Bat Lao Mong Bac Chien
Núi cao rừng sâu hiện hữu trước mắt, Tiêu Chiến dừng chân cạnh con suối. Đem giấy trắng mực đen bày ra, nâng cổ tay viết một phong thư hồi đáp Chu Nhiên. "A Phi làm phiền rồi." Nói đoạn liền tung A Phi lên cao, mượn thế, nó tiện đà bay đi.Nhìn xung quanh phong cảnh hữu tình, bình bình an an từng cành hoa bụi cỏ, y bỗng có hứng thú dắt tuấn mã đi bộ.Nhớ có cố nhân từng nói rằng: "Nhân sinh nhất thế, thảo sinh nhất xuân." Bởi vì cỏ cây nảy nở một thời tiết xuân nên mới biết trân quý những ngày không giông bão.Bởi vì con người chỉ sống một đời nên mới giữ niềm trân trọng năm tháng bình yên.Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, trong lòng cảm thấy thanh tịnh.Dọc theo con suối vào sâu trong rừng, ngôi nhà gỗ đơn sơ dần dần được hiện rõ. Ánh nắng sớm xuyên qua áng mây hững hờ chiếu rọi xuống sân vườn, nơi mà những tiểu kê đang vô tư tắm nắng. Bên cạnh hàng rào dây mây, lão nhân chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng vẫy tưới từng đóa hoa lưu ly xanh dịu dàng như màu trời khi không gợn mây. Tiêu Chiến cột tạm tuấn mã vào cái cây đại thụ, cởi chiếc mũ vành có màng che ra, hướng về phía lão nhân mà đến.Lão nhân nghe thấy tiếng bước chân thì xoay lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì vui mừng khôn xiết. "Chủ tử vạn an.""Lưu thúc mau đứng dậy, sao lại khách sáo rồi?" Tiêu Chiến đỡ lấy lão nhân, cẩn thận dìu lão ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, trên mặt bàn gỗ sắp mục còn một ấm trà nóng, y tiện tay tự rót lấy."A Chiến, gần một năm rồi mới gặp con. Cũng chưa đến ngày giỗ, sao lại đến?" Lưu thúc cười híp mắt trông hoan hỉ vô cùng, chốn rừng sâu thường không có ma nào ghé tới này, khi có khách ngang qua trò chuyện chính là quý nhất. Tiêu Chiến cười không nói gì về chuyện nơi kinh thành. Chỉ hỏi han sức khỏe Lưu thúc vài câu rồi lại cùng lão dùng một bữa cơm trưa thanh đạm. "Mấy ngày trước con gửi thư cho ta, có thật là mẫu thân của con không?" Lão nhân nhíu mày, buồn buồn nói tiếp, "Sao phận con khổ thế này."Tiêu Chiến an ủi lão vài câu, lựa những lời lẽ khiến người ta yên tâm nhất để khuyên giải lão đừng lo lắng cho y nữa.Trước khi tạm biệt, Tiêu Chiến đem một ít hạt giống mua được trên đường tặng cho Lưu thúc, lão khen không ngớt lời, lập tức nhận lấy. "A Chiến trưởng thành rồi, phụ thân cùng mẫu thân con dưới suối vàng nhất định cũng sẽ vui mừng." Lưu thúc muốn xoa đầu của y, nhưng đứa trẻ này bây giờ lớn xác như vậy, lão đành thu lại mong muốn."Mau đi thăm họ đi, trời sắp xế chiều." "Vâng, Lưu thúc bảo trọng, con về sau lại đến thăm người." Tiêu Chiến ôn hòa nói.Lưu thúc vẫy tay một cái, thân ảnh trên lưng ngựa đã hòa vào núi sâu, lão cầm nâng niu túi hạt giống trên tay như nâng niu hài tử nhỏ bé của mình.Theo con đường quen thuộc, Tiêu Chiến từ xa đã nhìn thấy màu đỏ lập lòe trên cành cao. Dưới tán cây ngô đồng nở hoa rực rỡ, có hai ngôi mộ nằm song song với nhau, trên tấm bia không hề khắc một chữ. Tiêu Chiến chầm chập giẫm lên cánh hoa ngô đồng rơi rụng trên mặt đất, từ tốn quỳ xuống trước hai phần mộ, trong đó có một cái như mới được bồi nên. Giọng y khàn khàn, thốt ra vài lời: "Phụ thân, mẫu thân, hài tử đến rồi."Tiêu Chiến bày ra đĩa hoa quả mà Lưu thúc đã chuẩn bị, thắp cho hai người một nén hương xong, y cẩn thận rốt từng tờ vàng mã, hôm nay là thất đầu của mẫu thân y."Hài tử không nỡ trách người cũng không dám trách người, nương.""Chỉ là người tại sao lại tàn nhẫn với hài tử như vậy?"Chất giọng Tiêu Chiến ổn định trở lại, nhàn nhạt tâm sự cùng hai ngôi mộ lạnh ngắt."Người không thương hài tử sao? Người không nhớ hài tử sao?"Y cười một cái, hoa ngô đồng rơi xuống đậu trên mái tóc đen vốn đã mất đi một đoạn."Người chỉ thương phụ thân, người vì phụ thân báo thù, đến hài tử cũng vứt cho người ta nuôi dưỡng." "Giờ thì người có lẽ đã đạt được ước nguyện? Trở về bên cạnh người mình yêu thương, người có vui vẻ không?""Người hẳn là vui vẻ rồi.""Phụ thân, mẫu thân. Hai người an nghỉ đi. Hài tử phải đi rồi. Hài tử đã trưởng thành, sẽ không làm cho hai người lo lắng." Nói đoạn y dập đầu bảy cái, ngơ ngơ ngẩn ngẩn rời đi.Tiêu Chiến hoài nghi, dọc đường y thế nào lại bình an vô sự như vậy? Bởi vì thân mang tội danh truy nã, y chỉ có thể lựa chọn đường rừng để đi. Nhưng cũng thật quái lạ, ngay đến một tên sơn tặc cũng không bén mảng đến quấy phá, một mối nguy hiểm rình rập cũng không có.Nhất định là Chu Nhiên đã phái người âm thầm đi trước, y để mối ngờ vực qua một bên bằng cách kết luận như vậy.Một tháng trôi qua, y cuối cùng cũng đến biên giới, dùng một chút thủ đoạn rời khỏi Thiên Vương, tiến vào lãnh địa của tộc Đan Lạc. Tư Quân dưới sự quản lý của Chu Nhiên làm ăn rất phát đạt, không ngờ địa phận tộc Đan Lạc mà cũng có một cửa hàng trà. Theo sắp xếp của Chu Nhiên, Tiêu Chiến an ổn tiếp nhận nơi đó làm cư trú.Đan Lạc mặc dù là bộ tộc nhỏ nhưng khí thế không thể khinh nhờn, bởi vì họ là nơi sản sinh ra những giống ngựa tốt nhất thiên hạ. Bằng kỹ thuật chăm sóc cùng huấn luyện ngựa đặc biệt của mình, họ đổi lấy được tự do tuy nằm giữa hai quốc gia to lớn, Thiên Vương và Bắc Ngụy. Đồi trà của Tư Quân nổi tiếng khắp Đan Lạc, bởi vì nhờ đó mà tạo thêm công việc hái lá trà cho bách tính ở đây. Trên đồi trà, Chu Nhiên sắp xếp một căn nhà gỗ không khoa trương nhưng đầy đủ tiện nghi cho Tiêu Chiến, còn đặc biệt bố trí một trù nhân, một nha hoàn, một tiểu tử chạy việc, có thể nói hắn như bảo mẫu của y, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ. Tiêu Chiến cảm thán, Chu Nhiên quả là một thương nhân không làm người khác thất vọng, tính toán rất tỉ mỉ.Khi Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ không yên ở Đan Lạc, hoàng cung Thiên Vương bắt đầu đi vào nội đấu âm thầm. Trên ngọn đồi, nơi rừng hoa mai ngoại thành không một ai biết đến, đêm đêm lại xuất hiện hình bóng nam nhân bạch y, hắn đứng đó có lẽ từ lúc hoàng hôn cho đến tận bóng tối phủ kín, sương cũng đã ướt một mảng vai áo. Dù đã qua mùa hoa mai nở, hương hoa thơm ngát vẫn còn quanh quẩn trước cánh mũi của hắn, khiến lòng hắn run lên từng hồi.Tìm góc mai to nhất, hắn khắc lên một dấu vết, nối tiếp dãy dấu vết còn mới. Lại đi qua một ngày. Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, hít sâu từng hơi không khí, tâm tình ổn định. Hắn nào muốn quay trở lại hoàng cung, nơi đó lạnh lẽo như băng tuyết, chẳng còn hơi ấm người.Hắn nào dám ngủ trên long sàng, nơi vô số ký ức là người dịu dàng ôm lấy dỗ dành hắn.Hắn nào phải là thiên tử, hắn chỉ là một rùa rụt cổ núp trong chiếc mai cứng cáp của mình mặc cho hết thảy đáng sợ ngoài kia. Hắn nào phải là người mà người từng yêu, trong mắt người, hắn chẳng khác gì bạo quân lãnh khốc vô tình. Nhìn xem, kinh thành phồn hoa như thế lại chẳng có lấy một người khiến hắn lưu tâm.Nhìn xem, cảnh còn người đi mất như ác mộng hằng đêm cuốn lấy hắn.Cuối cùng vẫn phải đối diện, hắn mở mắt ra, ánh mắt u tối không để lọt một tia sáng. Bẻ một nhành mai chưa nở hoa, hắn lặng lẽ rời bước chân, trở về nơi gió tanh mưa máu. Thức dậy, Tiêu Chiến hoảng loạn thức dậy ở một nơi rất xa, nhưng trong giấc mơ lại thấy được một người ở rất gần. Hắn đã vỗ về mu bàn tay của y, cười khẽ đầy tình ý, nhẹ nhàng nói với y, một câu gì đó tựa hồ rất đỗi ấm áp nhưng y không nhớ được.Thế nào lại mơ đến hắn? Tiêu Chiến thay đổi y phục, rất nhanh trải chuốt tươm tất, mở cửa bước ra ngoài. Ánh nắng đầu tiên đã chiếu sáng lên toàn bộ Đan LạcNhìn xung quanh đều là núi rừng có cao có thấp, y cảm thấy thập phần yên tâm. Một bắt đầu mới có phải là như vậy không?"Thiếu gia, lão nô đã chuẩn bị xong cơm nước, người có muốn dùng bữa luôn không?" Nhạc thẩm, người trù nghệ mà Chu Nhiên an bài đang lên tiếng."Được, chúng ta cùng dùng đi. Làm phiền Nhạc thẩm đi gọi A Tam cùng A Tứ ra đây luôn." Tiêu Chiến cười cười, thiếu niên như hoa đã lên tiếng, người phụ nhân như bà sao nỡ từ chối, Nhạc thẩm lập tức đi tìm hai người kia.Trước sân chỏng chơ một cái bàn gỗ, trên bàn bày biện một đĩa màn thầu nóng hổi, một nồi cháo loãng, hai đĩa rau xào cùng một đĩa thịt kho, trông thanh đạm hơn hẳn.Bốn người cùng ngồi xuống, nhìn thấy bọn họ cắm cúi đầu ăn sáng, ai cũng không dám ho he nửa lời, Tiêu Chiến bỗng thấy thật buồn cười.Y phá vỡ bầu không khí ngượng ngịu: "Sau này nhờ chư vị chiếu cố việc vặt trong nhà rồi." "Không, không, không..." A Tam nhém sặc cháo, vội vàng đáp."Thiếu gia không cần khách khí, chỉ cần là việc A Tam có thể làm, nhất định sẽ làm cho người!" A Tam ăn ngay nói thẳng, rất ra dáng đại trượng phu.Tiêu Chiến hỏi vặn lại: "Vậy việc nào ngươi không thể làm?"A Tam không suy nghĩ nhiều, tuôn một tràng: "Ta không thể nấu cơm, không thể giặt y phục, không thể rửa bát, không thể may vá, khống thể...""Ngưng!" Tiêu Chiến nhìn A Tam với ánh mắt bái phục."Còn chưa hết, ta còn không thể..." A Tam lại tiếp tục giơ ngón tay lên thành thật liệt kê.Thật ra A Tam có chút hơi trì độn, mặc dù gã cao to lớn xác. Tiêu Chiến mặc kệ gã, y quay sang nói với A Tứ: "A Tứ, ngươi thật lợi hại!"A Tứ đang cặm cụi ăn nghe vậy thì ngước mặt lên, tiểu cô nương chỉ mới đôi mươi trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc đáp: "Ta lợi hại." Tiêu Chiến nghe xong liền nghẹn một họng thức ăn, lắc đầu cảm thán quả nhiên trời sinh một đôi.Y đưa ánh mắt cầu cứu Nhạc thẩm, hóa ra người duy nhất bình thường ở đây cũng chỉ có bà. "Thiếu gia, người phải tập quen đi." Nhạc thẩm cười tươi, dọn chén bát xong rồi đi ra sau nhà.Tiêu Chiến ngồi trước sân thưởng trà một chút rồi nảy ra chủ ý đi dạo một vòng Đan Lạc. Y quay trở về phòng thay một bộ đồ bình thường, đem chiếc mặt nạ vải đen đeo lên che một bên mắt trái, ngụy trang xong xuôi liền không nhanh không chậm xuống đồi. Trên đường đi xuống, y cẩn thận quan sát nét mặt của bách tính tại đồi chè, cảm giác thu được là một hồi thương cảm sâu sắc từ các thiếu nữ.Khuôn mặt đẹp như thế lại bị khuyết tật, thật đáng tiếc! Y nhếch miệng cười cười."Xấu như vậy, có ma mới thèm thương huynh!""Xí nam tử, ta đến đây!" Giọng điệu nam nhân trầm ấm nhưng lại mang theo chút đùa giỡn vang lên trong tâm trí y, khiến y bỗng chốc đứng sững giữa đường. Một thoáng qua, y lại tiếp tục đi về phía trước.Y băng qua đồi chè, bước vào chợ trời đông đúc, đi giữa phố phường nhộn nhịp, hy vọng có thể tìm được thứ gì hay ho để đánh tan tâm trạng thất thường. "Còn không mau sủa, mau sủa đi đồ ngu này!" Gã nam nhân gào quát, trên tay còn cầm cái roi nhắm vào tiểu cẩu tử mà quất.Roi còn chưa quật đến tiểu cẩu tử, Tiêu Chiến đã kịp thời chặn được."Vị huynh đài này có gì từ từ chỉ bảo tiểu cẩu tử có được không?" Y cười cười khuyên giải.Tiểu cẩu tử xam xám cuộn tròn, sợ hãi co rúm một góc. "Ai da người lạ này, đừng có xía vào chuyện của ông, hôm nay ông nhất định phải bán được tiểu súc vật này đi cho rãnh nợ!" Tiêu Chiến ném ánh mắt tập trung lên người tiểu cẩu tử, không nhìn rõ diện mạo của nó nhưng bộ lông xám kia trông quá tầm thường, có lẽ không được yêu thích nên đến giờ còn sót lại trong giỏ."Ta mua." Tiêu Chiến quyết định nhanh chóng."Ngươi mua sao? Đa tạ đa tạ." Gã nam nhân cuốn quýt thu xếp.Tiêu Chiến ôm tiểu cẩu tử trong tay, cười mãn nguyện một cái rồi hướng đồi chè quay về. Hôm nay y thu hoạch được một tiểu cẩu tử là đủ rồi. "Vương Bát. Tên của mi." @cha61n: Tiểu cẩu tử xin được phép lấy cảm hứng từ idol Dúi ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me