Bao Giong Cuoc Doi
Chương 7: Qua tháng giêng, còn hai ba tháng nữa là học trò bãi trường. Trọng Quý trông ngóng từng ngày, cậu lại xin cha má cậy bà mai sang nhà hương giáo Tỵ một lần nữa. Bà chủ Lâm trợn mắt những tưởng con trai đã quên cái cô kia rồi. Ai dè nó lì như vậy. Cũng đủ hiểu cái tình con mình đối với cô đó lớn cỡ nào. Trước thái độ kiên định của con trai, bà không thể không chiều ý cậu. Hương giáo Tỵ cũng bất ngờ không kém. Ông đã từ chối một lần vậy mà nhà kia vẫn kiên trì cầu thân như vậy. Linh Lan lại càng khiến ông bất ngờ hơn khi mà lần này cô chủ động xin ông được gả cho nhà bà chủ Lâm.
-- Mới năm ngoái con còn chê mà .. sao giờ ưng rồi?
-- Con cũng không biết nữa.
-- Chuyện hôn nhân là chuyện đại sự. Không biết là không biết thế nào? Con phải thương thì cha má mới dám gả chớ.
Mợ cũng về nhà chơi, nghe vậy thì nói vào:
-- Cha còn hỏi nữa.. Út nó thương người ta rồi mới ưng đó chứ, thầy Quý cứ la lết ở trường nó suốt mấy tháng nay. Ngó bộ thẩy muốn nó làm vợ dữ lắm rồi. Cha má gả cho thẩy chắc chắn không lầm đâu.
-- Thiệt hôn?
Ông bà hương giáo Tỵ thất kinh hồn vía khi nghe con gái lớn nói. Ông càng sợ hai đứa ăn cơm trước kẻng thì mất danh tiếng của ông lắm.
-- Dạ thiệt.
-- Rồi .. rồi con với thẩy đã có gì với nhau chưa?
-- Dạ chưa.
Linh Lan lắc đầu đáp khẽ khiến cho ông bà thở phào nhẹ nhõm. Cô dù gì cũng là con gái có ăn học làm sao có thể làm ra những chuyện xấu hổ gia môn như vậy. Chuyện xui rủi hôm đó mặc dù không phải lỗi của cô nhưng Linh Lan ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy hổ thẹn với cha má ghê lắm. Bởi vậy cô nhắm mắt mà ưng Trọng Quý để tránh cậu làm khùng làm điên rồi mất mặt cả nhà cô nữa.
Nhớ lại ánh mắt sắc lạnh của cậu lúc nổ súng bắng chân tên bắt cóc kia khiến cô không khỏi rùng mình.
Ông giáo Tỵ nằm đêm cũng bàn với vợ gả phức con gái cho nhà kia cái cho rồi. Tránh đêm dài lắm mộng, lỡ có gì ông chỉ có nước độn thổ chết thôi. Hổ chết để da người chết để tiếng. Huống hồ chi ông lại là ông giáo dạy người ta. Với cái miệng dẻo quẹo của bà hai Hiên, mối hôn sự nhanh chóng được hai bên đồng thuận. Coi ngày thì thầy nói bổn mạng của đôi trẻ phải đợi đến qua tháng bảy cưới thì hợp không gì bằng. Còn nếu gấp gáp cưới ẩu thì sẽ gặp nhiều trắc trở không chừng tổn mạng. Trọng Quý mặc dù nôn nóng nhưng nghe thầy nói vậy thì cũng không dám cãi. Để thủng thẳng qua tháng bảy sẽ tổ chức đám cưới, cũng để thư thả thời gian cho Linh Lan học cách làm vợ, làm dâu. Dù gì năm nay cô cũng chỉ mới tròn mười tám.
Sau đó, Linh Lan cũng không học lên nữa mà ở nhà đợi đến ngày về nhà chồng. Cô suy nghĩ nhiều lắm nhưng đến cuối cùng vẫn nhắm mắt đưa chân mà chấp nhận. Hôm đó, Trong Quý đã cứu cô khỏi đám bắt cóc cũng cứu cô khỏi nhơ nhuốc tấm thân. Xem như đền ơn đáp nghĩa cho người ta vậy. Huống hồ chi mấy tháng nay cô cũng cảm nhận được cái tình của Trọng Quý đối với mình, cô chỉ không thích cái cách cậu ta uy hiếp, khống chế mình mà thôi.
Trái lại với vẻ tiêu điều của nhà gái, nhà trai lại rất hân hoan. Mong mỏi từng ngày từng tháng để rước dâu. Trọng Quý nôn đến mức ra vào không yên, ông chủ Lâm sai cậu đi bàn chuyện làm ăn cậu cũng dục dặc không muốn đi.
Cuối cùng cũng hết tháng bảy, ông bà chủ Lâm trầu cau sang chính thức hỏi cưới Linh Lan cho Trọng Quý. Khách khứa mời đến đông nghẹt một khoảng sân rộng. Toàn nhưng địa chủ, quan lại có chức có quyền. Có cả những sĩ quan và chủ người Pháp đến chung vui với nhà thương gia.
Linh Lan nhìn chiếc giường rộng với cặp gối long phụng thêu chỉ đỏ rực mới toanh thì thở dài cúi mặt. Cô biết cả đời này chỉ có thể chung chăn gối với người mình không yêu bởi vậy cô cũng không lấy gì làm háo hức, lại có chút buồn tủi trong lòng.
Trọng Quý được em trai dìu vào phòng khi đã ngà ngà say. Cậu ba Huy nhìn chị dâu cũng mỉm cười một cái rồi nhanh chóng rời đi. Linh Lan nhìn người đàn ông trước mặt mà hồi hộp đến mức tay run cầm cập, cô dìu chồng ngồi xuống ghế rồi lúng túng không biết phải làm gì.
Trọng Quý nhìn người con gái mình mong ước bấy lâu mà lòng rạo rực vô cùng, nhìn nét mặt thẹn thùng e ấp ấy vẫn khiến cậu si mê y như lần đầu gặp gỡ. Người tình trong mắt hoá Tây Thi, dẫu Linh Lan làm gì cậu cũng hồ đồ cho là đẹp.
-- Em lại đây..
Cậu khẽ gọi, tay cũng vươn đến kéo vợ ôm vào lòng. Vùi mặt vào chiếc cần cổ trắng hồng, hít hà cái mùi hương hoa bưởi nhàn nhạt trên người Linh Lan.
-- Em có biết tôi thương em nhiều lắm không hả?
Linh Lan trào phúng trong lòng, ngẫm nghĩ "thương tôi mà lại bắt ép tôi". Cô dùng ánh mắt trách móc nhìn cậu, Trong Quý cũng hiểu nên lập tức nói:
-- Tôi không làm vậy.. sao em chịu làm vợ tôi. Nhưng mà tôi hứa từ nay về sau không nhắc chuyện đó nữa.
Linh Lan e thẹn cúi mặt đáp nhỏ:
-- Cảm ơn mình.
Trọng Quý âu yếm nhìn vợ, say sưa vì sắc, biển tình lai láng.
-- Tôi hứa sẽ yêu thương và bảo vệ em. Vợ chồng mình sẽ chung sống đến răng long đầu bạc có được không?
Linh Lan bị mấy lời này làm cho mát lòng, cô khẽ mỉm cười gật đầu. Chung quy đời người con gái ai cũng chỉ mong có được một tấm chồng yêu thương mình như vậy mà thôi.
-- Mới năm ngoái con còn chê mà .. sao giờ ưng rồi?
-- Con cũng không biết nữa.
-- Chuyện hôn nhân là chuyện đại sự. Không biết là không biết thế nào? Con phải thương thì cha má mới dám gả chớ.
Mợ cũng về nhà chơi, nghe vậy thì nói vào:
-- Cha còn hỏi nữa.. Út nó thương người ta rồi mới ưng đó chứ, thầy Quý cứ la lết ở trường nó suốt mấy tháng nay. Ngó bộ thẩy muốn nó làm vợ dữ lắm rồi. Cha má gả cho thẩy chắc chắn không lầm đâu.
-- Thiệt hôn?
Ông bà hương giáo Tỵ thất kinh hồn vía khi nghe con gái lớn nói. Ông càng sợ hai đứa ăn cơm trước kẻng thì mất danh tiếng của ông lắm.
-- Dạ thiệt.
-- Rồi .. rồi con với thẩy đã có gì với nhau chưa?
-- Dạ chưa.
Linh Lan lắc đầu đáp khẽ khiến cho ông bà thở phào nhẹ nhõm. Cô dù gì cũng là con gái có ăn học làm sao có thể làm ra những chuyện xấu hổ gia môn như vậy. Chuyện xui rủi hôm đó mặc dù không phải lỗi của cô nhưng Linh Lan ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy hổ thẹn với cha má ghê lắm. Bởi vậy cô nhắm mắt mà ưng Trọng Quý để tránh cậu làm khùng làm điên rồi mất mặt cả nhà cô nữa.
Nhớ lại ánh mắt sắc lạnh của cậu lúc nổ súng bắng chân tên bắt cóc kia khiến cô không khỏi rùng mình.
Ông giáo Tỵ nằm đêm cũng bàn với vợ gả phức con gái cho nhà kia cái cho rồi. Tránh đêm dài lắm mộng, lỡ có gì ông chỉ có nước độn thổ chết thôi. Hổ chết để da người chết để tiếng. Huống hồ chi ông lại là ông giáo dạy người ta. Với cái miệng dẻo quẹo của bà hai Hiên, mối hôn sự nhanh chóng được hai bên đồng thuận. Coi ngày thì thầy nói bổn mạng của đôi trẻ phải đợi đến qua tháng bảy cưới thì hợp không gì bằng. Còn nếu gấp gáp cưới ẩu thì sẽ gặp nhiều trắc trở không chừng tổn mạng. Trọng Quý mặc dù nôn nóng nhưng nghe thầy nói vậy thì cũng không dám cãi. Để thủng thẳng qua tháng bảy sẽ tổ chức đám cưới, cũng để thư thả thời gian cho Linh Lan học cách làm vợ, làm dâu. Dù gì năm nay cô cũng chỉ mới tròn mười tám.
Sau đó, Linh Lan cũng không học lên nữa mà ở nhà đợi đến ngày về nhà chồng. Cô suy nghĩ nhiều lắm nhưng đến cuối cùng vẫn nhắm mắt đưa chân mà chấp nhận. Hôm đó, Trong Quý đã cứu cô khỏi đám bắt cóc cũng cứu cô khỏi nhơ nhuốc tấm thân. Xem như đền ơn đáp nghĩa cho người ta vậy. Huống hồ chi mấy tháng nay cô cũng cảm nhận được cái tình của Trọng Quý đối với mình, cô chỉ không thích cái cách cậu ta uy hiếp, khống chế mình mà thôi.
Trái lại với vẻ tiêu điều của nhà gái, nhà trai lại rất hân hoan. Mong mỏi từng ngày từng tháng để rước dâu. Trọng Quý nôn đến mức ra vào không yên, ông chủ Lâm sai cậu đi bàn chuyện làm ăn cậu cũng dục dặc không muốn đi.
Cuối cùng cũng hết tháng bảy, ông bà chủ Lâm trầu cau sang chính thức hỏi cưới Linh Lan cho Trọng Quý. Khách khứa mời đến đông nghẹt một khoảng sân rộng. Toàn nhưng địa chủ, quan lại có chức có quyền. Có cả những sĩ quan và chủ người Pháp đến chung vui với nhà thương gia.
Linh Lan nhìn chiếc giường rộng với cặp gối long phụng thêu chỉ đỏ rực mới toanh thì thở dài cúi mặt. Cô biết cả đời này chỉ có thể chung chăn gối với người mình không yêu bởi vậy cô cũng không lấy gì làm háo hức, lại có chút buồn tủi trong lòng.
Trọng Quý được em trai dìu vào phòng khi đã ngà ngà say. Cậu ba Huy nhìn chị dâu cũng mỉm cười một cái rồi nhanh chóng rời đi. Linh Lan nhìn người đàn ông trước mặt mà hồi hộp đến mức tay run cầm cập, cô dìu chồng ngồi xuống ghế rồi lúng túng không biết phải làm gì.
Trọng Quý nhìn người con gái mình mong ước bấy lâu mà lòng rạo rực vô cùng, nhìn nét mặt thẹn thùng e ấp ấy vẫn khiến cậu si mê y như lần đầu gặp gỡ. Người tình trong mắt hoá Tây Thi, dẫu Linh Lan làm gì cậu cũng hồ đồ cho là đẹp.
-- Em lại đây..
Cậu khẽ gọi, tay cũng vươn đến kéo vợ ôm vào lòng. Vùi mặt vào chiếc cần cổ trắng hồng, hít hà cái mùi hương hoa bưởi nhàn nhạt trên người Linh Lan.
-- Em có biết tôi thương em nhiều lắm không hả?
Linh Lan trào phúng trong lòng, ngẫm nghĩ "thương tôi mà lại bắt ép tôi". Cô dùng ánh mắt trách móc nhìn cậu, Trong Quý cũng hiểu nên lập tức nói:
-- Tôi không làm vậy.. sao em chịu làm vợ tôi. Nhưng mà tôi hứa từ nay về sau không nhắc chuyện đó nữa.
Linh Lan e thẹn cúi mặt đáp nhỏ:
-- Cảm ơn mình.
Trọng Quý âu yếm nhìn vợ, say sưa vì sắc, biển tình lai láng.
-- Tôi hứa sẽ yêu thương và bảo vệ em. Vợ chồng mình sẽ chung sống đến răng long đầu bạc có được không?
Linh Lan bị mấy lời này làm cho mát lòng, cô khẽ mỉm cười gật đầu. Chung quy đời người con gái ai cũng chỉ mong có được một tấm chồng yêu thương mình như vậy mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me