Bay Tinh Wenrene
Tách trà thơm ngon trong miệng bỗng trở nên đắng chát. Là người đã thưởng đủ loại trà ngon nên ông tin rằng ông chỉ mua những loại trà ngon và mắc tiền nhất nhưng không hiểu sao khi nghe con gái mình nói xong câu kia thì trà trong miệng lại biến thành bãi nước vô vị chát chúa."Vẫn như cũ?" Đặt mạnh tách trà xuống, giọng ông không lớn nhưng hai người đối diện ai cũng biết là ông đang tức giận."Vâng. Con không thay đổi quyết định của mình. Sáu năm trước chúng ta đã thỏa thuận rồi mà phải không? Nếu sau sáu năm con quản lý tập đoàn tài chính RVV, làm cho nó thành công mà vẫn không quên Seungwan thì ba sẽ đồng ý tất cả mọi điều kiện của con." Nàng nhắc lại những gì trước kia ông và nàng đã từng giao kèo ở sân bay Seoul sáu năm trước. Rằng nếu nàng quản lý được RVV lọt vào một trong top mười tập đoàn tài chính thành công nhất thì ông sẽ chịu toàn bộ mọi điều kiện của nàng. Vì vậy, nàng đã bỏ cả mơ ước bác sĩ của mình chỉ vì điều này, chỉ vì đứa nhóc ấy. Nàng biết ông cứ nghĩ nàng sẽ thất bại, bởi vì nàng không hề yêu kinh doanh, cũng không hề muốn trở thành thương nhân. Thứ nàng muốn chính là cầm dao mổ và chữa bệnh nhưng nàng đã vì đứa nhóc đó mà cố gắng để đến bây giờ biến RVV từ một công ty tài chính nhỏ biến thành một tập đoàn lớn. Cứ nhìn vào RVV thì sẽ biết, tình yêu của Bae Joohyun đối với Son Seungwan là lớn đến mức nào."Những gì ta nói đương nhiên ta vẫn nhớ. Nhưng Joohyun, ta có thứ muốn cho con xem đây. Gura, đưa cho nó đi.""Nhưng .. " Gura lưỡng lự. Joohyun nhìn nét mặt lo lắng của ông, tự nhiên nổi lên loại lo lắng to lớn vô cùng."Chú Gura, có chuyện gì mà cháu không biết sao?" Nàng hỏi chú nuôi của mình."Chuyện này ..""Em cứ đưa cho nó coi đi, con bé sẽ tự biết phải làm gì." Lại điềm đạm nhấc tách trà uống dở lên miệng, ông hất đầu, ra hiệu cho Gura đi lấy thứ mà mình muốn cho nàng xem. Gura khó khăn đứng lên đi ra ngoài, một lúc sau quay trở vào cầm trong tay một xấp tài liệu rồi đưa cho Joohyun."Của cháu đây."Nhìn xấp tài liệu màu vàng trong tay chú mình, trong lòng Joohyun tự nhiên nóng như lửa đốt. Mơ hồ nhận ra đây chỉ là thứ chứa toàn bộ nội dung không hề tốt lành gì nên nàng sợ hãi, nửa muốn cầm, nửa lại không muốn cầm."Sáu năm qua con hẳn là nhớ đứa con gái đó nhiều lắm nhưng chắc chắc không hề phái người điều tra phải không. Ta đã điều tra giùm con, cầm và đọc đi. Xem thử người con yêu bây giờ sống thế nào rồi, là tốt hay là xấu khi không có con."Nghe ba mình nhắc đến Seungwan, Joohyun liền không kiềm được sự tò mò cầm lấy. Ba nàng nói đúng, sáu năm qua tương tư khó dứt, sợ chính mình không kiềm nhớ nhung chạy về tìm tên ngốc ấy nhưng giao kèo đã hẹn. Chỉ có khi thành công mới có đường được quay về, nếu quay về giữa chừng thì chính là phá vỡ giao kèo, sẽ mãi mãi không được gặp Seungwan nữa nên dù lòng có nhớ thì chân nhất quyết vẫn không chạy đi. Cầm tài liệu trong tay, trên mặt không giấu được vẻ hạnh phúc. Nàng nhanh tay mở ra xem, bên trong trang đầu tiên là có ảnh của Seungwan, khuôn mặt mà đêm nào nàng trong giấc ngủ cũng luôn mơ thấy. Mơ nhiều đến mức gây ám ảnh khiến cho nàng không dám ngủ nhiều vì sợ mình sẽ buông bỏ hết tất thảy mọi thứ, không có gì trong tay chạy về quê tìm Seungwan. Sáu năm rời đi, sự rời xa chính là cơn ác mộng đem bám Joohyun đằng đẵng không tha. "Wannie.."Cho dù là nhớ, nhưng nhất quyết không kiếm tìm. Không cho người điều tra, không nhập tên vào ô tìm kiếm google, không làm gì cả. Chỉ ngồi im và mặc cho nỗi nhớ tra tấn chính mình, dùng nỗi nhớ làm động lực, buông bỏ cả giấc mơ chỉ để đổi lại quãng đời bình yêu về sau bên người. Tình yêu của Joohyun, nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, chỉ có thể nói rằng, ít ai làm được như nàng.Chạm tay vào gương mặt thân quen, nỗi xúc động quen thuộc liền dâng lên nhưng nàng đã kịp che giấu nó lại. Ở đây không có cậu ấy nên tuyệt đối không được khóc. Sáu năm thiếu hơi ấm của gia đình lẫn tình yêu nơi đất khách chính là thứ đã tôi luyện của Joohyun cứng rắn đến mức độ nhường này.Lật trang tiếp theo, sự xúc động cơ hồ muốn vỡ tung khi nhìn thấy em ôm hôn một cô gái khác. Không nghĩ đến mình cũng có ngày bị Seungwan phản bội, nàng lật nhanh những trang tiếp theo như để chối bỏ sự thật những gì mình vừa thấy. Một tấm, hai tấm, ba tấm, hôn nhiều lắm. Son Seungwan, giỏi lắm! Wannie giỏi lắm!"Gura, nói đi." Ba nàng lên tiếng, bắt buộc Gura phải làm một việc gì đấy. Chú nàng nghe xong mặt mày nhăn nhó khó coi nhưng rốt cuộc dưới ánh mắt vạn tiễn xuyên tâm của anh mình cũng phải nói ra những điều mà ông cũng cho là nó gây tổn thương lớn nhất với đứa cháu mà mình rất yêu thương này."Son Seungwan. Mười tám tuổi, học sinh lớp 12 trường Hana Academy Seoul, thành tích học hành tệ hại. Đạo đức tệ hại, vào trường giáo dưỡng một lần vì tội đánh ba của mình. Hay tụ tập ăn chơi với những thành phần bất hữu và ... ngủ với con gái ..""Thôi đủ rồi. Chú đừng nói nữa." Tài liệu bị quăng lên bàn. Joohyun tựa người vào thành ghế rồi thở dài một hơi. Thì ra, đây chính là cách Seungwan của nàng cám ơn lại nàng những công sức mà nàng trong bao năm qua đã cố gắng. Tính của Joohyun căn bản rất cố chấp, nàng biết nàng yêu Seungwan thì sẽ không bao giờ buông tay nhưng bây giờ tay Seungwan nàng thậm chí còn không giữ được thì không biết Joohyun phải vì ai mà cố chấp cho tình yêu của chính bản thân mình.Cố chấp trong tình yêu, không nhất thiết là sẽ được báo đáp công bằng. Điều này Joohyun chắc chắc sẽ nhớ rõ nhưng có nhiều chuyện lý trí không thể chen vào được, nàng đáng lẽ nên hận mới đúng, nhưng tại sao chỉ có yêu thêm thế này?"Đó là người con yêu đấy sao? Joohyun, ta tin tưởng tình yêu của con nhưng ta không tin tưởng người mà con yêu. Sau sáu năm thì con nhìn xem, con bé đó đã thay đổi ra sao rồi mà con vẫn còn ngồi đây và mơ tưởng vậy? Con có tiền, có quyền, lại xinh đẹp. Hà cớ gì phải ôm một mối tình trẻ con đến mức ấy?"Bị Seungwan làm cho thất vọng, bị ba nàng nặng lời công kích. Trong nhất thời không biết cách phản bác ra làm sao nên nàng chỉ yên lặng ngồi một chỗ và nhắm mắt. Giá như Seungwan lúc này có ở đây và tặng cho nàng cái ôm thì nàng sẽ biết mình nên làm cái gì. Hơi ấm đó bây giờ đã dành cho người khác rồi, còn là rất nhiều người. Joohyun cười nhạt, vì cớ gì mà chính mình phải lao tâm khổ tứ ở nơi xa xôi vì một người mà sợ rằng ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ tới mình?"Ta nghĩ ta sẽ chờ con quyết định. Con có thời gian Joohyun, ta sẽ không ép con. Cứ ở lại Hàn Quốc đến khi nào mà con muốn và hãy chắc chắn rằng con sẽ mang cho ta một câu trả lời mà ta ưng ý nhất nhé.""Ba, nghe con nói."Cho dù bị mấy tấm hình che đi lý trí nhưng con tim luôn có cảm nhận riêng của nó. Tầm mắt nghi hoặc đặt lên mấy tấm hình. Vì sao lại cảm thấy có chút giả dối, Seungwan hôn rất nhiều người nhưng kì lạ lại không hề ôm ai, hôn là phải ôm nhưng hình chỉ toàn là hôn mà không hề ôm, không hề giống cách mà em đã ôm nàng vào chiều hôm ấy. Cái ôm là đại diện cho sự ôm ấp bảo vệ chở che và rung động, vì suy nghĩ mong manh mừng vui này, Joohyun lại một lần nữa can đảm đặt cột hết niềm tin của mình vào một sợi chỉ được treo lay lắt giữa những cơn gió biển thổi mạnh bạo, chỉ cần đặt sai, có thể rớt toàn bộ xuống đáy biển sâu mà không hề lấy lại được nữa."Con vẫn chọn Seungwan.""Đến mức này con vẫn ngu muội như vậy?" Không kìm được sự tức giận, đến lúc này ba của nàng cuối cùng cũng đã hỏi một câu với sự nghiêm trọng không hề được giấu đi trong câu chữ."Con vẫn cảm thấy có gì đó không đúng giữa những bức ảnh này." Joohyun điềm tĩnh trả lời, nàng thật sự thấy nghi ngờ, cho dù tim nàng đau đến chết đi. Tình yêu chính là biện hộ ra toàn bộ mọi lý do mà đến cả bản thân mình còn cảm thấy khó tin nhưng chỉ cần bảo vệ được Seungwan thì Joohyun vẫn đồng ý thực hiện nó. "Ý con là ta cho người sắp xếp?""Ý con là ba đã làm gì đó với em ấy phải không?"Nàng nghiêm mặt, nàng không tin Seungwan thay đổi. Tình yêu vào chiều hôm đó hiện diện trong mắt Seungwan là hoàn toàn chân thật, nàng không tin rằng mình không đủ tâm nhãn để nhìn rõ người. Trên đời này, thứ mà Joohyun tự tin nhất không phải là nhan sắc lẫn sự giàu có của mình mà là sự thấu hiểu được những suy nghĩ của người khác. Chính vì vậy mà nàng mới chắc chắc Seungwan là có tình cảm với mình bởi nàng nhìn thấu được tình yêu trong ánh mắt của cậu ấy, cho dù nó khá mơ hồ bởi số tuổi mười hai của cậu ấy nhưng nó rất chắc chắn trong cách cậu che chở và ôm ấp nàng."Ba năm trước lúc gặp con bé, ta đã nói với nó là con đã có chồng."Joohyun đan chặt mười ngón tay vào nhau khi nàng đặt nó trên đầu gối của mình để đè nén tâm tư tức giận. Nàng đúng là đoán không sai. Ba của nàng không hề giữ lời hứa! Ông đã can thiệp vào tâm tư của cậu."Sao ba lại làm vậy?""Nếu ta không làm vậy thì con có thể thấy đứa trẻ này sống sa đọa như vậy sao?""Nếu ba không nói, em ấy đã không buông thả như vậy.""Con không phải là con bé, làm sao chắc chắn con bé buông thả là do con mà không phải do hoàn cảnh xã hội. Cứ cho là do con, thì chính là tình yêu của con bé không đủ lớn nên mới dễ dàng sa đọa như vậy. Joohyun, con bé chỉ mới mười tám. Ta cho dù năm đó đã hứa nhưng đến hiện tại vẫn không thể an tâm giao phó con cho con bé được. Con phải hiểu điều này!"Joohyun chôn chặt mình vào trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ Seungwan thật sự không cần nàng thật sao? Bao nhiêu tâm tư của nàng bị cậu đạp hết tất cả xuống sông sâu thật sao? Tình yêu của nàng không thể chết yểu như thế này được, nàng không thể dễ dàng buông tay. Seungwan nếu muốn buông thì phải đường đường chính chính đứng trước mặt nàng nói, có như vậy mới làm chết tâm nàng được."Joohyun, quên Seungwan đi. Con có điều kiện để có những người tốt hơn con bé gấp trăm, gấp ngàn lần!" Ông khuyên bảo. Nhìn Joohyun như vậy, người làm cha mẹ không ai là không đau khổ."Nếu quên được, con đã quên từ rất lâu. Ba biết không, từ lúc con đi xa khỏi em ấy thì đêm nào con cũng thấy nhớ, và nỗi nhớ cứ thế tăng lên từng ngày khiến cho con rất muốn bỏ hết mọi thứ để quay về."Nàng buông tay khỏi mặt mình, lúc này mới đem tâm tư của mình chân chính lộ ra trước mặt hai người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt đỏ hoe..
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me