TruyenFull.Me

Bat Lao Mong Bac Chien

Tạm biệt Trầm Hi Vân cùng trượng phu của nàng xong, mấy người liền khởi hành quay về Thiên Vương.

Ngang qua sa mạc nóng hổi như chiếc bánh trên bếp nướng, ngay lập tức phía trước xa mã có mấy người chặn lại.

Vương Nhất Bác xuyên qua màn cửa mỏng thu vào hai thân ảnh phía bên kia, tuy trong lòng vạn phần không cam tâm nhưng cũng không thể không để mọi chuyện cứ mập mờ như vậy.

Đứng trên khối đá trơ trọi giữa sa mạc, Tiêu Chiến nói với người đối diện: "Bởi vì ta xem ngươi là bằng hữu nên mới thành thật khuyên ngươi một câu. Y nhíu mày: "Thực lực Thiên Vương lớn mạnh không e ngại đối phó với một Bắc Ngụy."

Ngụy Thế Nguyên cười lạnh đáp: "Không biết ngươi đang nói đến vấn đề gì?"

Tiêu Chiến nghiêm trọng đáp: "Ta chỉ hy vọng rằng chuyện này từ nay về sau sẽ không lặp lại một lần nữa. Nếu như ngươi quên mất có thể trở về suy nghĩ, từ từ truy vấn lương tâm."

Ngụy Thế Nguyên trầm mặc một lúc.

Tiêu Chiến: "Đã không có việc gì thì chúng ta đi trước."

"Mong đôi bên không hẹn ngày tái ngộ trên chiến trường."

Ngụy Thế Nguyên thở dài, lặng lẽ đáp: "Lần này ta sai, ta có lỗi với ngươi, nhưng tuyệt đối không có lỗi với hắn."

"Chỉ là..."

Vương Nhất Bác nhìn thấy Ngụy Thế Nguyên kéo tay Tiêu Chiến khẽ nói gì đó thì thâm tâm nổi lửa còn nóng hơn nhiệt độ ở sa mạc hiện tại.

Hắn nghiến răng: "Ngụy giả tạo!"

Bóng dáng xa mã đã khuất vào sâu trong địa phận Thiên Vương nhưng Ngụy Thế Nguyên vẫn còn nhìn mãi. Dường như hết thảy mơ hồ đã sáng tỏ, ngay cả những lời người kia nói cũng vang to trong tâm trí.

Y khẳng khái nói: "Đời này ta chỉ cần một lần khuynh tâm là đủ."

Sau đó y rời đi, đem toàn tâm toàn ý đặt lên nam nhân duy nhất, còn vì người ta lộ ra dáng cười dịu dàng tận xương tuỷ.

Ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm của Nguỵ Thế Nguyên khẽ động, hắn bỗng nhoẻn miệng cười toại nguyện như nam hài lần đầu được nhìn thấy trời cao biển sâu.

"Cuối cùng ta cũng thông suốt." Hắn thì thầm như có như không với sa mạc đầy nắng và cát.

Hinh Ninh không phục nói: "Đáng lẽ khi đó chủ tử không nên mềm lòng, một đao dứt khoát giết người cướp mỹ nhân về là được."

"Bỏ đi." Ngụy Thế Nguyên cười cười.

Nếu như không phải bị bọn người không rõ lai lịch kia ám toán, bày binh bố trận của Ngụy Thế Nguyên sao có thể thất bại được?

Cơ hội ngàn năm có một lại vì một khắc yếu lòng mà không nỡ.

"Thiên tử thì sao chứ, tránh không khỏi vạn bất đắc dĩ."

Bầu không khí đặc biệt im lặng bên trong xa mã đã bắt đầu từ khi tạm biệt Nguỵ Thế Nguyên. Tiêu Chiến nhận thức có nhiều chuyện muốn chia sẻ với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng hiểu rõ cần giải thích ngọn ngành chuyện đã qua, thế nhưng không ai nói nên lời, đồng thời ngây ngốc nhìn Vương Bát đang ngủ say.

"Hoàng huynh, chúng ta đến nơi rồi." Người luôn phá vỡ bầu không khí họ Vương tên Nhất Niên thông báo.

Tiêu Chiến lúc này mới quay sang nhìn Vương Nhất Bác, ý tứ khó hiểu đều vẽ trên mặt.

Vương Nhất Bác: "Cùng ta đến gặp một lão cung nhân, mọi chuyện sẽ dần sáng tỏ."

Tiêu Chiến gật đầu, vươn tay đỡ lấy thân thể Vương Nhất Bác, lo lắng hỏi: "Còn khó chịu chỗ nào không?"

"Vẫn ổn."

Bàn tay đầy gân xanh của Vương Nhất Bác chầm chậm ma sát sau lưng rồi vòng qua eo y ôm chặt, tự giác dựa vào người Tiêu Chiến như lẽ đương nhiên. Thần kinh nhạy cảm của y run lên từng hồi, đột ngột tiếp xúc thân mật trước mặt bao nhiêu người như thế này khiến y chưa kịp thời thích nghi được.

"Cái đó..." Tiêu Chiến với vành tai đỏ hồng khẽ thủ thỉ với Vương Nhất Bác.

"Làm sao?"

Vương Nhất Bác đánh mắt quan sát một vòng, hắn giương khoé miệng, nghênh ngang lên mặt với mấy cô nương khi nãy còn mắt to mắt tròn ngắm nghía Tiêu Chiến đang tràn trề thất vọng tiếp tục hái táo.

Tiêu Chiến bĩu môi, trừng mắt với hắn, lại từ tốn dìu hắn đi, tâm hoa trong lòng không hẹn mà nở rộ.

Nơi bọn họ đến là một ngôi làng nhỏ, hai lão ông dưới tán cây chơi cờ, thanh niên cày cuốc dưới ruộng cách không xa, mấy lão bà túm tụm vừa trò chuyện vừa đan rổ bằng dây mây. Không khí bình dị ấm áp quanh quẩn khắp nơi.

Phong Mạc ôm lấy Vương Bát đi đến trước quầy bánh bao, một lão bà hớn hở mời chào: "Khách nhân, đến xem xem bánh bao vừa mới hấp đây!"

Lão bà đang hăng hái thì bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, chiếc bánh bao trên tay rơi tự do xuống khay đựng.

Lão bà ấp úng: "Hoàng...hoàng... thượng."

Ánh mắt bà chết trân trên người Tiêu Chiến.

Trước sân nhà nhỏ bốn bề là rừng núi, lão bà chầm chậm hành đại lễ với Tiêu Chiến.

"Lão... lão mau đứng dậy đi." Tiêu Chiến đỡ thân thể gầy yếu của bà lên.

Lão bà buồn bã nói: "Khi nãy thứ cho lão nô lỡ lời, lão nô quả thật đã nghĩ thái tử chính là nhân bản của tiên hoàng thời niên thiếu."

"Giống đến như vậy sao?" Tiêu Chiến trộm nhìn Vương Nhất Bác, thấy hắn nhàn nhạt uống trà.

"Phong thái đúng là từ một khuôn đúc ra nhưng gương mặt không sắc bén bằng vì người có lẽ di truyền vài nét nhu hòa từ hoàng hậu." Lão bà nhớ đến chủ tử lại đau lòng, "Phùng hoàng hậu, tức là mẫu hậu của người, đặc biệt tốt với chúng ta, tiếc là... năm đó không qua khỏi..."

Tiêu Chiến hơi sững người, khuôn mặt già nua của Phùng Ly lướt qua đại não y.

"Thái tử..." Lão bà bắt đầu bi ai kể: "Lão nô hơn hai mươi năm trước là cung nhân trong cung của Phùng hoàng hậu."

Lão bà hồi tưởng: "Sau khi phân chia lãnh thổ, hoàng thượng cùng Thiên Vương giao tình rất tốt đẹp. Quốc gia thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, phồn hoa khắp chốn. Bách tính cùng bá quan đều biết hoàng đế hai nước hòa thuận, nhưng mà chỉ có chúng cung nhân mới hiểu rõ, tình cảm như huynh đệ của ba người bọn họ..." Lão bà dừng lấy hơi.

Tiêu Chiến bỗng cảm thấy không đúng, y vội hỏi: "Ba người?"

Lão nhân hiểu ý: "Đúng vậy, chính là tiên hoàng, Thiên Vương tiên hoàng cùng với Tiêu Bạch, tiên Tiêu Thái úy của Thiên Vương."

Như vừa nghe thấy tiếng sét đánh, Tiêu Chiến cảm thấy chợt lạnh lẽo đến run người.

Lão bà nói tiếp: "Một năm sau khi lập quốc, Thiên Vương chiêu mộ được một Tiêu Bạch tài ba uyên bác, rất được lòng dân. Một lần nhân dịp Tết Nguyên Tiêu, Thiên Vương tiên hoàng đã cao hứng cùng Tiêu Bạch đến Vệ Quốc. Đêm đó ba người trò chuyện quên trời quên đất, tiên hoàng cũng thực sự đam mê tài nghệ của Tiêu Bạch."

"Dần dà ba người qua lại nhiều hơn, nhưng bởi vì thân phận thần tử của Tiêu Bạch, Thiên Vương tiên hoàng mặc dù trọng dụng nhưng bề ngoài vẫn không tùy tiện thiên vị quá đà. Suy cho cùng thần tử cũng chỉ là thần tử mà thôi." Lão bà nghỉ lấy hơi.

"Sau đó, Tiêu Bạch đến Vệ Quốc ngày một nhiều hơn. Thiên Vương tiên hoàng có lẽ từ đây mà sinh nghi, cũng không đối với tiên hoàng như xưa nữa." Bà có đôi phần tức giận nói: "Rõ ràng tình cảm tốt như thế cũng chỉ vì lòng đa nghi của ông ta..."

"Đừng." Tiêu Chiến nhắm mắt an thần, y muốn bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo.

Gương mặt Vương Nhất Bác bên cạnh cũng vô cùng khó coi.

"Người không sao chứ thái tử?" Lão bà lo lắng.

"Ta không sao, bà còn nhớ được những gì?" Tiêu Chiến hỏi.

Lão bà ngẫm nghĩ một hồi, sau đó ánh mắt tối đi vài phần, khẽ nói: "Chuyện này... mặc dù chỉ là tin đồn bát quái truyền trong hậu cung nhưng nếu không có lửa thì làm sao có khói. Hóa ra là thật... bởi vì lão nô cũng có lần vô tình... vô tình bắt gặp."

"Có người phao tin Tiêu Bạch mạo phạm Vệ tiên hoàng." Bà tức giận nói.

Tiêu Chiến tối sầm ánh mắt, hơi run run hỏi: "Mạo phạm... như thế nào?"

Lão bà đáp: "Chính là chuyện... chuyện hay làm giữa mấy người... mấy người tình nhân."

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đồng loạt nhìn nhau không nói nên lời.

Tiêu Chiến hít thở sâu, trầm giọng hỏi: "Còn thứ bà chứng kiến?"

Lão bà chìm vào hồi ức.

Trước mặt là hai nam nhân, họ cười, họ nói, rồi họ lại cùng cười. Có lẽ gặp được người hợp ý, cả hai một chén lại một chén.

Bất giác một người uống đến ngủ gục trên bàn, người còn lại đem tất cả chú ý ngưng trọng trên khuôn mặt người đang ngủ vì say.

Người ta hay nói say rượu làm lừng là thế, từng đợt kích thích trào phúng luôn khiến người say lớn gan lớn mật.

Đến khi nam nhân còn chút tỉnh táo kia nhận thức được, thì cánh môi đáp trên bờ trán hồng hồng của nam nhân đang ngủ say.

Hắn giật mình, hắn nghẹn ngào, hắn hoảng hốt.

Từng chút biểu hiện của hắn ai ngờ được hoàn toàn thu vào đáy mắt cung nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me