TruyenFull.Me

Bất Lão Mộng • Bác Chiến •

Chương 51: Người nói...

cha61n

Những lời ấy quá hoàn mỹ

Hoàn toàn che giấu sự nghẹn ngào phía sau.

Sâu trong mật thất Dương Quang cung, Cố Giang ngồi trên ghế, yên lặng đọc mật thư vừa được gửi đến.

"Tiểu tử này..." Lão nhất thời không biết nói gì.

"Cố sư phụ." Tiểu Ngô Đồng hành lễ.

"Thay lão nói với hắn, lão không có ý kiến."

Trong xe ngựa nhỏ bé đang tiến về địa phận Thiên Vương. Hơi thở quen thuộc phả vào vành tai nhạy cảm, từng đợt run rẩy kéo đến người nằm trong lòng ngực, Vương Nhất Bác khẽ cười. Đôi môi tựa cánh hoa mai mùa xuân, đỏ rực lại lạnh lẽo, dịu dàng hôn lên phần gáy trơn mịn của Tiêu Chiến.

"Ngươi..." Tiêu Chiến nghẹn ngào không nói nên lời.

Vì cái gì, hắn một bên quyết tuyệt, từ nay về sau đường ai nấy đi, đất trời rộng mở mặc sức bay, lại một bên cố chấp hiện diện trước mặt y như vậy?

"Buông ra!" Y lạnh giọng gằn ra hai tiếng.

Tiêu Chiến cố vùng vẫy, sức lực của y tuy mạnh mẽ nhưng một thân võ công bị phế làm sao có khả năng đọ sức với nam nhân bất chấp ôm chặt phía sau.

"Ngươi chém cũng không, giết cũng không, giờ có phải hối hận vì đã thả ta đi rồi không?" Y nhếch khoé miệng lên cao, tự giễu nói.

Người phía sau không nói gì, gác cằm lên vai y, nhắm mắt an tĩnh.

Bất giác bị sự im lặng của người kia làm cho y uỷ khuất, nhưng mà rốt cuộc vì sao lại uỷ khuất y không cách nào lý giải được.

"Ha, ta quên mất, lòng ngươi sâu như vậy, rộng như vậy, há chỉ vì ta mà đến? E là mưu đồ của ngươi sắp đến hồi kết rồi, có phải không, hoàng thượng?" Y châm chọc, trong lòng khó chịu nay càng bức bối hơn.

Hắn mở mắt, buông y ra, đem từng lời nghe được bỏ ngoài tai, trầm giọng nói: "Đúng vậy thì sao? Ngươi quản?"

Vừa được thả ra, y ngay lập tức quay lại đối mặt với hắn, nhìn hắn lại nhìn đến ngẩn người.

Khuôn mặt nam nhân trước mặt gầy đi, cặp má phúng phính y yêu nhất cũng biến mất, viền mắt hơi thâm đen đem đến nét uỷ mị vô hình, đáy mắt vốn sâu thẳm trong vắt nay lại phủ lớp sương mờ dường như đã trải qua một đời mưa gió.

Cách nhau mấy tháng như dường như mấy thu.

Tâm y nảy lên liên hồi, nhíu mày nhìn hắn. Hắn dường như thưởng thức sự quan sát của, khéo miệng như cũ treo nét cười nhàn nhạt.

"Hoàng hậu của ngươi sức mạnh kinh người như vậy?" Tiêu Chiến thu hồi thương tiếc, trả cho hắn một câu hỏi châm ngòi.

Vương Nhất Bác muốn ngất xỉu tại chỗ, nhưng hắn không, làm như vậy rất mất mặt.

"Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ai dạy ngươi như vậy, hả?" Hắn kéo dài chữ hả ý tứ cảnh cáo.

Tiêu Chiến ghét bỏ nhìn hắn, xoay người ra khỏi xe ngựa.

"Đứng lại! Còn chưa trả lời ta!" Vương Nhất Bác đuổi theo.

"Dừng xe!" Y thét lên với Vương Nhất Niên, làm thiếu niên thiếu một chút nữa ngã ngựa chết tức tưởi.

"Hoàng tẩu từ từ, từ từ có gì..." Vương Nhất Niên giảng hoà nhưng bị y cắt ngang, "Câm miệng!"

"Vâng..." Dù sao Vương Nhất Niên cảm thấy y không phủ nhận thân phận "hoàng tẩu" này.

Xe ngựa dừng dưới tán cây ven đường, một người chống nạnh hai bên hông đi tới đi lui rất hùng hổ, một người im lặng dựa vào xe ngựa đứng nhìn, một người bất đắc dĩ nhìn hai người kia, còn một người hoan hỉ chơi với Vương Bát.

"Ngươi ngay cả Vương Bát cũng bắt đi? Ngươi có bệnh à?" Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác, tức giận nói.

"Gâu! Gâu! Gâu!" Vương Bát nghe tên mình cứ nghĩ chủ nhân gọi nên phấn khích sủa.

"Ngươi sủa cái khỉ gì? Lúc cần sủa ngươi lại không? Ngươi xem ai là chủ tử hả?" Tiêu Chiến giận cá chém thớt, Vương Bát cũng chịu vạ lây.

"Ngươi mắng nó làm gì, nó vô tội." Vương Nhất Bác vươn tay ôm lấy Vương Bát, cảm thán bản thân đã nuôi một con súc vật thật trung thành.

"Không uổng công ta thương ngươi." Vương Nhất Bác thì thào bên tai Vương Bát.

Tiêu Chiến ngớ người: "Ngươi! Ngươi đến cả súc vật cũng gài bên cạnh ta? Ngươi bệnh thật rồi... bệnh thật rồi..." Y vừa nói vừa lắc đầu bất mãn.

"Có nó ở bên, ngươi đương nhiên không còn thời gian đi chăm sóc kẻ vô lại nào khác rồi." Vương Nhất Bác thản nhiên nói.

"Chỉ được lợi cho ngươi." Hắn xoa xoa đầu Vương Bát, cười cười trêu chọc.

Bầu không thoáng trở nên kỳ lạ, Vương Nhất Niên cùng Phong Mạc không hẹn mà nhìn nhau.

"Hahaha..." Một tràn cười kéo dài không thấy hồi kết.

"Đến tiểu cẩu tử mà huynh còn ghen, huynh điên rồi! Hahaha!"

Tiêu Chiến: "..."

Một lát sau, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có không gian riêng, cả hai lẳng lặng nhìn trời nhìn đất. Nắng vàng phủ khắp nơi, cơn gió nhẹ không ngăn được cái nóng, vì quá nóng mà lòng ai cũng bức bối không yên.

Trong khoảnh khắc hiếm gặp này, Tiêu Chiến chầm chậm lên tiếng, ánh mắt sâu xa: "Đa tạ ngươi hoàn trả thi thể mẫu thân cho ta."

Đây là vết thương đã thành sẹo trong lòng hắn, bây giờ nhắc lại như có như không xát muối vào, đau rát không thôi.

Thái hậu vì Phùng Ly mà nương nhờ cửa phật, đến hài tử là hắn cũng không muốn quản nữa.

Còn người hắn yêu mất đi mẫu thân duy nhất vì hắn, lại nhẹ nhàng nói một câu đa tạ.

Hắn rơi vào bí bách.

Tiêu Chiến không đợi hắn đáp lời, tiếp tục nói: "Nếu như ta đoán không sai, ngay cả những người hộ tống ta đến Đan Lạc cũng do ngươi âm thầm phái đến."

"Ngươi lại chơi ván cờ gì? Ta là quân cờ nào của ngươi?"

Vương Nhất Bác trầm mặc, khẽ nói: "Suy cho cùng, không buông bỏ được ngươi, một khắc nào đó đã nhận định như vậy."

Không ngờ nhận được lại là lời thổ lộ không thể lường trước, Tiêu Chiến thay vì cảm thấy khinh thường lại xót xa trong lòng.

"Nhưng ta thì không, ta có thể buông được ngươi càng có thể sống rất tốt, còn muốn quay về đem cho ngươi đau khổ!" Y căm giận nhìn hắn, lớn tiếng nói.

"Đời này ta hối hận nhất chính là gặp gỡ ngươi!"

Vương Nhất Bác sững người, bất ngờ nhìn y chằm chằm.

Tiêu Chiến cũng khựng lại, cắn môi dưới.

"Người ta đã không muốn gặp ngươi rồi, còn mặt dày như vậy?" Ngụy Thế Nguyên chậm rãi từ phía sau xe ngựa đi ra, hớn hở khiêu khích.

Nét mặt âm trầm của Vương Nhất Bác càng thêm lạnh, tay phải mân mê nhẫn ngọc ở ngón cái tay trái. Tiêu Chiến nhìn theo ngón tay ấy lại thấy bên hông hắn treo một chiếc túi thơm tử sắc thêu một nhành mai đỏ vụng về.

Y ngẩng đầu nhìn hắn, giống như ở rừng mai ngày đó, giống như sự mê luyến đã từng.

Vì gặp gỡ nên mới tạo hồi ức, vì có tâm ý tương thông mới tạo ra phong cảnh hữu tình.

Ngụy Thế Nguyên nhíu mày, cảm giác bản thân như gốc cây vô dụng, nhìn hai người bọn họ chìm đắm trong thế gian riêng.

"Mọi người có thể tâm tình sau được không?" Vương Nhất Niên cười hì hì quay lại, trên tay còn ôm Vương Bát.

Phong Mạc tiến đến nghiêm mặt nói: "Chủ tử, chúng ta bị bao vây rồi."

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, đến bên cạnh Tiêu Chiến, nắm lấy tay y: "Ngươi đi trước."

Hắn vừa dứt tiếng, xung quanh dần dần xuất hiện hàng tá hắc y nhân.

"Đúng là họa vô đơn chí." Ngụy Thế Nguyên lắc đầu chán nản.

Theo đuổi không được tình lại đuổi ra được một đống thích khách.

"Giết!"

Bọn thích khách nhanh lẹ lao đến từ tứ phía, đao kiếm tấp nập chém đến.

Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến giấu ra phía sau lưng, khẽ nhỏ giọng: "Phía Tây Nam có một lối mòn dẫn đến doanh trại." Vừa nói hắn vừa lấy tay ra hiệu: "Nhẫn."

Tiêu Chiến hiểu ngay ý định của hắn, kéo nhẫn ngọc trên ngón cái khỏi tay hắn, linh hoạt giấu vào tay áo, y vội đem ánh mắt lướt nhìn hắn, trong khắc đó hắn dường như nhìn thấy vẻ lo lắng thoáng qua của y.

Hắn cười thỏa nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me