Chương 40: Quỷ kế
Đùng - Tiếng pháo hoa vang dội, từng tia sáng rực rỡ vô tư nhảy múa trên trời đêm rồi lụi tàn chóng vánh.
Tiểu Ngô Đồng nhíu mày, cúi đầu sẵn sàng nhận trách phạt, đáp lại hắn là một màn đối thoại của hai vị chủ tử."Là điệu hổ ly sơn." Tiêu Chiến âm trầm nói."Không sai." Vương Nhất Bác đáp."Đệ yên tâm, thái hậu nhất định vẫn bình an. Mục đích cuối cùng có lẽ là chúng ta. Chỉ là Tư Đồ Thục phi vì sao lại liên lụy?" Vương Nhất Bác chau mày, hắn bày binh bố trận lại rốt cuộc tránh không được phiền phức đến từ hậu cung. "Nếu ta đoán không sai, Phùng tổng quản cũng đã mất tích?" Vương Nhất Bác đối Tiểu Ngô Đồng nghi vấn.Tiểu Ngô Đồng bẩm báo: "Đúng như chủ tử nói, Phùng Ly đã mất tích.""Ý đệ là, Phùng tổng quản là nội gián?" Tiêu Chiến bất ngờ hỏi."Đúng vậy, chứng cớ đã thu thập xong, chỉ là không ngờ hành động chậm hơn một chút." Vương Nhất Bác đăm chiêu đáp.Tiêu Chiến nhíu mày trầm ngâm, muốn nói gì đó lại không thể mở miệng.Mồ hôi lạnh từ trán Vương Nhất Bác chảy ra, khuôn mặt dần chuyển sang trắng bệch, huyết sắc biến mất. Hắn vội vàng tiến lên một bước tránh né tầm nhìn của Tiêu Chiến, liếc nhìn Tiểu Ngô Đồng ra hiệu."Chiến ca, ta đi trước." Tông giọng trầm thấp của hắn nặng nề hơn thường lệ."Ta đi với đệ, chúng ta nói đến đâu rồi..." Tiêu Chiến với tay kéo tay hắn nhưng lại bị Tiểu Ngô Đồng ngăn lại.Tiểu Ngô Đồng đề nghị: "Hay là thiếu gia đi điều tra hiện trường trước, xem xem có dấu vết gì không?"Vương Nhất Bác không quay đầu tạm biệt, bước chân gấp gáp đi, chỉ bỏ lại một câu: "Ta đi đây, huynh cẩn thận."Tiêu Chiến nhìn theo bộ dáng tâm cao khí ngạo của hắn rời đi, trong lòng nghĩ e là hắn để tâm chuyện thái hậu, nhất thời cần thời gian suy nghĩ. Nhưng mà nhìn làm sao y cũng không cảm thấy dễ chịu, hình bóng đó quá đỗi cô đơn. Đến khi góc khuất che mất hắn, y mang quyết tâm cứu người lặng lẽ rời đi.Khi cách Tiêu Chiến thật xa, Tiểu Ngô Đồng mới nhanh chóng dìu đỡ Vương Nhất Bác, lo lắng nói: "Chủ tử cần gì phải khổ như vậy..."Không ai đáp lại hắn.Vội vàng chạy đến hiện trường hỗn loạn, Tiêu Chiến bắt tay điều động cấp dưới truy xét. Hoàng cung có tất cả bốn cửa lớn, lần lượt là Ngọ môn nằm ở phía nam, Thần Vũ môn ở phía Bắc, Tây Hoa môn và Đông Hoa môn. Tiêu Chiến tính toán, hiện trường thích khách cách Cảnh Xuân cung không xa, Cảnh Xuân cung lại gần với Thần Vũ môn nhất nên khả năng đào tẩu ở cổng đó cao hơn những nơi còn lại. Tuy nhiên, muốn trốn khỏi cung bằng Thần Vũ môn lại không dễ dàng, nếu như có thể mang theo hai người còn sống bình yên rời khỏi, e là không nên đem đường lui đặt tại Thần Vũ môn, bởi vì không những lực lượng canh gác dày đặt mà còn trang bị cung thủ khắp nơi tương tự như Ngọ môn.Chỉ còn lại hai cửa đông tây, Đông Hoa môn thông ra sông Vị, có một cây cầu bắc ngang để qua bờ bên kia, nơi đây cho phép mang nguyên liệu thô cùng nguyên vật liệu tươi dùng để đáp ứng nhu cầu cho hoàng thất. Tây Hoa môn thông ra một rừng trúc, thường dùng để cho cung nô, gia quyến hoàng tộc cùng vũ nữ, đoàn kịch lưu thông.Tiêu Chiến nghĩ xong liền điều động cấm quân chia thành đội lớn hướng hai cửa đông tây mà lục xét ra đến ngoại ô. Đợi cấm quân đi rồi, y đem thuộc hạ hướng Thần Vũ môn mà đến, y có linh cảm bọn thích khách lần này đặc biệt xảo trá, nhất định không thể bỏ lỡ một lỗ hổng nào.Ra đến Thần Vũ môn, mọi thứ được an bài vẫn như cũ mà vận hành. Tiêu Chiến lệnh mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, đáy mắt y in lên một hình dáng tiêu soái lạnh lẽo, mi mục của y chợt run khẽ, cái nhíu mày sâu giữa trán hình thành.Tiêu Chiến xuống ngựa, ánh mắt dò xét thân ảnh kia, càng đến gần, y càng run rẩy."Tiêu Chiến." Âm thanh hắn vang lên đem Tiêu Chiến xém chút nữa đứng không vững."Ngươi..."Trong nháy mắt tất cả đều ngưng đọng, y nhìn chằm chằm hắn không nói nên lời."Ta về rồi." Đáy mắt xám bạc băng lãnh bỗng hóa dịu dàng nhìn y, trên môi hắn còn vươn ý cười nhè nhẹ."Vô... Song..." Lời nói Tiêu Chiến đứt quãng, không tin vào mắt mình.Bạch Vô Song khập khiễn bước đến gần Tiêu Chiến hơn bao giờ hết, vòng tay dang ra bao bọc lấy y, cánh tay siết chặt vòng eo nhỏ gọn của y, nâng cằm đặt trên vai y, hắn thủ thỉ: "Xin lỗi, khiến ngươi lo lắng rồi."Giờ khắc hơi thở của hắn phả vào tai y, y mới phục hồi tinh thần, cảm động nói: "Cái tên đầu đá ngươi... còn sống là tốt, còn sống là tốt." Y vỗ nhẹ lên lưng hắn vài cái an ủi.Tiêu Chiến đẩy Bạch Vô Song ra, tươi cười nhìn diện mạo nhợt nhạt của hắn, y thắc mắc hỏi: "Ngươi đến đây tìm ta sao? Sắc mặt ngươi không được tốt? Là ai cứu ngươi? Bao lâu rồi?""Ngươi hỏi nhiều." Bạch Vô Song cộc lốc đáp.Tiêu Chiến phì cười một cái, đột nhiên nhớ lại nhiệm vụ đang thực thi, y căn dặn hắn: "Trước hết ngươi về Tiêu phủ, hảo hảo nghỉ ngơi, thay ta vấn an mẫu thân, ta đi đây."Nói xong, y quay lại phân phó thuộc hạ, nhanh chóng leo lên tuấn mã, chào Bạch Vô Song một cái rồi phóng đi."Phải cẩn thận." Hắn nhắc nhở.Bạch Vô Song thâm trầm nhìn bóng dáng y đi mất hút, sau đó theo thuộc hạ ngồi xe ngựa quay về Tiêu phủ.Một màn chia ly gặp lại này của Tiêu Chiến cùng Bạch Vô Song rơi vào tầm mắt Vương Nhất Bác. Trên tường thành cao, hắn đứng đó quan sát không biết đã bao lâu.Có lẽ đủ lâu để đôi tay không còn huyết sắc của hắn nắm chặt.Có lẽ đủ lâu để vật ngự nơi ngực trái liên hồi đập khiến hắn thống khổ.Có lẽ đủ lâu để tâm hắn phiền loạn, đem lời muốn nói đều đánh tan vào hư vô.Vương Nhất Bác vịnh lên tường thành, run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh luân phiên chảy xuống, tay hắn đặt ngay tim mà nắm bóp thật chặt.Tiểu Ngô Đồng nhíu mày nói: "Hắn trở về rồi.""Chủ tử, người bây giờ trước hết phải bảo trọng long thể.""Im miệng." Vương Nhất Bác nghiến răng nói."Ngươi tiếp tục lần theo manh mối, bắt sống Phùng Ly."Hắn vung tay áo, kìm hãm cơn đau, từng bước vững vàng bỏ đi. Long bào nương theo gió bay phấp phới, mạnh mẽ cùng uy nghi.Cố Giang cùng Khắc Lĩnh hòa vào dòng người tấp nập, hai người vội vàng tìm một khách điếm nghỉ tạm. Bọn họ trước đó đã tìm đến cửa Tiêu phủ cầu kiến Tiêu Chiến nhưng gia nhân thông báo y không tại phủ, vậy nên hai người bọn họ không còn cách nào khác đành chờ đến sáng.Các cửa hàng mà Cố Giang dùng để moi tin tức nay lại một lượt đóng cửa, tầm kiểm soát không thuộc về lão nữa, nghĩ đến lão liền nhớ đến hắn, hận không thể đồng quy vu tận."Không có tiền? Không có tiền thì đi chỗ khác." Ông chủ khách điếm lên tiếng đuổi người. Khắc Lĩnh cúi đầu xin lỗi Cố Giang, hắn là không cẩn thận đã làm rơi mất vài đồng bạc còn sót lại trên người, nhưng có lẽ hắn không nghĩ đến người hành khất khi nãy vừa đụng phải.Hai chủ tớ não nề rời khỏi khách điếm, trên đường đi bụng đói cồn cào. Nhìn thấy hàng màn thầu nghi ngút khói, Khắc Lĩnh dẹp bỏ tự tôn đến xin một cái cho chủ tử thì bị đuổi đi."Ta không đói." Cố Giang mặt mày hốc hác nói.Khắc Lĩnh không bỏ cuộc, qua vài hàng nữa cầu xin nhưng đều bị từ chối, hắn bất lực nhìn chủ tử ngày một càng thêm mệt mỏi. Cho đến khi hắn đến quầy hoành thánh, ông chủ thương tình cho hai người hai tô miễn phí, còn ngồi lại trò chuyện."Thảo dân thấy nhị vị bộ dáng không giống người hành khất, chẳng hay đường xa đến kinh thành đã gặp phải phiền toái?" Ông chủ hoành thánh hỏi.Cố Giang nhìn Khắc Lĩnh ra hiệu nên nói những gì và không nên nói những gì.Khắc Lĩnh lúc này mới tươi cười đáp: "Ông chủ quả nhiên thông thạo chuyện giang hồ, chúng ta đây đúng thật gặp chút phiền toái, cũng may ông chủ thương hại mới thoát khỏi kiếp nạn, huynh đệ chúng tôi trong lòng vạn phần biết ơn, ngày sau sẽ báo đáp phần ân tình này." "Có xá gì đâu." Ông chủ cười nói."Nhìn chư vị như vậy có lẽ tối nay chưa có chỗ trú thân, chỉ là tệ xá có nương tử hoài thai, tâm tình thất thường, nếu như huynh đệ không chê thì...""Đa tạ ông chủ, huynh đệ chúng tôi không dám làm phiền, không dám làm phiền."Ông chủ suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta biết phía bắc có một ngôi chùa bỏ hoang, đường hơi khó đi nhưng chư vị nếu như chê tệ xá có thể đến nơi đấy lưu trú một đêm tránh sương gió."Khắc Lĩnh hoan hỉ đáp: "Vậy còn gì bằng, đa tạ ông chủ chỉ giáo."Trước khi đi, ông chủ hoành thánh còn nhét vào tay Khắc Lĩnh vài đồng bạc lẻ coi như lộ phí nhỏ nhưng Cố Giang không cho Khắc Lĩnh nhận, vậy nên ông chủ cũng bất lực không đưa nữa, hai bên cúi chào giữ lễ rồi tạm biệt.Theo chỉ dẫn tận tình của ông chủ hoành thánh, Cố Giang cùng Khắc Lĩnh cuối cùng cũng đến được ngôi chùa hoang, xem xét trong ngoài một lượt an toàn, hai người liền vội vàng nghỉ ngơi lấy sức.Trăng khuyết treo trên đỉnh núi, tiếng gió thổi lồng lộng, côn trùng kêu râm vang, sắc trời thoáng đãng.Tiếng mở cửa cọt kẹt, bốn thân ảnh hắc y khiêng hai bao bố tiến vào. Nghe tiếng thở đều đặn của hai người bên trong phòng, bốn tên hắc y lao vào thay đổi y phục cho hai người đang ngủ say, cũng đều là bộ dáng hắc y giống nhau như đúc. Trong bao bố mở ra là hai nữ nhân, một trung niên một thiếu nữ, vừa nhìn liền hiểu rõ thân thế của bọn họ. Bốn tên hắc y nhân nhanh chóng trói hai nữ nhân vào cột rồi đóng cửa rời đi. Cố Giang cùng Khắc Lĩnh không hiểu sao lại ngủ say đến quên trời quên đất, bất kỳ động tĩnh khi nãy cũng không thể lôi kéo bọn họ khỏi mộng mị."Chủ tử, cá đã cắn câu." Một trong bốn hắc y nhân hướng thân ảnh cao lãnh bẩm báo."Còn chờ gì nữa, kéo cần đi." "Tuân lệnh." Vừa dứt lời bốn tên đều vọt đi mất.Đội trưởng đội cấm vệ Nguyên Phong đang lục soát khắp nơi thì đụng độ thuộc hạ phủ Thái sư, chính là phụ thân của Tư Đồ Thục phi, đang ráo riết tìm tung tích ái nữ cùng thái hậu. "Đại nhân, có người trông thấy tung tích hai tên áo đen khả nghi đang thuê thuyền." Một tên cấm vệ hớt ha hớt hải chạy đến bẩm báo."Tất cả nghe lệnh, không được bứt dây động rừng, âm thầm theo dõi." Nguyên Phong ra lệnh, Tư Đồ Thái sư cũng im lặng đồng tình, để mặc thuộc hạ tùy hành động của cấm quân mà làm theo.Tiêu Chiến đem theo mười mấy hộ vệ, phân tán lên rừng phía bắc tìm kiếm. Khu rừng này cực kỳ rộng lớn nhưng không có thú dữ, thích hợp để săn bắn. Tiến vào sâu trong rừng, âm thanh im ắng bị thay thế bằng tiếng nói cười của hai tên hắc y nhân.Tiêu Chiến lệnh cho thuộc hạ bắt sống. Bản thân liền hướng nơi có ánh sáng nhè nhẹ chạy đến lại bị chặn bởi một tên hắc y khác. Tiêu Chiến quan sát hắn, khí chất tên này so với hai tên vừa gặp khác biệt, quanh thân hắn như phủ một tầng sương lành lạnh.Hắc y nhân cười, chất giọng vang lên gượng gạo như đã dùng biến âm thuật, một bí quyết võ công cao cấp khó thực hiện, hắn nói: "Không biết Tiêu Thái úy đến đây là có việc gì?""Các hạ xem chừng không phải người không nói lý lẽ, vậy có thể giải đáp thắc mắc cho bổn quan?" Tiêu Chiến chầm chậm nói."Ồ? Tiêu Thái úy cứ thong thả." Hắc y nhân đáp."Các hạ hà cớ phải ức hiếp nữ nhân yếu đuối, chi bằng giao ra, chúng ta thẳng thắn thương lượng, ngươi xem thế nào?" "Tiêu Thái úy thông minh tuyệt đỉnh không hổ danh bất hư truyền, thứ cho tại hạ mạo phạm ngọc giá." Vừa dứt lời, hắc y nhân đã lao đến bên cạnh y, vòng tay giữ lấy hai cổ tay y đem ra phía sau."Được rồi, ý đồ của ngươi ta không thể tường tận, vậy người đổi người thì như thế nào?" Tiêu Chiến bình tĩnh nói.Hắc y nhân cười trầm thấp, đáp: "Tiêu đại nhân giờ như cá nằm trên thớt, lấy cái gì để trao đổi với ta?" Đùng - tín hiệu phát lên ngay tắp lự chẳng kịp để hắc y nhân cướp lấy. Nhân lúc hắn buông lỏng, Tiêu Chiến lấy đoản kiếm giấu trong tay áo ra chem một đường chỗ cổ tay hắc y nhân, hắn nhíu mày một cái, nghe thấy âm thanh cấm quân tiến đến ngày càng to, hắn nhìn y cười đầy ý vị một cái rồi thoắt biến. Tiêu Chiến nhíu mày, nghĩ đoạn y chạy vào chùa hoang, ánh mắt giao thoa với Cố Giang đang vừa mới tỉnh giấc thì giật mình run rẩy."Sư phụ..." Y kinh sợ nhìn Cố Giang cùng Khắc Lĩnh đang còn mơ màng, lời chưa nói hết đã bị một cánh tay nóng ran ôm lấy che miệng lại, lui vào sâu bên trong, theo cửa hậu mà gấp rút trốn đi.Cùng thời điểm tiếng đẩy cửa rầm rầm vang lên."Bắt lấy thích khách!" Nguyên Phong ra lệnh.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me