Bat Lao Mong Bac Chien
Chiếc khiên mực rơi từ trên bàn xuống vỡ tan, mực đen chậm rãi chảy ra thấm vào nền gạch. Trên bàn giấy bút lẫn lộn thành một đống đổ đốn, tấu chương đang mở ra hiện lên vài dòng chữ nắn nót lại dứt khoát. Quan trường tranh đấu, đế vị bất ổn, lão thần bất tài, cúi xin từ chức, quy ẩn sơn lâm.Bách thái dân an lung lay, quan triều nịnh thần thao túng, hạ thần bất năng bất lực, đành cáo biệt hồi cố hương.Bạch Vô Song nhìn rồi lại nhìn tấu chương, trong lòng thập phần tức giận. Hắn không màng nửa đêm đã tức tốc lên đường vào cung. Hiện tại đang là mùa đông, cơn rét năm nay dường như muôn phần lạnh lẽo hơn so với những năm trước, khiến cho nhiều địa phương đang phải đối mặc với nạn đói nạn rét. Tiêu Chiến lần lượt đọc hết các tấu chương tương tự nhau ngày một nhiều lên, rốt cuộc trong lòng vẫn đặt an nguy của hàng vạn bách tính đang chịu khổ lên trước tiên. Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày đăng cơ gấp gáp, trên triều thì mặt lớn mắt nhỏ với quần thần, dưới triều lại không lạnh không nóng với Bạch Vô Song, khiến cho Tiêu Chiến bận đến tối tăm mặt mày. "Hoàng thượng, Thái uý đại nhân cầu kiến." Tiểu Hoà An mang sắc mặt không nén được khó chịu đi vào bẩm báo.Tiêu Chiến đặt tấu chương sang một bên, gật đầu nói: "Cho hắn vào, trẫm cũng đang có việc tìm hắn."Tiểu Hoà An thở phì phò đáp: "Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi." Người sao còn chưa nghỉ ngơi? Còn muốn truyền lang sói vào tẩm điện? Đương nhiên những câu phía sau đều là ý nghĩ trong lòng hắn. Cuối cùng hắn cũng cam chịu để Bạch Vô Song bước vào.Tiêu Chiến cầm tấu chương ném cho Bạch Vô Song, hắn hơi giật mình đôi chút, rồi nhanh chóng xem qua tấu chương. "Bách tính Yên Châu, Lạc Sơn, Bích Hành đói rét đã lâu, vì sao đến bây giờ vẫn chưa tìm cách giải quyết?" Tiêu Chiến nhíu mày hỏi.Bạch Vô Song đọc xong tấu chương, chậm rãi trả lời: "Chuyện này ta sẽ tra xét.""Chấp chưởng Hộ Bộ chẳng phải là Tư Thượng thư sao?' Y ném ánh mắt nghi hoặc về phía hắn.Hắn siết chặt tấu chương, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nghi ngờ ta?"Tiêu Chiến không khẳng định gì, thu lại ánh mắt, tiếp tục đọc tấu chương. Bạch Vô Song càng nghĩ càng phẫn nộ, y cư nhiên không tin tưởng hắn.Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Còn có một chuyện muốn thương lượng với ngươi."Bạch Vô Song dần thả lỏng nét mặt, đáp: "Ngươi nói."Tiêu Chiến trầm ngâm một lúc rồi bình thản nói: "Tư Đồ hoàng hậu không có tư tâm, một lòng hướng thiện, trẫm muốn để nàng ta hồi gia, chuyện này cần ngươi đánh tiếng một chút."Bạch Vô Song nheo nheo mắt nhìn y: "Tại sao không để nàng xuất gia?"Tiêu Chiến không nhìn tấu chương nữa, ngẩng mặt nhìn hắn: "Nàng còn trẻ, sau này có thể đi thêm bước nữa, huống hồ..."Bạch Vô Song nghe thấy liền tức cườii: "Tiêu Chiến a Tiêu Chiến, ngươi vì niệm tình nghĩ phu thê của bọn họ mà tốn không ít công sức?"Tiêu Chiến giả lả đáp lại: "Bất quá ngươi cũng đúng một phần." "Nàng ta là chính thê được hắn dùng kiệu hoa tám người rước vào cấm cung, là hoàng hậu duy nhất của hắn, nói muốn phế làm sao dễ dàng phế được, huống hồ như thế nào? Chưa đem nàng ta tuẫn táng đã là một ân huệ." Bạch Vô Song cơ hồ dùng tông giọng châm biếm mà nói với y. Chẳng qua y không mấy để tâm lời hắn nói. Tiêu Chiến cười tự giễu: "Nói hay lắm, nàng ta là cái gì trẫm không cần quan tâm, cái trẫm muốn là nàng ta nhanh chóng cút khỏi mắt trẫm? Ngươi vừa lòng chưa? Quả thật cái miệng này của ngươii càng ngày càng giảo hoạt. Trách trẫm năm đó uỷ khuất cái miệng của ngươi rồi." Mà cho dù có mồm mép thế nào cũng không thể sánh ngang với hắn. Trong cuộc chơi này, Vương Nhất Bác mới là kẻ giảo hoạt nhất. Bạch Vô Song thu hồi nụ cười giễu, so với y, hắn còn đáng bị cười giễu hơn nhiều. "Mấy lão thần vừa dâng lên tấu chương, tất cả đều có ý tứ từ quan hồi hương." Bạch Vô Song sực nhớ ra lý do tiến cung, vội vàng nói.Tiêu Chiến quăng tấu chương qua một bên: "Mặc kệ mấy lão già, bớt đi một người liền nhẹ đầu một phần. Nhân tiện trẫm cũng muốn chỉnh đốn lại Lại Bộ." Y nhìn sắc trời tối đen như mực bên ngoài, không kiên nhẫn nói, "Chuyện này bàn sau, trước tiên trẫm muốn cứu trợ ba Châu phía Đông trước. Trẫm muốn cử vài người đáng tin cậy đi trước để điều tra tình hình, sau đó trẫm quyết định đích thân mang lương thảo đến cứu trợ bách tính."Nét mặt Bạch Vô Song trầm xuống: "Chuyện này cũng không phải to tát gì, ngươi không cần xuất cung.""Lần này nạn đói kéo dài nhiều ngày bất thường, trẫm muốn xem xem chư vị châu phủ đại nhân đang làm cái gì? Trẫm muốn đến góp vui một chút." Tiêu Chiến lật lật vài trang sách, mệt mỏi dựa vào ghế tựa.Bạch Vô Song dường như nhận ra điều gì, nét mặt càng thêm thâm trầm. Y của bây giờ, một phần tin tưởng nhỏ bé dường như cũng không chịu cho hắn, lẽ nào đây là phòng bị của người từng bị phản bội sao?"Nếu không có việc gì thì ngươi lui đi." Ý tứ tiễn khách rất rõ ràng.Bạch Vô Song định nói gì đó, bỗng có tiếng mở cửa, Tiểu Hoà An cầm đèn lồng bước vào: "Hoàng thượng, đã quá giờ nghỉ ngơi rồi. A, hoá ra Thái uý đại nhân vẫn đang bàn chính sự sao? Nô tài thất lễ thất lễ."Tiêu Chiến cười gian xảo nhìn Tiêu Hoà An, thấp giọng nói: "Trẫm mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Nhân tiện ngươi tiễn Thái uý đại nhân về một đoạn."Ý định xin phép ở lại cung của Bạch Vô Song tan thành mây khói, hắn liếc nhìn Tiểu Hoà An, đảo bước chân đi ra ngoài. Tiểu Hoà An cười cười, khẽ nói nhỏ với Tiêu Chiến: "Hoàng thượng, Tang Nghi chế đã được trói đem đến, hiện tại đang ở tẩm cung."Tiêu Chiến bất giác cứng đờ, sau đó vẫy tay đuổi người, bước chân hướng về Dương Quang cung không hiểu sao lại nhanh hơn mọi khi.Bạch Vô Song vừa ra khỏi cung liền nhìn thấy có xe ngựa đang chờ, hắn không nhìn cũng biết kẻ đó là ai. Nếu không phải là Chu Nhiên thì chính là họ Chu tên Nhiên, tên này cũng phiền phức chẳng kém ai.Trong tẩm cung ấm áp, Tang Nghi chế ừ hử lăn lộn trên giường, không hiểu vì sao vừa chợp mắt liền bị đem đến nơi này. Đột nhiên hắn ngửi được hương thơm trong tẩm điện, trong lòng thấy quen thuộc đến run rẩy. "Chà, Tang Nghi chế sao lại đi lạc đến tận đây rồi?" Có âm thanh nam nhân trêu ghẹo vang lên, y với tay kéo miếng vải che mắt và miệng hắn ra. Tang Nghi chế cứng đờ vài giây, im lặng không nói.Tiêu Chiến từ dục trì đến thẳng tẩm điện, cơ thể còn lưu lại hơi ẩm, y ghé đôi môi lạnh lẽo vào tai hắn nói nhỏ: "Sao lại không nói gì?"Tang Nghi chế cúi gằm mặt, không đối mặt với y. Y liền đem bàn tay trắng nõn của mình kéo cằm hắn qua, khi hai mắt chạm nhau, y cười đến sáng lạng, mà hắn chỉ biết rợn người."Này..." Chất giọng trầm ấm rốt cuộc cũng vang lên, thay thế chất giọng khó nghe khi trước. "Hửm?" Tiêu Chiến đè lên hắn, chớp mắt nhìn hắn.Tang Nghi chế cuối cùng cũng phải đầu hàng, mặt mày ủ dột nói: "Sao lại gầy đi một vòng rồi?"Tiêu Chiến nhếch mép, vươn tay cởi trói cho hắn, còn đặc biệt cởi luôn lớp da người trên mặt hắn."Chiêu này ngươi dùng đến nghiện rồi?" Tiêu Chiến vỗ vỗ vào mặt hắn, hờ hững hỏi.Vương Nhất Bác đội lốt Tang Nghi chế đành phải hiện nguyên hình, nghiêng nghiêng mặt không đáp lời y.Tiêu Chiến tức giận không nhẹ, cúi đầu gặm lấy môi hắn. Vương Nhất Bác kêu đau vài tiếng không thành liền để y mặc sức làm loạn, hai tay không an phận vuốt ve sống lưng y. Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mở mắt, khuôn mặt hắn đầy nước, chẳng qua không phải là do hắn, mà là lệ của y rơi xuống. Hắn thất thần kéo y ngồi dậy, không biết làm sao lại không dám ôm lấy y. Tiêu Chiến nhìn động tác tay của hắn thì trong lòng trầm xuống. Y cười cười nuốt uất nghẹn vào trong, bỗng nhiên bầu không khí yên lặng lạ thường. Vương Nhất Bác thở dài, đem tay kéo lấy tay y, thì thầm: "Thân thể ngươi không sao chứ?"Tiêu Chiến nghe xong liền hoảng hốt, hỏi ngược lại hắn: "Ngươi đã biết chuyện?" Hỏi xong y thầm cười chính mình. Vương Nhất Bác y quen hình như đã biết chê chán y rồi.Vương Nhất Bác ngập ngừng giây lát gật đầu: "Ta... ta đương nhiên biết rồi.""Ngươi đương nhiên biết? Là Bạch Vô Song nói cho ngươi biết?" Tiêu Chiến chua xót hỏi. Lẽ nào hắn né tránh y là vì chuyện này? "Bạch Vô Song?" Vương Nhất Bác trầm giọng, sát khí toả ra, nhíu mày vặn hỏi. Tiêu Chiến nhíu mày quan sát nét mặt không mấy ôn hoà của hắn, trong lòng chột dạ đáp: "Không phải ngươi đã biết rồi sao?"Linh tính mách bảo Vương Nhất Bác phải làm rõ vẫn đề này, hắn nhìn y chằm chằm, gằn từng chữ: "Các ngươi xảy ra chuyện gì? Thân thể ngươi không khoẻ vì sao lại liên quan đến hắn?""Ngươi còn hỏi? Rõ ràng ngươi biết hắn xâm phạm ta lại còn muốn hỏi? Ngươi..." Tiêu Chiến chưa nói hết câu liền đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Vương Nhất Bác, y đành phải nuốt vào trong bụng mấy chữ trách cứ còn lại.Vương Nhất Bác nắm lấy hai bả vai y, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Hắn chạm vào ngươi?" Tiêu Chiến muốn vùng vẫy khỏi tay hắn lại bất thành, vừa tức giận vừa đau lòng quát to: "Đúng vậy, hắn chạm vào ta, hắn ngủ với ta, ngươi vừa lòng chưa?"Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu, đẩy Tiêu Chiến ngã xuống long sàng, đem y phục của y xé thành từng mảnh. Hắn vỗ vào mông y, vừa vỗ vừa tức giận hỏi: "Khi nào? Hả? Hắn chạm vào ngươi khi nào?"Tiêu Chiến bị hắn đánh mông, giận hờn không nổi dậy mà tiêu bảo bảo lại trỗi dậy, ấm ức đáp: "Chính là cái đêm ngươi không về Tiêu phủ, ta uống say, ta..."Vương Nhất Bác bất giác dừng động tác tay, trố hai mắt nghi hoặc nhìn y. Hắn kéo y ngồi dậy, đem chăn trùm lên người y, sau đó ngồi xếp bằng đối diện với y, nheo nheo mắt hỏi: "Ngươi nói cái đêm ngươi say bí tỉ ở Tiêu phủ? Còn ta thì cả đêm không về?"Tiêu Chiến thở phì phò ôm chặt chăn, không nói chuyện với hắn.Vương Nhất Bác bỗng nhiên bật cười, vươn tay xoa xoa đầu y, vui vẻ nói: "Ngươi bị ngốc à? Đêm đó là ta làm ngươi. Ngươi còn nói sẽ sinh hài tử cho ta, còn nói muốn ta."Tiêu Chiến nghe xong giật giật khoé miệng, nắm lấy cổ áo hắn hỏi: "Ngươi nói thật? Vậy tại sao Bạch Vô Song lại nói những lời mập mờ đó với ta?" Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng: "Ta tận mắt nhìn thấy hắn hôn ngươi, sau đó ta vô cùng tức giận. Ta tức giận liền leo lên giường ngươi, làm ngươi một trận nhớ đời, lại dám hôn nam nhân khác trước mặt ta!" Tiêu Chiến híp mắt nhìn hắn, dường như hiểu ra được điều gì, gật gù nói: "Thì ra là vậy." "Thì ra là vậy cái gì, chân chính là như vậy. Tướng công ta muốn ngươi còn phải đi xin phép? Đại ngốc à, sau này không được uống say nữa." Vương Nhất Bác cao hứng, bỉu môi chế giễu. Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu liền nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt phức tạp: "A, ta còn chưa bằng ngươi giả ngu giả ngốc, giả đến chân thật." Tiêu Chiến buông cổ áo hắn ra, lặng lẽ đắp chăn nằm xuống, "Ta mệt rồi, đêm khác triệu kiến ngươi."Động tác Vương Nhất Bác thoáng khựng lại, trở về trạng thái cứng nhắc như ban đầu. Hắn hé môi vài lần cũng không nói gì. Nhìn thấy y quay mặt về phía tường, hắn kéo kéo chăn lên đến vai y, lặng lẽ buông màn xuống rồi rời đi trong lặng im.Cửa vừa khép lại, nam nhân trên long sàng mở mắt, trong đêm tối không nhìn được tâm tình. Y đặt tay lên ngực, tâm can không còn xao xuyến, chỉ còn đau đớn cùng day dứt. Vương Nhất Bác tựa lưng vào cửa, ngẩng đầu nhìn hạt tuyết bay. Xung quanh chỉ còn ánh đèn không đủ soi sáng một đoạn đường dài phía trước. Ngoài trời tuyết rơi càng ngày càng lớn, liệu chiếc ô có đủ che chắn cho hắn không nhiễm một hạt tuyết nào?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me