TruyenFull.Me

Bat Lao Mong Bac Chien

Rốt cuộc cục diện cũng không thể không hỗn loạn.

Sương Nhi lấy ra hai thanh đoản kiếm giấu dưới lớp váy, dùng ánh mắt sắc như gươm lao về phía Bạch Vô Song. Hắn nhíu mày, tay khẽ động rút kiếm bên hông tư thế sẵn sàng ứng phó. Nào ngờ lưỡi kiếm của Sương Nhi lại sượt qua vai hắn, nhắm thẳng về người phía sau.

Mọi người đồng loạt nhìn về hướng mũi kiếm, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đồng thời nhíu chặt mày.

Vương Nhất Bác thì thầm vào tai Tiêu Chiến, chất giọng trầm tính mang theo nghi vấn: "Khắc Lĩnh?"

Cùng lúc đó phía sau lưng Bạch Vô Song, Khắc Lĩnh đã sẵn kiếm trong tay, bộ dáng nghênh chiến bày ra. Khóe môi mang theo nụ cười giảo hoạt, hắn vừa cười vừa hỏi: "Ngươi nghĩ ngươi là ai?"

Dứt lời, hắn phi thân lên, một màn trận gió kéo đến khuấy động từng lớp màn.

"Ngươi nói xem?" Sương Nhi cười khẩy, đồng thời đâm kiếm về phía Khắc Lĩnh.

"Dưới lớp da mặt này... là một kẻ điên."

Thân thủ Sương Nhi lợi hại không kém nam nhân kia, nhưng so với nàng ta dường như dùng hết sức lực để giao đấu, Khắc Lĩnh lại chậm rãi và bình thản tiếp chiêu.

Sương Nhi nhận thấy lần đánh này vẫn có sự chênh lệch. Mặc dù nàng đã nâng công phu lên nhiều bậc nhưng không thể không công nhận, nàng chưa bao giờ là đối thủ của hắn.

Liếc mắt thấy Tiêu Bạch đang hờ hững ở một bên, nàng ta đánh chủ ý lên người lão. Nhân lúc Khắc Lĩnh còn đang tập trung đối phó mình, nàng ta cười thầm né một loạt đọt kiếm công kích của hắn, đồng thời mũi kiếm bất ngờ chĩa về phía Tiêu Bạch.

Roẹt, nàng cười thầm, thu đoản kiếm về rồi phi thân lên một góc thoáng lên trần.

Khắc Lĩnh, không phải. Lớp mặt nạ Khắc Lĩnh bị chém hờ, máu không tuôn ra từ vết rách mà lại là một lớp da nhăn nheo khác dần xuất hiện.

"Lão già thối, ngươi vẫn ngu si như vậy. Tiêu Bạch đã cho ngươi bùa mê thuốc lú gì?" Sương Nhi cười ha hả đi lại trên xà, nàng ta như kẻ điên thét lên, "Năm đó chiến loạn hai nước diễn ra, ta vốn chỉ là một con nhóc lẽo đẽo phía sau mẫu thân. Mẫu thân ta khi đó là nô tì thiếp thân của Vệ hoàng hậu, được hoàng thượng giao trọng trách hộ tống hoàng hậu rời hoàng cung. Ngoài ra còn có người mà hoàng thượng tin tưởng nhất, Cố Giang."

"Chậc, nào hay lão ta là kẻ vong ân bội nghĩa!" Ánh mắt nàng ta lạnh lùng quét qua người Cố Giang.

Sương Nhi nghiến răng nghiến lợi, từ phía trên nhìn chằm chằm xuống Cố Giang đang thản nhiên lột đi tấm da người rách nát. Oán khí của nàng ta âm u, tức giận nói tiếp: "Ngựa phi nước đại đem chúng ta càng ngày càng cách xa đế đô. Cố Giang cũng càng ngày càng có biểu hiện kỳ lạ, và rồi mẫu hậu ta phát giác mùi nguy hiểm. Bà tốn chút công phu sắp xếp một người xa lạ đến giả làm người thân dẫn ta đi, bà đã dặn dò ta nhất định phải đi đến thành Nhã tìm phụ thân, không được và cũng không thể quay trở lại khu trọ này. Năm đó đến con nhóc như ta còn cảm thấy bất thường, bởi vì không yên lòng ta lừa vị ân nhân đưa ta quay lại đưa đồ cho mẫu thân."

Tiêu Chiến đột nhiên run giọng hỏi lớn: "Ngươi... đã nhìn thấy gì?"

"Hỏi rất hay." Sương Nhi cười như khóc, "Hắn chém chết mẫu thân trước mắt ta. Ha, nếu như ta nghe lời mẫu thân đừng quay đầu lại... Nếu như ta nghe lời mẫu thân..."

Nàng ta bỗng nhiên trầm giọng nguy hiểm: "Nếu như ta nghe lời mẫu thân rời đi thì hôm nay làm sao có thể đứng đây giúp người báo thù? Làm sao có thể lột tấm mặt nạ ác quỷ của lão già chết tiệt này?"

"Lão diệt khẩu mẫu thân ta xong, đương nhiên phải nhắm đến mục tiêu cuối cùng rồi." Nói đoạn nàng ta nhìn Tiêu Chiến, "Thái tử, người nhận nhầm kẻ thù diệt phụ mẫu, giết đồng hương, phản quốc cầu vinh thành người thân rồi."

Cố Giang ngẩng đầu nhìn lên, nheo mắt hỏi: "Ngươi nói đủ chưa?"

Sương Nhi không trả lời lão, lấy từ trong túi ném xuống một bức thư đầy thấm đầy máu và một lệnh bài cũ kỹ. Thoáng nhìn qua tấm lệnh bài, ai cũng bắt đầu xanh mặt. Vệ Quốc vong quốc đã hơn hai mươi lăm năm, tàn tích dư vật để lại sớm đã hóa thành tro bụi. Vậy mà thứ đáng lẽ đã biến mất vĩnh viễn ấy lại xuất hiện, chẳng phải lệnh bài nào cả, đây chính là kim bài miễn tử của Vệ Quốc.

Tư Đồ thái sư run rẩy nhặt lên tấm kim bài lên, quan sát chăm chú từng góc cạnh. Sắc mặt lão nổi lên một loại sắc thái vừa run sợ lại vừa hào hứng. Năm đó lão cũng chứng kiến Vệ Quốc diệt vong như thế nào.

Tư Đồ thái sư run giọng nói: "Thứ quan trọng như thế này nhất định sẽ xuất hiện vết tích của liên hoa, biểu tượng của Vệ Quốc khi đặt trong nước sương sớm."

Qua một hồi kiểm tra, đúng như lời Tư Đồ thái sư nói, liên hoa đỏ thẫm dần xuất hiện. Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua liền biết, liên hoa đó cũng với cái trên người Tiêu Chiến là cùng một hình dáng.

Sương Nhi thong thả đợi mấy người kia nháo loạn một hồi xong mới cất tiếng: "Năm đó mẫu thân ta có công cứu giá Vệ hoàng hậu khỏi thích khách, được hoàng thượng phá lệ ban cho kim bài miễn tử. Nói đến đây có lẽ chư vị đã rõ?"

Tư Đồ thái sư lập tức nhớ ra, hoảng hốt thốt lên: "Ngươi! Ngươi là nữ nhi của Mãn Lạc Cát?"

"Mãn Lạc Cát? Nữ nhân lấy trượng phu là một người có địa vị trong Huyết Lệ Cung sao?"

"Đúng vậy, trước khi gả đi, nàng ta là thân tín của Vệ hoàng hậu."

Tư Đồ thái sư vuốt râu, gật đầu kể: "Mãn Lạc Cát năm đó tài hoa xuất chúng, lại được Vệ hoàng hậu vô cùng sủng ái. Nào ngờ sau khi nàng ta lấy đệ đệ của cung chủ Huyết Lệ Cung, không lâu sau đó vị trượng phu này của nàng đột ngột qua đời. Lúc đó cung chủ vô cùng thương tiếc đệ đệ, lại có người tính ra là nàng ta mạng thiên sát cô tinh, cung chủ tức giận đuổi nàng ta khỏi Huyết Lệ Cung. Sau nữa có tin tức truyền ra từ trong hoàng cung Vệ Quốc, nữ nhân đầu tiên nhận được kim bài miễn tử họ Mãn tên Lạc Cát. Còn cụ thể nàng ta mang thai khi nào, làm sao sinh ra Sương cô nương đây thì lão phu thật sự không rõ tường tận." 

"Sương Nhi mang một nửa dòng máu của Huyết Lệ Cung. Chính ta đã lợi dụng điều đó." Thái hậu im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.

Mọi người nghe xong thoạt biến sắc, chăm chú nhìn về phía Tiêu Bạch và Cố Giang.

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến đang không miên man ngồi xuống long ỷ. Hắn vừa đi xuống vừa nói: "Lão cung nhân của Vệ Quốc từng đề cập rất nhiều chuyện về Vệ tiên hoàng và Tiêu Bạch, nhưng bà ta lại quên mất ngươi. Hoặc là cố tình quên mất ngươi thì đúng hơn. Ngươi hành xử thật nhanh gọn, đến lúc ta phát giác quay lại thì lão cung nhân kia cũng chỉ là một nấm mồ." 

"Còn đây nữa." Tiểu Hoà An tự giác đem đồ đến. Vương Nhất Bác nhặt từng cái một lên, "Phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Hay là bắt đầu từ ngày ngươi bị lôi đến thẩm hình đi. Phùng Ly, mọi người vẫn còn nhớ chứ?"

Sương Nhi cười cực kỳ đáng ghét nói to: "Đương nhiên, bà ta cũng thật đáng thương, từ đầu đến cuối còn nghĩ rằng Tiêu Chiến là hài tử ruột của bà ta. Chắc bà ta chẳng ngờ rằng đứa con trong bụng năm đó của bà ta đã chết!" 

Tư Đồ thái sư nhíu mày thay cả bá quan hỏi: "Rốt cuộc cụ thể là như thế nào?"

Sương Nhi mang theo vẻ đắc ý đáp: "Thấy ngươi cũng già nên bổn cô nương nể mặt một chút kể cho ngươi nghe. Phùng Lý đích thị là biểu muội của Cố Giang. Năm Vệ quốc còn hưng thịnh, bà ta nhập cung làm Phùng Quý Nhân trên danh nghĩa. Có lẽ các ngươi cũng biết Vệ hoàng thượng chỉ một lòng xem Vệ hoàng hậu là thê tử duy nhất. Mấy người phi tử trên danh nghĩa được đem vào cung vài ba năm đều sẽ được trở về với quê nhà. Nhưng rồi có mấy phi tử không rơi vào sự dịu dàng của thiên tử? Năm đó trong cung ai nấy đều một lòng hướng về hoàng thượng nhưng cũng vì thế mà đỏ mắt ghen tị cùng hoàng hậu. Mà một trong số những người đó chính là Phùng Diệp Thần, Phùng Ly Quý Nhân. Thật ra Phùng Ly ghen tị nhưng không có tâm cơ, bà ta chỉ mang chấp niệm đơn phương hoàng thượng. Thế là bà ta chọn cách yên ổn trong cung làm dò thám cho Cố Giang, thay vào đó mỗi ngày đều có thể lặng lẽ ngắm nhìn hoàng thượng. Chỉ là vào một đêm hoàng cung mở yến tiệc mừng hoàng hậu mang long chủng, trong lúc Cố Giang say rượu đã sai lầm tạo cái thai trong bụng bà ta."

Thoáng cái có mấy người thay nhau lau mồ hôi lạnh chảy dài trên chán. Ai nấy đều mang vẻ khiếp đảm nhìn về phía Cố Giang. 

Hai mắt Tiêu Chiến hoằn đỏ từng tia máu, y dường như không tin vào tai mình nữa? Mặt y không còn một miếng máu, sắc mặt trắng bệch đến doạ người. Vương Nhất Bác vội đến bên cạnh nắm lấy tay y, lau đi vết mồ hôi lạnh đanh trực chờ tuôn trào trên trán y. 

Sương Nhi mặc kệ sự kinh hoàng của mọi người, hào hứng kể tiếp: "Phùng Ly khá yên phận nhưng bà ta lại ngu ngốc. Đến lúc mang trong người quái thai cũng nghĩ là đưa con kết tinh giữa bà ta và hoàng thượng. À không, phải nói Cố Giang, lão ta rất xảo quyệt, thần không hay quỷ không biết gieo tư tưởng đó vào đầu bà ta. Đêm đó bà ta cũng say, ngây ngây dại dại vốn chẳng biết rõ người cưỡng bức bà ta là ai. Vừa không bị bà ta phản bội, vừa có được quân cờ trong tương lai, có lẽ Cố Giang năm đó cũng rất đắc ý có thể hoá giải sai lầm nhanh gọn." 

"Vì... sao?" Tiêu Chiến thều thào mấy chữ không rõ ràng.

Sương Nhi nhún vai hiểu ý y, nàng đáp: "Vì sao phải giữ lại đứa trẻ ư? Bởi vì từ đầu hài tử hắn ủ mưu chính là hài tử nằm trong bụng Phùng Ly chứ không phải là ngài. Chẳng qua vì cái thai đó là cận huyết sinh ra nên là dị thai, lão ta đành phải đánh chủ ý lên ngài. Sau đó lão ta tất nhiên phải diễn một màn kịch trước mặt Phùng Ly, bắt bà ta tiếp tục vì hài tử không phải của mình mà làm việc cho lão."

"Vậy hài tử kia...?" Một người không nhịn được lên tiếng hỏi.

Sương Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tất nhiên là chết rồi, có lẽ bị lão giết chết rồi cũng nên. Nói tới đây... Ta hận không thể xé xác lão."

Không khí trong Thái Hoà điện chợt loãng ra, ai cũng hít thở không thông. 

"Ngươi, ngươi nói như thể đã chứng kiến hết thảy?" Một viên quan giữ được chút lý trí còn sót lại chất vấn Sương Nhi.

Nỗi hận trên diện mạo nàng ta đông cứng lại, nàng ta bỗng thoáng nhếch miệng cười: "Ngươi có biết vì sao Phùng Ly giữ được cái thai càng ngày càng lớn mà không bị lộ ra ngoài không? Chính là vì mẫu thân ta ra tay giúp đỡ, ngươi hiểu điều đó là gì không? Người ngầm đứng đằng sau hỗ trợ cái thai trong bụng Phùng Ly chính là Vệ hoàng hậu." Nàng ta nuốt ngược nước bọt vào trong nói, "Thật ra Vệ hoàng hậu biết nhiều chuyện hơn ngươi nghĩ, Cố Giang. Nhưng người cũng không thể ngờ tới, kết cục thảm thương đang đợi người cùng mẫu thân ta phía trước." 

"Thông minh như ta lại bị thông minh hại, hiểu chuyện như ta cũng vì quá hiểu chuyện mà rơi vào vạn kiếp bất phục..." Sương Nhi thì thầm, tự mình đắm chìm trong hồi ức tuổi thơ. 

Tiêu Bạch nghe xong sắc mặt cũng biến hoá kỳ ảo, lão trợn mắt khó khăn hỏi Cố Giang: "Không thể nào... Cố Giang, ngươi hại chết Vệ Minh sao? Ngươi..."

Vương Nhất Bác cắt ngang lời lão: "Tiêu Bạch, ngươi trách hắn được sao? Ngươi là kẻ không có tư cách nhất."

Hắn vừa dứt lời liền nhìn xuống Tiêu Chiến đang ở trong lòng ngực.

"Huynh không được gục ngã, giờ khắc này ta không cho phép huynh gục ngã." Vương Nhất Bác khẽ nói bên tai Tiêu Chiến, giọng điệu dỗ dành nhưng cứng cõi. Hắn nắm chặt lòng bàn tay y, y run rẩy giương đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn. 

Nói đoạn hắn buông Tiêu Chiến ra, hắn còn việc phải tính toán với lão già độc ác này đến từ địa ngục này.

Từ trong tay áo, hắn lấy ra một thanh đoản kiếm sắc sảo nhưng thập phần quen thuộc. Hắn hắng giọng nói: "Cố Giang, ngươi nhớ thanh đoản kiếm này chứ? Hừm, đây là đoản kiếm ngươi dùng để phế đi công phu của Tiêu Chiến. Từ thời khắc đó, ta tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ thanh đoản kiếm này."

Hắn tỉ mỉ nhìn thanh kiếm, trầm giọng nói: "Sau một đống hỗn loạn qua đi chắc ngươi cũng quên mất thanh đoản kiếm không còn giá trị này? Gần đây sau khi vô tình ngắm nghía nó, ta phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị. Tận lực tìm hiểu một phen lại biết được hoá ra đây lại là Tuệ Tinh Kiếm của Cố gia ở núi Cửu Mộng."

"Tương truyền con cháu đích tông núi Cựu Mộng đều được sở hữu một thanh Tuệ Tinh. Cố Giang, ngươi nói xem, ngươi vì sao lại có thanh đoản kiếm này? Không phải ngươi cướp từ chính chủ  đấy chứ? Hay là chính chủ chính là ngươi?" Vương Nhất Bác cười cười để lại nghỉ vấn to đùng nhưng câu trả lời đã rõ như ban ngày.

Tư Đồ Thái sư bắt đầu phát huy trình độ học sâu hiểu rộng của chính mình: "Có lẽ các vị ở đây đều biết, Cố gia ở núi Cựu Mộng nằm trong lãnh thổ Vệ quốc. Khi Vệ quốc bắt tay cùng Thiên Vương chúng ta bình định thiên hạ đã từng gây nên một trận huyết vũ tanh tưởi ở núi Cựu Mộng. Này cũng là do Cố gia phản bội liên minh vào phút chót cho nên..."

"Cho nên?" Tiêu Bạch nãy giờ im lặng lại lên tiếng hỏi. 

Phụt, Cố Giang né được đường kiếm sắc nhọn của Tuệ Tinh, âm trầm nhìn Vương Nhất Bác thu hồi động tác phóng đao. 

Lão thái sư không phản hồi câu hỏi của Tiêu Bạch. Lão từ tốn mang theo tư vị hoài niệm nói khẽ: "Thật ra thì... Thảm sát núi Cựu Mộng là sai lầm của chư vị thiên tử." 

"Hahaha..." Cố Giang không nhịn được bật cười. Lão vuốt sợi tóc muối tiêu, trầm giọng lên tiếng: "Sai lầm? Ngươi nói hai tiếng sai lầm liền khiến cho kẻ chết có thể sống lại sao?" 

"Không." Vương Nhất Bác vừa vuốt ống tay áo vừa bước xuống. Hắn mang theo áp lực của đế vương lạnh lẽo nói: "Sai lầm đã phải trả giá bằng sinh mệnh."

Hắn nhìn Cố Giang: "Năm đó chư vị thiên tử vốn dĩ chẳng có hiểu lầm, chỉ có nhìn nhầm người, không đuổi cùng giết tận Cố gia. Sở dĩ Cố Giang ngươi có thể qua mặt nhiều người trong thiên hạ mà sống sót đến bây giờ bởi vì Cố gia chỉ đơn thân độc mã không qua lại với nhiều người, mà trưởng tử như ngươi theo thông lệ của núi Cửu Mộng trước nhược quán không được rời khỏi núi. Lại nói huyết vũ núi Cửu Mộng đã không còn ai liên hệ với Cố gia. Ngươi mang hận nhiều năm như vậy, mục đích cuối cùng là huỷ hoại Thiên Vương và Vệ Quốc."

Vương Nhất Bác vẫy tay áo, chỉnh lại y phục, hắn châm chọc nói tiếp: "Thật ra đến ngươi cũng không ngờ, ngươi làm nhiều việc như vậy, vất vả báo thù để thành toàn cho tâm nguyện chính mình cũng như thành toàn cho tham vọng của Tiêu Bạch. Nhưng đến cuối cùng, Tiêu Bạch vẫn muốn đưa con trai của kẻ thù lên ngôi hoàng đế, thật là tình cũ day dưa khó dứt."

"Tình cũ day dưa khó dứt sao?" Cố Giang cười như không cười hỏi bâng quơ. 

Thoáng chốc mọi thứ dường như đã là những chuyện rất xưa. 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me