TruyenFull.Me

Baus X Bao Thuoc

- anh đến ngay.

thế anh nhanh chóng rời đi dù có nhiều fan đang chờ để được giao lưu với anh. trong lòng hồi hộp cùng cãm xúc khó tả, gã đang đợi phép màu làm nốt bước cuối cùng của nó.

"anh hiếu?"

gã tròn xoe mắt ngạc nhiên khi thấy anh hiếu xuất hiện tại đây, lẽ nào anh ấy đã biết? chần chừ mãi không dám bước vào, nếu để cả ba gặp trong tình huống này thì sẽ khó xử, dù sao thì anh hiếu cũng sẽ không tha cho ai làm khổ em trai anh ấy. gã đã định đi về...

- ủa anh andree tới rồi hả? đi vô đi anh sao đứng đây, vô lẹ lên

minh long đẩy gã vào trong khiến gã không kịp phản kháng. bước vào, mọi cặp mắt đều dồn về phía andree. nhưng gã kịp bình tĩnh lại và hướng mắt về phía thanh bảo. em ấy yếu ớt nhìn andree, nhưng thẳm sâu trong đôi mắt ẩn chứa niềm vui.

"em không còn phải nhớ thế anh trong cơn hôn mê nữa"

andree: em có sao không bảo? em cảm thấy thế nào? có cần ăn gì không? hay là nên nằm xuống cho đỡ mỏi...

rik: gì vậy trời hỏi dữ vậy, anh bình tĩnh coi andree

tee: simp dữ ời, bọng mắt sưng húp luôn đấy bảo

smo: mà nãy ổng đứng ngoải làm gì á, không có chịu vô

andree: tại anh suy nghĩ vài thứ thôi. nhưng mà bảo tỉnh lại khi nào?

khương: vừa tỉnh là gọi cho anh liền đó

bảo: em không sao, thế anh đừng quá lo.

andree: sao mà không lo cho được...?

đôi trẻ mừng vui khôn xiết, dường như trận cãi vã trước tự động hóa giải không cần nhắc tên. cuộc đời đã nở hoa với thế anh, và đem lại sức sống cho thanh bảo.

- chắc tui chết rồi á, vậy thôi đi về.

anh hiếu lên tiếng giữa những lời quăng miếng qua lại. hiếu đã bay đến đây vào sáng nay, nhưng minh long không cho anh đến thăm ngay vì có andree, nếu gặp lại thì dễ xảy ra to tiếng.

nhưng thật kỳ lạ, anh hiếu chỉ vừa đặt chân vào phòng một vài phút thì bảo đã có dấu hiệu tỉnh lại. tại sao như thế?

"ơ anh hiếu, sao anh ấy lại về đây nhỉ?"

"thì anh bệnh chứ còn sao nữa, ảnh nghe tin là đặt vé về liền"

"ô vãi đứa nào nói với ổng thế nhỉ, kiểu này tỉnh dậy tới số với tao"

"vậy anh có tính tỉnh lại không, để anh ấy đợi à?"

"không có biết... mà thấy làm phiền mọi người quá, cứ tới lui đi thăm"

thế là thanh bảo đã tỉnh dậy vì nhận thức được gánh nặng của bản thân dành cho những người yêu thương em. một trận bão đã hoành hành và làm hao tổn tâm khí của mọi người. sóng gió đã đủ rồi, kết thúc thôi!

bảo: nào có đâu trời, nãy giờ trông ngóng người ta quá mà, tới rồi đó, có cần tâm sự riêng không?

hiếu: cái nồn, chắc anh quýnh mày qué. làm anh mày chạy tới chạy lui vậy chưa đủ hả? chắc kiếp trước tao mắc nợ mày nên kiếp này phải trả

rik: báo quá trời rồi, em cũng phải vô thăm nó, hong biết nghĩ sao luôn á

bảo: ủa ai kêu anh vô đâu, còn andree chăm em cơ mà

rik: một tiếng andree, hai tiếng thế anh. chuyến này công cốc rồi anh hiếu ơi

hiếu: anh cũng nghĩ thế, thôi thì đi về để không gian cho đôi trẻ

bảo: ủa mới tới chơi xíu mà? hoy ở lại đi, mọi người tính bỏ em nữa hả?

tee: có andree ở đây mà, tụi tui bận bịu cho chương trình lắm, nên là cậu đừng có níu kéo tụi tôi

bảo: ừa vậy mọi người về đi không tiễn hihi. thế anh ahhhh

khương: tại sao tụi tui phải ăn cơm tró của thầy vậy hả thầy ơi?

andree: biết gì đâu, hoy đi về nghỉ ngơi đi.

còn lại thế anh và thanh bảo. đối mặt với người thương, đôi mắt ướt của bảo ngập tràn niềm vui. em đã có thể đối mặt mà không sợ đau, không sợ khó xử. thế anh thì thở phào nhẹ nhõm, ông trời cũng đã lắng nghe tiếng lòng của gã rồi.

mọi thứ diễn ra tốt đẹp như tất cả đều mong.

- anh xin lỗi bảo, lỗi đều do anh, là anh không tin tưởng em, là anh đẩy em vào hoàn cảnh thế này...

- ê ai cho nói vậy? sao mà hay vậy quá à, có phải lỗi của anh đâu. hôm đấy cảm xúc tối ập về nên em cần không gian riêng tư thôi, chẳng phải lỗi của ai cả. đừng tự trách mình như thế.

- nhưng mà...

- thôi nha, anh mà cứ vậy là tui bỏ anh luôn. em thấy hết tấm chân tình của anh mà. coi kìa, thâm quầng hết rồi. không ngủ luôn à?

- có nhưng mà ít. anh sợ lỡ anh chợp mắt là em sẽ tỉnh và sẽ bỏ anh đi.

- à quên...

- thôi thôi anh xin lỗi anh không than nữa. em tỉnh là anh vui rồi. bảo có đói không?

- thôi, em không muốn ăn gì đâu, chỉ cần thế anh ở đây với em thôi.

cơn sóng giận dữ trong lòng em đã không còn thổi lên những ngọn gió lớn, chỉ là mấy dòng nước hài hòa trôi vào bờ một cách bình thản. những ngày qua trở thành ác mộng, và cũng là dịp để em nghiền ngẫm lại mọi thứ. đau khổ thì đã đủ nhiều, trầm cảm quay lại để cố gắng hạ gục em lần nữa. nhưng sẽ không phải là điều dễ dàng khi ngay cạnh bảo là liều thuốc giải độc hiệu quả.

thế cho nên là, họ tự động làm lành mà không cần phải đề cập.

thương là khi tha thứ cho nhau không tính toán.

- tình thương ở lại sau cùng.

khi đủ bao dung và rộng lượng, ta sẵn sàng bỏ qua giận hờn, u uất, nỗi hận và tủi hờn. khi đã được thử thách đủ lâu, ông trời tự động đem đến phép màu vào giây phút không ngờ đến nhất.

mặc dù phần lớn sẽ không có kỳ tích nào xảy ra...

tuy vậy vẫn có trường hợp ngoại lệ,
vì họ là cặp đôi đặc biệt.

- tại sao vẫn ở lại vậy?

- vì anh thương em.

khi đạt đến tình thương, chắc hẳn thế anh đã yêu thanh bảo rất nhiều. tình yêu vẫn chưa đủ sức nặng thì sẽ không vượt qua được những lần cãi nhau vô cớ hay không thể hiểu nhau những lúc khốn cùng nhất. ai bảo có tình yêu sẽ làm cuộc đời màu hồng? chỉ là vẻ bề ngoài hào nhoáng thôi, còn nội dung bên trong chỉ có người trong cuộc biết. những ai đi với nhau lâu chắc hẳn đã thương nhau rất nhiều mới có thể cùng nắm tay vượt qua những bão tố. chỉ như vậy đã đủ biết cả andree và bảo đã thật sự vượt qua được cái tôi thế nào.

họ đủ sức để không làm lòng tự tôn của bản thân lấn át, họ bỏ qua những tự ái thường ngày mà nhường nhịn, lắng nghe, thấu hiểu. vì họ biết đã có tình thương đang nảy mầm, nên họ cần cùng nắm tay vun trồng chăm bón cho cây tươi tốt.

thế là có cái kết như bây giờ,
đẹp đến thế mà.

- em hết đau rồi.

- em có ông mặt trời luôn bên em mà, phải không?

gật đầu.

---------------------

hiếu của báo

Bao Thanh Thien
anh iuuuu

Hiếu Nguyễn
phắn
đừng làm phiền bố

Bao Thanh Thien
thui mò
nãy andree chưa tới tụi mình tâm xự quá chời mà

Hiếu Nguyễn
thôi nín họng đi
anh mày tốn tiền vé thế mà chẳng nhận lại được gì

Bao Thanh Thien
demo mới nhá?

Hiếu Nguyễn
đừng có dụ tao
nội cái việc mày nốc thuốc là tao đéo tha cho mày rồi
anh có dạy mày làm thế hả?

Bao Thanh Thien
sao mà em biết được
cảm xúc nó tới, em không thể kiểm soát
nhưng mà chuyện này thì hoàn toàn lỗi do em mà
để mọi người lo lắng rồi

Hiếu Nguyễn
giờ ngậm ngùi bay về lại chứ sao giờ
kiểu này vợ t nhằn chết lun á

Bao Thanh Thien
thôi về chi
ở lại thêm vài ngày đi, em có xuất viện liền đâu

Hiếu Nguyễn
ko thèm
ghét m rồi
mà làm lành chưa thế?

Bao Thanh Thien
êm ấm gòi hihi

Hiếu Nguyễn
ờ vậy thì tốt
làm ơn nói anh gì đó suy xét kỹ lưỡng dùm cái

Bao Thanh Thien thoi tui biết anh thương tui mò
miệng chửi v thôi chứ mừng cho thằng nhóc này lắm chứ gì

Hiếu Nguyễn
cc
phắn đi

những ngày tới sẽ còn sóng gió, vì em biết rằng đây không phải đích đến sau cùng, chỉ là cả hai đã vượt qua thêm một chướng ngại vật khó nhằn tiếp theo. và cho dù có phải tranh cãi nhiều lần lớn hơn như thế, chỉ cần họ có thể vượt qua lòng tự ái và cái tôi mạnh mẽ, họ không bao giờ lạc mất nhau.

tình thương là để tin tưởng mà!

- chúng ta ngủ ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me