con hương giáo ấy.
Vừa lúc đó sau tấm sao trúc màu lục trang nhã có một người mặc áo xuyến cũng mà lục đậu dở tấm sáo bước ra. Khuôn mặt có bảy tám phần giống với cô Linh Lan nhưng đứng tuổi hơn, lại tóc vấn cao theo kiểu đờn bà đã có chồng. Trọng Quý vừa nhìn đã đoán ra mợ này là chị của cô Linh Lan kia.
-- Thầy này tìm mợ.
-- Ờ để đó tôi tiếp cho.. chị đi đột lại mấy dây cườm cổ áo dài cho cô thôn Mẫn đi. Chiều chiều người ở nhà cổ lại lấy có mà giao.
Nói rồi mợ nọ thủng thẳng đi lại trước mặt anh em Trọng Quý, dùng gương mặt tươi cười xởi lởi của chủ cả tiếp đãi:
-- Hai thầy kiếm tôi có chuyện chi?
-- Tôi .. tôi.
Trọng Quý ú ớ. Cậu ba Huy hớt mà trả lời:
-- Cho tôi hỏi thăm mợ đây có phải là con gái của hương giáo Tỵ, chị của cô.. cô Linh Lan không ạ?
-- Đúng là tôi đây. Hai thầy có quen cha với em gái tôi sao?
-- Chẳng giấu gì mợ .. tôi là người quen của cô Linh Lan mới bên Tây về. Nghe nói cô Linh Lan đang học ở Sài Gòn nên muốn hỏi mợ địa chỉ của cổ để hàn huyên ấy mà.
Mợ nọ chau mài chỉ tay xuống ghế mời khách ngồi. Bàn tay dịu nhiễu no tròn vừa rót trà vừa đáp lời:
-- Em út tôi đúng là đang học ở trên nầy. Nhưng mà nó ở kí túc xá của trường.. chỉ cuối tuần mới ra đây chơi với tôi thôi. Hai thầy muốn gặp thì cuối tuần đến có thể sẽ gặp nó. Có gì hai thầy cứ dặn khi gặp nó tôi sẽ chuyển lời dùm cho.
Trọng Quý nghe vậy thì mặt hớn hở nhưng sợ lộ chuyện nên nói.
-- Cám ơn mợ.. cũng không có gì. Huy.. em coi lựa vải đi ..
Trọng Quý huýt huýt vai em trai. Cậu ba Huy cũng đứng dậy đi lựa mấy sấp vải lụa trắng. Thợ lấy thước dây ra đo cho cậu. Mợ chủ nhìn hai người đàn ông này một chút. Ngó bộ đều đã hơn hai mươi chứ không dưới, em gái mình làm sao quen biết người lớn tuổi hơn như vậy. Nghĩ vậy nhưng mợ cũng không nói ra, ghi số đo ra giấy rồi tính bạc hẹn ngày giao đồ cho cậu. Hai cậu vui vẻ từ giã rồi leo lên xe huê kỳ đi.
Chiều hôm đó, hai cậu lại cho xe thả ngang qua trường nữ sinh có ý muốn nhìn cô Linh Lan nhưng mãi không thấy. Trọng Quý trở về nhà nghỉ nằm dàu dàu:
-- Có chi mà anh buồn lung vậy. Nay không gặp thì mai gặp chớ có gì đâu.
Trọng Quý vươn cái chữ tình trong bụng nên thở dài:
-- Em không hiểu được đâu.
Cậu ba Huy lắc đầu:
-- Đúng là con người ta có tình yêu cái khác hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me